Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1 : Gặp lại nhau.

2131 0 10 0

Diệp Kỳ Trăn cả người vô cùng khó chịu, có lẽ liên quan tới thời tiết. Hôm nay trời nhiều mây, khi thì u ám lúc lại trong xanh, không khí rất nặng nề, hình như đang chuẩn bị đón một trận mưa.

Trong xe không ngừng lắc lư, Diệp Kỳ Trăn một mình ngồi ở ghế sau taxi, yên lặng nhìn khung cảnh lướt qua trước mắt đang dần lùi lại phía sau tới xuất thần, trước mặt nàng là một thành phố hoàn toàn xa lạ cách nhà hơn hai nghìn cây số.

Mặt trời lại ló dạng, nàng cau mày quay đầu lại, đeo tai nghe vào tai rồi nheo mắt lại, nhưng lại không hề nghe nhạc mà đã chú ý tới hướng dẫn của tài xế.

Cứ như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.

Tài xế đậu xe trước cổng một trường cao đẳng tưởng người ngồi ghế sau ngủ gật nên nhắc nhở: “Cô gái, đã tới đại học Z rồi.”

“Cảm ơn.” Diệp Kỳ Trăn uể oải mở mắt, mỉm cười khi nói chuyện, nàng cũng không hề ngủ gật, chỉ là khoảng cách từ sân bay tới Z đại quả thực quá xa, Diệp Kỳ Trăn có chút say xe, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của tân sinh viên Đại học Z. Đại học Z nằm trong số 10 trường hàng đầu ở trong nước, cho nên dù là tân sinh viên hay phụ huynh tới nhập học, trên mặt đều tươi cười rạng rỡ.

Diệp Kỳ Trăn, sinh viên năm nhất khoa Báo chí, là sinh viên năm nhất khóa mười tám. Thân phận mới này khiến nàng khá vừa lòng, dù sao ngay từ đầu mục tiêu của bản thân cũng là đỗ vào chuyên ngành báo chí.

Ở cổng trường và phòng đăng ký của các trường đại học đều là các anh chị khóa trên có trách nhiệm đưa đón tân sinh viên, thủ tục nhập học cũng nhanh chóng.

Mùa hè ở Nam Thành nóng hơn Diệp Kỳ Trăn nghĩ, sau khi làm xong thủ tục nhập học, về đến ký túc xá, trán nàng ướt đẫm mồ hôi. Đàn chị đi cùng với nàng lại càng khoa trương hơn, hai má đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.

Đón tân sinh viên quả thật là một công việc vất vả, trong cái thời tiết nắng nóng thế này mà phải can đảm đội nắng chạy ngược chạy xuôi.

“Đàn chị.” Diệp Kỳ Trăn cười đưa một gói khăn ướt cho đối phương, rất đúng lúc.

"Cảm ơn."

Khu ký túc xá báo chí khóa 18 nằm ở phía đông, đàn chị nói phía bên này đều là tòa nhà cũ, cao sáu tầng, không có thang máy. Diệp Kỳ Trăn liếc nhìn chiếc vali lớn dưới chân, thầm cảm ơn vì không mình ở tầng sáu.

Đàn chị thấy cô gái trước mặt gầy gò, một mình lẻ loi không có người đi cùng, liền lau mồ hôi nói: "Chị giúp em xách hành lý lên trên."

“Không cần đâu, em có thể tự làm được.” Diệp Kỳ Trăn cũng không phải người không biết xấu hổ, nàng cũng không có nhiều đồ, chỉ có một chiếc vali như vậy.

Vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đàn chị cũng không tiếp tục kiên trì nữa, “Vậy được, về sau nếu trong học tập hay cuộc sống có vấn đề gì, đều có thể tìm chị.”

“Ừm, cảm ơn chị.” Diệp Kỳ Trăn nhìn lướt qua máy bán hàng tự động ở tầng một của ký túc xá, liền hỏi: “Chị muốn uống gì? Em mời.”

"Không cần khách sáo, chị có việc bận, em cũng lên đi."

Các tiền bối chịu trách nhiệm đón tân sinh viên đều là những người có trách nhiệm cùng nhiệt tình, điều này khiến Diệp Kỳ Trăn cảm thấy được, một mình tới học chuyên ngành báo chí cũng không có gì.

Vali đầy và nặng. Diệp Kỳ Trăn đã đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân, nàng ngả người ra sau, dùng hai tay xách vali lên, từng bước lên một, gần như tốc độ của một con rùa. Nàng là một người gầy yếu, thể lực không có, thành tích thể dục từ trước đến giờ đều dừng ở mức nguy cơ.

Cuối cùng cũng chuyển vali lên tầng ba, Diệp Kỳ Trăn chỉ cảm thấy cánh tay sắp rụng ra rồi, lòng bàn tay bị cọ xát đỏ một mảng, thở hổn hển ngồi dựa vào vali xoa xoa cánh tay, nghỉ ngơi một chút. Trong khi chiếc vali đen dài mười tám inch đủ lớn để khiến cô gái trông càng ngày càng gầy hơn.

Diệp Kỳ Trăn cao 1m65, không tính là thấp nhưng so với những cô gái phương Bắc thì cũng không phải là cao.

Ở tầng dưới có người đang nói chuyện.

"Dù sao cũng là một trường danh tiếng, tại sao điều kiện ký túc xá lại tệ như vậy, không có thang máy."

"Bên này là một tòa nhà ký túc xá cũ, điều kiện nhất định thiếu thốn. Việc phân bổ ký túc xá được xác định bằng cách bốc thăm của trường đại học, chỉ có thể trách viện báo chí không may mắn mà thôi."

"Tôi nghĩ leo cầu thang cũng tốt, vừa để rèn luyện sức khỏe, còn hơn đám đàn anh đàn chị cả ngày ngồi chơi điện thoại, nhất định là không chịu rèn luyện.”

Tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, hẳn là một gia đình ba người, nói tiếng địa phương Nam Thành, Diệp Kỳ Trăn không thể hiểu hết được. Một lúc sau, nàng nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài ngang vai đi tới, còn nhìn về phía nàng mỉm cười.

Diệp Kỳ Trăn đứng dậy, cũng lịch sử mỉm cười lại.

“Bạn học, cậu ở tầng nào vậy, có cần mình giúp không?” Bên kia lên tiếng trước, phương ngữ được đổi thành tiếng phổ thông.

“Mình sống ở tầng ba.” Diệp Kỳ Trăn lắc đầu, vừa nhìn thấy số phòng ngủ của mình, “Đây rồi, 309.”

“Mình cũng ở phòng 309, chúng ta là bạn cùng phòng!” Cô gái nói, đột nhiên hào hứng, “Mình tên là La Bối, La trong thu xếp, Bối trong bảo bối.”

“Diệp Kỳ Trăn, Diệp Trăn Trăn.” Diệp Kỳ Trăn nói, rồi chủ động chào hỏi những người phía sau, “Xin chào chú và dì.”

"Xin chào, cô gái nhỏ cười rất ngọt ngào."

Diệp Kỳ Trăn nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt hơi cong và một nửa lúm đồng tiền. Nàng cũng không hiểu vì sao mình có thể cười rạng rỡ như vậy, cho dù tâm trạng hôm nay không tốt chút nào. Có lẽ chuyện này, đối với nàng mà nói đã hình thành một thói quen.

"Cậu đến một mình?"

“Ba mẹ đều bận, không có thời gian.” Diệp Kỳ Trăn thản nhiên coi như không có gì nói ra, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên.

Mẹ La mỉm cười, khoe khoang: "Cháu đúng là hiểu chuyện, nếu đổi lại là Bối Bối của nhà dì, dì cũng không yên tâm để con bé một mình tới đây."

La Bối làm nũng: "Mẹ ..."

Diệp Kỳ Trăn chỉ có thể tiếp tục cười. Từ nhỏ đến lớn, những từ nàng nghe nhiều nhất là "Con phải hiểu chuyện", "Con phải hiểu chuyện", v.v. Thành thật mà nói, nàng thật sự không thích hai từ ‘hiểu chuyện’ này.

Sau khi sắp xếp đơn giản đồ đạc trong ký túc xá, đã hơn mười hai giờ.

“Diệp Diệp, trưa rồi chúng ta ra ngoài ăn đi.” Từ trước đến nay La Bối rất dễ bắt thân, vừa nói xong đã chạy tới ôm lấy cánh tay Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn hơi khó chịu, mặc dù tính cách vui vẻ, dễ hòa đồng và quan tâm đến mọi người xung quanh nhưng bản thân đã quen giữ khoảng cách khi tiếp xúc với người khác.

“Được, chúng ta cùng đi, chú dì mời.” Bố mẹ La Bối thấy cô bé một mình ở một nơi đất khách nên cũng muốn chiếu cố.

“Cảm ơn chú dì, buổi trưa cháu có hẹn với bạn.” Diệp Kỳ Trăn giải thích.

"Ừm, như vậy cũng tốt. Vậy chú dì đi ăn trước."

Diệp Kỳ Trăn không phải là từ chối, nàng thật sự có hẹn với một người bạn, bèn gửi tin nhắn cho Tiểu Đường Đường. Ba mẹ của Đường Đường làm cùng một bệnh viện với ba mẹ cô, từ nhỏ hai người họ đã lớn lên cùng nhau, cấp hai và cấp ba đều học chung một trường.

Đường Đường năm nay cũng thi đại học, nhưng Đường Đường lại theo học Đại học Y, bên đó khai giảng sơm hơn Đại học Z vài ngày, cho nên Đường Đường đã đến Nam Thành từ lâu. Cũng may là trường đại học Y ngay cạnh trường đại học Z, đi lại hai bên cũng tiện.

Không lâu sau, Diệp Kỳ Trăn nhận được điện thoại của Đường Đường, "Diệp Kỳ Trăn, cậu làm xong thủ tục nhập học chưa? Đợi mình một lát, mình lập tức qua đó ngay."

"Đã xong rồi. Chờ tới khi cậu tới có khi mình đã thành sinh viên năm hai rồi." Diệp Kỳ Trăn nghẹn ngào nói. Ngày hôm qua Đường Đường thề non hẹn biển hôm nay sẽ tới cùng nàng báo danh, nhưng hôm nay Đường Đường nói tạm thời có chuyện, có thể sẽ đến muộn, cuối cùng kéo dài tới trưa.

"Mình cũng không còn cách nào khác, hôm nay tiết mình học có điểm danh không thể rời khỏi đó được." Đường Đường giải thích, quay sang nũng nịu nói: "Buổi chiều mình sẽ giúp cậu dọn dẹp vệ sinh để chuộc tội, được không?"

Diệp Kỳ Trăn lại hỏi: "Bây giờ cậu đến rồi à?"

Đường Đường: "Gặp Đường Cẩu, chờ mình mười phút."

“Vậy thì hai người đừng đến ký túc xá, gặp nhau ở căng tin đi.” Trời quá nóng, Diệp Kỳ Trăn không muốn bọn họ đi bộ lâu hơn một chút, cho nên đúng lúc tới căn tin ăn cơm. Mười phút trong miệng Đường Đường nhất định sẽ cao su thành hai mươi phút, Diệp Kỳ Trăn cũng không vội, chờ một lúc mới rời khỏi ký túc xá.

Từ tòa nhà ký túc xá Đông Viên tới căng tin phải đi qua một con đường lớn trồng nhiều cây bạch quả. Mọi người ra vào dưới con đường rợp bóng cây. Đây có lẽ là khoảng thời gian sôi động nhất của trường đại học, tùy ý có thể thấy được nhiều gương mặt khắp trời nam đất bắc, mang theo nụ cười ngây ngô cùng khát khao.

Gió lướt qua ngọn cây xào xạc, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, ánh sáng và bóng tối xen kẽ khắp mọi nẻo đường, lung linh, tựa như dải ngân hà. Phong cảnh của Z đại rất đẹp, nếu không sẽ không trở thành một trong những điểm du lịch check in nổi tiếng ở Nam Thành.

Diệp Kỳ Trăn đi chậm lại, nhàn nhã nhìn xung quanh, bắt đầu một cuộc sống mới trong hoàn cảnh lạ lẫm, khó tránh khỏi việc mang đến cho người khác chờ mong. Nàng còn nhớ một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường tổ chức thả đèn Khổng Minh để ước nguyện, mọi người đều ghi điểm mình mong muốn có được vào kỳ thi đại học, khi vào đại học, nàng trộm viết: Hãy trở thành người mình thích.

Bây giờ học đại học, nàng vẫn có ước nguyện này.

Sẽ trở thành sự thật, phải không? Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, lạc quan nghĩ.

"Bạn học, xin hỏi ký túc xá số mười chín ở đâu?"

Người hỏi đường là một người phụ nữ trung tuổi, quần áo giản dị, trên tay cầm theo rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, đoán chừng sau khi mua xong đồ thì bị lạc đường.

Khu vực tòa ký túc xá được đánh số thứ tự từ nam tới bắc, Diệp Kỳ Trăn có khả năng định hướng tốt, lúc trước nàng đã cùng đàn chị đi dạo quanh khu vực này, đại khái trong lòng cũng đã nắm chắc.

“Ở đằng kia.” Diệp Kỳ Trăn chỉ tay, ngẫm lại, nàng cười nói: “Dì à, cháu cũng tiện đường, cháu có thể đi cùng dì.”

“Được rồi, cám ơn cháu.” Bên kia cầu còn không được.

Nếu từ tòa mười chín tới căng tin phải đi đường vòng nhưng cũng không phải chuyện gì lớn. Diệp Kỳ Trăn sẽ rất vui khi được giúp đỡ những người khác như thế này.

Khi đến căng tin, đúng như dự đoán của Diệp Kỳ Trăn, Đường Đường vẫn chưa tới. Nhưng bây giờ cũng không có quá nhiều người, đã qua giờ cao điểm, lầu một cũng không có nhiều người, điều hòa khá đầy đủ, lập tức hạ nhiệt.

Trên đường đi tới đây, Diệp Kỳ Trăn lại đổ mồ hôi, môi lưỡi khô khốc. Nàng bước đến một máy bán hàng tự động, hơi nghiêng đầu và cuối cùng ánh mắt dừng lại ở lon nước có ga hàng trên cùng. Ngay khi nàng chuẩn bị lấy điện thoại di động ra để thanh toán, thì mới phát hiện điện thoại chỉ còn một phần trăm pin. Hôm nay không tập trung cho nên cũng không chú ý tới pin điện thoại.

Diệp Kỳ Trăn phản ứng nhanh, đầu ngón tay bắt đầu thao tác bằng tốc độ nhanh nhất, kết quả là một giây trước khi quét mã thanh toán.

Màn hình tắt.

Chớp mắt liền tắt.

……

Diệp Kỳ Trăn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào lon nước ngọt ít nhất ba giây, ánh mắt buồn bã, không uống được mà càng thấy khát hơn, cái kiểu khát khô trong cổ họng. Nàng mím môi thầm nghĩ, Đường Đường chắc cũng sớm đến rồi đúng không? Nàng sẽ nói Đường Đường mua nước mời mình, nhất định phải uống hai lon mới được.

Lúc này, có người đến, đối phương khoát tay một cái. Phản ứng đầu tiên của Diệp Kỳ Trăn là người này vừa chọn trúng lon nước ngọt mình muốn, phản ứng thứ hai là bàn tay của đối phương thực sự rất đẹp, trắng nõn thon thả.

Diệp Kỳ Trăn vô thức tránh sang một bên, lúc nghiêng người ánh mắt quét qua gương mặt đối phương, sau khi nhìn rõ, vẻ mặt cứng đờ mất hai giây, không thể nói rõ biểu tình gì, hoặc là nói không có biểu tình.

Dáng người đối phương cao gầy, tóc dài ngang lưng, mặc một chiếc váy hai dây dài tràn ngập hơi thở mùa hè, thoáng mát, xinh đẹp, thần thái của một nữ thần... Ừm, rất giống với nữ thần hồi trung học.

Ở chỗ này gặp được bạn học cùng trung học, Diệp Kỳ Trăn cũng không có gì ngạc nhiên, trường cấp ba nàng theo học là trọng điểm tỉnh, thứ không thiếu chính là học bá, hàng năm có rất nhiều học sinh trúng tuyển vào đại học Z. Đó là lý do mà Diệp Kỳ Trăn thường mỉm cười lên tiếng chào hỏi bạn học cũ, nhưng lúc này khi nhìn thấy người trước mắt lại không nói được một lời.

Ôn Dư và Diệp Kỳ Trăn nhìn nhau trong chốc lát, trầm mặc không nói.

Không khí giữa hai người dường như rơi vào im lặng.

Ôn Dư cúi đầu, sau khi quét mã thanh toán xong liền cúi người lấy một lon nước ngọt, sau đó tiếp tục nhìn Diệp Kỳ Trăn, sau đó đưa lon còn lại cho Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn có chút kinh ngạc, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng Ôn Dư lại làm ra chuyện này ...

Liếc nhìn lon nước có ga trong tay Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn không nhận lấy, không hiểu nụ cười của Ôn Dư là có ý gì. Khinh thường? Cười nhạo? Vừa rồi mình rất xấu hổ.

Nàng và Ôn Dư không phải là bạn học cùng lớp, nhưng lại học cùng trong một tòa nhà, chính là kiểu ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Mặc dù suốt năm cấp ba hai người họ chưa nói với nhau một câu nào, nhưng Diệp Kỳ Trăn biết Ôn Dư, nàng biết Ôn Dư cũng biết mình, dù sao năm ấy trong khối cũng đồn ầm lên, năm nhất Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư của lớp nghệ thuật cùng thích một nam sinh, quan hệ như nước với lửa.

Diệp Kỳ Trăn không biết những lời này vì sao lại truyền ra, nàng không thích cậu bạn kia chút nào, huống chi là đánh nhau với Ôn Dư. Nhưng một nghìn lần nói dối sẽ trở thành sự thật, cho dù Diệp Kỳ Trăn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

"Diệp Kỳ Trăn, tại sao điện thoại của cậu lại không gọi được?"

Giọng nói của Đường Đường từ phía sau truyền đến, Diệp Kỳ Trăn quay đầu lại nhìn rồi vội vàng rời đi, để lại Ôn Dư đứng một mình.

Lon nước trong tay lành lạnh, Ôn Dư nhìn bóng lưng Diệp Kỳ Trăn, thản nhiên cười, quả nhiên ghét mình. Nhưng việc bị người ta ghét bỏ, cô đã quen từ lâu rồi.

“Điện thoại của mình sập nguồn.” Diệp Kỳ Trăn sờ sờ mặt Đường Đường.

“Đó là Ôn Dư?” Sự chú ý của Đường Tăng đã thay đổi, cô ấy lại nhìn về phía sau Diệp Kỳ Trăn, đó không phải là một nhân vật được mệnh danh là yêu tinh thời cấp ba sao.

Diệp Kỳ Trăn gật đầu, "Ừ."

“Cô ấy cũng ở Z đại, cậu và cô ấy đúng là… duyên phận.” Đường Đường nhìn Diệp Kỳ Trăn, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi hai người không đánh nhau sao?”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: