“Cậu với cô ấy bát tự cũng không cùng một nét.” Diệp Kỳ Trăn đứng bên cạnh cửa sổ, trộm liếc nhìn Ôn Dư, thấp giọng nói với người ở bên kia điện thoại.
"Mình đang luyện tập làm bạn trai trước mà thôi. Hơn nữa mình với cô ấy đã kết bạn WeChat. Cô ấy cũng không dễ dàng cho người khác WeChat ..." Đường Tiêu nói xong cười phá lên, "Điều quan trọng nhất là, cậu đừng để cho người khác dụ dỗ cô ấy."
Hóa ra là vì chuyện này, Diệp Kỳ Trăn càng không nói nên lời, "Nếu như cô ấy cùng người khác liếc mắt nhìn nhau, mình phải làm sao bây giờ?"
“Tiểu Trăn Nhi, cậu giúp mình để ý một chút. Làm ơn, lần tới mình mời cậu ăn cơm.” Đường Tiêu cầu xin.
“Được rồi, mình hiểu rồi.” Diệp Kỳ Trăn không chịu nổi Đường Tiêu nói quá nhiều.
Khi Diệp Kỳ Trăn trở lại bàn ăn, mọi người đã bắt đầu ăn, nàng nói với mọi người chuyện Đường Tiêu sẽ không đến. Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tiếc nuối, dù sao Đường Tiêu cũng giống như một người khuấy động bầu không khí, một người bằng mười người.
Có một số đồ uống trên bàn, bao gồm sữa, nước trái cây, còn có cả bia. Tất cả những người ở đây đều chỉ đang học đại học, ngoại trừ một vài nam sinh, không có nhiều người đụng đến rượu.
Ly trước mắt đầy đồ uống, giống như soda đào, Diệp Kỳ Trăn có chút khát liền cầm ly thủy tinh lên. Lúc này bên tai đột nhiên có một giọng nói rất dễ nghe lên tiếng nhắc nhở nàng: "Trong đó có cồn, cậu uống được không?"
Ôn Dư thấy Diệp Kỳ Trăn không giống người có thể uống rượu.
Diệp Kỳ Trăn ngay lập tức đặt chiếc ly trên tay xuống, cũng không chạm vào nó nữa. Ngày đó vào sinh nhật mười tám tuổi, nàng bị Đường Tiêu xúi giục quyết tâm uống thử bia, mới chỉ uống một cốc bia bằng cốc dùng một lần, nàng nín thở một hơi uống hết, sau khi uống xong mặt đỏ bừng, ngủ thẳng tới ngày hôm sau. Hai ngày nay Đường Đường còn lấy chuyện này ra để chế nhạo nàng.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương ngoan ngoãn đặt ly xuống, Ôn Dư cười cười, quả nhiên cô đã đoán đúng. Cô cầm ly sữa trước mặt, thản nhiên đưa cho Diệp Kỳ Trăn, không lên tiếng.
Diệp Kỳ Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư.
Ôn Dư đã trả lại nguyên vẹn những gì Diệp Kỳ Trăn đã nói trong lần huấn luyện quân sự: "Yên tâm đi, tôi không bỏ độc đâu."
Diệp Kỳ Trăn bị chọc đến mức bật cười, "Cảm ơn."
Sở dĩ hôm đó nàng nói với Ôn Dư là vì cho rằng Ôn Dư đang đề phòng nàng như tình địch mà không chịu nhận lòng tốt của nàng.
“Đưa của cậu cho tôi.” Ôn Dư lại nói.
“Cậu uống được không?” Diệp Kỳ Trăn hỏi cô.
“Tôi có thể uống một chút.” Ôn Dư nói xong nghiêng người nhìn Diệp Kỳ Trăn một chút, sau đó vươn tay cầm lấy ly rượu đào.
Ôn Dư luôn có mùi thơm nhàn nhạt trên người, Diệp Kỳ Trăn lại ngửi thấy khi Ôn Dư đến gần, mùi hương này khiến nàng không ngại khoảng cách gần gũi giữa hai người. Tới khi nàng nhìn mặt Ôn Dư, Ôn Dư hơi ngẩng đầu, uống cạn một phần ba ly rượu đào. Tính tình và khí chất của Ôn Dư khiến nàng cảm thấy Ôn Dư không cần được người khác chăm sóc.
“Trước tiên, chúng ta tự giới thiệu một chút, tên, khoa theo học, sở thích.” Một người nói nhiều đứng lên để làm sôi động bầu không khí.
Mọi người đều không có ý kiến. Vì vậy, bắt đầu tù người đề xuất, đi ngược chiều kim đồng hồ, người thứ hai từ cuối cùng là Diệp Kỳ Trăn, Ôn Dư là người cuối cùng. Đánh giá phản ứng của mọi người, họ có vẻ rất mong đợi Ôn Dư tự giới thiệu bản thân.
“Ôn Dư, khoa mỹ thuật tạo hình.” Ôn Dư đứng lên, ngữ khí bình tĩnh.
Diệp Kỳ Trăn không ngạc nhiên, ừm, một cô gái lạnh lùng.
“Ôn Kỳ Văn không nói thêm nữa sao?” Có người phản bác.
Ôn Dư nói thêm một câu: "Bình thường cũng không có sở thích nào."
Nói ra chuyện không có sở thích, giống như không muốn nói cho người khác biết về mình, Diệp Kỳ Trăn uống sữa, cho là như vậy.
“Bạn học Ôn vẫn còn độc thân?” Một cô gái đột nhiên lên tiếng hỏi, mấy chàng trai có mặt đều hưởng ứng.
“Độc thân.” Ôn Dư khẽ cười đáp.
Sau khi Ôn Dư trả lời như vậy, bầu không khí trên bàn ăn tự động nóng lên một độ, mười mấy người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Ôn Dư ngồi xuống uống thêm một ly rượu.
Diệp Kỳ Trăn bí mật nhìn, đã uống ba ly. Không biết vì sao, nàng thấy Ôn Dư che giấu rất nhiều tâm sự, trong lòng không vui chút nào, mặc dù cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của người khác đúng là không thích hợp.
Mặc dù Ôn Dư cúi đầu, nhưng vẫn tập trung vào Diệp Kỳ Trăn, rốt cuộc là nàng định nhìn mình chằm chằm bao lâu nữa? Một lúc sau, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Trăn hỏi: "Tại sao cậu lại nhìn tôi chằm chằm vậy?"
"Tôi ..." Diệp Kỳ Trăn vẫn chưa ý thức được vấn đề này, có lẽ bản thân đã quá mất cảnh giác, thật sự cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Da của Diệp Kỳ Trăn trắng, có chút ửng hồng sẽ rất rõ ràng, hơn nữa đèn ở đây sử dụng gam màu ấm, Ôn Dư nhìn hai má Diệp Kỳ Trăn, không nhịn được liền hỏi: “Trộm uống rượu?”
“Không có.” Diệp Kỳ Trăn phủ nhận mà cắt ngang một chủ đề, nhớ tới lần trước Ôn Dư có nhã ý đưa nàng trở về ký túc xá, hôm nay nàng nên quan tâm đến người khác đúng không? Sau khi do dự, Diệp Kỳ Trăn hỏi: "Cậu có muốn uống một chút không?"
Dừng lại hai giây, Diệp Kỳ Trăn nghe thấy Ôn Dư lười biếng đáp lại "Ừ", khi nói chuyện vẫn luôn mang theo một chút lạnh nhạt. Nàng cũng để ý Ôn Dư buổi tối cũng không ăn nhiều, nhưng Diệp Kỳ Trăn cũng không nói, dù sao hai người họ cũng không tính là thân quen, chỉ là không còn là "tình địch" mà thôi.
Sau khi buổi liên hoan kết thúc, trời đã tối hẳn.
Bọn họ có nhiều người, vừa lúc lại cùng ngồi một bàn, có người đề nghị chơi Ma sói.
Ôn Dư không có hứng thú chơi trò chơi nhóm, cô có vẻ thích nhìn Diệp Kỳ Trăn. Cô cũng không muốn tham gia, vì thế lấy lý do đi vệ sinh, vừa lúc có thể xuống bên dưới hít thở không khí.
Diệp Kỳ Trăn luôn cảm thấy trạng thái của Ôn Dư không được tốt lắm, có phải do cô uống quá nhiều không? Dù sao nàng cũng đã hứa với Đường Tiêu, trái lo phải nghĩ, nàng cũng lấy lý do đi vệ sinh, đứng dậy đi ra ngoài.
Quán không quá lớn, được chia thành hai tầng. Diệp Kỳ Trăn tìm một lượt trên lầu hai phát hiện không có trong nhà vệ sinh, nhân viên phục vụ nói dưới tầng một cũng có nhà vệ sinh, nàng cũng tìm một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ôn Dư đâu. Liệu có phải cô ấy đã đi ra ngoài rồi không?
Ngọn đèn neon sáng lấp lánh phía xa, Ôn Dư lặng lẽ dựa vào rào chắn ven sông, vẻ chán nản, khi gió thổi qua, cô khẽ xoa cánh tay. Đầu tháng mười, Nam Thành mưa mấy lần, ban đêm có chút mát mẻ, đặc biệt là đứng ở ven sông có thể cảm nhận rõ ràng gió đêm.
"Ôn Dư?"
Ôn Dư quay đầu lại, người gọi tên cô là một chàng trai cao lớn, vừa vặn, coi như là người quen.
"Đúng là cậu rồi. Lần trước mình đứng dưới lầu gọi cậu, hình như cậu không nghe thấy, tôi còn nghĩ là mình nhận nhầm người."
Ôn Dư không nói lời nào, hiển nhiên không muốn để ý tới người trước mặt.
“Bạn học cũ, không đến mức cậu quên tôi rồi chứ? Lúc trước tôi đã theo đuổi cậu lâu như vậy.” Ôn Minh liếm môi cười bất lực, trên người vẫn còn mùi rượu, “Nghe nói cậu trúng tuyển vào Z đại, là một trường danh tiếng, chúc mừng."
Ôn Dư vẫn im lặng, cô không có ấn tượng với nam sinh, nhưng cô lại có chút ấn tượng với Ôn Minh, đương nhiên bởi vì Ôn Minh có vẻ ngoài nổi bật trong nhiều người, cũng xem như là một hotboy trong trường.
Ôn Minh chỉ đứng bên cạnh cô, không có ý định rời đi.
Ôn Dư cũng không để ý tới.
Đứng một lúc, có một trận gió thổi tới.
"Cậu tới đây ăn cơm cùng với bạn? Tôi cũng vậy. Hôm nay nhiệt độ thấp, cậu mặc như vậy có lạnh không?" Ôn Minh lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời, ánh mắt quét qua đôi chân dài của người kia, đôi chân này thực sự rất tuyệt, "Nếu không tìm một chỗ, mình mời cậu uống nước?"
“Không có hứng thú.” Cuối cùng Ôn Dư cũng lên tiếng.
“Trước đây bởi vì chuyện thi vào đại học, cậu từ chối tôi còn không tính, hiện tại cũng đã thi vào Z đại, cậu cũng không cần phải tỏ ra không thân với tôi như vậy chứ?” Ôn Minh rất tự tin, cũng cảm thấy bản thân mình có đủ tư cách để tự tin, cậu ta cũng không thiếu những cô gái theo đuổi, thấy Ôn Dư cao ngạo như vậy, cho nên hao tổn một chút tâm tư cũng không phải chuyện gì đáng nói. Đáng tiếc không liên lạc được với Ôn Dư, hôm nay gặp phải cơ hội nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, cậu ta nhìn về phía Ôn Dư cười nói: “Đi thôi, hôm nay tôi mời."
"Tai cậu có vấn đề hay đầu óc có vấn đề? Tôi đã nói không có hứng thú là không có hứng thú." Ôn Dư cười nói, nhưng lời nói lại có phần gai góc.
"Ôn Dư, có phải cậu có hiểu lầm gì với tôi không?"
Ôn Dư không muốn nói thêm một lời, liền muốn rời đi.
Ôn Minh lập tức nắm lấy tay Ôn Dư kéo cô, "Cậu cũng đừng nghe đám bạn học trong trường nói linh tinh, lúc trước tôi thật sự rất thích cậu cho nên mới theo đuổi, nếu không mình cũng sẽ không theo đuổi cậu một thời gian dài như vậy? Tôi đối với cậu có chút rung động, cũng sẽ không quá thân thiết với những cô gái khác."
Ôn Dư cười lạnh một tiếng, vị trước mặt này là người như thế nào, cô thật sự biết rất rõ, nhìn xuống cổ tay đang bị đối phương nắm lấy, nói: "Buông ra."
Diệp Kỳ Trăn đã đứng nhìn được một lúc, nhìn thấy Ôn Minh bắt đầu động tay động chân với Ôn Dư, chuẩn bị tiến lên.
“Có phải bởi vì Diệp Kỳ Trăn hay không?” Ôn Minh vẫn nắm chặt cổ tay Ôn Dư, lớn tiếng nói: “Tôi thật sự không có tình cảm gì đối với Diệp Kỳ Trăn, tất cả chỉ là hiểu lầm. Lúc trước tôi chỉ hỏi cô ấy một vài vấn đề mà thôi, cô ấy liền cho rằng tôi thích cô ấy, chạy khắp nơi nói mình là bạn gái của tôi, cô ấy bị người khác cười nhạo, chuyện này liên quan gì tới tôi? Hôm nay tình cờ gặp mặt, tôi phải giải thích rõ ràng chuyện này với câu, Ôn Minh tôi thật sự không phải loại người sớm ba chiều bốn…"
"Cậu bị bệnh à ?! Ai thích cậu?" Diệp Kỳ Trăn đã xông lên, nàng chưa bao giờ nói to như vậy, giống như một tiếng gầm thét, đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, trái tim bùng lên tức giận.
Sau khi nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn, Ôn Minh mấp máy môi, còn tưởng mình bị hoa mắt, hôm nay sao lại đen đủi như vậy, lại chạm mặt nhau trong tình cảnh này?
Diệp Kỳ Trăn mắng xong liền quay đầu rời đi.
Ôn Dư trừng mắt nhìn Ôn Minh một cái, rồi mạnh mẽ rút tay lại.
"Ôn Dư ..." Ôn Minh đuổi theo, cố gắng muốn kéo người lại.
Ôn Dư dừng lại, xoay người, dường như không cho Ôn Minh thời gian thích ứng, giơ tay tát mạnh vào má trái của Ôn Minh, sau đó chỉ nói với cậu ta: "Đê tiện."
Ôn Minh che mặt nhìn Ôn Dư đi theo hướng Diệp Kỳ Trăn, cúi đầu chửi một câu.
Diệp Kỳ Trăn vẫn luôn chạy về phía trước, hiện tại thực sự rất tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người khác mắng như vậy? Trong lòng vô cùng ấm ức. Nhưng nàng cố gắng để bản thân không khóc, khóc vì loại người này không đáng.
“Diệp Kỳ Trăn.” Ôn Dư nhanh chóng đuổi kịp.
Diệp Kỳ Trăn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc mới dám quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư. Suy nghĩ lạc quan hơn, nếu tối nay làm ra chuyện này, ít nhất có thể phát hiện ra hiểu lầm giữa mình và Ôn Dư, cũng coi như có chút thu hoạch.
“Cậu đi lên lầu đi, cùng chơi trò chơi với bọn họ.” Diệp Kỳ Trăn cố hết sức dùng giọng điệu thoải mái xem như không có chuyện gì mà nói với Ôn Dư.
Ôn Dư nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Kỳ Trăn, cũng nhìn thấy nước trong khóe mắt của nàng.
Diệp Kỳ Trăn nghiến rắng cố gắng không để mình khóc trước mặt người khác, lần trước bị Ôn Dư nhìn thấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Chuyện này nàng cũng không muốn để nó xảy ra lần thứ hai.
Gió sông thổi vào tóc hai người, khiến nó hơi rối.
“Có muốn tôi đi cùng không?” Ôn Dư thấp giọng hỏi.
"Cậu đi lên đi. Tôi không sao, tôi muốn đứng đây hóng gió một lúc." Diệp Kỳ Trăn nở một nụ cười yếu ớt, tiếp tục chịu đựng. Giờ phút này, nàng đặc biệt muốn nói với Ôn Dư, đừng nhìn như vậy nữa, nàng sắp không nhịn được nữa rồi.
Chỉ vì một người đàn ông như vậy, có đáng để bản thân buồn như vậy không? Rốt cuộc Ôn Dư cũng không hỏi Diệp Kỳ Trăn câu này, cô cũng có thể nhìn ra được, Diệp Kỳ Trăn không muốn khóc trước mặt người khác, đang cậy mạnh mà thôi.
“Ừm.” Ôn Dư không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Diệp Kỳ Trăn tìm một bậc thang để ngồi xuống, hàng phòng thủ nhanh chóng phá vỡ, cúi đầu xuống vừa ấm ức vừa khóc, cảm thấy ghét bỏ bản thân mình không đáng vì một tên cặn bã kia mà rơi nước mắt. Lúc trước chính Ôn Minh là người không ngừng quấn lấy nàng, hiện tại lại lật lọng coi thường nàng, chỉ vì chuyện này…
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, nàng rất hối hận vì đã không mắng thêm vài câu, còn phải cho đối phương một cái bạt tai.
Đúng là thất sách.
Dù sao cũng không có kinh nghiệm.
Càng nghĩ càng giận, mắt lại đỏ hoe.
Ôn Dư không có rời đi, mà đứng ở dưới đèn đường cách đó không xa quan sát, cô thấy Diệp Kỳ Trăn co rụt lại một nhúm, vai run lên, không cần nghĩ cũng biết nàng đang khóc. Quả nhiên không có ai hoàn toàn vui vẻ, chẳng qua chỉ đang giấu bi thương đi mà thôi.
Trong những ngày nghỉ, có rất nhiều khách du lịch ven sông.
Diệp Kỳ Trăn vẫn thút thít, muốn kìm nén mấy lần, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Không lâu sau, một người đàn ông mập mạp mặc áo phông đen đi tới, hỏi nàng chuyện gì xảy ra, có thể kể cho anh ta nghe.
Bất kể đối phương có thiện ý hay không, mỗi khi người lạ tới gần, Diệp Kỳ Trăn sẽ ngay lập tức cảnh giác, trong đầu cũng sẽ nghĩ tới rất nhiều tình huống. Nàng cũng không muốn nói chuyện với người lạ.
Đối phương dường như không có ý định rời đi ngay, liền hỏi: "Có phải thất tình rồi không?"
Diệp Kỳ Trăn nghĩ mình nên quay về, vừa định đứng dậy——
“Tôi là bạn của cô ấy.” Ôn Dư đứng ở bậc thang bên trên, nói chuyện với người đàn ông mập mạp kia.
Lúc này đối phương mới không có ý đến gần, lập tức bỏ đi.
Cô ấy không rời đi sao? Nghe thấy giọng nói của Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không dám dùng đôi mắt đỏ hoe ngước lên nhìn Ôn Dư, khóe mắt liền nhìn thấy Ôn Dư tới bên cạnh nàng ngồi xuống, giữa hai người còn có một khoảng cách cũng không quá thân mật.
Ôn Dư chưa từng được ai an ủi, cũng chưa từng an ủi người khác, trong tình huống như vậy cô không biết phải làm sao. Cô không nhìn Diệp Kỳ Trăn, mà là nhìn về phía mặt sông lấp lánh, "Cậu khóc đi, tôi không nhìn cậu, cũng sẽ không nói cho người khác biết."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)