Khi Ôn Dư nhận được tin nhắn Wechat thì cũng đã quay về ký túc xá, đã thay bộ đồ thể thao. Một tuần cô sẽ chạy ít nhất năm lần, đôi khi vào buổi sáng, cũng có khi vào ban đêm nhưng chủ yếu là vào ban đêm. Cô dễ bị mất ngủ, vận động một chút để ra mồ hôi, buổi tối đi ngủ sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút.
Tình cờ bấm vào thông báo kia.
Là Diệp Kỳ Trăn gửi tin nhắn.
[Y] Tối nay cậu có chạy bộ không?
Nhìn chằm chằm tin nhắn này, hồi lâu Ôn Dư cũng không có trả lời, sau đó liền tắt màn hình điện thoại đặt lại trên bàn, không định trả lời nhưng đột nhiên không có tâm trạng.
Tính tình của cô từ trước đến nay luôn luôn như vậy, những chuyện không muốn làm thì sẽ không làm.
Đứng trước gương buộc tóc xong.
Cô mới rời ký túc xá.
Thời tiết mấy ngày nay dần dễ chịu hơn, người chạy ban đêm trên sân thể dục cũng nhiều hơn.
Sau khi Diệp Kỳ Trăn gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Dư, thường xuyên nhìn điện thoại, mười phút trôi qua vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào.
Có thể là đang bận, cho nên không nhìn thấy.
Thật sự có chút lạnh, Diệp Kỳ Trăn khom lưng, lấy tay trái đè lên bụng dưới xoa xoa, thầm nghĩ lúc về uống chút trà gừng có thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vừa cúi vừa xoa như vậy một lát ngẩng đầu định đứng dậy, lại nhìn thấy Ôn Dư đi về phía mình.
Thật ra lúc Ôn Dư phát hiện ra Diệp Kỳ Trăn đang ngồi trên khán đài cũng đã chạy được hai vòng rưỡi, trên người mới bắt đầu nóng lên, chưa đổ mồ hôi.
Diệp Kỳ Trăn vẫn chưa đứng dậy, vẫn ngồi ở chỗ cũ, kinh ngạc nhìn Ôn Dư, cố gắng lấy lại tinh thần cười nói: "Cậu tới đây chạy bộ à? Mình cũng gửi tin nhắn Werchat hỏi cậu."
Nàng còn đoán lúc đi chạy bộ Ôn Dư không mang theo điện thoại.
Cho nên mới không trả lời.
Ôn Dư liếc mắt một cái có thể phát hiện ra trạng thái của Diệp Kỳ Trăn không ổn, giống như lần trước, vẫn một mình ngồi ở góc này. Cô tiến lên một bước, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Diệp Kỳ Trăn.
Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư, chỉ mặc bộ đồ thể thao đen trắng cũng rất đẹp, lúc Ôn Dư mặc đồng phục trung học cũng rất đẹp. Ôn Dư ngày thường không nói nhiều nhưng bây giờ so với bình thường còn ít nói hơn, Diệp Kỳ Trăn chú ý tới điều này, nghiêng người về phía đối phương, nhỏ giọng hỏi Ôn Dư, "Hôm nay tâm trạng lại không tốt sao?"
"Không có." Ôn Dư yếu ớt cười, gương mặt khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc, khi cô và Diệp Kỳ Trăn đối diện nhau, vô thức nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Kỳ Trăn hỏi: "Cậu tới đây để làm gì?"
“Hít thở không khí.” Diệp Kỳ Trăn cười thoải mái nói, hình như bầu không khí xung quanh Ôn Dư cũng giống như nàng có chút thấp, nàng không muốn truyền cảm xúc tiêu cực của mình cho Ôn Dư.
“Hít thở hay là lén khóc?” Ôn Dư có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Kỳ Trăn, nói, “Lại bị bắt nạt?”
“Lại là có ý gì?” Diệp Kỳ Trăn không phục, hỏi Ôn Dư, “Cậu thấy mình dễ bị người ta bắt nạt lắm sao?”
Ôn Dư yên lặng nhìn chằm chằm nàng, tự tin mà bình tĩnh gật đầu, "Ừ."
Diệp Kỳ Trăn không nhịn được cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng. Từ trường giữa người và người thật sự rất khó nắm bắt, có lẽ bởi vì Ôn Dư biết rõ mặt khác của nàng, cho nên ở trước mặt Ôn Dư, nàng không phải giả bộ làm gì, bản thân rất thoải mái tự tại, thỉnh thoảng bị Ôn Dư trêu chọc cũng thấy rất thú vị. Bản thân không biết hiện tại mình đang cười cái gì, chỉ nhìn Ôn Dư ngây ngô cười.
Khi cười cũng rất dễ ảnh hưởng tới người khác, sẽ làm cho người khác cũng muốn cười theo, giống như Diệp Kỳ Trăn, vừa ấm áp lại ngọt ngào. Ôn Dư oán thầm, chẳng trách lần nào Từ Khai Minh cũng nhìn thẳng vào Diệp Kỳ Trăn. Nếu có một người bạn gái như vậy, thật sự là nhìn không đủ.
Nhất định là tâm trạng không tốt, Diệp Kỳ Trăn rất cẩn thận, hiển nhiên nhận thức được Ôn Dư khác với bình thường. Nhưng khi nàng hỏi, Ôn Dư không chịu nói, là không muốn nói.
Yên lặng bên cạnh nhau.
Tốt hơn là ở một mình nhiều.
“Tại sao lại ở đây một mình?” Ôn Dư lại lên tiếng, ánh mắt quét qua khuôn mặt trắng bệch của Diệp Kỳ Trăn, giọng điệu rất nhẹ, rất nhanh, “Bạn trai không đi cùng cậu sao?”
Hôm đó, Kỳ Uẩn nói Từ Khai Minh là bạn trai của Diệp Kỳ Trăn, cô lại nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn và Từ Khai Minh ở cùng nhau, hai người như hình với bóng, giống như thật sự có chuyện này.
Diệp Kỳ Trăn trong lòng xác nhận một lần, Ôn Dư nói là "bạn trai", nàng ngẩn ra, "Mình không có bạn trai ..." Nàng nhanh chóng phản ứng lại, không phải Ôn Dư nhắc tới Từ Khai Minh đấy chứ?
"Ý cậu là Từ Khai Minh? Cậu ấy không phải bạn trai mình, cậu hiểu lầm rồi."
Diệp Kỳ Trăn lập tức giải thích.
Ôn Dư ôm cánh tay, dừng lại một chút sau đó mới hỏi: “Hai người vẫn chưa bên nhau?"
Chuyện này vấn đề không phải là ở bên nhau, Diệp Kỳ Trăn giải thích rõ hơn một chút: “Cái gì mà ở bên nhau, cậu ấy với mình chỉ là bạn bè bình thường.”
Ôn Dư nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ cậu không thích cậu ta? Mình thấy cậu ở cùng với cậu ta rất vui vẻ."
“Không có, mình không thích cậu ấy.” Diệp Kỳ Trăn đáp, nàng không hiểu tại sao Ôn Dư lại nói như vậy, không phải chỉ từng nhìn thấy ở căng tin một lần thôi sao? Làm sao có thể nhìn ra được Từ Khai Minh thích nàng.
Ánh mắt của Ôn Dư tiếp tục chú ý đến phản ứng của Diệp Kỳ Trăn. Rõ ràng là Diệp Kỳ Trăn không nói dối. Sau đó cô hỏi một câu khác: "Gần đây cậu ta đang theo đuổi cậu?"
Đã nói về chủ đề này.
Chuyện này Diệp Kỳ Trăn không phủ nhận, bắt đầu đùa nghịch ngón tay mình, do dự một lúc, nàng liền chủ động nói với Ôn Dư về chuyện tối nay, "Cậu ấy vừa tỏ tình với mình."
Muốn trò chuyện với ai đó.
Nàng không tùy ý nói chuyện này với người khác, nhưng không ngại nói với Ôn Dư.
“Không đồng ý với cậu ta sao?” Ôn Dư đoán.
“Không thích thì làm sao có thể đồng ý?” Môi Diệp Kỳ Trăn hơi mím lại, nhìn có chút ấm ức.
Ôn Dư thấy nàng như vậy, chợt nở nụ cười, "Không phải cậu ta rất tốt, sao lại không thích?"
“Không có cảm giác.” Diệp Kỳ Trăn nói đơn giản thoải mái, trong lòng lại thở dài, nửa nụ cười ẩn dấu một chút khó xử. Từ Khai Minh có điều kiện tốt nhất trong số những chàng trai theo đuổi nàng, Diệp Kỳ Trăn còn nghĩ lần này mình sẽ rung động.
Đêm nay trời không có mây, trên bầu trời đêm có không ít sao, lấp lánh. Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn, lúc này tâm trạng cũng bình tĩnh hơn.
Ôn Dư yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt của người bên cạnh, nét mặt thanh tú, nhỏ nhắn, đôi môi mỏng, trông rất mềm mại ... Cô không khỏi nghĩ mỗi lần Diệp Kỳ Trăn đến gần cô đều sẽ né tránh, dáng vẻ cũng có chút thẹn thùng, “Đã từng có cảm giác với người khác giới không?”
Cô tin người theo đuổi Diệp Kỳ Trăn tuyệt đối không ít vì Diệp Kỳ Trăn là một xinh đẹp, tính cách lại dễ mến. Diệp Kỳ Trăn khác với cô, sẽ có nhiều người thật lòng thực sự thích một cô gái như vậy.
Diệp Kỳ Trăn quay đầu lại, phát hiện đêm nay Ôn Dư dường như có rất nhiều chuyện, thành thật lắc đầu, thật sự chưa từng có.
“Vậy thì cậu thích kiểu con trai nào?” Ôn Dư càng thêm tò mò.
Lại là vấn đề này, lúc trước Đường Đường cũng đã từng hỏi nàng, câu hỏi này thật sự nàng hoàn toàn mù mờ không có câu trả lời. Mà lần này sau khi thử tiếp xúc với Từ Khai Minh, Diệp Kỳ Trăn mới ý thức được, bản thân mình không thích tiếp xúc với người khác giới, thậm chí có chút mâu thuẫn.
Nàng nhìn Ôn Dư, thật lâu không trả lời được một chữ, chẳng lẽ nói với Ôn Dư, bản thân đã bắt đầu nghi ngờ có phải mình thích con gái hay không?
Chuyện này khiến người ta phải hoảng sợ.
Gió thổi tung sợi tóc giữa trán nàng, Ôn Dư bắt gặp ánh mắt không giải thích được của Diệp Kỳ Trăn, môi nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng đùa cợt, nhưng khi cụp mắt xuống giọng nói lại rất dịu dàng, “Nhìn chằm chằm mình như vậy làm gì, thích mình rồi?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)