Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9 : Khóc.

981 0 6 0

Giọng điệu của người bên kia vẫn như thường ngày, bình thường nghe cũng không phải là giọng điệu an ủi, nhưng chỉ là một chút như vậy, trong lòng Diệp Kỳ Trăn cảm thấy thật sự rất ấm áp, hai má cọ cọ lên đầu gối, khẽ xoay đầu, liếc mắt sang nhìn thấy Ôn Dư quả thực vẫn luôn nhìn về phía trước, im lặng ngồi ở một bên, cũng không có ý định muốn rời đi.

Lần thứ hai bị Ôn Dư bắt gặp mình lén khóc, nàng nghĩ Ôn Dư nhất định sẽ cảm thấy mình là một người chỉ giỏi mạnh miệng, cũng chỉ vì một chuyện bằng cái rắm, khóc lóc có ích lợi gì? Diệp Kỳ Trăn lại cảm thấy xấu hổ, mặc dù bản thân thật sự rất thích khóc.

Từ khi còn nhỏ nàng đã là một người thích khóc, khi mới được mấy tuổi, bố mẹ nghiêm khóc dạy dỗ sẽ nói, “Con khóc có ích lợi gì?”, Người thích khóc sẽ luôn là kẻ vô dụng, không có ai thích, nói Diệp Kỳ Trăn luôn phải giống với chị gái của mình.

Nàng sợ hãi việc bị người khác ghét bỏ.

Sau đó đã thay đổi …

Đổi thành trốn ở một nơi mà khóc.

Mặc dù khi lớn lên nàng cũng không tán thành cách nói của bố mẹ, nhưng thói quen là một thứ cực kỳ đáng sợ, huồng hồ trong mắt những người khác Diệp Kỳ Trăn luôn là một người tích cực lạc quan, nếu như đột nhiên bật khóc sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Nếu Đường Tiêu nhìn thấy nàng khóc như vậy, nhất định sẽ bị dọa sợ, cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

Diệp Kỳ Trăn vươn tay lau nước mắt trên mặt, thỉnh thoảng không nhịn được phát ra một vài tiếng nức nở, tốt xấu gì cũng đang có người ngồi bên cạnh, nàng cũng không thể giống như lúc trước.

Ôn Dư nghe được Diệp Kỳ Trăn đang kìm nén, muốn nói "Muốn khóc thì khóc đi", ngẫm nghĩ như thế nào vẫn tiếp tục giữ nguyên im lặng, không quấy rầy.

Hai người ngồi cạnh nhau, vẫn duy trì trạng thái im lặng , ít nhất cũng phải hơn mười phút.

Rốt cuộc Diệp Kỳ Trăn cũng không khóc nữa, ngẩng đầu lên đón gió nhìn về phía xa xa, cảnh đêm đầy màu sắc phản chiếu trên mặt sông lắc lư theo từng đợt sóng, như một giấc mơ. Nàng thầm nghĩ nếu lần sau đến đây, nhất định sẽ mang theo máy ảnh.

“Cảm ơn.” Diệp Kỳ Trăn nhìn bóng của Ôn Dư trên bậc thang, nói. Nàng đã nhiều lần nói lời cảm ơn với Ôn Dư, duyên phận đúng là rất kỳ diệu, nàng vốn cho rằng trong mắt Ôn Dư mình giống như một hạt cát.

Sau khi Diệp Kỳ Trăn lên tiếng, lúc này Ôn Dư mới quay đầu sang nhìn đối phương, ánh sáng ở đây so với sân thể dục phía sau trường thì sáng hơn rất nhiều, cô có thể thấy rõ đôi mắt đỏ hoe sau khi khóc của Diệp Kỳ Trăn, còn đáng thương hơn lần trước.

"Không biết cậu có tin không..." Ôn Dư nói.

“Hả?” Diệp Kỳ Trăn không biết tại sao.

“Tôi chưa từng qua lại với Ôn Minh, cũng không có hứng thú với cậu ta.” Sau khi cẩn thận cân nhắc, Ôn Dư vẫn bình tĩnh nói chuyện này với Diệp Kỳ Trăn.

Cô cũng không muốn giải thích những chuyện liên quan tới bản thân, cho dù nói cũng không ai tin, trong mắt thế giới bên ngoài, cô là một người xấu. Bị cô lập bị người khác bàn tán, bị người khác ghét nhưng lâu dần theo thời gian, mọi thứ dần trở nên tê liệt. Không quan tâm thì sẽ không bị thương, cô luôn thầm nhủ với bản thân như vậy.

“Ừm, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Diệp Kỳ Trăn bình tĩnh trả lời.

Không thể nghe ra một chút nghi ngờ nào, thật sự tin tưởng mình như vậy sao? Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn một lúc không nói lời nào, dù sao cô đã quen với việc người khác chế nhạo mình rồi nói: Giả vờ như vậy làm gì, ai chẳng biết cô là người như thế nào?

Diệp Kỳ Trăn thấy Ôn Dư đột nhiên không lên tiếng, "Làm sao vậy?"

"Khi cậu ta theo đuổi cậu, cũng đã mập mờ không rõ với một vài cô gái khác. Cậu ta không xứng với cậu." Ôn Dư thấy tính cách của Diệp Kỳ Trăn quá đơn giản, cần phải nhắc nhở một chút, vì một người như vậy mà phải chịu tổn thương thật sự không đáng. Nhưng có nửa câu sau cô cũng không nói ra, cô cho rằng Diệp Kỳ Trăn xứng đáng được một người tốt hơn yêu thương.

Phản ứng của Diệp Kỳ Trăn có chút chậm chạp, một lúc sau mới ý thức được Ôn Dư đang hiểu lầm nàng. Hơn nữa, nàng khóc thương tâm như vậy, thoạt nhìn chẳng khác nào vì một tên cặn bã mà chịu tổn thương. Nàng giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi chưa từng thích cậu ta… Tôi cũng không phải người mù quáng."

Nàng chỉ nhìn vào “điều đơn giản” nên đã hiểu hết những điều cần hiểu, nàng cũng sẽ không bởi vì những lời nhảm nhí của người khác mà ghét Ôn Dư, cũng sẽ không bởi vì vài câu ba hoa khoác lác của Ôn Minh mà dễ lừa gạt như vậy.

Ôn Dư cũng không rõ những lời này là thật hay giả, cô nhân cơ hội hỏi Diệp Kỳ Trăn: "Cậu không thích cậu ta, tại sao lại ghét tôi?"

Diệp Kỳ Trăn oan uổng nói: "Tôi nào có ghét cậu."

“Không có thật sao?” Ôn Dư nhấn mạnh từng chữ một, nghiêng đầu chất vấn, ý muốn cho Diệp Kỳ Trăn cẩn thận suy nghĩ lại.

"Tôi ..." Đột nhiên nói ra, Diệp Kỳ Trăn chột dạ, quả thật vấn đề nằm ở nàng, Ôn Dư rõ ràng không hề có ác ý. Lúc này nàng cũng nói sự thật với Ôn Dư: "Tôi còn tưởng cậu ghét tôi."

Giọng nói của những người bên cạnh khẽ run lên, nhẹ nhàng lại ấm ức, Ôn Dư cũng không nhẫn tâm lên tiếng, cô thừa nhận từ trước đến nay tính tình của mình không tốt nhưng đối với Diệp Kỳ Trăn, cô phát hiện mỗi lần giọng điệu sẽ vô thức trở nên nhẹ nhàng, luôn cảm thấy được cô gái trước mặt này rất dịu dàng, ngay cả khi nãy tức giận mắng người trong lời nói hoàn toàn không có chút khí thế nào.

“Bởi vì đó là người xấu?” Ôn Dư đầy mặt khinh thường khi nhắc tới chuyện này, “Hắn không xứng.”

Diệp Kỳ Trăn lại nhìn thấy nụ cười khinh thường trên mặt Ôn Dư, khi nghe Ôn Dư nói "hắn không xứng", nàng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, cũng gật đầu nói: "Hắn không xứng."

Bởi vì chuyện này, hai người họ trở thành tình địch hai năm. Ngẫm lại vừa ngớ ngẩn lại vừa buồn cười.

Lần thứ hai nhìn ra cảnh đêm phía xa xa, Diệp Kỳ Trăn khịt mũi, lau những giọt nước mắt cuối cùng trên mắt. Thở ra một hơi, không khóc nữa.

“Còn nói không thích hắn.” Ôn Dư liếc mắt nhìn Diệp Kỳ Trăn, đột nhiên nói ra một câu. Cô nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn khóc đến mức hai mắt sưng húp, mới khóc hơn mười phút, rõ ràng là rất buồn, tuy ngoài miệng cậy mạnh nói không cần. Giống như phong cách của bạn học Diệp, trước mặt mọi người rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng lại lén làm một kẻ thích khóc.

“Mình thực sự không thích cậu ta!” Diệp Kỳ Trăn lúc này cảm thấy nóng nảy, nghĩ đến người họ Ôn liền cảm thấy ghê tởm, nàng thẳng sống lưng nhìn về phía Ôn Dư, cao giọng vì mình mà thanh minh.

Ôn Dư nhìn thế nào cũng thấy đối phương chết vì sĩ diện, “Vậy sao cậu lại khóc tới thương tâm như vậy?"

"Mình là người thích khóc, không có chuyện gì cũng sẽ khóc." Diệp Kỳ Trăn tự tin nói ra một câu trả lời hợp tình hợp lý, lần đầu tiên chính miệng thừa nhận điều này, sau khi thừa nhận xong cảm thấy xấu hổ bèn lập tức cúi đầu, nhắm mắt lại, ngượng ngùng.

Ôn Dư nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ ánh mắt mình của nàng, cười nhạt một tiếng, nhưng lại lập tức đè xuống, người ta ở bên cạnh khóc lóc thương tâm như vậy, lúc này cô lại cười, có vẻ không thích hợp. "Thật hay giả?"

Diệp Kỳ Trăn nghĩ tới trước mặt Ôn Dư mình quả thật mất mặt, trưng ra dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi, hai mắt hồng hồng nhìn về phía Ôn Dư, rất thành khẩn nói: "Là thật."

Ôn Dư chống đầu, xoa xoa tóc, nhìn Diệp Kỳ Trăn, không nói gì.

Nhìn thấu Ôn Dư đang cố nhịn cười, Diệp Kỳ Trăn đột nhiên bật cười, lúc này hai mắt vẫn còn ngấn lệ, giọng nói có chút như muốn khóc, "Muốn cười thì cười đi."

Vì câu nói này, khóe miệng Ôn Dư đã nhếch lên.

Diệp Kỳ Trăn cười đến chảy nước mắt, nhìn vẻ mặt Ôn Dư bề ngoài bất cần, nhưng thật ra từ mắt, mũi đến môi đều nhìn kỹ …

Thực sự rất gợi cảm, đặc biệt là khi cười.

Nàng cũng không hiểu rõ Ôn Dư, nếu nhìn từ bên ngoài, đây có thể coi là một lần Đường Tiêu nhìn người chuẩn.

Điện thoại trong túi đổ chuông, Diệp Kỳ Trăn lấy nó ra, khi nhìn thấy tên người gọi đến là Từ Khai Minh, cũng chính là bạn học vừa mới thêm Wechat trong bữa tiệc liên hoan.

Nhìn vào màn hình điện thoại, Diệp Kỳ Trăn cũng không lập tức nhận máy, nàng vừa mới khóc xong nhưng nếu tắt máy rồi gửi tin nhắn thì không thích hợp.

“Giúp cậu nghe máy.” Ôn Dư vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía Diệp Kỳ Trăn.

Tâm tư bị đoán trúng, Diệp Kỳ Trăn nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác đưa điện thoại cho Ôn Dư, nàng nhìn Ôn Dư nhấn trả lời cuộc gọi sau đó liền bật loa lên, một giọng nam từ đầu bên kia truyền đến: "Diệp Kỳ Trăn, tôi là Từ Khai Minh, cậu đang ở đâu? Mọi người muốn tới KTV, bây giờ cậu có đi cùng không?"

Ôn Dư cũng không lên tiếng, trước tiên liếc nhìn về phía Diệp Kỳ Trăn

Diệp Kỳ Trăn hiểu ý, lắc đầu với Ôn Dư, đã khóc thành như thế này sao còn dám tới gặp những người khác.

Ôn Dư cũng đã đoán được câu trả lời, liền bình tĩnh nói với người ở đầu bên kia: "Tôi là Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn có chút không thoải mái, tôi đang ở cùng với cậu ấy, bọn tôi không tới KTV..."

Nhắc đến cái tên Ôn Dư, Từ Khai Minh lập tức có ấn tượng. Ôn Dư nói hai ba câu đã từ chối được Từ Khai Minh.

Diệp Kỳ Trăn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Ôn Dư, nàng thật sự không hiểu, một người dễ gần như vậy, vì sao lại bị mọi người nói ra những lời khó nghe? Quả nhiên thành kiến lầm người. Nàng nghĩ chuyện Ôn Dư bị cô lập, chắc có liên quan tới chuyện của mẹ cô, sau khi chuyện bê bối của mẹ Ôn Dư bại lộ những chuyện liên quan tới cô cũng bị đồn ầm lên.

Ôn Dư trả lời xong, lại đặt điện thoại vào trong tay Diệp Kỳ Trăn, "Chờ tôi ở đây, tôi lên lầu lấy túi."

"Ôn Dư ..." Diệp Kỳ Trăn đứng lên, gọi Ôn Dư đang đi về phía nhà hàng.

Ôn Dư quay đầu lại nhìn Diệp Kỳ Trăn đang đứng ở bậc thềm, giọng điệu bất lực: "Sợ ở một mình?"

"Không phải." Diệp Kỳ Trăn ngượng ngùng, "Cậu chơi cùng với bọn họ đi, không cần phải đi theo mình đâu."

“Tôi không muốn đi.” Ôn Dư đáp ngắn gọn rồi rời đi.

Diệp Kỳ Trăn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Ôn Dư không khỏi oán thầm, nếu đã không thích những nơi náo nhiệt còn tới tham gia buổi liên hoan này để làm gì? Chẳng lẽ thật sự đã để ý tới Đường Tiêu?

Đợi khoảng năm phút.

Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy Ôn Dư cầm túi đi về phía mình. Hai người đứng đối mặt với nhau, Diệp Kỳ Trăn đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, bây giờ còn chưa tới tám giờ, nếu quay về trường thì vẫn còn sớm.

Nhớ tới đêm nay Ôn Dư không ăn nhiều, liền nói: "Có muốn ăn chút gì không?"

“Không phải vừa ăn xong bữa tối sao?” Ôn Dư nói.

“Cậu chỉ ăn có một chút như vậy, không đói sao?” Diệp Kỳ Trăn ngồi ở bên cạnh nhìn, tuyệt đối không vượt quá bảy miếng.

“Cậu vẫn luôn để ý đến tôi.” Ôn Dư chậm rãi nói, trước đây ở trường trung học, cô để ý thấy Diệp Kỳ Trăn thường xuyên trộm nhìn mình qua cửa sổ, lúc đó cô nghĩ rằng Diệp Kỳ Trăn chỉ đơn giản là ghét cô.

Đột nhiên gợi ra chủ đề kỳ quái này, Diệp Kỳ Trăn nhìn sang bên kia đường ven sông, sau đó cười nói: "Mình biết gần đây có một cửa hàng ăn rất ngon, để mình đưa cậu đi? Vừa lúc mình cũng chưa ăn no."

Buổi tối nàng vẫn chưa ăn món chình, dạ dày vẫn còn đang réo nhưng cũng không phải đến mức không no, nói như vậy chủ yếu vẫn quan tâm đến cảm nhận của Ôn Dư.

Ôn Dư nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn thân hình gầy gò của Diệp Kỳ Trăn, cô thấy ban nãy Diệp Kỳ Trăn ăn rất say sưa, chẳng khác gì một con chuột sa chĩnh gạo. Cô không nhịn được hỏi: "Ăn nhiều như vậy được không?"

Chuyện này ... Diệp Kỳ Trăn ngàn vạn lần không ngờ Ôn Dư lại phản ứng như vậy, nàng ngước mắt lên nhìn Ôn Dư một cái, nhất thời không biết tiếp cái gì, muốn nói lại thôi.

Ôn Dư nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của Diệp Kỳ Trăn, liền nhận ra hình như mình đã nói sai, không phải muốn khóc lần nữa đấy chứ? Thấy vậy, cô nhanh chóng nhỏ giọng sửa lời: "Có ăn là may rồi."

Diệp Kỳ Trăn: "..."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: