Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19 : Tin tưởng.

917 0 1 0

Thời gian buổi chiều trôi qua thật nhanh.

Trong nháy mắt đã hơn năm giờ, tiết học bổ túc đã kết thúc, mấy đứa nhỏ tham gia buổi học ngày hôm nay so với bạn học đồng trang lứa càng ngoan ngoãn hơn, nói lời cảm ơn thầy cô hết lần này đến lần khác vừa chân thành, lại vừa đáng yêu.

Sau khi hoạt động kết thúc, mọi người vẫn giống như trước lên xe buýt quay về trước. Diệp Kỳ Trăn và Ôn Dư gặp vận may, vừa lên xe đã phát hiện hàng cuối cùng còn hai chỗ trống, tuy rằng chặng đường dài, nhưng ít nhất cũng không cần phải đứng

Vào lúc chạng vạng, ánh chiều tà dịu dàng.

Ôn Dư vẫn ngồi bên cửa sổ, Diệp Kỳ Trăn ngồi bên cạnh, không biết kỹ thuật lái xe của tài xế có vấn đề, hay là do bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối, xe xóc nảy vô cùng.

Trên đường về Diệp Kỳ Trăn nói rất ít, có chút mệt mỏi. Đàn chị nói tình huống hôm nay rất đặc biệt, có chút bận rộn, sau này hoạt động sẽ chỉ diễn ra nửa ngày. Sau khi đi qua hai ba trạm dừng, mí mắt bắt đầu đánh nhau, xe lắc lư, tiếng nói chuyện phiếm bên tai, ánh tà dường bên ngoài cửa sổ lại càng khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.

Ôn Dư quay đầu lại vô tình nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn, hình như đang ngủ gật, "Cậu buồn ngủ sao?"

Diệp Kỳ Trăn lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh táo, "Không buồn ngủ."

Xe đang chạy, Ôn Dư trầm mặc nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài đang dần lui về phía sau, buồn tẻ nhạt nhẽo, thật sự giống như bị thôi miên. Đột nhiên, vai của cô hơi chùng xuống, cô hơi quay đầu lại, là đầu của Diệp Kỳ Trăn đang cọ vào vai cô.

Ôn Dư liếc nhìn khuôn mặt của Diệp Kỳ Trăn ...

Không thể tin được.

Như vậy cũng có thể ngủ?

Diệp Kỳ Trăn hôm nay thật sự rất mệt nên muốn nhắm mắt một lát, kết quả sau khi nhắm mắt lại, không nhịn được ngủ gật, đầu ghé vào vai Ôn Dư, cả người cứ mơ mơ hồ hồ đến khi tìm được chỗ dựa, liền thoải mái dựa cả người vào, tư thế này cũng có thể ngủ được.

Ôn Dư không nhúc nhích, để Diệp Kỳ Trăn dựa vào vai mình, cô cúi đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm sườn mặt Diệp Kỳ Trăn bên cạnh thật lâu, xem ra là đã ngủ rồi, dịu dàng nhắm mắt lại, giống như một con mèo lười.

Trong lúc Diệp Kỳ Trăn đang ngủ, Ôn Dư trực tiếp nhìn vào mặt Diệp Kỳ Trăn, trên má có chút béo của trẻ con, khi ngủ thì ôn hòa hơn bình thường, chỉ cần nhìn thôi là đã muốn bắt nạt rồi.

Nhìn chằm chằm, Ôn Dư khẽ bật cười, mới hai phút vừa rồi, có người nói mình không có buồn ngủ.

Trên xe thỉnh thoảng xóc nảy lên mấy cái nhưng cũng không thể đánh thức được Diệp Kỳ Trăn, nàng chỉ nheo mắt, dụi mặt lên vai Ôn Dư, sau đó vẫn ngủ được. Ôn Dư thực sự ghen tị với Diệp Kỳ Trăn, ngồi trên xe mà cũng có thể ngủ ngon được như vậy.

Năm phút sau, Diệp Kỳ Trăn vẫn còn đang ngủ, Ôn Dư hầu như dành thời gian nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Diệp Kỳ Trăn, rất có hứng thú, thời gian trôi qua, chính mình cũng đã ý thức được vấn đề này... Có phải cô nhìn quá tập trung không?

Xe rẽ một góc, ánh chiều tà chiếu xiên vào trong xe, chiếu vào mắt nàng, Diệp Kỳ Trăn vô thức nhíu mày, hàng mi dài khẽ run dưới ánh nắng vàng. Lúc này Ôn Dư mới nghiêng người sang bên một chút, vừa vặn giúp Diệp Kỳ Trăn chặn ánh sáng xuyên qua, phạm vi di chuyển của cô rất nhỏ.

Phía trước sắp đến trạm dừng, tài xế đạp phanh, tập thể hành khách chồm lên, kèm theo những lời phàn nàn.

Ôn Dư phản ứng rất nhanh, đầu tiên ôm Diệp Kỳ Trăn đầu, nhẹ nhàng ổn định ở trên vai mình.

Diệp Kỳ Trăn đột nhiên mở mắt ra, tim đập thình thịch, bị kinh ngạc tỉnh lại.

Lòng bàn tay của Ôn Dư vẫn ôm má Diệp Kỳ Trăn cho đến khi Diệp Kỳ Trăn ngước mắt lên nhìn cô nhưng cũng không buông ra, làn da chạm vào lòng bàn tay nhẵn nhụi, mịn màng, mềm mại khiến người ta muốn nhéo.

Diệp Kỳ Trăn và Ôn Dư đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới nhận ra mình ngủ gật trên vai người khác. Lúc này, lòng bàn tay của Ôn Dư đang chạm vào má nàng,đang chăm chú quan sát, sự thân thiết đột ngột lại khiến nàng mơ hồ sinh ra một cảm giác khác.

Nhưng nếu cùng người khác giới thân mật như vậy sẽ cảm thấy có chút mập mờ, Diệp Kỳ Trăn nghĩ.

Đây rõ ràng là một vấn đề về khoảng cách.

“Còn nói không buồn ngủ.” Ôn Dư nhỏ giọng nói.

“Ngại quá.” Diệp Kỳ Trăn xấu hổ cười cười, nhanh chóng đứng thẳng người, tránh khỏi người Ôn Dư, cũng không biết mình dựa vào vai Ôn Dư ngủ bao lâu.

“Không sao.” Ôn Dư hào phóng nói, “Mình cho cậu mượn vai.”

Ngay cả khi Ôn Dư nói như vậy, Diệp Kỳ Trăn cũng ngượng ngùng, cười nói: "Đột nhiên tỉnh dậy."

Diệp Kỳ Trăn quả thực bị làm cho tỉnh dậy, cú đạp phanh vừa rồi của tài xế khiến cho cơn buồn ngủ của Diệp Kỳ Trăn hoàn toàn biến mất, nếu không có Ôn Dư, chắc chắn trán của nàng sẽ tiếp xúc với cái ghế đằng trước.

“Đã qua cầu chưa?” Diệp Kỳ Trăn nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi Ôn Dư. Qua cầu có nghĩa là bọn họ đã gần đến trường.

“Vẫn chưa.” Ôn Dư nói.

Mặt trời lặn làm xuất hiện những đám mây ngũ sắc phía chân trời. Ngày mai sẽ là một ngày thới tiết tốt.

“Mây hôm nay thật đẹp.” Diệp Kỳ Trăn cảm khái một tiếng cọ tay vào cánh tay Ôn Dư, ý bảo Ôn Dư nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ừ.” Ôn Dư nhìn theo hướng Diệp Kỳ Trăn đang nhìn, rõ ràng là cùng một khung cảnh nhưng những thứ mà mỗi người nhìn thấy lại hoàn toàn không giống nhau.

Diệp Kỳ Trăn lấy điện thoại di động ra để kiểm tra định vị, phát hiện điểm dừng tiếp theo là phía Đông của cây cầu bắc qua sông. Đột nhiên nói với Ôn Dư, “Trạm dừng tiếp theo ở phía bên kia cầu, chúng ta có xuống không?"

Ôn Dư khó hiểu.

Diệp Kỳ Trăn: "Ngắm hoàng hôn rồi đưa cậu đi ăn đồ ngon."

Ôn Dư thích nghe Diệp Kỳ Trăn nói chuyện sẽ đưa cô đi đâu, giống như lần trước đi thăm thủy cung, cô cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần đi theo Diệp Kỳ Trăn sẽ rất thoải mái, tự do.

Nói chuyện được một lúc, cũng đã sắp đến trạm dừng, không cho người ta thời gian để quyết định, Diệp Kỳ Trăn sợ Ôn Dư không có hứng thú, cũng không dám hấp tấp đưa ra quyết định, thật sự không nghĩ tới ngược lại Ôn Dư là người thúc giục nàng, "Đứng dậy, xuống xe."

Diệp Kỳ Trăn cười không nói lời nào, nhanh chóng đứng dậy, cũng thuận tiện kéo tay Ôn Dư, dẫn cô đi qua lối đi chật hẹp tắc nghẽn, hai người chật vật chen nhau xuống xe.

Dù vội vàng nhưng ở một góc độ khác, những quyết định vội vàng cũng có thể khiến người ta bất ngờ.

Hai người đứng cạnh nhau trên cầu, gió khẽ thổi vào mặt, ngẩng đầu lên là bầu trời hoàng hôn rực rỡ, cúi đầu là mặt sông sắc nước lung linh, mây trời gối lên nhau, khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Cây cầu bắc qua sông là nơi thích hợp để ngắm hoàng hôn, khung cảnh rộng lớn và lộng lẫy mà bản thân có thể nhìn thấy còn sốc hơn nhiều so với việc ngồi trên xe buýt.

Diệp Kỳ Trăn nhìn về phía xa, vẻ mặt nghiêm túc.

Ôn Dư cũng bị cuốn hút, mặc dù thường xuyên phác họa phong cảnh từ cuộc sống, nhưng lúc này tâm trạng của cô lại hoàn toàn khác, lúc này cô chỉ đơn giản tận hưởng và thưởng thức, tận hưởng những điều bất ngờ mà cuộc sống mang lại. Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kỳ Trăn, đang suy nghĩ cái gì.

“Bạn học Ôn, cậu đang ngây ngốc cái gì vậy?” Diệp Kỳ Trăn xoay người dựa vào lan can đá, cười tủm tỉm hỏi Ôn Dư.

“Mình có sao?” Ôn Dư không chịu thừa nhận.

“Có, mình đã nhìn thấy rồi.” Diệp Kỳ Trăn tự tin.

Ôn Dư vừa rồi còn ngây người, cô đang nghĩ, nếu ai có thể bắt cóc Diệp Kỳ Trăn về nhà, nhất định đã nhặt được bảo bối.

Việc Diệp Kỳ Trăn đề nghị ngắm hoàng hôn không hoàn toàn là ý thích. Trong lúc này, Ôn Dư rất tức giận, nàng nghĩ chắc hẳn Ôn Dư đang có tâm trạng không tốt, mỗi khi tâm trạng không tốt nàng sẽ đi tới một nơi nào đó, Diệp Kỳ Trăn hy vọng cách này cũng có tác dụng với Ôn Dư.

“Có đẹp không?” Diệp Kỳ Trăn hỏi Ôn Dư trong lòng đầy mong đợi, hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt Ôn Dư nhiều hơn.

“Đẹp.” Ôn Dư hiếm khi cười dịu dàng như vậy.

Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư, thầm nghĩ người đứng trong hoàng hôn so với hoàng hôn còn đẹp hơn.

Bầu không khí hiện tại rất thích hợp tán gẫu, gió thổi khoan khoái dễ chịu, tiết tấu rất chậm. Diệp Kỳ Trăn trò chuyện: "Thực ra, lần đầu tiên mình đã nhìn thấy cậu trong buổi họp đêm đó, mình còn nghĩ là mình nhìn nhầm rồi."

Ôn Dư nghiêng người, cũng dựa vào lan can đá, nhìn Diệp Kỳ Trăn vài giây rồi mới nói: "Cảm thấy người như mình tới những nơi như vậy rất kỳ lạ?"

Mỉm cười.

Nụ cười tự giễu.

Người như mình, Diệp Kỳ Trăn nghe Ôn Dư nói câu này lần thứ hai, nụ cười trên mặt biến mất, mấy câu nói quay cuồng trong cổ họng, vẫn nói: "Đừng nói về bản thân như vậy."

Ôn Dư giật mình, "Hẳn là trước kia cậu đã từng nghe nói về chuyện của mình?"

Diệp Kỳ Trăn không phủ nhận, bản thân đã nghe rất nhiều tin đồn về Ôn Dư.

“Chẳng lẽ cậu không thấy ghét mình sao?” Ôn Dư hỏi Diệp Kỳ Trăn vấn đề mà mình vẫn luôn cảm thấy tò mò nhất, bất cứ người nào cũng đã từng nghe nói tới ‘sự tích vinh quang’ của cô, cô đều cảm thấy sẽ không ai thích mình.

Diệp Kỳ Trăn lắc đầu, nàng không tin những gì mình nghe được, chỉ tin những gì mình đã tiếp xúc "Dù sao mình cũng thuộc khoa báo chí, nếu như lúc nào cũng tin vào những gì người khác nói, sau này làm việc như thế nào."

“Vậy nếu mình nói cho cậu biết, mình chưa từng yêu, chưa từng có bạn trai, cậu có tin mình không?” Ôn Dư quay đầu lại hỏi. Vốn dĩ muốn giải thích, không quan trọng người khác nghĩ gì về cô, nhưng cô không muốn Diệp Kỳ Trăn giống như những người khác, có hiểu lầm và định kiến về mình.

“Tin.” Diệp Kỳ Trăn ánh mắt kiên định, không khỏi kinh ngạc, nàng biết Ôn Dư bị hiểu lầm quá sâu.

Ôn Dư thầm hít một hơi, cảm giác được người khác tin tưởng chính là như vậy sao? Cô mỉm cười nhìn Diệp Kỳ Trăn, "Cậu dễ dàng tin người khác như vậy, không sợ bị lừa à?"

Diệp Kỳ Trăn thấy Ôn Dư cũng thích mạnh miệng, rõ ràng là quan tâm đến chuyện đó, lại phải giả bộ hờ hững, nhưng nàng có thể hiểu được tại sao Ôn Dư phải làm như vậy, đứng trên quan điểm của Ôn Dư, đối với việc bạo lực ngôn ngữ, còn có biện pháp nào tốt hơn sao?

“Cậu đoán xem tại sao mình lại thích lén khóc?” Diệp Kỳ Trăn ngược lại hỏi Ôn Dư.

“Bởi vì đến chết cũng muốn giữ thể diện.” Ôn Dư nói.

“Cậu không thể nói khéo léo một chút được sao?” Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu cười, “Lúc nhỏ mình rất thích khóc, chỉ cần mình khóc, mẹ sẽ bị mẹ nói là đồ vô dụng, sau này cũng chỉ dám trốn vào một góc lén khóc. Mẹ dạy dỗ mình bằng cách này, mình còn nghĩ bà ấy sẽ không bao giờ khóc, nhưng có lần, mình thấy mẹ ở trong phòng khóc vô cùng đau lòng, so với mình lại càng đau lòng hơn.”

“Tại sao?” Ôn Dư hỏi.

"Bà ấy là một bác sĩ ngoại khoa. Ca mổ có nhiều rủi ro. Bệnh nhân không thể xuống bàn mổ. Khi đó, người nhà bệnh nhân nói rằng mẹ mình coi thường người nghèo, không lo lót tiền sẽ không tận tâm, mỗi ngày bọn họ đều tới bệnh viện ầm ĩ, còn tìm tới truyền thông, thời gian trước dày đặc tin đồn, nói tới mức người khác cũng cho rằng đó là sự thật,” Mặc dù còn nhỏ, Diệp Kỳ Trăn vẫn nhớ như in,“ Từ đó về sau, mình chỉ nghe những gì bản thân biết, lời nói của một người rất đáng sợ, nếu tùy tiện nói ra sẽ chẳng khác nào lưỡi dao khiến người khác bị thương. Cậu xem mẹ mình đáng sợ như vậy còn phải bật khóc?"

Ôn Dư cảm thấy buồn cười trước giọng điệu hài hước của Diệp Kỳ Trăn, đồng thời cũng cảm động, cô nghe Diệp Kỳ Trăn nói điều này là để an ủi chính mình.

“Mình nghĩ một người là người như thế nào, quyết định bởi những việc mà người đó làm, không phải là dựa vào những lời người khác nói.” Sau khi Diệp Kỳ Trăn nói xong, mới nhận ra mình nói thật dễ dàng, nàng cũng chưa từng trải qua chuyện của Ôn Dư, đương nhiên có thể thoải mái nói ra. Nghĩ lại bản thân mình bị mấy câu của Ôn Minh làm cho khó chịu như vậy, nàng không dám tưởng tượng Ôn Dư làm thế nào mới vượt qua được.

Nàng cúi đầu xuống, sau đó lại nhìn Ôn Dư, nghiêm túc nói: "Ôn Dư mà mình biết rất tốt. Dù người khác có nói gì, mình chỉ biết cô ấy rất tốt."

Ôn Dư yên lặng nghe, cô tự nhận mình không phải là người dễ dàng bị người khác kích động nhưng giờ phút này: "Diệp Kỳ Trăn."

"Ừm?"

"Mình muốn ôm cậu."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: