Khóe miệng Quý Hy không khỏi giật một chút.
Ừm trò đùa ác ý của Kiều tổng thật sự rất thú vị.
Kiều Chi Du cúi đầu xuống khẽ nhéo mũi Kiều Thanh, "Bây giờ có thể ngủ được rồi chứ?"
Kiều Thanh nở một nụ cười, dẫn Quý Hy và Kiều Chi Du đến giường. Cô nhóc liền leo lên giường trước, sau đó kéo Quý Hy lên.
Giường đủ lớn, đủ cho ba người ngủ.
Quý Hy ngồi bên giường, nhìn Kiều Thanh đã chui vào trong chăn, không khỏi mỉm cười và chạm vào khuôn mặt nhỏ béo của cô nhóc. Rất dễ thương.
Kiều Thanh dễ thương nói: "Chị ơi, ngủ đi."
"Dược, chúng ta đi ngủ."
Kiều Chi Du bóp một ít kem dưỡng tay lên mu bàn tay, rồi từ từ xoa đi, cô nhìn thấy Quý Hy đang ngồi bên cạnh giường không ngừng trêu chọc Kiều Thanh nụ cười trong trẻo hiện lên trên gương mặt, thật sự thích trẻ nhỏ.
Quý Hy nằm xuống bên cạnh Kiều Thanh.
Gối đầu cùng đệm và chăn vô cùng mềm mại, có mùi thơm nhẹ rất êm ái, thoang thoảng dễ chịu, thoái mái dễ ngửi.
Nàng không phải là người lạ giường, cũng không để ý lắm, nhưng lại cảm thấy có chút không quen, thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
“Tắt đèn.” Kiều Chi Du sau khi thoa kem dưỡng tay rồi nói với người trên giường.
Quý Hy nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng."
Đèn chùm tắt, ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp truyền đến trên giường, căn phòng lập tức thay đổi tông màu cũng khiến bầu không khí thay đổi.
Kiều Chi Du cũng vén chăn lên, nằm xuống, theo thói quen nằm nghiêng người. Cô nhìn thấy Quý Hy giấu nửa mặt vào gối, mỉm cười với Kiều Thanh.
Khi Quý Hy cười, mắt cô ấy sẽ cong lại đồng thời sáng lên. Nhưng Kiều Chi Du hiếm khi thấy cô ấy cười như thế này.
“Cô giáo."
“Sao vậy?"
Kiều Thanh ngượng ngùng: "Em có thể ôm chị được không?"
“Có thể."
Đêm đã khuya, tiếng nói chuyện rất khẽ. Nhẹ nhàng như một làn gió khẽ thổi qua những tán lá cây, tạo nên một tiếng động nhỏ.
Kiều Thanh bạo dạn ôm lấy Quý Hy, thẹn thùng nói một câu: "Cô giáo, em thật sự rất thích chị."
Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ lên.
“Chị cũng thích em.” Quý Hy nói nhỏ. Để cho một đứa trẻ hướng nội chủ động nói thích, thật sự là một chuyện rất khó khăn.
Cơn buồn ngủ ập tới khiến Quý Hy không thể gượng được nữa, cho nên miễng cưỡng nói vài câu, hôm nay học thêm một buổi giọng nàng có chút khàn khàn.
Từ trước đến nay đều là Kiều Chi Du ngủ một mình, nhìn thấy cảnh hậu trường này… liền nở một nụ cười, hôm nay thật sự không lạnh như mọi khi.
“Đứa nhóc này.” Kiều Chi Du nghiêng người về phía Kiều Thanh, sau đó chạm khẽ vào tóc của cô bé, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngủ đi, đừng làm quậy nữa.”
Mặc dù ngủ cùng giường nhưng khoảng cách giữa hai người họ cũng không tính là quá gần, còn có Kiều Thanh ở giữa. Nhưng ngay khi Kiều Chi Du đến gần, liền nhìn thấy trực diện gương mặt của Quý Hy, ôn nhu động lòng người, ngay lập tức khiến cô cảm thấy bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Kiều Thanh nhìn Kiều Chi Du, đôi mắt như hạt châu không ngừng đảo, cô nhóc nắm lấy tay Quý Hy ở dưới chăn, “Chị ơi, kể chuyện cổ tích."
Quý Hy nói: "Không phải vừa mới kể chuyện sao? Đã đến giờ đi ngủ rồi."
Kiều Thanh nói: "Chị kể cho dì nghe."
Quý Hy và Kiều Chi Du không hiểu tại sao Kiều Thanh đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Dì ơi, khi nghe cô gái kể chuyện cổ tích con cảm thấy rất vui, con nói với cô giáo kể chuyện cho dì nghe thì dì cũng sẽ cảm thấy vui.” Kiều Thanh hàm hàm hồ hồ mà giải thích. Bình thường cô nhóc không nói không có nghĩa là cô bé không hiểu chuyện. Cô nhóc biết người đối với mình tốt nhất chính là dì cho nên cô bé cũng muốn làm cho mỗi ngày dì đều cảm thấy vui vẻ.
Kiều Chi Du trầm mặc, cô mỉm cười hôn lên trán Kiều Thanh, bên cạnh có một chiếc áo bông nhỏ đáng yêu như vậy cô cũng không còn cảm thấy cô đơn.
“Cô giáo, chị dỗ cho dì vui đi.” Kiều Thanh đối với Quý Hy chính là không trâu bắt chó đi cày.
Quý Hy: "..."
Nàng rất giỏi trong việc dỗ trẻ con, dỗ người lớn, đây lại là điểm Quý Hy không rành. Hai chuyện này thật sự có thể giống nhau sao?
Quý Hy nhìn về phía Kiều Chi Du.
Ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Kiều Chi Du hôm nay tâm trạng không tốt, cô gối đầu sau đó nhìn Quý Hy, không có ý giúp đỡ thì không nói, còn đối với Quý Hy nói ra ba chữ: "Đến đây đi."
Trời ơi điên rồi.
“Không phải là giỏi dỗ người sao?” Kiều Chi Du suy nghĩ một chút, “Nếu như em có thể dỗ cho chị cười thì coi như em thắng, chị cũng sẽ tặng cho em một món quà nhỏ.”
Quý Hy bị bất ngờ trước những lời nói của Kiều Chi Du, vĩnh viễn nàng không thể đoán được câu tiếp theo mà Kiều tổng muốn nói sẽ là gì.
Kiều Thanh nằm ở giữa là người cảm thấy vui nhất, chờ xem kịch hay, "Cô giáo cố lên."
Kiều Chi Du liền nằm đó, quan sát, chờ cô giáo Quý dỗ dành. Cảm thấy chuyện này có chút thú vị.
Quý Hy chỉ có thể nghĩ đến việc kể chuyện cười. Khương Niệm rất giỏi kể chuyện cười, đôi khi đang trò chuyện, Khương Niệm đột nhiên pha trò, nhưng Quý Hy không bao giờ cười, cô ấy lại là người bật cười trước.
Sau một hồi suy nghĩ, Quý Hy chỉ có thể nghĩ ra một chuyện mà Khương Niệm đã kể với nàng trước đây, là câu duy nhất mà Quý Hy có thể nhớ nhớ. Không phải vì nó quá buồn cười, mà chỉ đơn giản là cảm thấy ngớ ngẩn, không thể ngớ ngẩn hơn.
Không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác, chỉ nói điều này. Quý Hy nhìn về phía bên cạnh: "Vậy em sẽ kể một câu chuyện cười."
“Được.” Kiều Chi Du liền nở một nụ cười, rất nhanh liền đi vào trạng thái.
Quý Hy có chút ngượng ngùng không nói nên lời, nàng nhìn Kiều Chi Du, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Chị có biết tại sao nước biển lại có màu xanh không?"
Kiều Chi Du chưa bao giờ nghe nói về điều này, liền nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì ..." Quý Hy vẻ mặt bình tĩnh, cũng trịnh trọng giải thích: "Trong biển có cá, cá sẽ phun ra bọt khí, màu xanh lam, màu xanh lam ... sau đó nước biển sẽ có màu xanh lam."
Nói xong hai mắt đối nhau, trong phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt. Quý Hy đã thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ làm ra chuyện khiến người khác chê cười lần nào nữa.
Kiều Chi Du mặt mày ủ rũ, nhưng chỉ kiên trì được chưa đầy hai giây, "Hahahaha..."
Cười thành tiếng.
Cô quay đầu lại, cười đến nỗi vai không ngừng run lên.
Cũng không biết tại sao, càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, nhất là khi tôi nghĩ đến biểu cảm của Quý Hy khi cô ấy nói ra điều này.
Quý Hy nhìn Kiều Chi Du cười đến cả người run lên, vẫn không khỏi từ trong lòng, nàng lại ngẩn ra, "Thật sự rất buồn cười sao?"
Nhìn thấy Kiều Chi Du cười như vậy, Quý Hy cũng cười theo, nàng cảm thấy Kiều Chi Du buồn cười hơn, điểm cười của Kiều tổng thực sự rất thấp, vậy mà còn dám đánh cược với người khác.
Vừa rồi còn tưởng Kiều tổng thật sự rất lợi hại.
Kiều Chi Du quay đầu lại nhìn Quý Hy,vừa cười vừa nói: "Chị nhìn em là liền cảm thấy buồn cười."
Quý Hy trông vô tội:? ? ?
Đôi khi người ta cười có thể bỏ xuống rất nhiều chuyện không thoái mái. Cũng giống như đêm nay.
Tâm tình thật sự đã tốt lên không ít.
Kiều Thanh chỉ nhìn để xem Kiều Chi Du có bị Quý Hy làm cho bật cười hay không, "Dì cười rồi! Dì phải tặng quà cho cô giáo."
“Ừm.” Kiều Chi Du hỏi Quý Hy, “Em muốn món quà gì?”
“Không cần, chỉ là nói đùa mà thôi.” Quý Hy chỉ coi nó như một trò đùa, làm sao nàng có thể cho đó là thật được.
Kiều Chi Du cũng không nhiều lần, nhưng cô đã hứa tặng quà nhất định sẽ giữ lời.
“Cô giáo ơi, đây là cái gì?” Kiều Thanh vô tình nhìn thoáng qua hoa văn nhỏ bé trên vai Quý Hy, vì vậy khẽ nhúc nhích bàn tay nhỏ bé của mình, tò mò hỏi.
Ngoại trừ ở quán bar, Quý Hy hiếm khi để lộ hình xăm, bộ quần áo ngủ có chút rộng khó tránh khỏi chuyện không che được.
Chuyện xăm hình này nên giải thích như thế nào với một đứa trẻ? Quý Hy nói với Kiều Thanh, "Bởi vì chị thích vẽ, liền vẽ tranh lên người."
Kiều Thanh nói: "Em cũng muốn vẽ."
Quý Hy nói: "Không được, phải lớn lên mới có thể vẽ."
“Tại sao?” Kiều Thanh khó hiểu.
"Lớn lên rồi sẽ biết."
Kiều Thanh lẩm bẩm nói: "Em muốn nhanh lớn lên."
“Nó có ý nghĩa gì không?” Kiều Chi Du nhìn chằm chằm vào hình xăm như ẩn như hiện mà cô đã nhìn thấy trong quán bar, đó là một mảng sáng lớn rất bắt mắt.
Quý Hy im lặng một lúc rồi cười nói: "Không có gì đâu. Chỉ là cảm thấy xăm một chút cũng rất thú vị."
Nàng không nghĩ sẽ nói ra chuyện này, nếu không thì không có ý định ban đầu. Thấy Quý Hy không muốn nói chuyện, Kiều Chi Du không hỏi nhiều.
Sau khi giải thích về hình xăm.
“Tiểu Thanh, em đi ngủ đi.” Quý Hy đêm nay bị Kiều Thanh giày dò một phen.
Kiều Thanh hỏi Kiều Chi Du: "Dì có vui không?"
Kiều Chi Du mỉm cười, "Rất vui."
Kiều Thanh lúc này mới cảm thấy hài lòng, ôm lấy Quý Hy nhắm mắt ngủ.
Quý Hy thật sự rất mệt vòng tay ôm lấy Kiều Thanh, nhắm mắt lại không lâu sau liền bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đứa nhỏ này cũng thật nhanh chóng ngủ mất.
Kiều Chi Du định tắt đèn ngủ, thấy chăn của Quý Hy đắp vẫn chưa ổn nên cô nghiêng người giúp Quý Hy đắp chăn.
Sau khi cảm thấy có động tĩnh, Quý Hy mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Kiều Chi Du.
Ánh mắt mơ hồ.
Nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác như một giấc mơ.
“Đắp chăn lên, đừng để bị cảm.” Kiều Chi Du thấp giọng nói.
Quý Hy miễn cưỡng ậm ừ: "Ừm."
Nhắm mắt lại.
Thật sự rất mệt.
Kiều Chi Du nhìn dáng vẻ của Quý Hy với đôi mắt trầm xuống, đang ngủ say như một con mèo lười, không khỏi mỉm cười lần nữa.
Dường như cô đã đi rất xa.
Cùng với một cô gái ở chung so với cảm giác khi ở cùng Hứa Thịnh... Chuyện của cô cùng Hứa Thịnh hay là thôi đi, không cần lại phải miễn cưỡng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)