Tháng 6, sau một tuần nắng ấm ở Bắc Lâm, trời bắt đầu kèm theo chút những cơn mưa nhỏ
Khảo hạch thuyên chuyển chính thức càng ngày càng gần, Quý Hy không chắc 100% ZY rất ít khi lưu lại một số sinh viên thực tập, hầu hết họ sẽ nhận những người đến từ các ngân hàng đầu tư hoặc Big Four, những người này đã có những kinh nghiệm nhất định.
Đành nghe theo số phận vậy, đối với chuyện này Quý Hy cũng không ôm quá nhiều hy vọng, luôn luôn để lại đường lui cho bản thân. Ở một góc độ khác, trải nghiệm thực tập tại ZY cũng coi là một bàn đạp rất tốt.
Cuộc sống hiện tại của Quý Hy rất đơn giản: làm việc từ thứ hai đến thứ sáu, đi dạy kèm vào các buổi chiều thứ Bảy và Chủ nhật, buổi tối còn lại đi làm ở Thời Gian.
Một công việc toàn thời gian và hai công việc bán thời gian, cộng thêm tiền học phí của Kiều Chi Du thực sự rất cao, áp lực tài chính của Quý Hy cũng giảm đi rất nhiều, mệt thì mệt, nhưng nàng không sợ mệt.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng CBD.
Đối mặt với bên ngoài đang mưa phùn, Quý Hy giơ một chiếc ô dài do người bán vé số ở cửa hàng tiện lợi tặng, chiếc ô cũng được in những ký tự bắt mắt của cửa hàng tiện lợi XX.
Quý Hy, như mọi khi, đi tàu điện ngầm ở tuyến số 3, cách đó hai trăm mét, đi tàu điện ngầm ba lượt, mất khoảng một tiếng rưỡi mới có thể đến được trường.
Nhưng mà, nàng cũng sắp tìm phòng bên ngoài.
Không lâu sau khi ra khỏi công ty, tay cầm ô của Quý Hy siết chặt, thần kinh cô thắt lại, bởi vì nàng mơ hồ nhận ra có người đang theo dõi mình.
Trời mưa ngày một lớn, những hạt mưa rơi xuống nền đất bẩn thỉu.
Tiếng bước chân phía sau cũng tăng dần.
Quý Hy tăng tốc độ khi một chiếc taxi trống chạy đến ở ngã tư, nàng vẫy tay và ngồi vào ghế sau, nói: "Cổng phía Bắc đại học Q."
“Được."
Chiếc taxi lại tiếp tục di chuyển.
Quý Hy nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, lúc này những hạt mưa đã khiến cho thế giới trước mặt trở thành một mảnh mông lung, không chân thực. Một lúc lâu sau, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, hy vọng chỉ là do bản thân mình quá nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều.
Trở về ký túc xá, sau khi tắm xong Quý Hy đang nằm trên giường, cầm điện thoại di động xem thông tin thuê nhà trên APP, nếu không phải là phương tiện đi lại không thuận tiện thì giá thuê quá cao, việc thuê nhà quả là đau đầu, nhưng may mắn thay, nàng vẫn còn đủ thời gian.
*
Tần suất đến thăm của Khương Niệm trong khoảng thời gian này có chút bất thường, mỗi khi Quý Hy đi làm về đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Khương Niệm.
Ngoài ra, Khương Niệm đã thay đổi phong cách của mình, bắt đầu đi theo con đường của người phụ nữ trưởng thành.
Khương Niệm nói muốn theo đuổi Diêu Nhiễm, lần này cô ấy thực sự rất chăm chỉ, dù có ở phòng làm việc muộn như thế nào, sau giờ làm việc cô ấy cũng luôn tới đây ngồi, có thể gọi là kiên trì.
“Sếp Khương, lại tới uống rượu.” Diêu Nhiễm nhìn thấy Khương Niệm ngồi một mình ở chiếc bàn nhỏ, liền đi đến phía này.
“Bà chủ Diêu, đã lâu không gặp, lần này chị lại đi đâu chơi vậy?” Vừa nhìn thấy Diêu Nhiễm, Khương Niệm cố ý hất mái tóc dài ra sau, để lộ bờ vai và cần cổ quyến rũ, mỉm cười duyên dáng.
Để thu hẹp khoảng cách với Diêu Nhiễm và có nhiều chủ đề chung hơn, Khương Niệm nói rằng tuổi của mình và Diêu Nhiễm cũng không cách nhau là mấy, cũng trùng hợp mở một công ty.
Những lời này nửa thật nửa giả, cũng không khác biệt mấy so với thực tế, Khương Niệm nhỏ hơn Diêu Nhiễm năm tuổi.
"Coi như ra ngoài phiêu lưu đi."
Khương Niệm trong lòng tràn đầy mong đợi: "Lần sau có thể dẫn em đi cùng được không?"
Diêu Nhiễm bật cười: "Có thể."
Khương Niệm mặt dày kéo Diêu Nhiễm cùng nhau đi uống rượu, Diêu Nhiễm và Khương Niệm khoảng cách tuổi tác cũng không lớn, vì vậy cô cũng không khách khí cái gì, ngồi xuống phía đối diện Khương Niệm.
Hai người chạm ly, uống cạn và nói chuyện phiếm.
"Tại sao chị lại thích đi du lịch đến vậy?"
"Trước đây chị không thích ra ngoài. Sau khi ly hôn, mới thường xuyên đi ra ngoài để giải sầu, sau đó liền cảm thấy yêu thích. Nhiều khi ở một mình lâu ngày bản thân cũng cảm thấy chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Khương Niệm hơi ngạc nhiên khi nghe Diêu Nhiễm nói về chuyện ly hôn, nhưng cô ấy không lo lắng về điều đó, “Nếu chị cảm thấy chán rồi, sao không tìm một đối tượng khác?"
“Thỉnh thoảng cũng cảm thấy nhàm chán, nhưng nhiều khi lại cảm thấy thoải mái hơn.” Diêu Nhiễm giải thích, nhìn Khương Niệm rồi hỏi, “Em hẳn là có bạn trai rồi chứ?
“Không, em không có, vẫn đang độc thân.” Khương Niệm đột nhiên trở nên hưng phấn.
"Em đẹp như vậy, còn có thể vẫn một mình sao?"
Được khen xinh đẹp, Khương Niệm cười không ngừng, cô ấy nhìn chằm chằm Diêu Nhiễm, "Vẫn chưa gặp được người thích hợp."
Hai người họ chị một câu em một câu, nói chuyện rất vui vẻ cho nên uống cũng không ít rượu, đến nửa đêm thì mặt mũi ửng hồng.
"Sao em cứ nhìn chị chằm chằm vậy? Trên mặt chị có cái gì sao?" Diêu Nhiễm nghiêng đầu hỏi Khương Niệm.
“Bởi vì em thích chị.” Khương Niệm uống rất nhiều, không giấu được ý muốn tán tỉnh, cô ấy nghiêng đầu ghé sát mặt Diêu Nhiễm, mang theo men say nói: “Em đặc biệt thích khí chất trên người chị. Những lời này nói ra đều thật lòng, em thực sự muốn theo đuổi chị. "
“Cái gì?” Diêu Nhiễm nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Khương Niệm nhìn vào mắt rồi lại di chuyển xuống môi của Diêu Nhiễm: "Em nói, em muốn theo đuổi chị."
Diêu Nhiễm chỉ cười,xem như đó là một trò đùa.
“Chị không tin?"
Nụ cười của Diêu Nhiễm cho thấy rằng cô thực sự không tin vào điều đó.
"Chị ..." Khi khuôn mặt tiến đến gần, mùi thơm của người phụ nữ trước mặt tràn ngập trong hơi thở, đủ sức cám dỗ, khiến Khương Niệm không kìm chế được nhịp tim của mình, rũ mắt xuống sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của Diêu Nhiễm, nhưng chỉ thoáng qua trong hai giây.
Nụ hôn bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhẹ nhàng cũng mang theo chút say đắm.
Với một cái chạm nhẹ nhàng và thoải mái, Diêu Nhiễm không kìm lòng được lại công thêm men sau mà đáp lại, sau đó khôi phục lại sự tỉnh táo của mình, cô cảm thấy mình bị điên rồi, bị một người phụ nữ hôn, thế nhưng tim lại đập rất nhanh.
Sau khi tách ra, bầu không khí cũng thay đổi.
Khương Niệm muốn nói xin lỗi vì sự bốc đồng của cô ấy, nhưng sau khi nhận được một chút phản ứng, cô ấy đã phát điên. Cô ấy nhẹ giọng hỏi đối phương: "Em có thể theo đuổi chị được không?"
*
Kỷ niệm hai năm vào tháng sáu.
Vào đêm của sự kiện kỷ niệm 2 năm đó, tất cả đồ ăn và thức uống tại cửa hàng đều được giảm giá 30% và các cặp đôi được giảm một nửa giá. Lúc này chưa đến chín giờ, không khí trong quán trở nên sôi động hơn bình thường.
Hôm nay là tối thứ bảy, Quý Hy cũng đang giúp việc trong quán, có quá nhiều khách hàng, tất cả nhân viên pha chế đều trực đêm nay nên nàng vẫn hơi bận.
Quý Hy chắc chắn là người pha chế nổi tiếng nhất trong quán, có không ít người ngồi ở chỗ nàng. Khi Quý Hy làm việc, có người muốn chụp ảnh, quay video cũng có, nàng đềy cho phép, đôi khi sẽ nhìn vào máy ảnh khẽ mỉm cười một chút, cũng coi như là làm một chút quảng cáo cho quán.
Sau khi Kiều Chi Du bước vào Thời Gian, đã có rất nhiều người trong quán bar.
Người tuy nhiều, nhưng không đến mức phải chen chúc.
Để tránh quá nhiều người, Diêu Nhiễm cố tình thiết lập hệ thống hẹn trước để kiểm soát lưu lượng khách, cô mở quán bar không phải để kiếm tiền bởi vì bản thân cô không thiếu tiền, vui vẻ thoải mái mới là điều quan trọng nhất.
Quý Hy đang nghiêm túc pha chế rượu, sự chú ý của những vị khách tại quầy bar đột nhiên chuyển sang chỗ khác.
"Ở đằng kia, mỹ nữ..."
"Nữ hoàng, đúng phong cách mà tôi thích."
……
Quý Hy cũng nhìn về hướng đó, động tác trên tay đồng thời chậm lại, nàng nhìn thấy Kiều Chi Du, bình thường khi tới văn phòng làm việc đều mặc áo sơ mi, tối nay mặc một chiếc váy dài hở lưng, ôm lấy dáng người thon gọn.
Gương mặt thanh tú, mang nét nữ tính trưởng thành và thanh lịch.
Không có gì ngạc nhiên khi nó thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác.
Chưa đầy vài giây, Kiều Chi Du cũng nhận ra Quý Hy, người đang đứng bên quầy bar, ăn mặc rất giản dị, áo vest ngắn và thắt lưng mỏng, hình xăm trên vai vẫn rất bắt mắt.
Quý Hy nở một nụ cười xem như chào hỏi.
Tiếp tục im lặng làm công việc của mình.
Vào lúc này nàng hoàn toàn dám xác định, Kiều Chi Du hẳn đã biết rằng nàng là người “đến gần” vào đêm hôm đó, hình xăm trên người nàng quá khó để che giấu thân phận.
“Kiều tổng, đến rồi.” Lúc này, Diêu Nhiễm đi về phía Kiều Chi Du, cô ấy nhìn thấy Kiều Chi Du đang nhìn chằm chằm vào Quý Hy, rồi giải thích nói: “Tiểu Quý đã làm bartender bán thời gian cho mình, bình thường đều yên yên tĩnh tĩnh nhưng thực sự rất có cá tính, cũng đảm đương cho mặt tiền của quán."
Là một cô gái khá cá tính, khi pha chế và dạy trẻ thì hoàn toàn khác nhau. Kiều Chi Du không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc cô gái này đã làm bao nhiêu công việc? Làm việc ở ZY cũng đủ mệt mỏi rồi.
"Gia sư của cậu thế nào rồi? Chắc là tốt rồi."
Kiều Chi Du nói: "Thật giỏi trong việc dỗ dành trẻ nhỏ, hiện tại tiểu Thanh nói chuyện với cô ấy nhiều hơn mình, mỗi ngày đều mong ngóng cô ấy tới."
“Vậy là tốt rồi, xem ra tiểu Thanh rất thích cô ấy.” Trong ấn tượng của Diêu Nhiễm, Kiều Thanh sẽ không bao giờ nói chuyện với người lạ.
Diêu Nhiễm sắp xếp một bàn cho Kiều Chi Du, gần sân khấu, tầm nhìn đẹp, tối nay có nhiều tiết mục biểu diễn.
“Gần đây cậu không đi du lịch à?” Kiều Chi Du quan tâm hỏi, dường như gần đây bà chủ Diêu đều an phận ở Bắc Lâm, thái độ cũng khác thường.
“Đúng vậy, không đi ra ngoài.” Diêu Nhiễm bắt đầu rót rượu, trên mặt lộ ra vẻ đào hoa.
Kiều Chi Du nhìn nụ cười của Diêu Nhiễm, hỏi, "Có chuyện gì mà vui vậy?"
“A?"
"Mình thấy gần đây tâm trạng của cậu rất tốt, khí sắc cũng tốt."
Diêu Nhiễm cong môi cười: "Có sao? Cậu khen mình như vậy khiến mình cảm thấy xấu hổ."
Sau khi uống hết nửa ly rượu, Diêu Nhiễm quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông, người đó đang chào cô, Diêu Nhiễm đặt ly rượu xuống nói với Kiều Chi Du: "Cậu ngồi ở đây một lát, mình gặp một người bạn. Tiền rượu tối nay của cậu cứ tính cho mình."
Sau khi nói xong, Diêu Nhiễm vội vàng đi về phía Khương Niệm: "Bà chủ Khương, không phải em nói tối nay không được qua sao?"
Khương Niệm dựa vào tường, trên mặt nở nụ cười, thấy Diêu Nhiễm đi tới, cô ấy lặng lẽ nắm tay Diêu Nhiễm, "Khách hàng tối nay hủy cuộc hẹn, nên em sắp xếp công việc trước. Còn nữa, em nhớ bà chủ Diêu."
Diêu Nhiễm kéo La Khương Niệm, sau đó, bàn tay nắm giữ của hai người biến thành những ngón tay mơ hồ đan vào nhau, "Tối nay chị mời khách, nhưng bà chủ Khương đừng uống quá nhiều."
“Ừm.” Khương Niệm ngoan ngoãn gật đầu, nhân cơ hội này nhanh chóng hôn Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm bất đắc dĩ mỉm cười.
Một thời gian trước, cô và Khương Niệm đã xác định quan hệ.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là người phụ nữ này thực sự đã khơi dậy tình cảm mãnh liệt đã mất từ lâu của cô. Diêu Nhiễm đã từng nghĩ rằng bản thân mình đã thanh tâm quả dục không còn ham muốn, trở nên lãnh đạm,cho đến đêm đó ...
Cô đưa Khương Niệm về nhà mình sau đêm hôm đó.
Diêu Nhiễm là người không câu nệ tiểu tiết, chính là trước kia chưa từng nghĩ tới, hóa ra một người phụ nữ cũng có thể nhiệt tình như vậy với một người phụ nữ khác. Không vướng bận quá nhiều, cô hào phóng nhận lời theo đuổi của Khương Niệm, hiện tại cô vô cùng thích thú.
Kiều Chi Du ngồi một mình buồn chán, có vài người tiến tới bắt chuyện, cô lần lượt từ chối sau đó lại nhìn về phía Quý Hy, một lúc sau, cô đứng dậy đi về phía quầy bar.
Chọn một ghế trống và ngồi xuống.
Khi Quý Hy giao rượu cho khách tại quầy bar, lúc này nàng cũng nhận ra rằng bên cạnh mình có thêm một vị khách, một vị khách xinh đẹp và có địa vị cao.
Trầm mặc liếc mắt nhìn một cái.
Kiều Chi Du: "Làm việc bán thời gian ở đây?"
Quý Hy: "Ừm."
Với một cuộc đối thoại ngắn như vậy, Quý Hy và Kiều Chi Du cũng không nói gì khác, điều đó xảy ra đúng với những gì Quý Hy muốn. Coi như đêm đó lần đầu tiên gặp mặt Kiều tổng, chỉ đơn thuần là náo loạn khiến người khác chê cười đi.
Kiều Chi Du đang ngồi ở đây cũng không có ý định rời đi.
“Kiều tổng, chị muốn uống gì không?” Quý Hy hỏi.
Kiều Chi Du trực tiếp nói với Quý Hy: "Sở trường của em đi."
"Được, chờ một chút."
Kiều Chi Du nhìn dáng vẻ của Quý Hy, so với những người pha chế khác, cô thấy Quý Hy quả thực động tác của Quý Hy khiến người khác không khỏi thưởng thức.
Bên này Quý Hy luôn có không ít người vây quanh, thậm chí còn thu hút được vài người phụ nữ.
Kiều Chi Du nghiêng đầu nhìn.
Có một cậu bé tóc ngắn bên cạnh,bề ngoài giống một chàng trai, nhưng khi mở miệng lại là giọng nữ. Đối phương nhìn Quý Hy chằm chằm, ánh mắt gần như trực tiếp nhìn thẳng.
Kiều Chi Du nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Quý tiểu thư trong giới này quả thực rất được hoan nghênh.
“Chị một mình đến đây uống rượu sao?” Quý Hy hỏi Kiều Chi Du đồng thời đưa ly rượu qua. Lần trước cũng chỉ có một mình, Quý Hy luôn cảm thấy dường như Kiều Chi Du có tâm sự.
Ai mà không có những phiền lòng của riêng mình, Quý Hy không hỏi nhiều.
“Với bà chủ của em.” Kiều Chi Du cúi đầu nhấp một ngụm rượu, hương chanh tươi mát ngọt ngào của mùa hè, dư vị kéo dài vô tận. T Khi uống thật thoải mái, giống như khi xem Quý Hy pha đồ uống vậy.
"Ồ, em cũng đã nhìn thấy chị Nhiễm..." Quý Hy nói xong, lại im lặng. Ở một vị trí cách đó không xa, nàng nhìn thấy hai người phụ nữ đang ôm nhau.
Giống như đang hôn môi.
Lại liếc nhìn một cái, quả nhiên là Khương Niệm và Diêu Nhiễm đang hôn nhau.
Quý Hy: "..."
Kiều Chi Du ngẩng đầu lên nhìn theo hướng của Quý Hy, chỉ thấy Diêu Nhiễm và một người phụ nữ khác, một người vòng tay lên cổ,một người vòng tay ôm eo, môi chạm vào nhau chính là ý loạn tình mê.
Kiều Chi Du: "..."
Tình huống gì thế này.
Kiều Chi Du và Quý Hy gần như cùng lúc thu hồi ánh mắt, ánh mắt của hai người họ đồng thời dừng trên người đối phương. Cả hai người họ đều tỏ ra bình tĩnh và giả vờ như không nhìn thấy gì.
Kiều Chi Du đang uống rượu, lại nhớ tới một thời gian trước Diêu Nhiễm đã nói với cô tình cảm của cô ấy lúc này đã nguội lạnh như tro tàn, không nghĩ tới...
Lại còn cùng với một người phụ nữ?
Kiều Chi Du lại liếc nhìn, hai người không hôn mà chỉ ôm nhau, Diêu Nhiễm cười ngọt ngào, có thể thấy được sự hưởng thụ của cô.
Không hiểu sao, Kiều Chi Du đột nhiên cảm thấy hâm mộ Diêu Nhiễm một chút.
Kiều Chi Du lại liếc nhìn Quý Hy, khuôn mặt thanh tú và quyến rũ, cô không khỏi nghĩ đến cuộc nói chuyện đêm hôm đó ... Vậy giữa nữ và nữ có thể có tình cảm sao?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)