Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4 : Huấn luyện quân sự.

907 0 3 0

Bởi vì ngồi quá lâu, khi Diệp Kỳ Trăn đứng lên, hai chân tê rần. Nàng chậm rãi đi vào đám đông, gia nhập cùng đám người đang tản bộ trên sân thể dục, vừa đi vừa nhìn bất cứ thứ gì ở xung quanh. Sau khi dạo một vòng sân thể dục, nàng không gặp lại Ôn Dư.

Ánh đèn mờ ảo, những bóng đen trải dài trên đường. Diệp Kỳ Trăn máy móc bước đi về phía trước, nàng định đợi đến khi tâm trạng ổn định mới trở về ký túc xá, lúc này mắt nhất định đỏ như mắt thỏ.

Đi được hai vòng, trán Diệp Kỳ Trăn đổ mồ hôi, nàng lấy khăn ướt lau đi, sau đó, bản thân đang mê man nhớ tới dáng vẻ Ôn Dư đưa khăn giấy cho mình….

Quả thật không giống như có ác ý.

-

Sáng sớm, Diệp Kỳ Trăn bị đánh thức bởi tin nhắn WeChat của Đường Tiêu.

Hơn mười tin nhắn.

【Tiêu Tiêu Sái Sái】 Ôn Dư cũng sinh viên khoa mỹ thuật.

[Tiêu Tiêu Sái Sái] Mình và cô ấy học chung lớp.

【Tiêu Tiêu Sái Sái】 Đây đúng là duyên phận.

[Tiêu Tiêu Sái Sái] Mình có một dự cảm bản thân nhất định sẽ thoát ế.

……

Phần còn lại đều là biểu tượng cảm xúc.

Quấy rầy giấc mộng của người ta, Diệp Kỳ Trăn cuộn tròn trong chăn nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng nhìn màn hình điện thoại, mày nhíu chặt tưởng chừng có thể kẹp chết một con ruồi, nàng không đọc nội dung, trước tiên vào cài đặt, đặt Đường Tiếu đừng quấy rầy.

Sau đó trả lời lại một câu cho có lệ: Mình hiểu rồi.

Tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Diệp Kỳ Trăn rất thích ngủ dậy muộn, thời gian còn học trung học thường rất căng thẳng, buổi sáng nàng cũng sẽ nằm ở trên giường một lúc rồi mới thức dậy. Đường Đường thường xuyên phàn nàn với nàng, nói chưa thấy một học bá* nào lại lười biếng như nàng.

*Học bá: chăm chỉ học cho nên điểm cao.

Nhưng bản thân có thể hưởng thụ những ngày tháng nằm ườn ở trên giường cũng được vài ngày, bởi vì một tuần sau khi nhập học, là thời gian huấn luyện quân sự.

Mấy ngày nay ở Nam Thành trời mưa, thời tiết cũng không còn oi bức nữa. Ngay khi tất cả các tân sinh viên đang cầu nguyện rằng mưa sẽ kéo dài thêm vài ngày nữa thì vào ngày 10 tháng 9, thời tiết bắt đầu quang đãng. Hơn dự báo thời tiết còn nói mười lăm ngày tới trời sẽ nắng, không có mây và nhiệt độ dao động ở mức 39 độ C.

Khóa huấn luyện quân sự của Z đại bắt đầu vào ngày 10 tháng 9 và kéo dài trong mười lăm ngày, điều này đã khẳng định một cách hoàn hảo quy tắc vàng "Nếu bạn đang huấn luyện quân sự, trời sẽ nắng". Nghe nói những năm trước luyện quân ở ngoài trường, điều kiện còn khó khăn hơn, năm nay huấn luyện quân sự được tổ chức ở trường, chính là cái may trong cái không may.

Diệp Kỳ Trăn gặp lại Ôn Dư, vào ngày thứ ba của đợt huấn luyện quân sự. Trong không gian rộng mở phía trước tòa nhà nghệ thuật, khoa mỹ thuật tạo hình cũng đang huấn luyện ở đó, Diệp Kỳ Trăn tùy ý đảo mắt qua, kết quả liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ôn Dư trong đám sinh viên nữa, cô mặc bộ quân phục huấn luyện màu xanh lá, dáng người cao ngất, đứng thứ hai từ dưới đếm lên.

Có rất nhiều mỹ nhân trong Học viện nghệ thuật, hiển nhiên Ôn Dư cũng một người bắt mắt trong số đó.

Ban đầu khoa báo chí được bố trí huấn luyện trên sân bóng thể dục của trường ở phía Nam, thật sự không phải chỗ tốt, buổi trưa nắng tới nỗi không có bất cứ bóng râm nào, cuối cùng vì đám sinh viên khóc lóc cầu xin, hướng dẫn viên đồng ý thay đổi địa điểm. Hướng dẫn viên của bọn họ có họ Tống, tóc ngắn, nước da ngăm đen, nhìn cao lớn thô kệch, thực ra tai khá mềm.

Cường độ huấn luyện quân sự mỗi ngày một tăng lên, ngày đầu Diệp Kỳ Trăn cảm thấy không sao cả, nhưng ngày thứ hai thì có chút miễn cưỡng, sáng thứ ba thì kháng cự tuyệt đối. Nàng yếu hơn người bình thường, bản thân từng bị hai lần say nắng trong một tuần huấn luyện quân sự ở trường trung học, một lần trực tiếp ngất xỉu. Bây giờ đang học quân sự ở trường đại học, nàng chỉ cầu xin bản thân đừng ngất xỉu dọa người ta một trận là được.

Hôm nay trời rất nóng, có thể có thể cảm nhận được nhiệt độ trên 40 độ. Mặt trời chiếu trên mặt đất trắng xóa chói mắt, lá cây bị nắng gắt chiếu cũng héo rũ, cho dù thỉnh thoảng có gió thổi qua, cũng chỉ là một luồng hơi nước nóng, cũng không khiến người khác cảm thấy khá hơn là bao.

"Nghỉ!"

"Nghiêm!"

"Rẽ phải!"

……

Giọng của huấn luyện viên Tống dày và nặng, mỗi khi anh ta lên tiếng lại giống như tiếng sấm rền. Anh ta không nói nhiều, nhưng một khi đã huấn luyện thì vô cùng nghiêm túc không qua loa một chút nào, các động tác nhất định phải chuẩn, nhịp phải đồng đều.

Diệp Kỳ Trăn cảm thấy mình sắp không thể nhịn được nữa, đôi môi hồng hào bắt đầu trắng bệch, hai mắt hoa lên, đầu nặng trĩu, nhất thời không nghe thấy khẩu lệnh của huấn luyện viên, mơ hồ quay nhầm hướng.

“Có người học đại học, còn không biết phân biệt trái phải?” Hướng dẫn Tống lại phát ra một “sấm rền”.

Hàng phía sau truyền đến một trận cười vang. Diệp Kỳ Trăn xấu hổ cắn môi, là một người coi trọng thể diện, lúc này lại bị một đám ánh mắt nhìn chằm chằm, bản thân sắp xong đời rồi.

“Cậu không sao chứ?” Trịnh Thiên Ngữ ở hàng sau nhìn sắc mặt không tốt lắm của Diệp Kỳ Trăn, nhỏ giọng nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì nói với huấn luyện viên một tiếng, đừng cố ép bản thân mình.”

Diệp Kỳ Trăn cũng cảm thấy nếu mình cứ gượng ép bản thân như vậy có thể sẽ ngất xỉu một lần nữa, lúc nàng muốn giơ tay lên báo cáo liền nghe thấy huấn luyện viên nói một lần nữa rồi nghỉ. Quên đi, nhịn.

Huấn luyện viên cho nghỉ ngơi mười phút, một đám người không thèm để ý, mệt mỏi ngồi trên mặt đất. May mắn thay, bên hông tòa nhà nghệ thuật có vài cây ngô đồng cổ thụ, cành lá sum suê có thể cản nắng.

“Cảm ơn.” Diệp Kỳ Trăn cầm lấy cốc nước khoáng mà La Bối giúp mang đến, uống một hớp mới miễn cưỡng coi như lấy lại được nửa cái mạng, một ít tóc lòa xòa xen lẫn những hạt mồ hôi dính vào trán và cổ, đặc biệt khó chịu.

Bên phía khoa mỹ thuật tạo hình cũng kết thúc huấn luyện bắt đầu nghỉ ngơi. Hai bên đang ngồi đối diện nhau.

"Cô gái đó, trông rất ưa nhìn."

“Người nào?"

"Người thứ hai từ dưới lên, hàng đầu tiên. Người đang tháo mũ kia."

Thời gian nghỉ ngơi cũng tương đương với thời gian nói chuyện phiếm, mọi người bắt đầu tán gẫu rất nhiều chuyện.

La Bối là người thích tham gia cuộc vui. Sau khi nhìn thấy, cô ấy lập tức bắt tay Diệp Kỳ Trăn, giống như một cái máy lặp lại: "Cô gái kia, người thứ hai từ dưới lên của hàng đầu, thật xinh đẹp."

Diệp Kỳ Trăn nhìn sang phía đó, trùng hợp nhất là người bọn họ đang nói tới Ôn Dư. Dưới ánh mặt trời, Ôn Dư cởi mũ ra, mái tóc dài được búi thấp phía sau đầu, gió nhẹ thổi bay mấy sợ tóc còn sót lại, hơi lay động, lười biếng lại có chút tùy tiện.

Huấn luyện quân sự không được trang điểm, trong tình huống này còn có thể động lòng người như vậy, da trắng, xương đẹp, ngũ quan cân đối. Ba thứ này, Ôn Dư chiếm hết.

“Diệp Diệp của chúng ta đã rất xinh đẹp rồi.” Trịnh Thiên Ngữ, trưởng phòng ký túc xá của bọn họ lên tiếng nói một câu, cô ấy là fan trung thành của Diệp Kỳ Trăn, lần đầu tiên gặp mặt, thiếu chút nữa Diệp Kỳ Trăn đã bị cô ấy khen cho đỏ mặt.

Diệp Kỳ Trăn và Ôn Dư hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, nàng tạo cho người khác ấn tượng về nụ cười tươi tắn tỏ nắng, rất dịu dàng, không phải kiểu người xinh đẹp động lòng người. Nhưng càng nhìn lâu sẽ thấy càng ngày càng thấy gần gũi, nhất là khi cười rộ lên.

Ôn Dư ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Diệp Kỳ Trăn cũng đang nhìn về phía này.

Cả hai người đều đang ở trong đội ngũ của mình, ngẩng đầu lên là có thể đối mặt với nhau.

Ôn Dư vắt mấy sợi tóc lòa xòa ra sau mang tai, cũng không hề cảm thấy thiếu tự nhiên, nếu Diệp Kỳ Trăn đang quan sát mình, đại khái mình cũng có thể quang minh chính đại đón nhận ánh mắt của đối phương, trực tiếp nhìn về phía kia.

Một chút ánh nắng rơi trên má, Diệp Kỳ Trăn siết chặt chai nước khoáng trong tay, có lẽ là lần trước ở sân thể dục đã hiểu lầm Ôn Dư, có chút áy náy, lần này nàng không trốn tránh mà nhàn nhạt cười đáp lại.

Bây giờ, đến lượt Ôn Dư buồn bực, là đang cười mình sao? Có ý gì? Không cần biết đối phương có ý gì, cô cũng mỉm cười đáp lại Diệp Kỳ Trăn.

“Nhìn cái gì vậy?” Cô gái bên cạnh Ôn Dư ngẩng đầu hỏi.

Ôn Dư liếc mắt nhìn Kỳ Uẩn, "Không có gì."

Nhìn cùng hướng với Ôn Dư, Kỳ Uẩn giống như phát hiện ra một thế giới mới, xem náo nhiệt cũng không chê mình nhiều việc nói với Ôn Dư: "Đó không phải là tình địch của cậu sao? Hai người lại gặp nhau."

Kỳ Uẩn cũng là một sinh viên nghệ thuật từ trường Nhất Trung, đương nhiên cũng biết ân oán giữa Ôn Dư và Diệp Kỳ Trăn ở trường trung học.

Ôn Dư không có trả lời câu hỏi của Kỳ Uẩn, tỏ vẻ không muốn nói về chủ đề này.

“Các bạn có muốn hát không?” Huấn luyện viên Tống hỏi một nhóm sinh sinh đang ngồi dưới đất, ngồi nghỉ ngơi thì chán quá, nên cần phải có hoạt động giải trí.

“Muốn!” Khi nói ra điều này mọi người vô cùng hưng phấn, từng người một, giống như nổi máu gà, chỉ cần không huấn luyện thì nói cái gì cũng được.

“Muốn hát cái gì?” Huấn luyện viên Tống hỏi lại.

“Nghe giáo viên hướng dẫn.” Mọi người đồng thanh trả lời.

“ ‘Quay lại nhắm trúng mục tiêu’ có được không?"

Mọi người thở dài, một cậu nam sinh can đảm ngồi trong hàng ngũ hét lên một câu: "Trời quê quá.”

"Quê cái gì mà quê, cứ như vậy đi." Sau khi huấn luyện viên Tống nói xong, lập tức bắt đầu điều chỉnh.

Mặc dù ngoài miệng mọi người chê nó quê mùa, nhưng khi bắt đầu hát cũng vô cùng đoàn kết, phối hợp. Trong cái nắng gay gắt của mùa hè, mồ hôi nhễ nhại, mọi người cùng nhau ngồi bệt xuống đất, cười nói rôm rả, cùng nhau ca hát.

Diệp Kỳ Trăn ngồi giữa đám đông, hơi ngẩng đầu lên, cũng hát theo mọi người. Trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng ngốc một chút cũng không sao, dễ dàng trở thành kỷ niệm đẹp để nhớ lại.

Ôn Dư bình tĩnh nhìn nàng, ngẩn ra, khóe miệng mang theo ý cười.

Kỳ Uẩn lại nhìn về hướng Ôn Dư đang nhìn, lại nhìn về phía Diệp Kỳ Trăn rồi lại nhìn Ôn Dư bân cạnh, sau khi xác nhận lại hai lần, thầm nghĩ người này bị sao vậy? Nhìn thấy tình đích của mình hát còn xem chăm chú như vậy?

Sau khi khoa báo chí hát xong, các huấn luyện viên của khoa mỹ thuật tạo hình cũng không chịu thua kém, họ yêu cầu sinh viên hát bài “Đoàn kết chính là sức mạnh”, còn nói khí thế nhất định phải áp đảo phía đối diện, quả nhiên tất cả mọi người đều cố gắng hết sức, phát huy hết mức bình thường.

Diệp Kỳ Trăn uống cạn chai nước, nàng nhìn thấy Ôn Dư ngồi đó im lặng không mở miệng, giống như hồi trung học, Ôn Dư luôn tỏ ra cao ngạo và lạc lõng trong đám đông.

Khi cả hai bên đã hoàn thành, huấn luyện viên nói bọn họ vẫn còn ba phút để nghỉ ngơi. Có gió thổi đến, không có tiếng hợp xướng cao vút, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Khi tất cả mọi người đều mệt mỏi. Đúng lúc này, có một giọng ca du dương vang lên sau lưng: "Ta gặp ai, đối thoại kiểu gì..."

Cách đó không xa có một cô gái đứng lên khỏi đội ngũ của mình cất tiếng hát, giọng hát trong trẻo, động lòng người.

Mọi người không hẹn mà cùng im lặng, chú ý lắng nghe, gió thổi lá cây ngô đồng xào xạc, tiếng xào xạc như đệm đàn khiến người ta tĩnh tâm, đắm chìm, thoáng chốc cuốn đi cái nóng oi ả của mùa hè.

"Người mà ta đang đợi, tương lai vẫn còn rất xa..."

Diệp Kỳ Trăn chăm chú lắng nghe, luôn cảm thấy mùa hè này sẽ đặc biệt đẹp.

“Thế nào, mọi người có muốn hát không?” Một giọng nói to thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, người lên tiếng là huấn luyện viên của khoa mỹ thuật tạo hình, “Nếu muốn hát thì mau hát đi, nếu không chúng ta tiếp tục huấn luyện. Có ai muốn hát không?”

Mọi người rỉ tai nhau mong ai đó xuất hiện để kiếm chút thời gian nghỉ ngơi nhưng đều rất dè dặt, không ai là người tình nguyện đứng lên. Đường Tiếu liếc mắt nhìn Ôn Dư, có chút chuẩn bị động thủ, muốn thể hiện một chút trước mặt Ôn Dư. Nhưng hát ở KTV thì không sao, còn hát chay thì sợ lật xe cũng không dám xung phong.

Cứ như vậy hơn nửa phút.

“Bạn sinh viên nữ này, bạn lên hát đi.” Huấn luyện viên trực tiếp chỉ điểm, “Lúc nãy hợp xuống tôi thấy bạn không mở miệng, nhất định là muốn hát một mình, hiện tại cho bạn một cơ hội.”

Ngay khi Ôn Dư vừa nhìn lên, liền nhìn thấy một đám ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình.

Khi mọi người nhìn thấy Ôn Dư được xướng tên, tất cả đều bắt đầu la hét ồn ào, đặc biệt là đám con trai phía sau, rất thích thú.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: