Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2 : Ôn Dư

1297 0 5 0

Diệp Kỳ Trăn trộm nhìn dáng vẻ vô cùng hả hê khi thấy người khác gặp họa của Đường Đường, nhất thời không biết nên làm như thế nào. Mặc cho người khác nói gì, Đường Đường là người hiểu rõ nàng nhất.

“Chỉ đang nói đùa thôi.” Đường Đường nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bước tới vô cùng thân thiết ôm vai Diệp Kỳ Trăn.

Lúc này Diệp Kỳ Trăn mới chào hỏi cậu nam sinh đứng bên cạnh Đường Đường, "Đã lâu không gặp."

Sự chú ý của cậu nam sinh vẫn đang ở nơi khác, đang nhìn cái gì đó, vô cùng tập trung, như thể cậu không nghe thấy.

“Nói chuyện với cậu đấy, Đường Cẩu!” Đường Đường dùng cùi chỏ huých vào người Đường Tiêu.

"Hahaha ... Đã lâu không gặp. Càng ngày càng đẹp." Lúc này Đường Tiêu mới thu hồi ánh mắt nhìn về hướng khác, phản ứng chậm nửa nhịp mỉm cười với Diệp Kỳ Trăn, quay mặt lại mắng Đường Đường: "Chị có thể đổi xưng hô đi được không? Cả ngày gọi Đường Cẩu, Đường Cẩu, em không cần mặt mũi sao?"

“Vạn tuế.” Đường Đường đầy mặt ghét bỏ, “Không phải ở bên ngoài vẫn gọi biệt danh này sao?”

"Tiểu Trăn Nhi, để mình nói cho cậu nghe, hôm nay mình giúp một bạn học nữ mới tới mang hành lý, Đường Đường thì hay rồi, xông lên gọi một tiếng ‘Đường Cẩu’, tốt xấu gì mình cũng là một nam thần, chị ấy gọi mình như vậy, dọa cô gái kia bỏ chạy ngay lập tức." Đường Tiêu một bụng tức giận, cằn nhằn không ngừng.

“Chỉ dựa vào em, còn coi mình là nam thần?” Công lực pháo miệng của Đường Đường cũng không kém, “Diệp Kỳ Trăn, để Đường Tiêu làm bạn trai của cậu đi, cậu có muốn không?

Đường Tiêu lập tức nói: "Chị đừng làm hoen ố mối quan hệ anh em trong sáng giữa bọn em, được không?"

Diệp Kỳ Trăn vui vẻ đứng xem hai kẻ dở hơi đang cãi nhau, cách ở chung này vẫn là hương vị quen thuộc.

Nàng, Đường Đường và Đường Tiêu tử nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Đường Tiêu là em họ của Đường Đường. Sau đó, Đường Tiêu đến một trường trung học ở thành phố khác cũng không thường xuyên liên lạc. Hiện tại Diệp Kỳ Trăn đang theo học Khoa Báo chí của đại học Z, Đường Tiêu đang theo học tại Khoa Mỹ thuật của đại học Z, Đường Đường cũng đang theo học tại một trường ở Nam Thành, cả ba lại gặp nhau.

Trong ba người, ĐườngĐường lớn hơn Đường Tiêu được hai tháng tuổi, còn Đường Tiêu lớn hơn Diệp Kỳ Trăn một tháng. Mặc dù Diệp Kỳ Trăn là người nhỏ tuổi nhất, nhưng là người chăm sóc cho bọn họ nhiều nhất.

“Được rồi, đi ăn thôi.” Diệp Kỳ Trăn thúc giục hai người đang hùng hùng hổ hổ đấu võ mồm với nhau.

“Ăn cơm, ăn cơm.” Đường Đường cũng đói bụng, đặc biệt nhấn mạnh với Đường Tiêu, “Đường Cẩu đãi khách.”

“Được rồi, chỉ cần vì hai vị mỹ nữ quẹt thẻ ăn cơm thôi, có hài lòng không?” Đường Tiêu cười hì hì nói.

Đã qua giờ ăn trưa cho nên trong căng tin tầng 1 và tầng 2 không còn nhiều thức ăn, mọi người lên thẳng căng tin ở tầng 3 để ăn cơm.

Diệp Kỳ Trăn đương nhiên nhiên không để Đường Tiêu quẹt thẻ ăn một mình, nàng chưa bao giờ cho rằng nam nữ cùng nhau đi ăn cơm, việc con trai mời và phải trả tiền là chuyện phải làm, ngay cả khi mối quan hệ tốt như thế nào. Đường Đường và Đường Tiêu là chị em họ, cũng sẽ không cần phải quá để ý nhưng nàng lại là người ngoài.

Sau khi gọi món xong, họ tìm một bàn cho bốn người ngồi xuống, có hơn chục món ăn, sắp xếp đầy trên bàn, trông rất phong phú và hấp dẫn.

“Đúng là phải khóc mà, đồ ăn ở căng tin của hai người so với bên trường mình ngon hơn nhiều.” Đường Đường vừa khóc vừa đưa đồ ăn vào tận miệng, “Đều là căng tin, làm sao có thể chênh lệch lớn như vậy.”

“Ăn nhiều một chút, không đủ chúng ta gọi thêm.” Diệp Kỳ Trăn dọn đĩa, chuyển đĩa sườn tới trước mặt cho Đường Đường. Đường Đường thích món sườn xào chua ngọt còn Đường Tiêu lại thích món thịt kho tàu, nàng luôn ghi nhớ sở thích của người khác.

Tầng 3 không có nhiều người, đa số là tân sinh viên đưa bố mẹ tới ăn cơm.

Diệp Kỳ Trăn đưa cơm đến bên miệng, ngẩng đầu lên, cô liếc thấy một bóng người quen thuộc ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, người bên kia đang ăn cơm một mình, mái tóc dài vén ra sau tai, chỉ cần nhìn sườn mặt thôi cũng có thể nhìn ra được ngũ quan có bao nhiêu thanh tú xinh đẹp.

Độc lai độc vãng, là phong cách của Ôn Dư.

Nhìn thấy như vậy, suy nghĩ của Diệp Kỳ Trăn đột nhiên trở về lớp 11 năm ấy. Khi đó sau bữa tối, nàng ngồi một mình trên ghế đá trong sân thể dục đọc sách, mà vị trí đó đối diện với cửa sổ của một phòng vẽ, nàng thường xuyên có thể nhìn thấy một cô gái ở trong phòng tranh đang chuyên tâm vẽ tranh, hơn nửa tiếng rồi vẫn không nhúc nhích.

Làn da của đối phương vô cùng trắng, dáng vẻ cũng xinh đẹp, sau này nàng mới biết cô gái đó chính là Ôn Dư "nổi tiếng" trong trường. Sau đó, Diệp Kỳ Trăn mơ mơ hồ hồ trở thành tình địch của Ôn Dư.

Diệp Kỳ Trăn thừa nhận rằng mình có ấn tượng sâu sắc với Ôn Dư, cũng không phải vì thân phận tình địch, điều này thật buồn cười, đối với mỹ nữ nàng lại có ấn tượng sâu sắc. Mà Ôn Dư nhất định là loại chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.

Vừa lúc đó, người bên cửa sổ cũng quay đầu lại.

Diệp Kỳ Trăn không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy chột dạ, ngoảnh mặt trốn tránh, sau đó cúi đầu ăn rau, cắn một miếng cơm.

Ôn Dư không có lập tức quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên gò má hơi phồng lên của Diệp Kỳ Trăn, chậm rãi, không khỏi nở nụ cười.

Diệp Kỳ Trăn lúc này đang vùi đầu, căn bản nhìn không thấy. Với nụ cười này, Đường Tiêu ở bên cạnh có chút mất phương hương, trong lồng ngực giống như có một con nai nhỏ đang chạy loạn.

Sau khi yên lặng ăn một lúc, Đường Tiêu không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Tiểu Trăn Nhi."

Diệp Kỳ Trăn và Đường Đường ở phía đối diện cùng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Cô gái kia, là bạn học cấp ba của cậu đúng không? Hay là kêu cô ấy đến tham gia cùng chúng ta, mình thấy cô ấy chỉ có một mình." Đường Tiêu liếc Ôn Dư một cái rồi nói, thật ra vừa rồi khi ở dưới lầu cậu đã để ý tới Ôn Dư rồi.

Diệp Kỳ Trăn còn chưa lên tiếng, Đường Đường dường như đã hiểu ra điều gì đó, vì vậy lên tiếng trước: "Đúng là ưa nhìn."

Đường Tiêu gật đầu giã tỏi.

“Đó là hoa khôi của trường cấp ba của bọn chị đấy.” Đường Đường không nhanh không chậm nói.

"Chị…." Đường Tiêu mở nắp một chai nước uống, ân cần đưa cho Đường Đường, tò mò hỏi: "Cô ấy tên gì? Chị có biết cô ấy đang học chuyên ngành gì không? Chị có cách thức liên lạc với cô ấy không?"

Chỉ có khi cầu xin một chuyện gì đó, Đường Tiêu mới gọi Đường Đường một tiếng ‘chị’, phần lớn thời gian còn lại sẽ gọi Đường Đường bằng biệt danh Đường Ngọt Ngào. Hiển nhiên là có mục đích.

Diệp Kỳ Trăn không tham gia vào chủ đề này, im lặng ăn cơm.

“Em đang tra hộ khẩu sao?” Đường Đường lạnh lùng nhìn Đường Tiêu, thầm nghĩ Đường Cẩu với đám con trai kia cũng giống nhau động tới gái đẹp là hai mắt lập tức sáng lên.

“Chị nói cho em biết đi, một tháng em mời chị uống trà sữa.” Đường Tiêu suy nghĩ một chút, nghiến răng giơ ngón trỏ lên, sửa miệng nói: “Một học kỳ.”

Bình thường để uống được một lon nước ngọt của cậu cũng phải mất một ngày. Đường Đường nhướng một bên mày, "Thế nào, thấy người ta vừa nhìn đã yêu?"

Nụ cười trên mặt Đường Tiêu phơi bày tất cả, có chút ngại ngùng mà chuẩn bị động thủ: "Chị cũng biết ước nguyện lớn nhất của em thời đại học là tìm được một cô bạn gái."

“Nếu em muốn theo đuổi cô ấy, chị khuyên em nên từ bỏ càng sớm càng tốt.” Đường Đường không chút do dự dội gáo nước lạnh lên người Đường Tiêu, “Đó là người mà em không thể có được.”

Diệp Kỳ Trăn biết tại sao Đường Đường lại nói như vậy.

“Tại sao?” Đường Tiêu khó hiểu, đũa chọc vào cơm trong bát, suy nghĩ một hồi mới nói: “Cô ấy… không thích đàn ông?!”

"Phốc…" Diệp Kỳ Trăn đã im lặng hồi lâu, nghe thấy lời của Đường Tiêu, nhịn không được, phun ra một ngụm nước bật cười thành tiếng, cũng may nàng quay đầu lại đủ nhanh thì Đường Tiêu mới không phải hứng trọn.

"..." Đường Tiêu có chút bị thương.

Đường Đường đỡ trán, cũng bị suy nghĩ không được bình thường Đường Tiêu chọc cười, "Chị đã nói em không nên quá tự tin? Lốp dự phòng của người ta đều là hotboy của trường."

Đường Tiêu tuy ngoại hình khá ưa nhìn, cao 1m8, trắng trẻo hiền lành, khi cười rộ lên như ánh mặt trời ấm áp, là mẫu người được nhiều cô gái yêu thích. Nhưng so với đám con trai xung quanh Ôn Dư thì quá bình thường, thậm chí không có cảm giác tồn tại.

“Sao chị lại suy nghĩ nông cạn như vậy, cũng không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài được, hơn nữa em cũng không xấu, đúng không?” Đường Tiêu quay mặt về phía Diệp Kỳ Trăn hỏi: “Đúng không?”

Diệp Kỳ Trăn đang lau miệng cũng không trả lời.

“Cô ấy từng có biệt danh là yêu tinh, có ý gì tự mình tìm hiểu, tốt hơn là đừng chọc vào cô ấy.” Đường Đường chỉ nói nửa chừng, cô ấy không phải là người thích nhiều chuyện, nhưng là danh tiếng của Ôn Dư ở trường trung học số một quả thực quá tệ, không có lửa làm sao có khói, cô ấy nhìn thấy vẻ ngọt ngào trong trắng ngốc nghếch của Đường Tiêu, chỉ là nhắc nhở cậu đừng ngây thơ quá kẻo bị thương.

“Em cảm thấy chị luôn có thành kiến với phụ nữ đẹp.” Đường Tiêu lầm bầm không hài lòng với câu nói của Đường Đường.

“Thành kiến cái đầu em, bản thân chị không phải là người đẹp.” Đường Đường đùng đùng phát hỏa nén giận nói: “Nếu không tin có thể hỏi Diệp Kỳ Trăn xem thanh danh của cô ấy ở trường bọn chị là gì."

Diệp Kỳ Trăn im lặng, nhắc đến, ở nhất trung sự tồn tại của Ôn Dư là một ‘truyền kỳ’.

Ôn Dư là một nhà nghệ thuật, cô đã giành được nhiều giải thưởng cho các tác phẩm của mình ở trường cấp 3. Nói chung, những cô gái có nhan sắc và tài năng rất được yêu thích, nhưng Ôn Dư là một ngoại lệ.

Trong trường có vô số tin đồn về Ôn Dư. Ví dụ, cô ấy cũng giống mẹ mình thích làm tiểu tam, thích quyến rũ đàn ông; ví dụ, cô ấy không bao giờ ở trong ký túc xá mà qua đêm với đàn ông bên ngoài trường học; hay cô ấy thay đổi bạn trai mỗi tháng một lần...

Nhiều tin đồn không biết nó đến từ đâu. Điều duy nhất có thể xác định được là mẹ của Ôn Dư đã từng là người thứ ba, người nọ là ba bạn học cùng lớp của Ôn Dư, hội phụ huynh biến thành hiện trường bắt tiểu tam, một thời gian đó trường học vô cùng ầm ĩ.

Tuy rằng đã nghe rất nhiều chuyện về Ôn Dư nhưng cũng đều là những lời bịa đặt vô căn cứ, Diệp Kỳ Trăn cũng sẽ không tùy tiện nói ra. Nàng đã trải qua một số chuyện, rõ ràng tin đồn thất thiệt là như vậy, cũng sẽ không vì tin đồn mà đánh giá một người.

“Mình không quen cô ấy, cũng không rõ lắm.” Diệp Kỳ Trăn ngước mắt lên, nói như vậy.

Nếu muốn nói tới ấn tượng, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy Ôn Dư là một người bình tĩnh tới mức khiến người khác phải giận sôi lên, một lần nàng nhìn thấy Ôn Dư ở trong phòng vẽ bị một cô gái đứng trước mặt mắng mỏ, Ôn Dư chỉ khẽ cười, tiếp tục vẽ tranh.

Lần đầu tiên Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy một người như vậy, tựa như không quan tâm đến chuyện gì, không có gì có thể khiến cô lúng túng.

Nghe Diệp Kỳ Trăn nói như vậy, Đường Tiêu thất vọng, trước đó cậu nhìn thấy đối phương ở dưới lầu mua đồ uống cho Diệp Kỳ Trăn, còn tưởng quan hệ của hai người rất tốt.

Thấy Đường Tiêu không chịu hết hy vọng, Đường Đường lại bồi thêm một câu: "Muốn đuổi theo cũng được. Thứ người ta không thể thiếu nhất chính là đàn ông theo đuổi."

Ôn Dư là người không thiếu người theo đuổi, về điểm này Diệp Kỳ Trăn hoàn toàn đồng ý.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: