Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7 : Chăm sóc.

838 0 4 0

Ôn Dư thờ ơ cười: "Không sao đâu."

Diệp Kỳ Trăn không biết phải nói gì với Ôn Dư, khi cầm ô với người khác, nàng luôn có thói quen để vai mình bị ướt nghiêng phần nhiều về phía đối phương. Nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại, nàng nhìn Ôn Dư, trong lòng có chút phức tạp. Hôm nay Ôn Dư mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bằng vải lanh, một bên cánh tay đã bị mưa làm ướt dính vào cánh tay mảnh khảnh của cô.

Mặc cho Ôn Dư nói không thành vấn đề, Diệp Kỳ Trăn vẫn nhất định cầm ô nghiêng về phía Ôn Dư, nàng áy náy, tình nguyện để mình bị ướt.

Ôn Dư thấy vậy, cũng không có cách nào khác, tiếp tục đi về phía trước.

Dưới cơn mưa, tốc độ của hai người không nhanh không chậm, dọc đường không nói gì. Từ thư viện đến ký túc xá Đông Viên mất khoảng năm sáu phút đi bộ, cũng không xa lắm.

Diệp Kỳ Trăn thỉnh thoảng cảm thấy mặt mình có chút ngứa, đó là gió thổi tóc Ôn Dư lướt qua má nàng, có mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu. Cho dù có nằm mơ nàng cũng chưa từng thấy mình và Ôn Dư lại hòa bình như vậy, đều đứng chung dưới một tán ô, cùng đi qua mưa gió cùng đi về một hướng.

Khi đến gần tòa nhà ký túc xá Đông Viên, mưa cũng đã nhẹ hơn, giống như những sợi tơ, gió cũng xua tan mây đen, thậm chí còn có dấu hiệu bừng nắng.

“Tới rồi."

Tòa số 9 Đông Viên, Ôn Dư liếc nhìn số tòa cùng tên hiệu, nói với Diệp Kỳ Trăn: "Tôi đi đây."

“Ừm, cảm ơn.” Diệp Kỳ Trăn quy củ nói lời cảm ơn.

Ôn Dư vẫn đứng ở đó, lại nhìn về phía Diệp Kỳ Trăn, thấy đối phương dường như không có nói gì khác, thản nhiên vén tóc lên, cười nhạt, ngữ khí bình thản: "Trở về tắm rửa đi."

Cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất đẹp, Diệp Kỳ Trăn cuối cùng cũng hiểu tại sao có rất nhiều người ghét cô ấy nhưng cũng có rất nhiều người muốn theo đuổi cô ấy.

“Ừ.” Diệp Kỳ Trăn trả lời.

Ôn Dư xoay người đi cầm ô đi vào trong cơn mưa nhỏ, chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn xinh đẹp đã biến mất ở trong góc khuất.

Diệp Kỳ Trăn leo lên lầu ba, có chút lơ đễnh, còn đang suy nghĩ đến chuyện Ôn Dư tiễn nàng trở về ký túc xá. Có phải vừa rồi mình nói lời cảm ơn chỉ có lệ thôi? Có phải nàng nên mời Ôn Dư vào trong phòng ngồi một lúc hay không, hoặc là cùng nhau ăn cơm tối… nhưng không biết tại sao, nàng lại không nói ra. Nếu đổi thành những người khác, nhàng nhất định sẽ nói.

Ôn Dư không ghét nàng, cũng như nàng không ghét Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn hiện tại chắc chắn điểm này. Cho dù người ngoài có đồn thổi quan hệ của hai người không đội trời chung.

Ngẫm lại, ngay cả có cùng thích một chàng trai, cũng không cần phải trở thành tình địch không đội trời chung, đúng không? Hơn nữa, bản thân nàng cũng không thích chàng trai kia, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Diệp Kỳ Trăn đứng trước gương nhìn, thổi tóc mái ướt trên trán, đột nhiên cảm thấy mình cần phải làm sáng tỏ hiểu lầm này với Ôn Dư...

Diệp Kỳ Trăn vò đầu bứt tóc, quyết định đi tắm trước.

Bình nước nóng ở ký túc xá đã cũ nên phải đợi một lúc mới có nước nóng. Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước, Diệp Kỳ Trăn đứng dưới vòi hoa sen, nheo mắt ngẩng đầu, để cho nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, nàng không chịu được khi cơ thể có chút dinh dính, đặc biệt là mùi mồ hôi. Khoảng thời gian trước, mỗi ngày đều phải huấn luyện quân sự, lúc ấy đối với nàng mà nói chính là vô cùng dày vò.

Trong phòng tắm có một lớp hơi nước mỏng, Diệp Kỳ Trăn tắm rất chậm, thích suy nghĩ lung tung. Tắm xong, bất giác nghĩ đến Ôn Dư.

Thoạt nhìn Ôn Dư thường ngày có vẻ kiêu ngạo, lãnh đạm, ngay cả khi cười cũng tạo cho người ta cảm giác xa cách, hồi trung học, mọi người đều nói tính cách của Ôn Dư tỷ lệ nghịch với ngoại hình, rất xấu. Nhưng hôm nay tiếp xúc một chút, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy Ôn Dư cũng không giống như những gì vẫn luôn thể hiện ra bên ngoài, huống chi chỉ là những lời mọi người nói.

Ôn Dư là người như thế nào? Diệp Kỳ Trăn không thể không nghĩ đến vẻ mặt chán ghét của Ôn Dư khi cô bị người khác nhục mạ trong phòng vẽ tranh. Ấn tượng quá sâu.

Một lúc lâu sau, Diệp Kỳ Trăn lau tóc, bước ra khỏi phòng tắm, tắm xong nước nóng mới cảm thấy nhẹ nhõm. Sau khi lau khô tóc, nàng lười biếng ngồi vào bàn học, cầm điện thoại di động ở bên cạnh đọc tin nhắn.

Ngay khi nhấp vào WeChat, Diệp Kỳ Trăn đã nhìn thấy những bức ảnh phong cảnh do Đường Đường mình, có những bức ảnh là chụp bạn trai có những bức ảnh chụp du khách, xem ra rất vui vẻ. Nhìn xuống xa hơn, Đường Tiêu đang tích cực nhắn tin trong nhóm, vừa lướt xuống vừa đọc tin nhắn.

Mọi người trong nhóm đang thảo luận về chuyện liên hoan trong kỳ nghỉ.

——Mình biết có một cửa hàng nằm trên đường ven sông thực sự rất ngon.

……

——Có thể tới

——Để mình thống kê một chút, đặt lịch hẹn trước.

……

Nhóm này do Đường Tiêu thành lập cách đây vài ngày, là một nhóm sinh viên đồng hương, hầu hết đều là sinh viên năm nhất lớp 18, đều là người Bắc Lâm. Đường Tiêu lập nhóm mục đích để mọi người cùng gặp gỡ, kết bạn, Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy cũng không có gì kinh ngạc, từ nhỏ Đường Tiêu đã là một tay xã giao thiện nghệ, nhân duyên cũng tốt, yêu thích những chuyện như vậy.

Diệp Kỳ Trăn lúc này mới nhớ tới điều gì, bấm vào danh sách thành viên trong nhóm trò chuyện, xem hết một lượt từ đầu đến cuối nhưng cũng không nhìn thấy tài khoản Wechat nào giống của Ôn Dư, cũng đúng, Ôn Dư nhất định sẽ không tham gia những hoạt động như thế này.

Đường Tiêu hẳn là đã có tài khoản Wechat của Ôn Dư?

Diệp Kỳ Trăn nằm trên bàn mềm mại như một con mèo con, rối như tơ vò, cuối cùng quyết định: Nếu gặp Ôn Dư, thời điểm thích hợp phải đích thân giải thích.

-

Ngày hôm sau, ở Nam Thành có mưa. Phòng vẽ tranh trống không, tiếng mưa tí tách khiến căn phòng trở nên im ắng hơn.

Ôn Dư ngồi một mình trước giá vẽ, cúi đầu chỉnh lại bảng thuốc màu, bức tranh màu nước đã hoàn thành một nửa. Cô không có nhiều hoạt động giải trí, hoặc là cả ngày nhốt mình trong phòng vẽ tranh hoặc tới thư viện, cô thích những nơi yên tĩnh, không có những âm thanh ồn ào huyên náo.

Khi tập trung vào một việc, Ôn Dư sẽ tập trung cao độ đến mức không để ý đến tiếng bước chân phía sau, cho tới khi phía sau vang lên hai ba tiếng gõ cửa, cô mới lười biếng quay đầu lại.

Có một nam sinh đứng trước cửa phòng vẽ tranh, cô liếc mắt nhìn một cái, cũng không nói gì, sau đó tiếp tục chăm chú làm việc của mình.

Đường Tiêu nghe những người trong khoa nói, phần lớn thời gian rảnh Ôn Dư đều ở trong phòng vẽ tranh, quả thật là như vậy, cậu đã đi qua đây vài lần, lần nào cũng đều nhìn thấy Ôn Dư.

“Ôn Dư.” Đường Tiêu tiến lên, trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

Ôn Dư lại quay đầu nhìn người xa lạ trước mặt, có chút vô ý cười.

Nhịp tim của Đường Tiêu hơi tăng nhanh, kết quả là—

Ôn Dư hỏi: "Chúng ta quen nhau sao?"

Đường Tiêu: "……"

Cũng không cần đến mức như vậy chứ, Đường Tiêu có chút hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ cậu chỉ là một người qua đường như vậy sao? Tốt xấu gì cũng là bạn học, hơn nữa trong lúc huấn luyện quân sự cậu còn đứng dậy hát một bài giúp Ôn Dư giải vây, ngay cả một chút ấn tượng cũng không có?

“Tôi tên là Đường Tiêu, chúng ta là bạn học.” Đường Tiêu kiên trì, miễn cưỡng tự giới thiệu.

Ôn Dư không mấy quan tâm đến những người xung quanh, cũng không nhớ mặt hay tên người, nghe giới thiệu xong cũng không phản ứng gì nhiều.

“Chúng ta gặp nhau ở căng tin vào ngày đầu tiên đi học.” Đường Tiêu bắt đầu giống như một cái máy hát.

Ôn Dư vốn đã cho rằng những người bên cạnh quá ồn ào, cho nên đã nhìn thấy nhiều cuộc trò chuyện như vậy, cũng không có hứng thú.

“Tôi là bạn của Diệp Kỳ Trăn, cậu cũng là bạn học của cô ấy?” Đường Tiêu đang cố gắng tìm chủ đề chung để nói chuyện, cố gắng có được chút quan hệ với Ôn Dư.

Sau khi Đường Tiêu nhắc nhở như vậy, Ôn Dư mới nhớ ra ngày đó có một chàng trai đi cùng Diệp Kỳ Trăn, cô gật đầu nói: “Nhớ rồi."

"Đúng rồi, tôi có nghe cậu ấy nhắc tới cậu, chúng ta cũng coi như nửa quen biết."

“Cô ấy nhắc về tôi?” Ôn Dư tò mò, “Nói điều gì về tôi?”

Đường Tiêu trong lòng thầm bội phục năng lực xã giao của mình, khen con gái là điểm mạnh của cậu, nói rõ ràng, "Nói trông cậu rất đẹp."

“Thật sao?” Ôn Dư nghiêng đầu.

“Đúng vậy, cũng không chỉ nói một lần.” Nhìn thấy Ôn Dư chăm chú nhìn mình, Đường Tiêu tự tin cười trả lời lưu loát, nói dối như thật.

Người này có lẽ không biết rõ lắm chuyện giữa cô và Diệp Kỳ Trăn, Ôn Dư nhếch miệng cười cười, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ khó xử và hờ hững của Diệp Kỳ Trăn mỗi lần nhìn thấy mình ... Còn khen mình như vậy đúng là gặp ma.

Đường Tiêu tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Ôn Dư, cậu cũng đến từ Bắc Lâm phải không, tối mai chúng tôi có một buổi liên hoan đồng hương, cậu có rảnh tới góp vui không? Diệp Kỳ Trăn cũng đi."

Ôn Dư nghĩ tới đây không nói những chuyện khác, đáp: "Được."

"Vậy thì thêm WeChat để tiện liên lạc, tôi sẽ thêm cậu vào nhóm đồng hương." Đường Tiêu lấy điện thoại di động ra, cậu thừa nhận mình đã tốn rất nhiều tâm tư vào nhóm đồng hương này nhưng phần lớn nguyên nhân vì lấy cớ có được Wechat của Ôn Dư. Nghe mọi người nói có một chàng trai trong khoa đã trực tiếp hỏi xin Wechat của Ôn Dư liền bị cô ấy trực tiếp từ chối.

Ôn Dư cũng cầm điện thoại bên cạnh lên, bấm vào mã QR của mình, đưa qua.

Sau khi thêm bạn, Đường Tiêu cười nói: "Tôi không làm phiền cậu nữa, liên hệ WeChat."

“Ừ.” Ôn Dư cúi đầu, đồng thời chấp nhận yêu cầu kết bạn, đầu ngón tay khẽ ấn xuống, vào danh sách bạn bè: không để anh ấy xem, bỏ theo dõi anh ấy.

-

Tham gia liên hoan đồng hương lần này đại khái có mười mấy người.

Diệp Kỳ Trăn là người đặc biệt không thích náo nhiệt nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia một số bữa tiệc gặp gỡ vài người bạn mới, cũng khá tốt. Ở lâu một mình vẫn cảm thấy chán.

Khoảng sáu giờ, Diệp Kỳ Trăn đi theo một nhóm lớn đợi ở cổng trường, nhưng gần tới lúc xuất phát vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tiêu đâu, không lâu sau, Diệp Kỳ Trăn nhận được một cuộc gọi từ Đường Tiêu, nói rằng cậu có một chút việc nên sẽ đến trễ, mọi người cứ đến đó trước.

"Này, cậu là người phụ trách đấy có thể đáng tin được một chút không? Đã nói là tập trung ở Tây Môn lúc sáu giờ." Diệp Kỳ Trăn không khỏi cằn nhằn.

"Không phải là đột nhiên có việc sao? Mình đã gửi cho cậu địa chỉ chỗ hẹn, mọi người tới đó trước, mình sẽ mau chóng qua đó." Đường Tiêu sớm đã tính toán từ trước, để cho những người khác tới đó trước, cậu có thể một mình cùng Ôn Dư tới đó. Chuyện này cậu cũng không nói cho Diệp Kỳ Trăn biết, nếu để Diệp Kỳ Trăn biết được nhất định cậu sẽ bị cười nhạo.

Diệp Kỳ Trăn: "Được rồi, cậu tới đây sớm một chút."

Địa điểm ăn uống cũng là Đường Tiêu lựa chọn là một nhà hàng mang đặc trưng địa phương nằm trên con đường ven sông, rất nổi tiếng ở Nam Thành, vị trí ngay cạnh bến tàu, cảnh đêm nơi này rất đẹp. Một số phương diện ăn chơi, Đường Tiêu nắm khá rõ, nhất định sẽ không sai.

Đèn được bật sáng, phòng riêng trên tầng 2 có thể nhìn ra bên ngoài.

Một nhóm người ngồi xuống xung quanh chiếc bàn tròn lớn, vẫn còn một số người chưa đến, ngoại trừ Đường Tiêu nói sẽ tới muộn, còn có mấy người khác cũng vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên mọi người gặp nhau nhưng lúc trước cũng đã nói chuyện với nhau trong nhóm chat, là bạn học lại là đông hương, tự nhiên cũng có cảm giác thân thiết. Lúc đầu, đều có chút câu nệ xấu hổ nhưng sau khi trò chuyện được một lúc cũng trở nên cởi mở hơn.

Trong phòng riêng mọi người nói chuyện rôm rả, rất náo nhiệt.

Ngay khi Diệp Kỳ Trăn vừa mời ngồi xuống, một chàng trai da trắng ngồi bên trái nàng, bước tới nói: "Xin chào, tôi tên là Từ Khải Minh, khoa Truyền thông."

“Diệp Kỳ Trăn, khoa báo chí.” Diệp Kỳ Trăn mỉm cười lịch sự.

"Chúng ta cùng một viện, thêm WeChat được không?"

“Ừm, được.” Diệp Kỳ Trăn nghĩ sau này có thể sẽ phải tham gia học ở khoa truyền thông, có thêm người quen cũng tốt. Khi mọi người đang trò chuyện đột nhiên mọi thứ rơi vào yên tĩnh, nàng không rõ cho nên đã ngẩng đầu lên.

Nhiều người cũng giống như Diệp Kỳ Trăn, đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau khi nhìn thấy Ôn Dư đứng ở cửa, Diệp Kỳ Trăn lập tức hiểu tại sao Đường Tiêu lại tích cực và nhiệt tình tụ tập cùng nhau như vậy. Chỉ là nàng rất ngạc nhiên khi thấy Ôn Dư thực sự sẽ tham gia loại hoạt động tập thể này.

Ôn Dư đứng ở nơi đó, mặc kệ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, cô vẫn bình tĩnh. Cô quét mắt nhìn quanh chiếc bàn tròn lớn, vậy mà lại thoáng thấy một gương mặt quen thuộc.

“Bạn học, cậu cũng tới tham gia liên hoan đồng hương sao?” Ai đó lên tiếng hỏi.

“Ừm.” Ôn Dư cười.

"Ngồi chỗ nào cũng được."

Diệp Kỳ Trăn ngồi yên lặng ngồi đó, thấy Ôn Dư dường như đang tiến về phía mình ... Ôn Dư hôm nay mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và quần dài như nàng, rất bình thường và giản dị, có chút xấu hổ, nàng phát hiện ra là chàng trai ngồi bên cạnh mình vẫn lén nhìn chân Ôn Dư.

Bên phải Diệp Kỳ Trăn vẫn còn một ghế trống, một nam sinh mập mạp cũng đi tới, vừa định ngồi xuống thì thấy Ôn Dư cũng đi tới, vì vậy cười nói: "Nam nên ưu tiên nữ, nam nên ưu tiên nữ."

Nói xong liền đi sang bên cạnh.

Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn, cũng không có ngồi xuống ngay, mà là hỏi nàng trước: "Có phiền không nếu tôi ngồi ở đây?"

“Không phiền.” Diệp Kỳ Trăn mỉm cười, nàng có thể cùng Ôn Dư từ từ làm rõ ràng quan hệ tình địch kia

Đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Đường Tiêu vẫn chưa tới, Diệp Kỳ Trăn vừa định gọi điện cho Đường Tiêu, kết quả Đường Tiêu đã chủ động gọi cho nàng, bàn ăn quá ồn ào mà tín hiệu không tốt, nàng không thể nghe rõ Đường Tiêu nói gì, vì thế liền đứng dậy đi tới cửa sổ.

“Cậu vừa nói cái gì?” Diệp Kỳ Trăn hỏi lại.

"Tối nay mình không tới được."

Diệp Kỳ Trăn nhớ đến tình bạn, tốt bụng nhắc nhở một cậu: "Ôn Dư cũng ở đây."

Đường Tiêu: "Mình biết, là mình gọi cho cô ấy."

“Một cơ hội tốt như vậy mà cậu không tới sao?” Diệp Kỳ Trăn khó hiểu, theo tính cách của Đường Tiêu chỉ hận không thể ngồi tên lửa tới đây mới phải chứ.

"Mình cũng muốn tới nhưng có một người anh em chơi bóng bị gãy xương, mình phải đưa cậu ta tới bệnh viện." Đường Tiêu hối hận, đúng là mồm quạ đen, nói có chuyện liền xảy ra chuyện, cậu cũng là người có lương tâm không thể nào vứt người anh em lại mặc kệ không quan tâm được.

Diệp Kỳ Trăn nghe được bất lực của Đường Tiêu, liền an ủi: "Không sao đâu, lần sau cố gắng."

“Cậu giúp mình chăm sóc Ôn Dư.” Đường Tiêu lại nói.

"Một người lớn như vậy, còn cần phải chăm sóc?"

"Nhìn cô ấy, đừng để cô ấy uống nhiều rượu, cũng đừng uống nhiều nước đá, nếu chơi quá khuya, cậu cùng cô ấy trở về ký túc xá ..." Đường Tiêu dặn dò từng chuyện một.

Diệp Kỳ Trăn nghe vậy lập tức cắt ngang lời của đối phương, đột nhiên nói: "Cậu có cần mình đút cơm cho cô ấy ăn luôn không?"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: