“Mình biết tiểu Quý cũng đã gần hai năm, em ấy thực sự là một cô gái tốt.” Diêu Nhiễm cảm thấy hứng thú, càng nói càng hăng.
Kiều Chi Du không để lộ sắc mặt của mình, chỉ đổi chủ đề bằng một câu duy nhất, "Mới uống hai ly đã say rồi?"
Diêu Nhiễm thường thích pha một vài câu chuyện cười, cô có khả năng kể những câu chuyện cười khiến người khác cười không ngớt.
“Được rồi, cụng ly cụng ly.” Diêu Nhiễm thấy Kiều Chi Du không có hứng thú nên cô cũng không tiếp tục chủ đề này, chỉ khi nhìn thấy Quý Hy có ý đối với Kiều Chi Du, trong lòng mới cảm thấy hứng thú mà nói ra những lời như vậy.
Thực ra cô cũng không để ý nhiều đến chuyện này.
Rốt cuộc, vấn đề về xu hướng tình dục sẽ thay đổi chừng nào nó có thể nói là đã thay đổi.
Mặc dù Kiều Chi Du đang uống rượu nhưng tâm trí cô vẫn dừng lại ở những gì Diêu Nhiễm nói.Quý Hy thỉnh thoảng nhìn mình, thật ra cô đã sớm biết ...
Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên.
*
Ngày kỷ niệm của Thời Gian huyên náo đến tối muộn, Quý Hy trở về ký túc xá lúc 3 giờ sáng, ngày hôm sau nàng ngủ thẳng đến trưa, đến khi mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng vô cùng chói mắt.
Quý Hy cau mày miễn cưỡng lần tìm điện thoại. Sau khi nhìn thời gian, nàng từ trên giường ngồi dậy, mang đôi dép cá chép vào.
Thiếu chút nữa ngủ quên mất.
Buổi chiều lúc hai rưỡi cô còn phải đi dạy, hiện tại đã là 13 giờ 45 phút, thời gian còn chưa đến một tiếng.
Cũng không còn nhiều thời gian để đi ăn, động tác của Quý Hy rất nhanh, nàng cũng không có ý định sẽ trang điểm, mặc một chiếc áo phông hơi rộng và quần jean bạc màu do giặt quá nhiều, đi một đôi giày thể thao màu trắng, vội vã chạy ra ngoài.
Xe điện ngầm đến xe buýt.
14 giờ 29, trán Quý Hy đẫm mồ hôi, khẽ thở hổn hển bấm chuông cửa nhà họ Kiều
Buổi chiều tháng sáu ở Bắc Lâm, trời rất nóng.
Người mở cửa là Kiều Chi Du, còn tay phải thì nắm lấy tay Kiều Thanh.
“Xin lỗi, em đến muộn.”Quý Hy mỉm cười xin lỗi trước, mặc dù vừa kịp thời gian không tính là muộn nhưng bình thường theo thói quen nàng thường đến trước thời gian hẹn mười phút.
Sau khi Kiều Chi Du mở cửa, ánh mắt cô dừng lại vài giây ngắn ngủi, nụ cười dưới ánh mặt trời tươi tắn và rạng rỡ.
Vì không có nhiều thời gian, Quý Hy hoàn toàn để mặt mộc, thậm chí cô ấy còn không tô son nhưng màu môi hồng tự nhiên trông nàng rất xinh. Môi vừa phải, không mỏng cũng không dày, nhìn vô cùng mềm mại.
Thấy Kiều Chi Du nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình mà không nói chuyện, Quý Hy không khỏi thầm nghĩ, gương mặt mình khi trang điểm và không trang điểm khác nhau nhiều như vậy sao?
Sau khi Kiều Thanh nhìn thấy Quý Hy, nhanh chóng chạy đến, nắm lấy tay Quý Hy vui vẻ nói, "Chị ơi, sao giờ chị mới đến."
Nắm tay của Kiều Chi Du vô thức có một khoảng trống, Quý tiểu thư thật sự là người có năng lực, chưa đầy một tháng, Kiều Thanh đã nên thân thiết hơn với Quý Hy, thường khi Quý Hy không đến, Kiều Thanh luôn quấn lấy cô hỏi, khi nào thì Quý Hy mới đến?
“Lần sau chị sẽ đến sớm hơn một chút.”Quý Hy quỳ xuống ôm lấy Kiều Thanh.
“Chị có thể đến thường xuyên được không?” Kiều Thanh nhỏ giọng hỏi, đôi mắt đen láy đầy mong đợi, cô bé ngẩng đầu nhìn Kiều Chi Du, “Dì ơi, dì có thể để chị tiểu Quý đến đây nhiều hơn được không?”
Kiều Thanh thường không nói nhiều như vậy, chỉ cần nhắc đến Quý Hy, cô bé mới nói nhiều hơn một chút.
Lần đầu tiên Quý Hy bắt gặp một đứa trẻ thích học bù, nhưng nàng cũng hiểu được, đứa nhỏ thực sự đã coi mình trở thành người bạ duy nhất, cho nên mới nói như vậy.
“Con muốn chị ấy đến bao nhiêu lần?” Kiều Chi Du ngồi xổm xuống hỏi Kiều Thanh, cô còn muốn Quý Hy có thể đến vài lần nữa, kể từ khi Quý Hy dạy Kiều Thanh, tính cách của Kiều Thanh đã thay đổi rất nhiều.
Kiều Thanh có chút tham lam, rầm rì nói: "Ngày nào cũng đến."
Quý Hy bị bộ dạng đáng yêu của cô nhóc chọc cười, không khỏi bật cười thành tiếng.
Kiều Chi Du: "Ngoan, về lớp học với chị trước đi."
Kiều Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Vào các buổi chiều thứ bảy và chủ nhật, Quý Hy thường dạy Kiều Thanh trong hai tiếng rưỡi.
Kiều Thanh là một đứa bé lanh lợi thông minh, rõ ràng đã học rồi nhưng lại nói là vẫn chưa học, muốn Quý Hy dạy thêm, Quý Hy nói nếu có thể làm được, thì nàng sẽ vẽ tranh cho cô bé xem, kết quả Kiều Thanh đã nhanh chóng làm xong bài.
Vì vậy, cứ sau giờ học, Quý Hy lại vẽ một bức tranh đơn giản và đưa cho Kiều Thanh.
Hơn năm giờ chiều, Kiều Chi Du bước vào phòng.
Lúc này Quý Hy đã kết thúc buổi học, "Hôm nay em muốn chị vẽ gì?"
Đôi mắt đen láycủa Kiều Thanh không ngừng chớp, "Chị vẽ hết sao?"
Quý Hy kiên nhẫn hỏi: "Em muốn vẽ gì?"
Kiều Thanh kéo Kiều Chi Du qua, "Chị vẽ dì."
Quý Hy nghĩ rằng Kiều Thanh sẽ vlại muốn vẽ một số nhân vật hoạt hình sau khi nghe Kiều Thanh nói như vậy, đầu tiên nàng hỏi ý kiến của Kiều Chi Du, "Kiều tổng, có thể chứ?"
Thật ra, lần đầu tiên gặp nhau trong quán bar, Quý Hy đã muốn vẽ Kiều Chi Du. Lúc đó, tôi cảm thấy người phụ nữ này rất dễ nhận biết và rất xinh đẹp.
Kiều Chi Du: "Có thể."
Nói xong, cô cũng hợp tác ngồi xuống đối diện bàn học, muốn xem bức tranh sẽ như thế nào.
Chập choạng tối, trời trở lạnh. Gió chiều lay động cành cây ngô đồng bên ngoài nhà, ngồi bên cửa sổ vẽ tranh quả là một điều rất dễ chịu. Chỉ là gió hơi mạnh thổi bay tóc.
Trước khi vẽ tranh, Quý Hy đầu tiên dùng tay chải lại mái tóc dài buông xõa, sau đó lấy một cây bút chì trên bàn, động tác khéo léo, nhanh chóng mái tóc dày và bồng bềnh của nàng đã được búi sau gáy.
Kiều Chi Du còn chưa nhìn rõ, cô đã thấy Quý Hy buộc lại mái tóc dài của mình, để lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú.
Quả thật khiến người khác không khỏi ngạc nhiên.
Quý Hy bắt đầu phác thảo những nét đầu tiên.
Mặc dù nàng không giống như Khương Niệm thích chú ý đến gương mặt, nhưng phải nói rằng vẽ mỹ nữ là một chuyện rất thú vị. Từ hình dáng khuôn mặt đến các đặc điểm trên khuôn mặt, được xem xét cẩn thận, chính là cảnh đẹp ý vui.
"Em học vẽ từ khi nào?"
“Sau khi học đại học, đó là một sở thích.”Quý Hy vừa vẽ vừa trả lời.
Quý Hy sẽ rất yên tĩnh khi vẽ tranh, cả người như bị cuốn hút, như thể nàng đã hoàn toàn rơi vào thế giới của riêng mình, không thể bị quấy rầy. Giữa lông mày tập trung, vô cùng chuyên chú.
Đôi mắt của Kiều Chi Du không hề né tránh, nhìn chăm chú vào Quý Hy đang chăm chú vẽ tranh, cô cũng đồng thời đối mặt với Quý Hy, hai người cứ như vậy mà đánh giá đối phương, thậm chí cả vị trí của từng nốt ruồi trên mặt của nhau, đều nhanh chóng nhớ rõ vị trí.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong một thời gian dài, rất dễ xảy ra một số thay đổi tâm lý tinh tế, chẳng hạn như khi mắt Quý Hy dán chặt vào môi cô... Đôi mắt của Kiều Chi Du cũng rũ xuống và di chuyển từ khuôn mặt của Quý Hy sang tờ giấy vẽ. .
Một cơn gió bất chợt ập đến.
Quý Hy nhìn chằm chằm Kiều Chi Du: "Đừng cử động."
"Hả?"
“Trên tóc có sâu.” Lá cây rơi xuống bên ngoài cửa số, tiểu khu bao trùm bởi một màu xanh, vừa mới vào hè rất nhiều muỗi.
Kiều Chi Du sững người, quả nhiên không nhúc nhích. Chờ Quý Hy giúp đỡ.
Quý Hy đứng dậy, nghiêng người về phía Kiều Chi Du ở phía đối diện, cẩn thận dùng khăn giấy bắt sâu trên đầu cô.
“Được rồi sao?” Kiều Chi Du hỏi.
"Ừm, xong rồi."
Quý Hy nói rất nhẹ, hơi thở thở ra từ môi nàng nhẹ nhàng lướt qua tai Kiều Chi Du. Lúc này Kiều Chi Du mới nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người quá mức gần, hương thơm dịu nhẹ trên người đối phương, không phải nước hoa, so với nước hoa, mùi hương càng tự nhiên thoải mái hơn.
Nhưng sau một thời gian, mùi thơm liền biến mất.
Quý Hy cầm con bọ nhỏ ném ra ngoài cửa sổ rồi ném tờ giấy vào thùng rác. Nhìn lại Kiều tổng bộ dáng nghe lời không cử động, lại không thể giải thích được mà cảm thấy có chút đáng yêu, nàng là một người hay cười, cũng không biết nói gì, khóe miệng bất giác nở một nụ cười nhẹ. Nàng nói: "Con bọ đó không cắn người."
Kiều Chi Du không thể không hỏi bằng một cách hùng biện kiểu nữ hoàng: "Có gì buồn cười sao?"
“Em không cười.”Quý Hy bày ra bộ dạng nào dám cười ngài mà giải thích.
Kiều Chi Du bị bộ dáng kia của Quý Hy không khỏi buồn cười, là nụ cười từ tận đáy lòng, vô cùng thoải mái.
Quý Hy đã nhân cơ hội để phác thảo nụ cười xinh đẹp này vào giấy vẽ của mình. Khi vẽ, miệng của Quý Hy luôn duy trì một vòng cung nhỏ, chỉ khi vẽ, nàng mới có thể thư giãn và vui vẻ như thế này.
Chạng vạng tối vô cùng thoải mái.
Một người cúi đầu vẽ, một người lặng làm mẫu, tiếng bút ma sát trên giấy, phát ra âm thanh sàn sạt, sàn sạt, khiến cho tâm tình của người ta cảm thấy bình tĩnh, cũng khiến thời gian trôi chậm lại.
Kiều Chi Du nhìn xuống tờ giấy vẽ, "Còn chưa chuẩn bị xong à?"
Quý Hy nói: "Lập tức xong ngay."
Sau khi ký tên và ghi ngày theo thói quen, một bản phác thảo được hoàn thành. Quý Hy chỉ vẽ cận cảnh khuôn mặt của cô, chữ ký nhỏ "jx" ở bên dưới cùng ngày tháng, vừa lúc ký ở trên vị trí đầu vai của bức tranh, giống như một hình xăm nhỏ.
Kiều Thanh trầm mặc hồi lâu, thò đầu ra ngón tay nhỏ bé chỉ một cái: "Chị vẽ dì thật xinh đẹp."
“Dì vốn dĩ rất xinh đẹp.”Quý Hy chạm vào mặt Kiều Thanh, thuận miệng nói.
Sau khi nghe điều này, Kiều Chi Du cũng không tỏ vẻ gì, nhưng dường như vẫn mỉm cười.
Vì bức tranh vẽ Kiều Chi Du, Quý Hy đã thảo luận với Kiều Thanh, " Bức tranh hôm nay, tiểu Thanh đưa cho dì, được không?"
“Được, đưa cho dì.” Kiều Thanh đưa bức tranh cho Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du nhận lấy bức tranh, chăm chú nhìn, cảm thấy người trên bức tranh có chút xa lạ, bản thân mình cũng có lúc cười vui vẻ như vậy sao?
Có lẽ nó vừa mới xảy ra.
"Dì ơi, dì có thích không?"
Kiều Chi Du gật đầu: "Thích."
Lúc này, Quý Hy cũng lịch sự cười nói một câu: "Thích là tốt rồi."
Kiều Chi Du liếc nhìn Quý Hy, sau đó nhìn xuống chân dung của mình và chữ ký của người kia trên giấy vẽ. Nghĩ đến ánh mắt mê hoặc của Quý Hy khi vẽ tranh, Kiều Chi Du đột nhiên nghĩ, cô gái này... Thực sự thích mình sao?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)