Khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp xẹt qua mặt đối phương.
Quý Hy nhìn khuôn mặt trước mặt, ánh mắt nhìn vào chiếc mũi thanh tú và xinh đẹp của đối phương.
Có một nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi.
Vừa đúng vị trí.
Cảm giác giống như đã từng quen biết khiến Quý Hy chỉ trong nháy mắt nhớ lại những ký ức của nhiều năm trước, thoáng chốc thất thần.
Chiều cao của hai người họ tương đôi, vừa lúc chạm mắt nhau.
Kiều Chi Du cũng liếc qua cô gái trước mặt, từ hàng lông mày cho đến hình xăm bắt mắt trên vai.
Sau khi tạm dừng một lát.
“Cảm ơn.” Cô gật đầu nói lời cảm ơn, lễ phép ôn hòa.
“Không có gì đâu.” Quý Hy sau khi nói xong cũng không tránh ra, vẫn chăm chú nhìn vào mắt, không để ý rằng ánh mắt của nàng rất thẳng thắn lại tập trung đến mức khiến người ta hiểu lầm.
Là quá "tình cảm".
Giữa những người xa lạ, sự tiếp xúc này thuộc loại thân mật quá mức.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Kiều Chi Du cảm thấy không được thoải mái, cô lại một lần nữa đánh giá Quý Hy, sau đó trực tiếp đi vòng qua, không nói một lời.
Người đi rồi, Quý Hy lại nghiêng người liếc mắt một cái, suy nghĩ của nàng bị kéo trở lại hiện thực.
Cử chỉ điên rồi, suy nghĩ quá nhiều.
Như thế nào có thể…
Thế giới rộng lớn như vậy, làm sao tôi có thể gặp lại người đó. Nhiều người có nốt ruồi trên chóp mũi.
Sau khi trang điểm xong Khương Niệm cảm thấy khá hài lòng, đi đến bên cạnh Quý Hy, phá lệ phát hiện Quý tiểu thư cũng có lúc nhìn thấy mỹ nữ thì thất thần như vậy.
“Cậu quen sao?” Khương Niệm cọ cọ vào người Quý Hy.
“ Không biết.” Quý Hy có chút ảm đạm.
“Không biết cậu còn nhìn chăm chú như vậy?” Khương Niệm dùng ánh mắt bát quái đánh giá Quý Hy từ trên xuống dưới, giễu cợt nói: “Mắt đều về phía trước, còn tưởng là bạn gái cũ của cậu.”
Quý Hy bất đắc dĩ: "Cái gì vói cái cái gì."
Chỉ có hai người, Quý Hy và Khương Niệm đổi một bàn tròn nhỏ để uống rượu.
Tửu lượng của Quý Hy so với Khương Niệm tốt hơn, Khương Niệm nói rằng Quý Hy thực sự rất biến thái, cô ấy luôn cạnh tranh trong mọi thứ, ngay cả uống rượu đều hận không thể lấy vị trí thứ nhất.
Không khí trong quán bar thật tốt, ca sĩ hát một bài hát tình ca với chất giọng trong trẻo, đủ sức cuốn hút.
Quý Hy trong lòng có chút không yên, vẫn nghĩ về người mà vừa rồi nàng đụng phải vừa rồi, cũng nhớ lại một ít chuyện cũ.
Nàng ngẩng đầu nhấp một ngụm đồ uống, không chút để ý mà nhìn bốn phía xung quanh. Đột nhiên ánh mắt dừng lại một chút, thế nhưng lại nhìn thấy bóng dáng đó.
Đối phương đang ngồi trong một góc khuất, nơi đó nửa sáng nửa tối.
Với mái tóc dài được bới ra sau tai, từ góc độc của Quý Hy nhìn lại, đúng lúc để nhìn thấy sườn mặt của người đó, sống mũi cao thẳng, với những đường nét gần như hoàn hảo.
Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, nhưng góc cô ngồi có vẻ vô cùng yên tĩnh, khi nhàn rỗi Quý Hy sẽ vẽ tranh, nàng đột nhiên muốn vẽ cảnh trước mắt vào bức tranh của mình.
Hình như người đó đến một mình, cầm ly rượu thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, dáng vẻ có chút cô đơn, giống như có tâm sự.
Không có việc gì đâu có ai lại đến uống rượu một mình.
Quý Hy không bao giờ để ý đến người khác như vậy, có lẽ người kia có phần giống với người trong trí nhớ của nàng, không nhịn được mà nhìn vài cái.
Hơn nữa, càng nhìn càng cảm thấy giống.
"Gần đây công việc có thuận lợi không? Khi nào thì trở thành nhân viên chính thức?" Khương Niệm không nặng không nhẹ mà hỏi nàng.
Quý Hy không trả lời ngay lập tức vì tâm trí nàng đang ở nơi khác.
Khương Niệm nhìn về hướng Quý Hy đang nhìn, nhìn thấy người đó là một người phụ nữ, cô ấy nhìn ra bộ dáng thất thần của Quý Hy, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Khụ.” Khương Niệm khẽ hắng giọng.
Phản ứng của Quý Hy chậm mất nửa nhịp, trả lời: "Qua hai tháng mới có kết quả, còn phải xem khảo hạch."
Khương Niệm nghiêng đầu, chỉ nhìn Quý Hy nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cậu cười cái gì vậy?” Quý Hy thấy cô ấy có điều muốn nói.
“Cậu nói xem mình cười cái gì?” Khương Niệm chống tay lên bàn, hướng mắt về hướng Quý Hy đang nhìn: “Cười cậu hồn đã bị người khác câu mất rồi. Rất đẹp, khiến người khác động tâm?"
“Cậu hiểu lầm rồi.” Quý Hy giải thích,dí tay lên trán cô ấy.
“Mình hiểu lầm cái gì vậy? Từ khi bước ra khỏi toilet đến bây giờ ánh mắt của cậu đều nhìn đi nơi khác." Khương Niệm thầm nghĩ trực giác của cô cũng rất chuẩn, cô ấy liền đoán Quý Hy có chuyện gì đó.
Quý Hy cũng Khương Niệm không giải thích rõ ràng.
Đúng lúc này, cách đó không xa người kia cũng vừa lúc nhìn về phía này.
Cứ như vậy, ánh mắt hai người không kịp phòng bị cứ thế giao nhau. Quý Hy có chút xấu hổ, nàng quay đầu lại, cầm ly uống cạn rượu bên trong.
Kiều Chi Du im lặng quan sát nửa giây, sau đó cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đặt ly rượu xuống, cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
"Này! Còn không mau chóng đuổi theo xin cách thức liên lạc." Dưới gầm bàn, Khương Niệm đá nhẹ vào chân Quý Hy, hoàng đế không vội thái giám đẫ vội, thúc giục nói: “Động tâm thì liền nhanh chóng hành động, da mặt không dày sao có thể theo đuổi được vợ?”
Quý Hy: "..."
Cả hai người hoàn toàn không ở trên cùng một kênh.
"Đừng trách mình không nhắc nhở cậu, nếu như cậu để người ta đi mất, có thể vĩnh viễn không gặp lại."
Khương Niệm nói những lời này chính là chó ngáp phải ruồi.
Sau này, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Quý Hy yên lặng trong giây lát, đơn giản đứng dậy đuổi theo bóng dáng cao ráo yêu kiều đang rời đi.
Mặc dù tỷ lệ cược gần như bằng không, nàng vẫn muốn thử kể một lần.
“Xin chào.” Quý Hy bước tới.
Nghe thấy phía sau có người gọi mình, Kiều Chi Du không nhanh không chậm quay người lại, cô thản nhiên nhìn người trước mặt, liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hình xăm tren vai rất đặc biệt, không khó trong việc để lại ấn tượng với người khác.
Trên thực tế, Kiều Chi Du đã chú ý đến Quý Hy trước khi hai người họ va phải nhau ở chỗ toilet. Hai người phụ nữ tỏ tình trong quán bar, gây tiếng vang rất cao, cô nhớ cô gái đó là người được tỏ tình, cô ấy xinh xắn, khi cười rộ lên nhìn rất đẹp.
Đột nhiên bị Quý Hy chặn lại, Kiều Chi Du cũng không ngạc nhiên, thậm chí cô còn đoán rằng cô gái này sẽ đến bắt chuyện. Bởi vì cô phát hiện, đối phương không ngừng nhìn trộm mình.
Đêm nay có lẽ là nhàm chán, Kiều Chi Du tâm huyết dâng trào, muốn xem cô gái này sẽ bắt chuyện như thế nào.
Quý Hy lấy ra một gói khăn ướt, đưa nó qua, cười hỏi: "Cái này, chị vừa làm rơi à?"
Chiếc khăn ướt thuộc về cô, nhưng Quý Hy muốn tìm một mánh lới để nói chuyện, có vẻ không đột ngột như vậy.
Kiều Chi Du uống rất nhiều rượu, tác dụng của men rượu có chút chậm, hai má ửng hồng nhàn nhạt, khi hơi say, ánh mắt có chút lười biếng mà quyến rũ.
Cô nhìn gói khăn ướt, rồi nhìn Quý Hy, nở một nụ cười dịu dàng và hào phóng mà trả lời: "Không phải."
Mặc dù đang cười nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy xa cách như trước.
Không thể không nói khí chất là một điều gì đó vô cùng bí ẩn, có đôi khi không cần phải nói gì cả, chỉ cần từng cái giơ tay nhấc chân có thể nhìn ra được hàm dưỡng của một người.
Quý Hy kết luận rằng nàng đã nhận nhầm người, đối phương kiêu ngạo và thanh lịch, có khí chất nữ hoàng, phần lớn là thiên kim nhà giàu.
Với mình chính là không cùng một thế giới.
Quý Hy nhìn người khá chuẩn xác, nếu không phải hũ tiền thì khó có khí chất này, mà những bộ trang phục giá trị trên người đối phương cũng khẳng định điều này.
Kiều Chi Du thấy Quý Hy vẫn chưa rời đi, biết rằng nhất định còn nói gì đó.
Quả nhiên.
“Chuyện khi nãy ở trong toilet, thực xin lỗi, không đụng trúng chị chứ?” Quý Hy vô thức nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên chóp mũi của đối phương.
Kiều Chi Du vẫn trả lời ngắn gọn như cũ: "Không."
“Mạo muội một chút, chị là người Bắc Lâm sao?” Đến thì cũng đã đến, Quý Hy hỏi thêm hai câu để xác định một chút.
Kiều Chi Du không trả lời, chỉ nhàn nhã nhìn khuôn mặt Quý Hy, cười như không cười.
Bị đối phương nhìn chằm chằm như thế này, Quý Hy nghi mình bị Khương Niệm mang ra chạy trật, làm sao lại cảm thấy ... hơi tán tỉnh.
Đều muốn đi đâu vậy.
Quý Hy không phải là người coi trọng nhan sắc, ít khi đánh giá ngoại hình của người khác, nhưng người trước mặt nàng quả thực rất đẹp, không phải chỉ là vẻ đẹp bề ngoài. Sự tự tin và điềm tĩnh khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Nhận thức được sự đột ngột của bản thân, Quý Hy nghiêm túc giải thích: "Trước đây có phải chúng ta đã từng gặp qua nhau? Chị có chút giống với một người bạn của em, cô ấy..."
Quý Hy vẫn chưa nói xong.
Kiều Chi Du nhếch môi đỏ mọng lên trực tiếp cười. Cô liếc mắt nhìn cô gái trước mặt, trầm mặc một lát sau mới nói: "Tiếp theo, em định hỏi cách liên lạc với chị sao?"
Quý Hy:? ? ?
“Xin lỗi, chị không thích phụ nữ.” Dứt lời, Kiều Chi Du liền quay người rời đi.
Bị bỏ lại một mình, Quý Hy không thể không suy nghĩ về những gì Khương Niệm đã nói…. Bản thân mình thật sự giống với những gì cô ấy đã nói sao?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)