Ôn Dư yên lặng lấy điện thoại di động ra, quét một lượt.
Một lúc sau, Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy W gửi yêu cầu kết bạn, hình đại diện là một bức ảnh trừu tượng với hai màu đen trắng. Nhìn thấy tên WeChat của Ôn Dư, nàng rất ngạc nhiên vì tên WeChat của mình tình cờ là Y.
Khoảng bảy tám phút sau, hai người quẹt thẻ rời khỏi nhà ga, rồi thoát khỏi biển người mênh mông.
Đi trên con đường trở về trường, có thể cảm nhận rõ ràng Nam Thành đã hạ nhiệt, gió đầu thu thổi qua, càng ngày càng lạnh hơn.
Diệp Kỳ Trăn sợ lạnh hơn người bình thường, nghe nói mùa đông ở Nam Thành ẩm ướt, lạnh lẽo, không có hệ thống sưởi ấm, quả thực là cực hình, nhất là đối với người phương Bắc giống như nàng mà nói.
“Lạnh không?” Ôn Dư chú ý tới Diệp Kỳ Trăn đang ôm cánh tay.
“Có một chút.” Diệp Kỳ Trăn mặc ít nên có chút lạnh, nhìn Ôn Dư cũng mặc giống như mình, hỏi: “Cậu không lạnh sao?”
“Cũng lạnh.” Ôn Dư đáp lại không chút gợn sóng.
Diệp Kỳ Trăn không nói nên lời, đột nhiên bật cười, nàng vô cùng tò mò không biết nếu Ôn Dư bối rối khẩn trương thì sẽ có dáng vẻ như thế nào? Nhưng Ôn Dư trong ấn tượng của nàng vĩnh viễn là người không bao giờ bối rối khẩn trương.
Ôn Dư nhìn thoáng qua vẻ mặt của Diệp Kỳ Trăn, đúng là rất thích cười.
Hai ba phút đã đi bộ tới cổng phía Tây. Dù chưa muộn nhưng bây giờ đang là dịp nghỉ lễ, sinh viên có người về nhà, có người đi du lịch, trong trường cũng không còn bao nhiêu người, con đường trong ký túc xá có vẻ u ám.
"Mình sẽ cùng cậu về ký túc xá trước, mình thấy đèn đường chỗ đó bị hỏng rồi." Mặc dù Ôn Dư trông không giống một người nhát gan sợ tối, nhưng Diệp Kỳ Trăn vẫn xung phong nhận việc nói, nàng nghĩ tới lần trước Ôn Dư đưa mình về lần này mình cũng đưa Ôn Dư về, hai người không ai nợ ai.
Nghe thấy Diệp Kỳ Trăn nói sẽ đưa mình về ký túc xá, Ôn Dư không khỏi sững sờ… nhưng cô cũng không nói gì, cô ở tòa mười chín, Diệp Kỳ Trăn ở tòa số chín, vừa lúc có thể đi cùng một đoạn.
Cổng phía Tây tới tòa mười chín của ký túc xá rất gần nhanh chóng đã tới nơi, Diệp Kỳ Trăn hất cằm nói: “Mình đi đây."
Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn, cũng không có quay người lên lầu, mà khẽ cười nói: "Đi thôi, bây giờ tôi đưa cậu về."
Trong đầu Diệp Kỳ Trăn đột nhiên có một dấu chấm hỏi, nàng bật cười, "Sau đó mình lại đưa cậu về một lần nữa, đến bao giờ mới kết thúc đây?"
Ngẫm lại, Ôn Dư cũng không phải đang sợ hãi, mặt dày đi theo nàng?
Ôn Dư bị câu nói kia của Diệp Kỳ Trăn chọc cười. Ngón tay vén sợi tóc lòa xòa trước mặt ra sau mang tai, nhớ tới dáng vẻ trộm khóc của người nào đó, thẳng thắn nói: “Nếu sợ cũng đừng cậy mạnh, cũng không xa lắm, tôi tiễn cậu.”
Quả nhiên là như vậy, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy mình cần phải giải thích với Ôn Dư một chuyện, "Tuy rằng mình thích khóc nhưng không có nghĩa là người nhát gan, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau."
Khi đụng phải người đàn ông mập mạp kia, chỉ là nàng đang cẩn thận cảnh giác, không tính là đang sợ hãi.
Ôn Dư yên lặng nhìn nàng, chớp mắt, trong lòng âm thầm lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Thật đấy, mình là người đầu tiên bước vào nhà ma, cậu xem có giống như mình nhát gan không?" Diệp Kỳ Trăn tiếp tục biện hộ cho mình, thật sự có chuyện như vậy, lần đó cùng nhau tới nhà ma chơi, Đường Đường luôn miệng thề non hẹn biển mình là người xung phong đi đầu, kết quả vừa mới bước vào liền sợ hãi, trực tiếp để nàng lên trước, còn luôn miệng không ngừng gọi chị Diệp.
Mặc dù có vẻ ngoài như một cô gái nhỏ nhưng những người từng tiếp xúc với Diệp Kỳ Trăn sẽ không thể nào liên tưởng đến từ yếu ớt, rụt rè, từ trước đến nay nàng luôn là người độc lập, cũng không thích làm nũng với người khác.
Ôn Dư cười không nổi, nếu không phải nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn khóc thầm hai lần, chắc hẳn cô đã cảm thấy Diệp Kỳ Trăn là người có tính cách lạc quan cứng cỏi, nhưng vẻ ngoài khi Diệp Kỳ Trăn khóc lại quá ấn tượng với cô. Cô nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Kỳ Trăn, nhỏ giọng hỏi: "Nếu tôi nói giống… Cậu có bị tôi chọc giận tới phát khóc không?"
Chọc giận phát khóc? Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư, môi mím thành một đường thẳng: "..."
Trong một hai giây, Ôn Dư lại không nhịn được mà bật cười.
“… Buồn cười như vậy sao?” Diệp Kỳ Trăn lẩm bẩm nói, có lẽ trong nụ cười của Ôn Dư hiếm thấy có chút vui vẻ, nàng nói xong cũng cười theo, thầm nghĩ, có lẽ tối nay tâm trạng của Ôn Dư cũng tốt hơn một chút. Dưới lầu trời lạnh, nàng lại nói với Ôn Dư: "Dù sao mình cũng không sợ, lên lầu đi, tạm biệt."
Ôn Dư ngừng cười, Diệp Kỳ Trăn đã xoay người, chỉ để lại một bóng dáng gầy yếu, cô vẫn yên lặng nhìn theo, có chút trầm tư.
Diệp Kỳ Trăn vừa đi chưa xa.
"Diệp Kỳ Trăn."
Nghe thấy Ôn Dư gọi tên mình lần nữa, Diệp Kỳ Trăn quay lại, nhìn thấy Ôn Dư đang đứng dưới ngọn đèn đường màu cam, trên mặt nở nụ cười động lòng người.
“Không phải tình địch, có thể là bạn bè được không?” Ôn Dư khẽ nói, giống như đang trêu chọc Diệp Kỳ Trăn.
Ngoài việc tập trung ở trong phòng vẽ, ngày thường Ôn Dư khó tạo cho người ta cảm giác nghiêm túc, lúc nào cũng thản nhiên, lãnh đạm, thậm chí còn bị coi là lẳng lơ… Giống như những chàng trai từng theo đuổi cô, đều vì những chuyện kia mà chạy tới, trong lòng nàng rõ ràng hơn những người khác.
Diệp Kỳ Trăn luôn cảm thấy Ôn Dư không giống như vẻ bề ngoài, ít nhất Ôn Dư mà nàng tiếp xúc rất cẩn thận và dịu dàng, không giống như vẻ ngoài đang làm bộ làm tịch mà là bề ngoài hờ hững vô tình biểu lộ.
Gió thổi, Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư cách đó hai mét, gió thổi bay mái tóc cô, Ôn Dư vươn tay lên đè lại, cười đến nỗi mắt nheo lại, "Được."
Ôn Dư mỉm cười, "Trở về đi."
-
Diệp Kỳ Trăn chưa về đến ký túc xá, Đường Tiêu liền gọi điện thoại tới điện thoại vừa thông, "Mình nghe Từ Khai Minh nói cậu cảm thấy không thoải mái, sao vậy, có phải buổi tối ăn phải thứ gì không hợp không? Có nặng lắm không? Bây giờ cậu với Ôn Dư đang ở đâu?”
Nửa câu sau mới là trọng điểm, Diệp Kỳ Trăn chỉ trả lời đơn giản: "Mình không sao, mình và Ôn Dư đã trở lại trường học rồi."
"Hai người về rồi?" Đường Tiêu phát điên, "Sao mình lại thảm như vậy, mình còn tưởng hai người tới KTV, lập tức chạy tới đó rốt cuộc không thấy người đâu."
Diệp Kỳ Trăn cũng không biết phải nói gì để an ủi, vận khí của Đường Tiêu đúng là có chút xui xẻo, tốn hết tâm tư thu xếp một buổi gặp mặt, bận trước bận sau, kết quả ngay cả mặt Ôn Dư cũng chưa nhìn thấy: “Nếu không ngày mai cậu tới chùa thắp hương cầu phúc đi?”
"Cậu cũng vậy, còn gạt mình nói không quen Ôn Dư."
"Mình với cậu ấy cũng chỉ có tối nay mới," Diệp Kỳ Trăn nhấn mạnh, "Lúc trước thực sự không quen..."
"Đúng rồi, thứ bảy tuần này câu lạc bổ có một trận giao lưu bóng rổ, cậu có rảnh không, tới cổ vũ cho bọn mình?" Đường Tiêu lại nói, "Đội của mình có rất nhiều người ưa nhìn, nói không chừng cậu có thể gặp được tình yêu đích thực, đến đây đi, đến đây đi, sân thể dục phía Nam, cách lý túc xá rất gần."
Diệp Kỳ Trăn không có hứng thú với bóng rổ, có xem cũng không hiểu, hơn nữa không thích mùi mồ hôi của đám nam sinh sau khi chơi bóng xong, nàng có lệ nói với Đường Tiêu: “Nếu có thời gian mình sẽ tới.”
"Thứ bảy, nhất định cậu có thời gian. Cái kia..."
Diệp Kỳ Trăn nghe thấy bên kia do dự, "Cái gì?"
"Đến lúc đó cậu dẫn Ôn Dư cùng tới, nhiều người càng vui."
Hóa ra vẫn còn chuyện này, chẳng trách vừa nãy nhiệt tình như vậy, Diệp Kỳ Trăn đã đi tới ký túc xá, cúi đầu đá vào viên sỏi bên cạnh chân, “Tìm mình làm gì, sao cậu không tự mình tới nói với cậu ấy?”
“Quan hệ của mình cũng không tốt bằng cậu với cô ấy, hơn nữa dù sao giữa hai người phụ nữ cũng dễ nói chuyện hơn, đúng không?” Đường Tiêu thực sự không chắc nếu mình rủ Ôn Dư sẽ tới, nhưng cậu có thể chắc chắn quan hệ giữa Ôn Dư và Diệp Kỳ Trăn quả thực không tệ, ngày đó khi cậu nhắc tới chuyện Diệp Kỳ Trăn sẽ tới buổi gặp mặt, Ôn Dư lập tức đồng ý, tối nay Diệp Kỳ Trăn cảm thấy không thoải mái, cũng là Ôn Dư đi cùng cô ấy.
“Đường Tiêu là cậu theo đuổi người ta hay là mình vậy?” Sau khi Diệp Kỳ Trăn buột miệng nói ra, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)