Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12 : Sân bóng.

1175 0 5 0

Ôn Dư chạm vào công tắc ở cửa, ‘tách’ một tiếng bóng tối trước mặt lập tức biến mất. Ký túc xá yên tĩnh không một tiếng động những người khác đều đã về nhà.

Đối với vắng vẻ cùng buồn chán tập mãi cũng thành quen, cô dựa vào bàn lấy một cuốn sách ra tùy ý lật xem vài trang, không lâu sau đặt cuốn sách sang một bên, cô chợt nhấc điện thoại lên mở WeChat.

Và sau đó……

Liền mở vòng bạn bè của Diệp Kỳ Trăn.

Ôn Dư không ngờ đêm nay cô lại chủ động đề nghị làm bạn với Diệp Kỳ Trăn, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, quả thực không giống phong cách của cô. Ngay cả người hiểu Ôn Dư nhất là Kỳ Uẩn, cô cũng chưa từng nói ra đề nghị làm bạn.

Tần suất đăng trên vòng bạn bè của Diệp Kỳ Trăn không nhiều, về cơ bản cứ ba đến năm ngày một lần, có những bức ảnh phong cảnh, ảnh đồ ăn và những chú mèo con đi lạc ở một góc nào đó trong khuôn viên trường.

Hẳn là nàng rất thích chụp ảnh. Ôn Dư có thể thấy được nhiều bức ảnh được chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp.

Lướt xuống bên dưới.

Khi lướt tới mấy tấm ảnh tự sướng, đầu ngón tay của Ôn Dư đột nhiên dừng lại, nhấp vào một bức ảnh. Trong ảnh, Diệp Kỳ Trăn cười rạng rỡ về phía máy ảnh, trên mặt bôi một ít kem với chú thích "Mười tám tuổi". Cô nhìn thời gian đăng, ngày mười hai tháng ba.

Sau khi Diệp Kỳ Trăn trở về ký túc xá, chán nản lướt xem điện thoại, nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Ôn Dư một lúc, rồi tò mò nhấp vào.

Đúng như nàng đoán——

Vòng bạn bè của Ôn Dư quả thật trống rỗng.

Nghĩ đến tối nay chụp vài tấm ảnh, đăng lên kèm theo một dòng trạng thái: liên hoan, bến tàu, pháo hoa, phở là món ngon nhất hôm nay. Sáu bức ảnh được đăng lên cùng một lúc.

Sau khi làm xong, Diệp Kỳ Trăn nhận ra bàn tay của Ôn Dư xuất hiện trong bức ảnh cuối cùng, cổ tay mảnh mai cùng những ngón tay thon dài ... Không lộ mặt nên hẳn là không có vấn đề gì.

Ngay sau đó, một lượt thích xuất hiện.

Diệp Kỳ Trăn tưởng rằng là Đường Đường ở trong vòng bạn bè, nhưng khi bấm vào lại tưởng hoa mắt, hóa ra là Ôn Dư.

Cô ấy còn xem vòng bạn bè?

Kỳ diệu thật.

Một lúc sau, lần lượt có thêm rất nhiều lượt thích và bình luận, Diệp Kỳ Trăn cũng chỉ tùy ý đọc, quả nhiên có không ít người chú ý tới bàn tay xuất hiện ở bức ảnh thứ sáu.

-

Hơn tám giờ tối.

Ôn Dư ngồi bên cửa sổ phòng vẽ tranh, nhìn chằm chằm những chiếc lá bạch quả nhẹ nhàng đung đưa ngoài cửa sổ, tờ giấy vẽ vẫn còn trắng tinh, không có bất cứ dấu vết nào. Cô bóp trán, thời điểm không có linh cảm đặc biệt cảm thấy áp lực, ngực giống như có thứ gì đó chọc cho ngứa ngáy.

Kỳ Uẩn chú ý tới áp suất không khí thấp của Ôn Dư, cô ấy dựa vào cửa sổ dặm lại lớp trang điểm, sau đó nghiêng đầu nói với Ôn Dư: "Nếu không có linh cảm thì đừng gượng ép bản thân quá, không phải bài tập, có cần phải tích cực như vậy không?"

“Đi chơi?” Ôn Dư nhìn thấy trên tayKỳ Uẩn cầm một thỏi son, lấy camera trước làm gương nhìn trái nhìn phải.

"Gần đây mình đang quen với một cô gái khá thú vị."

“Không phải nói không dám yêu đương sao?” Ôn Dư hỏi.

“Ai nói mình không muốn yêu đương?” Kỳ Uẩn thoải mái cười cười.

Ôn Dư biết ý của Kỳ Uẩn. Khi gặp một cô gái có ấn tượng tốt, Kỳ Uẩn sẽ đối xử tử tế mà không đòi hỏi phải được đáp lại, tiêu tiền vì đối phương hỏi han ân cần, tuy mập mờ nhưng không bao giờ vượt qua ranh giới, một khi bắt đầu nhận ra đối phương bắt đầu phát sinh phương diện kia, lập tức trở nên lạnh nhạt.

“Cậu không nghĩ làm như vậy có chút cặn bã sao?” Ôn Dư cười hỏi Kỳ Uẩn.

“Cậu còn nói mình?” Kỳ Uẩn không chút do dự đáp lại, “Hơn nữa mình cũng rất có chừng mực, chưa bao giờ làm tổn thương tình cảm của người ta.”

Ôn Dư cũng không biết nói gì nữa, nhiều người cho rằng cô là đồ cặn bã, trong đó có Kỳ Uẩn. Cô cũng chưa từng biện hộ chuyện này, cũng lười phải giải thích, huống hồ cô cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, kể từ khi còn nhỏ đã nghĩ như vậy. Kỳ Uẩn cho rằng chuyện này là mình nắm quyền chủ động trong tay, không để bản thân phải chịu tổn thương, Ôn Dư có thể nhìn ra được, chẳng qua Kỳ Uẩn chỉ là đang sợ hãi mình sẽ thích người khác mà thôi.

Kỳ Uẩn nói, "Đi đây", liền phóng khoáng rời đi.

Ôn Dư ngửa đầu nhìn lên trần nhà, dường như đêm nay không tìm được trạng thái, cô cầm điện thoại kiểm tra thời gian, bất giác lại nghĩ đến Diệp Kỳ Trăn. Sau buổi gặp mặt hôm đó, Diệp Kỳ Trăn đã thực hiện lời hứa mời cô ăn cơm, vào ngày hôm qua, nếu hôm nay cô lại tới tìm người ta, có phải quá thường xuyên rồi không?

Sau khi suy nghĩ, Ôn Dư quyết định đi tới sân thể dục chạy vài vòng, mỗi khi tâm trạng chán nản cô thích làm như vậy. Vừa chuẩn bị đứng dậy, một thông báo WeChat hiện lên trên màn hình.

[Y] Sáng mai cậu có rảnh không? Bạn mình có một trận đấu bóng rổ, có muốn tới xem không?

Ôn Dư nhìn chằm chằm tin nhắn Diệp Kỳ Trăn gửi tới, mới gặp ngày hôm qua, còn muốn hẹn ngày mai sao? Có phải quá thường xuyên không? Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép điện thoại, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười, bởi vì bị Kỳ Uẩn ảnh hưởng, một cô gái gửi tin nhắn Wechat còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy.

Không đến một phút.

Diệp Kỳ Trăn nhận được câu trả lời.

【W】 Được, mình có thời gian

Diệp Kỳ Trăn vốn dĩ không định giúp Đường Tiêu chuyện này nhưng ngại Đường Tiêu mỗi lần nói là lại bắn liên thanh, nàng thề rằng đây là lần duy nhất và cũng là cuối cùng, cho nên mới đồng ý. Vốn dĩ tưởng Ôn Dư không có hứng thú, không ngờ đối phương lại đồng ý thoải mái như vậy.

Đường Hiểu khi còn học trung học đã tham gia đội bóng rổ của trường, chơi khá tốt, Diệp Kỳ Trăn biết tại sao Đường Tiêu lại nhờ mình rủ Ôn Dư tới xem, cũng có thể đoán ra được, muốn thể hiện tài năng cũng như độ đẹp trai của mình trên sân bóng.

Nói ra cũng đúng, không phải con gái đều có thiện cảm với mấy chàng trai giỏi bóng rổ sao? Diệp Kỳ Trăn nghĩ, lại cảm thấy mình là một ngoại lệ.

Ngày hôm sau trời trong, gió nhẹ thổi.

Sân bóng rổ ngoài trời rất sôi động.

Diệp Kỳ Trăn mặc một chiếc áo len mỏng rộng rãi, đi giày vải, đứng bên sân bóng rổ phơi nắng. Sau mười giờ nhiệt độ có chút cao nhưng có gió thổi nên cũng không cảm thấy nóng.

Đường Tiêu chạy tới chỗ Diệp Kỳ Trăn, "Cậu chắc chắn là cô ấy sẽ tới?"

"Cậu ấy đã đồng ý rồi, sẽ nhanh tới thôi."

"Hôm nay có phải trông mình rất đẹp trai không?"

Diệp Kỳ Trăn: "Rất đẹp trai."

Đường Tiêu cau mày: "Có phải cậu chỉ trả lời cho có lệ thôi, đúng không?"

“Cậu đã từng nghe một câu chưa?” Diệp Kỳ Trăn cảm thấy phải nhắc nhở đối phương một chút, “Con trai cảm thấy đầy mồ hôi thì sẽ nghĩ mình đẹp trai.”

Đường Tiêu cảm thấy được mình bị thương, trận đấu sắp bắt đầu, người trên sân không ngừng hướng về sân bóng hô to, cậu lại vội vàng chạy qua đó.

Đã sẵn sàng, hiệp một của trò chơi đã bắt đầu, Diệp Kỳ Trăn vẫn chưa nhìn thấy Ôn Dư đâu, nàng nhìn xung quanh, tìm kiếm mục tiêu, sau một lúc vẫn không có kết quả.

Kiểm tra điện thoại, Ôn Dư cũng không gửi tin nhắn tới nói mình không thể đến, vậy thì có thể sẽ đến.

Diệp Kỳ Trăn cúi đầu nghiêm túc nhìn điện thoại, cũng không chú ý tới xung quanh, qua một lúc, nàng phát hiện bóng người bên cạnh lại di chuyển về phía mình, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đến khi nhìn thấy đối phương đột nhiên giật mình.

Người bên cạnh không phải ai khác chính là Ôn Dư.

Giống như một bất ngờ nho nhỏ đột nhiên rơi xuống, Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư cười nói: "Cậu tới đây khi nào?"

“Vừa mới tới.” Ôn Dư nghiêng đầu đáp lại, từ xa nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn, dáng vẻ ngơ ngác nhìn xung quanh có chút ngốc.

Hôm nay cô lại mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, lười biếng mà đơn giản, cổ tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay xinh xắn. Diệp Kỳ Trăn thấy rằng Ôn Dư mặc áo sơ mi thật sự rất hợp, chẳng lẽ là khí chất văn nghệ của người học mỹ thuật? Nghĩ tới Đường Tiêu, có vẻ không đúng.

"Cái kia, Đường Tiêu là số 13." Diệp Kỳ Trăn phản ứng một hồi, cứng ngắc kéo chủ đề về phía Đường Tiêu, "Cậu ấy chơi bóng rất tốt."

Ôn Dư khẽ ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía sân bóng.

Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của, có vẻ rất thích, lần này Đường Tiêu thật sự có cơ hội? Nàng hỏi Ôn Dư: "Cậu có thích bóng rổ không?"

Ôn Dư quay đầu lại, thản nhiên nói: "Xem không hiểu."

Diệp Kỳ Trăn: "..."

“Cậu có thích bóng rổ không?” Ôn Dư lại hỏi Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn lắc đầu, thẳng thắn nói: "Chỉ tới xem cậu ta biểu diễn."

"Quan hệ của cậu với Đường Tiêu rất tốt."

Không phải cô ấy hiểu lầm mình thích Đường Tiêu đấy chứ? Diệp Kỳ Trăn vội vàng giải thích: "Từ khi còn nhỏ đã quen biết nhau, còn nhỏ là hàng xóm, cậu ấy biết bố mẹ mình cũng coi như là bố mẹ nuôi."

Một đám người trên sân bước đi như bay, mồ hôi như mưa, không biết có phải là ảo giác không, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy sau khi Ôn Dư đến, bầu không khí trở nên lo lắng rất nhiều, tuy rằng chỉ là một trận giao hữu nhưng tất cả đều cố gắng phát huy hết sức. Bất cứ khi nào có người ném bóng vào rổ, bất giác đều nhìn về phía này.

Nhưng Diệp Kỳ Trăn và Ôn Dư bình tĩnh, cũng không cổ vũ. Diệp Kỳ Trăn thỉnh thoảng cũng vỗ tay, còn Ôn Dư thì hoàn toàn thờ ơ.

Mười phút sau, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy mình nhất định không hợp với bóng rổ, nếu không quả bóng rổ kia cũng sẽ không bay tới đập vào đầu nàng.

Diệp Kỳ Trăn ôm trán đau đớn nhắn nhó, hoài nghi có phải mình bị chấn động não hay không.

"Thật sự rất xin lỗi."

"Không sao đâu."

"Có bị thương không?"

……

Một đám người nhanh chóng vây quanh, sau khi ngửi được mồ hôi, Diệp Kỳ Trăn càng thêm khó chịu, nhưng vẫn cười nói: "Không sao, không sao đâu, mọi người tiếp tục đi."

"Mình có thể cùng cậu tới bệnh viện trong trường kiểm tra xem? Xem xem có nghiêm trọng hay không."

Chàng trai vừa nói chuyện đi đến trước mặt nàng là Từ Khai Minh, Diệp Kỳ Trăn cũng quen biết người này, lần trước đã từng gặp mặt trong buổi liên hoan, nàng cũng nghe Đường Tiêu nói cậu ấy và Từ Khai Minh cùng một đội. Nhìn thấy đối phương duỗi tay ra, Diệp Kỳ Trăn hơi chống cự mà lùi về phía sau, "Không sao đâu."

Ôn Dư liếc Từ Khai Minh một cái, "Tôi đi cùng cô ấy."

“Được rồi, không sao, chúng ta tiếp tục.” Một chàng trai mặc áo số sáu lớn tiếng nói.

Đám người cũng tan ra.

Diệp Kỳ Trăn tiếp tục xoa trán.

Ôn Dư nói với Diệp Kỳ Trăn: "Bỏ tay ra cho mình xem."

Sau khi xoa xoa vài lần, Diệp Kỳ Trăn ngoan ngoãn nghe lời Ôn Dư, quay mặt về phía Ôn Dư, hơi nghiêng đầu, hỏi đùa: "Có tím không?"

“Có.” Ôn Dư đột nhiên nở nụ cười, thấy tình hình không có gì nghiêm trọng, tới bệnh viện cũng quá khoa trương, cô nói: “Đứng đây chờ mình một lát.”

Lại là câu nói này, cũng giống như lần trước, Diệp Kỳ Trăn nghe cô nói câu này, trong lòng rất ấm áp. Trước khi kịp hỏi Ôn Dư, cô đã xoay người rời đi.

Không lâu sau, Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy trên tay Ôn Dư cầm hai cây kem, cầm lấy một cái mà Ôn Dư đưa cho, nàng xấu hổ nói "Cảm ơn", xé gói bắt đầu ăn.

Ôn Dư bất lực bật cười, cô đã đoán đúng, Diệp Kỳ Trăn vừa nhìn thấy kem là muốn ăn cho nên đã cố ý mua hai cây. "Lại đây."

Động tác ăn kem của Diệp Kỳ Trăn đột nhiên dừng lại một chút, liền nhìn thấy Ôn Dư thuận tay đưa cây kem lên trên trán thâm tím của mình.

Ôn Dư vừa chườm cho nàng, vừa nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"

Giọng nói của đối phương vô cùng nhẹ nhàng, động tác dịu dàng, Diệp Kỳ Trăn ngẩn ra, không trả lời, cô nghĩ rằng Ôn Dư nhất định đã hiểu lầm, mới cảm thấy nàng cần phải được người khác quan tâm.

Nếu đổi lại những lúc bình thường, nàng sẽ lập tức tránh né, sau đó nhận cây kem trong tay đối phương nói không sao đâu tự mình là được. Nhưng bây giờ, nàng chỉ lặng lẽ nhìn Ôn Dư, không nhúc nhích, “Có một chút."

Có đôi khi vẫn cần được người khác chăm sóc một chút..

Lại dùng ánh mắt này để nhìn mình, Ôn Dư còn tưởng rằng, có phải mình đã nghĩ quá nhiều rồi không? Cô tiếp tục chườm cây kem lên tránh Diệp Kỳ Trăn, nhìn vào ánh mắt của Diệp Kỳ Trăn, "Như vậy có thoải mái hơn không?"

“Ừ.” Diệp Kỳ Trăn ậm ừ.

“Kem sắp chảy rồi, còn không mau ăn đi.” Ôn Dư cười nhắc nhở, trong lòng có chút không yên, “Cậu ăn đi, mình giúp cậu chườm.”

Thực sự sẽ tan chảy, Diệp Kỳ Trăn chỉ lặng lẽ ăn kem, nhưng tâm tư cũng không đặt trên cây kem.

"Bạn học Diệp."

“Hả?” Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư.

“Buổi trưa có cần bồi bổ không?” Ôn Dư thừa nhận cô chút tư lợi, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ khi ăn của Diệp Kỳ Trăn, thật sự rất ngon miệng.

Diệp Kỳ Trăn nghe thấy Ôn Dư có ý giễu cợt mình, đã gần trưa, nàng liếc nhìn sân bóng, cùng Ôn Dư thương lượng: "Chờ đám người Đường Tiêu đi?"

Ôn Dư suy nghĩ một chút, nhìn Diệp Kỳ Trăn chăm chú, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn có người khác."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: