Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14 : Phiền muộn.

762 0 1 0

Nghe Đường Đường nói, Diệp Kỳ Trăn nôn khan: "Sao cậu lại nhìn ra được vậy?"

“Nếu không phải thích cậu sao có thể chụp cho cậu một bức ảnh như vậy?” Đường Đường phân tích: “Cũng là một bức ảnh chụp trộm mà cũng rất xinh đẹp. Có nghĩa là người ta đã chú ý đến cậu, ánh mắt lúc nào cũng dính trên người cậu. Diệp Kỳ Trăn, cuối cùng mình cũng biết tại sao đến bây giờ cậu vẫn còn ế rồi, cậu đúng là ngốc hết chỗ nói."

Trong đầu Diệp Kỳ Trăn hiện lên gương mặt của Ôn Dư, sao có thể như vậy được. Nàng liền giải thích với Đường Đường một chút: "Đều là con gái."

"..." Đường Đường bị mấy từ này làm cho nghẹn họng, sau khi im lặng ít nhất ba giây, cô ấy mới hét lên: "Vậy sao cậu không nói sớm, buổi chiều hôm nay không phải cậu đi cùng Từ Khai Minh?"

Diệp Kỳ Trăn khi nghe thấy cái tên Từ Khai Minh từ trong miệng Đường Đường không khỏi khó hiểu, "Làm sao cậu biết Từ Khai Minh?"

"Mình nghe Đường Cẩu nói trong đội bóng rổ của nó có một chàng trai muốn theo đuổi cậu, mình không được hỏi thăm một chút sao? Mình cũng đã nhìn ảnh rồi, thật sự rất đẹp trai. Đường Cẩu nói cậu ta cao 1m8, còn học bá giống như cậu, mình cảm thấy hai người rất xứng đôi…" Đường Đường càng nói càng hăng say, nói không ngừng, giống như vừa mở cửa xả nước.

Diệp Kỳ Trăn ghé vào mép ban công, ngây người nhìn chằm chằm vào ánh đèn của ký túc xá đối diện. Nàng thực sự có thể đoán được Từ Khai Minh muốn đuổi theo mình. Sau khi thêm tài khoản WeChat của Từ Khai Minh ở buổi gặp mặt ngày hôm đó, nàng và Từ Khai Minh đã nói chuyện với nhau vài lần. Sau đó, Từ Khai Minh lấy lý do có một vài tiết học trùng để hỏi thời khóa biểu, thỉnh thoảng sau khi tan học cũng sẽ nhìn thấy cậu ta.

Bình thường một chàng trai cũng sẽ không nhiệt tình với một cô gái như vậy.

Có chút bối rối.

Nhưng phản ứng của nàng vẫn luôn lạnh nhạt, chủ yếu là không có cảm giác gì.

"Tại sao không nói chuyện nữa, ngại rồi? Cậu đối với cậu ta cảm thấy thế nào, có thích hay không?"

"Chỉ là ..." Diệp Kỳ Trăn ngửa cổ nhìn trời, mặt không chút cảm xúc, "Mình không có cảm giác gì."

Nếu có thể nói thích thì vẫn còn quá sớm, đặc biệt là đối với những người có tính tình chậm chạp như Diệp Kỳ Trăn, Đường Đường thay đổi quan điểm nói: "Không phải cậu cảm thấy ghét cậu ta, có cảm thấy cậu ta phiền không?"

Diệp Kỳ Trăn nghĩ một chút, nói, "Cũng không phải là ghét."

Đường Đường lại nói: "Vậy thì cậu thử tiếp xúc với cậu ta xem, nào có chuyện vừa gặp đã yêu nhiều như vậy, còn không phải cứ từ từ tiếp xúc tìm hiểu, sau đó mới phát hiện ra tình cảm, cảm thấy thích hợp mới đồng ý ở bên nhau. Mình cũng như vậy. "

Diệp Kỳ Trăn cảm thấy những gì Đường Đường nói rất đúng giống như có chuyện như vậy.

Tiết ba bốn buổi sáng là tiết tiếng Anh. Đại học Z vừa có bài kiểm tra trình độ tiếng Anh ngay khi vào đại học, sinh viên được chia thành các lớp dựa trên kiến thức cơ bản. Diệp Kỳ Trăn và La Bối đều thuộc lớp level A nên tiến độ giảng dạy nhanh hơn một chút.

Buổi sáng La Bối không có thời gian để ăn sáng, đến giờ tiết thứ tư thì đã đói lả, ngay khi tiếng chuông báo giờ tan học vang lên, cô ấy chỉ hận không thể trực tiếp kéo Diệp Kỳ Trăn chạy ra ngoài.

Hai người bước nhanh ra từ cửa sau, suýt chút nữa đụng phải một chàng trai cao lớn. Khi Diệp Kỳ Trăn nói xin lỗi rồi ngẩng đầu lên, mới nhận ra đối phương không phải là ai khác mà chính là Từ Khai Minh. Lại là một "cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên" khác.

La Bối là người giỏi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt đối phương, thấy anh trai này lại tìm đến Diệp Kỳ Trăn, cô ấy phản ứng rất nhanh, quay đầu lại nói với Diệp Kỳ Trăn: “Diệp Diệp, mình còn có việc đi trước, buổi chiều gặp."

Nói xong cũng nhanh như chớp mà biến mất sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Diệp Kỳ Trăn đứng yên nhìn Từ Khai Minh, hơi xấu hổ.

Từ Khai Minh mỉm cười,nói, "Mình tình cờ tham gia lớp học tiếng Anh ở lớp bên cạnh, cậu tới căng tin, đi cùng không?"

Diệp Kỳ Trăn cười nhạt, nhưng không từ chối.

Bước ra khỏi khu giảng đường, trời đổ mưa nhỏ. Từ Khai Minh nhanh chóng lấy trong cặp ra một chiếc ô, mở nó ra, cậu ta đứng cạnh Diệp Kỳ Trăn, giúp nàng che ô. Khoảng cách quá gần, Diệp Kỳ Trăn vô thức tránh sang một bên, thấy trời chỉ mưa phùn, nói: "Cậu che đi, tôi không cần."

Thấy Diệp Kỳ Trăn vội vàng giữ khoảng cách, lần nàng đến lượt Từ Khai Minh ngượng ngùng, cậu ta cười nói: "Mình không thể để con gái mắc mưa đúng không? Cậu cầm ô đi, đại lão gia mình đây không cần.”

Nói xong, cậu ta trực tiếp đưa ô cho Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn mơ mơ hồ hồ cầm lấy ô, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Lớp học kết thúc lúc 12 giờ, đúng lúc cao điểm ăn uống ở căng tin, trên tầng bốn có một cửa hàng mì ít người. Trong căng tin không có thang máy, càng lên cao thì càng ít người, ai cũng lười leo cầu thang bộ.

Diệp Kỳ Trăn đã gọi món mì thịt lợn và thịt xá xíu yêu thích.

Vẫn đang đợi.

Từ Khai Minh rất tích cực, “Để mình đi lấy, cậu cứ ngồi ở đây chờ."

Diệp Kỳ Trăn: "Cảm ơn."

Một vài phút sau, số lượng người trên tầng bốn dần dần tăng lên. Diệp Kỳ Trăn không có gì để nói với Từ Khai Minh, vùi đầu tập trung ăn mì nhưng dáng vẻ ăn uống ngon lành của nàng khiến người khác rất thích.

"Ôn Dư, có muốn ăn mì không? Chỗ đó ít người hơn."

"Đi."

"Cậu ăn gì?"

"Giống cậu."

"Thật sự thuyết phục được rồi."

Mơ hồ nghe thấy có người kêu "Ôn Dư", Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong cửa sổ ramen. Lúc này, Ôn Dư vừa quay đầu lại, nhìn thấy nàng, Diệp Kỳ Trăn liền mỉm cười với Ôn Dư, xem như chào hỏi.

Ôn Dư vẫn đáp lại với một nụ cười đặc trưng, sau đó mới chú ý tới có một chàng trai đang ngồi ăn cùng Diệp Kỳ Trăn, người này có chút quen mắt, hình như tên là Từ Khai Minh, buổi gặp mặt lần đó cũng đã từng nhìn thấy, hôm thi đấu bóng rổ cũng đã gặp.

Sau khi Kỳ Uẩn gọi món xong liền tìm một cái bàn ngồi xuống, Ôn Dư liếc mắt nhìn Diệp Kỳ Trăn rồi ngồi xuống đối diện với Kỳ Uẩn.

“Trận bóng lần trước cậu đi khi nào vậy? Buổi gặp mặt lần nước, rất náo nhiệt." Từ Khai Minh thấy Diệp Kỳ Trăn vẫn luôn im lặng, chủ động tìm đề tài để nói chuyện, cũng muốn xua tan bầu không khí ngượng ngùng này.

Diệp Kỳ Trăn vừa muốn nói gì đó nhưng lại vô tình bị sặc canh, nàng quay đầu lại ho khan vài tiếng.

Từ Khai Minh thấy vậy vội vàng đứng dậy chạy đi mua một chai nước, mở nắp chai đưa cho Diệp Kỳ Trăn “Uống chút nước đi, cậu có sao không?” Sau khi giao nước xong, cậu ta còn chu đáo đưa khăn giấy. .

“Không sao, cảm ơn.” Diệp Kỳ Trăn ho xong mặt lập tức đỏ lên, có chút khó xử, chỉ lạnh nhạt nói một câu cảm ơn.

Nghe thấy tiếng ho khan, Ôn Dư liếc mắt nhìn qua, nhắm mắt lại một cái. Sau khi nhìn thấy nụ cười của Diệp Kỳ Trăn với Từ Khai Minh, khóe miệng cô hơi câu lên, trên mặt hiện lên ý cười bất cần.

Hóa ra đối với ai cũng đều cười như vậy…

Quả nhiên là bản thân mình đã nghĩ nhiều.

Kỳ Uẩn ngửi thấy có gì đó không ổn, nghiêng người nhìn về phía trước, cười hả hê nói: "Sao, nhìn thấy bạn trai của tình địch quá đẹp trai, trong lòng lại căm phẫn sao?"

Ôn Dư lạnh lùng nhìn Kỳ Uẩn, "Ăn mì đi."

Kỳ Uẩn lắc đầu, thở dài: "Không ngờ tới cậu lại hẹp hòi như vậy."

Ôn Dư cũng lười phản bác lại, cúi đầu ăn được mấy miếng, lại không cảm thấy ngon miệng.

Chỉ ăn một chút như vậy, liệu có đủ no không? Thảo nào lại gầy như vậy. Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy Ôn Dư mới ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống.

“... chúng ta ở cùng nhau?” Từ Khai Minh hỏi.

“Hả?” Diệp Kỳ Trăn chậm nửa nhịp mấy lấy lại tinh thần, không nghe thấy Từ Khai Minh đang nói gì.

“Buổi tối họp câu lạc bộ, chúng ta cùng nhau đi chứ?” Từ Khai Minh nhìn dáng vẻ lơ đễnh của Diệp Kỳ Trăn rồi lặp lại lần nữa.

Diệp Kỳ Trăn lúc này mới có phản ứng.

Trường đại học không thể thiếu nhất là các hội đoàn, tổ chức lớn nhỏ đủ loại màu sắc, mỗi lần đều sẽ tuyển thành viên quy mô lớn, Diệp Kỳ Trăn có tham gia hai cái, một là tin tức vào biên tập của đài truyền hình trong trường, còn lại là một câu lạc bộ tình nguyện công ích. Cái đằng trước có liên quan tới chuyên ngành mà nàng đang theo học, có thể rèn luyện thêm năng lực, tham gia câu lạc bộ thứ hai chủ yếu là muốn làm thêm chút chuyện có ích, nàng cũng rất thích trẻ con.

Khi câu lạc bộ tuyển thành viên mới, Từ Khai Minh đã từng hỏi nàng muốn tham gia câu lạc bộ nào, sau khi nói xong, Từ Khai Minh cũng đăng ký tham gia cùng câu lạc bộ với nàng... Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không.

Buổi tối, Diệp Kỳ Trăn vẫn cùng Từ Khai Mình tới phòng họp, bởi vì lúc 7 giờ 30, Từ Khai Minh đã gửi tin nhắn Wechat cho nàng nói đã đưới ở dưới ký túc xá.

Phòng học lớn chật cứng người. Chủ đề của buổi họp không có gì ngoài việc giới thiệu sự phát triển ban đầu của câu lạc bộ và một số hoạt động trong tương lai. Diệp Kỳ Trăn ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, nhìn chằm chằm vào bảng trắng và chú ý lắng nghe. Khi cuộc họp sắp kết thúc, nàng nghiêng đầu vừa lúc vô tình bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Từ Khai Minh.

Từ Khai Minh né tránh, cố gắng che đậy.

Diệp Kỳ Trăn không nói lời nào, trong những lúc như vậy thật sự là một chuyện ám muội nhưng nàng hoàn oàn không cảm nhận được, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà có chút không được tự nhiên.

Lúc này cuộc họp kết thúc.

“Đi thôi.” Từ Khai Minh thu dọn lại bản ghi chép.

“Ừ.” Diệp Kỳ Trăn đáp lại.

Trong phòng học mọi người ào ào đi ra ngoài, Diệp Kỳ Trăn xoay người liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp quen chuộc, xung quanh lại có quá nhiều người, nàng cũng chỉ có thể nhìn theo đối phương rời đi cho tới khi biến mất sau cánh cửa, cho tới khi nàng chen chúc ra được bên ngoài thì đã không thấy bóng dáng đối phương đâu.

Có phải mình đã nhìn nhầm rồi không?

Vẫn luôn cảm thấy Ôn Dư sẽ không xuất hiện ở những nơi như vậy.

Thứ sáu, có hai lớp lý thuyết cơ bản vào buổi tối. Giáo viên trong lớp cứng nhắc nghiêm túc, giải thích nội dung nhàm chán lại càng khiến người ta buồn ngủ hơn. Nhưng mọi người đều thích buổi học ngày hôm nay, vì sang hôm sau chính là cuối tuần.

La Bối đỡ đầu, mí mắt trên với mí mắt dưới sắp dính vào nhau, cho đến khi vô tình liếc ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên trở nên tỉnh táo, cánh tay khẽ cọ vào tay Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn vừa mới ghi chép xong quay đầu lại nhìn cô ấy.

La Bối nhỏ giọng nói: "Này, người đó lại đang đợi cậu đấy."

Diệp Kỳ Trăn nhìn ra bên ngoài, có chút đâu đầu. Sau khi cùng nhau ăn cơm ở căng tin hôm đó, nàng vẫn luôn thấy Từ Khai Minh đứng ở bên ngoài cửa chờ mình, cũng không biết là trùng hợp hay là đang cố ý chờ mình.

Từ Khai Minh muốn theo đuổi nàng.

Không, phải nói là đang theo đuổi nàng.

Chắc chắn.

Cứ như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều biết Từ Khai Minh đang theo đuổi Diệp Kỳ Trăn, vì vậy sau khi ra khỏi lớp, họ đã "cô lập" Diệp Kỳ Trăn rất tinh vi để tạo điều kiện cho cả hai ở riêng.

Diệp Kỳ Trăn ngồi trên ghế bóp trán, sau khi mọi người lục tục rời đi, nàng mới đứng dậy từ từ đi ra khỏi phòng học, nhìn thấy Từ Khai Minh đang tựa người vào hành lang, đứng đợi nàng trên tay cầm một cốc trà sữa, nụ cười trên mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.

Từ Khai Minh cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, là mẫu người mà nhiều cô gái thích, nhưng Diệp Kỳ Trăn lại cảm thấy mình khác với những cô gái khác, hoàn toàn không có cảm xúc nào. Mấy ngày nay, nàng cảm thấy Từ Khai Minh cũng rất tốt, biết quan tâm và chăm sóc người khác, rất đúng mực, sẽ không làm cho người ta khó chịu, nhưng khi ở cùng với Từ Khai Minh, nàng luôn có cảm giác không thoải mái.

"Đây, lần trước nghe cậu nói quán trà sữa này rất ngon."

Diệp Kỳ Trăn nhìn chằm chằm ly trà sữa lớn này, sau khi cân nhắc, tốt hơn là nên nói rõ Từ Khai Minh nhất định không thích hợp với mình, nếu không bản thân sẽ không coi việc tiếp xúc giữa hai người trở thành gánh nặng. Mặc dù nàng rất muốn thoát khỏi tình trạng độc thân, nhưng điều kiện tiên quyết là gặp được người khiến mình rung động, chuyện này hoàn toàn không thể miễn cưỡng được. Nàng cũng không có ý định nhận trà sữa, chỉ cười nói: "Cậu uống đi, tôi không muốn uống."

“Mình đặc biệt mua cho cậu, cầm lấy."

“Xin lỗi, tôi không muốn uống.” Diệp Kỳ Trăn cố chấp nói.

Từ Khai Minh nghe Diệp Kỳ Trăn nói vậy, biết tình hình không ổn nên im lặng.

Đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng học, Diệp Kỳ Trăn muốn nói chuyện, dù sao nếu không thể hiện thái độc từ chối, đối phương sẽ nghiễm nhiên xem là nàng đang ngầm đồng ý, "Sau này cậu không cần phải đợi tôi tan học nữa, cũng không cần phải mua đồ cho tôi."

Mặc dù bản thân rất giỏi ăn nói nhưng cũng không mập mờ khi từ chối người khác, thái độ thành thật.

Cuộc nói chuyện im lặng trong giây lát.

“Có phải mình đã làm cho cậu cảm thấy phiền? Xin lỗi." Từ Khai Minh đương nhiên hiểu được ẩn ý nhưng có chút không cam lòng, cười nói: "Mình còn muốn hỏi, không có cơ hội sao? Mình thật sự rất thích cậu."

Trước kia Diệp Kỳ Trăn cũng đã từng được người khác thổ lộ nhưng lần này vẫn hờ hững như vậy, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nói ra mấy câu từ chối tiêu chuẩn: "Xin lỗi, cậu rất tốt ..."

"Nhưng đối với mình không có cảm giác, mình biết." Từ Khai Minh xoa đầu, vội vàng trả lời, dùng nụ cười che đi mất mát ngượng ngùng, ‘Không sao đâu, thật ra không sao đâu, cậu đừng nói lời xin lỗi, chuyện này vốn dĩ cần hai người vừa ý nhau."

Bên cạnh có người ôm sách đi ngang qua, cả hai người họ đều im lặng.

Đến khi người đó đi qua.

Diệp Kỳ Trăn lên tiếng trước: "Tôi về ký túc xá."

Từ Khai Minh nói, "Vậy thì tôi sẽ không tiễn cậu."

Vấn đề này đã được giải quyết, diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi. Sau khi Diệp Kỳ Trăn xoay người, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trăm ký ra khỏi người. Một mình đi về phía ký túc xá, cũng không biết có phải tới kỳ sinh lý hay không, bụng dưới âm ẩm đau, cả người đều rất khó chịu.

Khi đi ngang qua sân thể dục, Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy nhiều người tới đây chạy bộ. Nàng đi tới, quay đầu lại nhìn về hướng kia vài lần, sau đó chậm rì rì đi về phía sân thể dục.

Cảm thấy không thoải mái, Diệp Kỳ Trăn vòng qua sân thể dục gần như với tốc độ của một con rùa, thỉnh thoảng có mấy người nhìn, sau khi đi được gần hết vòng tròn, nàng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc chạy tới trước mặt mình, nàng vui mừng hét lên. : "Ôn Dư——"

Người nọ quay đầu lại liếc nhìn Diệp Kỳ Trăn. Diệp Kỳ Trăn kinh ngạc, nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, vội vàng cười xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi."

Lúc này cảm giác đau ở bụng dưới ngày càng rõ ràng, đi không được, Diệp Kỳ Trăn bước tới bậc thang trên khán đài ngồi xuống. Trong đầu chợt nhớ tới lần trước tới đây khóc, cũng ngồi ở chỗ này.

Gió đêm lạnh.

Nàng kéo chặt áo khoác, quấn mình lại, cuộn tròn thành một quả bóng.

Diệp Kỳ Trăn không biết tại sao lại muốn gặp Ôn Dư, nàng và Ôn Dư cũng không tính quá quá thân... Trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, lần trước Ôn Dư nói muốn cùng nàng chạy bộ, sớm biết vậy đã đồng ý rồi.

Có nên gửi tin nhắn Wechat cho Ôn Dư không.

Mời cô ấy ăn khuya?

Diệp Kỳ Trăn ngồi một mình, rối rắm nhìn điện thoại di động trong tay, nhìn về phía đường chạy. Có lẽ bản thân đã biết tại sao mình muốn gặp Ôn Dư, muốn nghe Ôn Dư dỗ dành mình…

Có vẻ xấu hổ, nhưng vừa rồi bản thân thực sự đã nghĩ vậy.

Do dự rồi lại do dự, cuối cùng nàng cũng gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Dư.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: