Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5 : Ánh mắt.

935 0 3 0

Đột nhiên sự nhiệt tình dâng cao, ngay cả những sinh viên khoa báo chí cùng khóa cũng có vẻ phấn khích.

Bình tĩnh nhất chính là người có liên quan, Ôn Dư, cô ngẩng đầu nói với huấn luyện viên: "Em hát không được."

Diệp Kỳ Trăn nhìn, thầm nghĩ, quả nhiên, người này không có lúc nào rơi vào hoảng loạn. Nhưng khi Ôn Dư hát nhất định là rất dễ nghe? Bình thường giọng nói cũng đã rất hay rồi.

Kỳ Uẩn nhìn về phía Ôn Dư với ánh mắt ngưỡng mộ, Ôn Dư từ trước đến nay đều là loại tính cách này, nếu không thích trực tiếp từ chối, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, còn là người cứng mềm đều không ăn. Ôn Dư hay cười nhưng Kỳ Uẩn cảm thấy Ôn Dư vẫn khá lạnh lùng, thuộc kiểu thờ ơ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

“Nữ thần, chỉ hát một bài thôi.” Cũng không biết là ai đang lớn tiếng nói.

“Hát một bài!” Có người tiếp lời hùa theo.

Khi mọi người đang ồn ào, một giọng nói bật ra: "Báo cáo huấn luyện viên! Em muốn hát."

Đường Tiêu lấy hết can đảm, đứng lên giữa một đám người, thấy Ôn Dư không muốn hát nên cậu muốn đứng lên giúp cô giải vây, liệu có thể nhờ việc này mà nhận được một ít thiện cảm từ đối phương hay không? Ít nhất nó có thể gia tăng thêm một chút ấn tượng.

Hơn nữa, cậu nghĩ mình hát cũng khá tốt.

Lúc cậu đứng lên, Đường Tiêu nhìn Ôn Dư, tim đập thình thịch, trong đầu cậu đã nghĩ đến một tình yêu đẹp đẽ thời thanh xuân vườn trường rồi.

“Được rồi, em hát đi.” Huấn luyện viên thấy có người chủ động làm sinh động bầu không khí, chỉ nhìn về phía Ôn Dư rồi cũng không nói gì.

Diệp Kỳ Trăn thấy Đường Tiêu rất muốn theo đuổi Ôn Dư, nhưng nghe Đường Tiêu hát câu đầu tiên, nàng lập tức nhíu mày đưa tay lên đỡ trán, quả nhiên là đứng lên thay người khác chịu xấu hổ. Giai điệu rất quen thuộc, nàng không biết tên bài hát mà Đường Tiêu hát, nhưng nghe Đường Tiêu hát bị lạc điệu, ít nhất hai trong ba câu không có giai điệu, đoạn cao giọng thiếu chút nữa bị phá âm.

Có không ít người không nhịn được cười nhưng cũng muốn cho đối phương mặt mũi nên cũng chỉ cúi đầu xuống cười trộm, mấy cô bạn phía trước đành phải đưa mũ lên che mặt.

Đường Tiêu cũng biết mình lạc nhịp nên cắn răng hát một nửa bài rồi mới đau khổ kết thúc.

“Không phải cậu ấy thích cậu, giúp cậu giải vây đấy chứ?” Kỳ Uẩn nhỏ giọng nói với Ôn Dư, “Tuy rằng có chút ngây thơ, nhưng trông cậu ấy cũng rất khá.”

Ôn Dư quay đầu sang, "Cũng tạm, nhường cậu."

Kỳ Uẩn lại nói: "Mình không có hứng thú với người khác giới, cũng không phải cậu không biết."

Ôn Dư cũng không thèm nhắc lại, chuyện Kỳ Uẩn thích người cùng giới, cô tình cờ phát hiện ra lúc bọn họ ra bên ngoài tập huấn.

-

Mười hai giờ, huấn luyện viên Tống cho sinh viên đến nhà ăn để ăn tối đúng giờ. Trong khi ăn, Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy WeChat do Đường Tiêu gửi cho mình.

[Tiêu Tiêu Sái Sái] Hôm nay mình hát thế nào? Không khó nghe phải không?

Diệp Kỳ Trăn đoán được Đường Tiêu lúc này đang cần được an ủi, liền gửi một câu trả lời trái với lương tâm cho đối phương.

【Y】 Không sao, khá tốt.

[Tiêu Tiêu Sái Sái] Hôm nay mình đã giúp cô ấy giải vây, liệu có thể nhận được một chút thiện cảm của đối phương hay không? Cậu có biết cô ấy thích mẫu người như thế nào không?

Diệp Kỳ Trăn thuận tay trả lời: Làm sao mình biết được.

Tuy lời đồn đại đều nói Ôn Dư có rất nhiều bạn trai cũ, nhưng nàng chưa từng thấy Ôn Dư mập mờ với con trai, huống chi càng không biết Ôn Dư thích mẫu người như thế nào.

Huấn luyện bắt đầu từ hai giờ chiều, lúc này là thời điểm nắng gay gắt nhất. Nội dung huấn luyện gồm đứng im và hô khẩu hiệu, vừa mệt lại vừa khát, so với buổi sáng thì lại càng khiến người ta mệt mỏi hơn. Lâu lâu có đàn anh, đàn chị đi qua, tay cầm ô hay uống nước đá, có người đùa “Học đệ, học muội cố lên”, rồi ung dung đi mất, ngang nhiên nhận thêm sự thù ghét.

Khoảng hơn ba giờ, có người vác máy quay phim đi quay đây, chắc là phòng truyền thông của trường.

Diệp Kỳ Trăn cắn răng kiên trì tới năm giờ, thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, thật sự không thể tiếp tục được, còn chưa kịp báo cáo thì suýt ngất đi, may mà La Bối phản ứng nhanh tiến lên đỡ lấy nàng. Sau khi La Bối giúp nàng ổn định, mới lớn tiếng báo cáo: "Báo cáo huấn luyện viên, có người ngất xỉu!"

Huấn luyện viên Tống lập tức tiến lên, "Để tôi xem."

“Không chóng mặt, cảm nắng một chút, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Diệp Kỳ Trăn xấu hổ giải thích.

"Thực sự ổn chứ?"

"Vâng, không sao đâu."

“Được rồi, qua một bên nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng luyện tập nữa.” Huấn luyện viên Tống nhìn thấy đối phương là một cô gái trẻ yếu ớt, hiếm khi nhẹ giọng nói một tiếng, lúc xoay người lại nói như chuông lớn: “Những người khác tiếp tục luyện tập!"

Diệp Kỳ Trăn tìm một bóng cây và ngồi xuống, lấy nước hoắc hương đã chuẩn bị sẵn, lấy ống hút uống một hơi, bản thân sớm đã có kinh nghiệm xử lý say nắng. Chỉ là hơi khó chịu một chút thôi, không sao cả.

"Nói không cần nhìn Đông rồi lại nhìn tới Tây, còn hết lần này tới lần khác nhìn Đông nhìn Tây! Có chút kỷ luật nào không?! Nói em đó, bước ra khỏi hàng." Người đang tức giận chính là huấn luyện viên bên khoa mỹ thuật tạo hình, vẻ ngoài khá đẹp trai, "Tên em là gì?"

“Chết tiệt, mình lại thắng rồi.” Mắt Kỳ Uẩn vẫn nhìn về phía trước, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Ôn Dư đã sớm bước ra khỏi hàng, trả lời: "Ôn Dư."

“Ôn Dư, đúng.” Huấn luyện viên đứng thẳng lưng, nặng giọng nói: “Đừng tưởng rằng em là nữ, tôi không dám phạt em.”

Ôn Dư mặt không chút thay đổi, "Em không nghĩ như vậy."

“Em..." Vốn dĩ huấn luyện viên chỉ răn đe mà thôi, thầm nghĩ dù sao đối phương cũng là con gái nếu như ngoan ngoãn nhận lỗi sẽ tạm thời bỏ qua, không ngờ đối phương tính tình cứng rắn như vậy, hiện tại không muốn phạt cũng phải phạt, "Tới chỗ quan doanh đằng kia, đứng đó nửa tiếng, ít hơn một phút cũng không được."

Sau khi nghe thấy tiếng rống giận của huấn luyện viên lớp bên cạnh, mấy sinh viên khoa báo chí đều thầm cảm thấy may mắn vì huấn luyện viên của mình tính tình cũng khá tốt, ngoại hình không ưa nhìn không thành vấn đề, chỉ cần tính tình tốt là được.

Ôn Dư lẳng lặng đứng sang một bên, đối mặt với ánh mặt trời, thắt lưng duỗi thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng trên má.

Diệp Kỳ Trăn đang ngồi dưới bóng cây cách Ôn Dư không xa, nàng cảm thấy sắc mặt của Ôn Dư có chút tái nhợt, hình như tâm trạng không được tốt lắm. Nói là ba mươi phút, Ôn Dư đứng bất động gần ba mươi phút, Diệp Kỳ Trăn muốn khen một câu, thể lực thật tốt.

Một lúc sau, sắc mặt Ôn Dư càng tái nhợt, bụng dưới đau dữ dội, thân thể có chút run rẩy tưởng chừng sắp ngã.

Diệp Kỳ Trăn lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, tốt bụng bước tới, vốn dĩ nàng muốn đỡ Ôn Dư, nhưng khi tới gần, Ôn Dư lại trực tiếp quay về phía nàng ngã xuống. Diệp Kỳ Trăn nhanh tay nhanh mắt, cánh tay phải ôm chặt eo Ôn Dư, chỉ cảm thấy eo của đối phương dưới lớp quân phục rộng rãi mỏng manh như thế nào.

Ôn Dư cao hơn nàng nửa cái đầu, Diệp Kỳ Trăn sợ một tay không thể đỡ được đối phương nên vội vàng dùng tay còn lại ôm lấy Ôn Dư, ôm thật chặt, huấn luyện cả buổi chiều, hiện tại bản thân cũng không còn bao nhiêu sức lực.

Ôn Dư ngã vào trong vòng tay Diệp Kỳ Trăn, hai mắt đen nhắm lại một lúc, cô vùi đầu vào vai Diệp Kỳ Trăn, mấy giây đồng hồ cũng không giảm tốc độ, may mà những người bên cạnh kiên quyết giữ chặt nàng.

Diệp Kỳ Trăn cảm thấy kỳ diệu, ngay cả khi trên người cô đổ mồ hôi, cũng không có mùi khó ngửi như đám con trai, hơn nữa mùi trên người Ôn Dư cũng thơm hơn trên người các sinh viên nữ khác, càng ngửi càng cảm thấy thoải mái.

Ôn Dư chậm chạp quay đầu lại, thoạt nhìn liền thấy Diệp Kỳ Trăn gò má gần trong gang tấc.

“Có chuyện gì vậy?” Huấn luyện viên đi tới.

“Bạn ấy khó chịu, không chịu được nữa.” Diệp Kỳ Trăn đỡ Ôn Dư, quay đầu nói với huấn luyện viên.

Huấn luyện viên tiến lên xem xét tình huống, sau đó vội vàng nói: "Cảm thấy khó chịu còn không lên tiếng? Mềm yếu như vậy sao? Không đứng vững."

Chờ huấn luyện viên đi khỏi.

“Cậu không sao chứ?” Diệp Kỳ Trăn nhẹ giọng hỏi, giọng nói của nàng vốn dĩ rất dịu dàng, nhất là khi thấp giọng lại càng trầm. Hình như có gì đó không đúng, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với Ôn Dư như vậy, trước đây nàng đã từng coi Ôn Dư như "tình địch".

Ôn Dư lắc đầu, từ trước đến nay thể lực đều rất tốt, nhưng hai ngày nay tới kỳ sinh lý nên cảm thấy đau nhức khó chịu.

Diệp Kỳ Trăn cũng nhận ra hai người họ quá gần, vì vậy hỏi Ôn Dư lần nữa: "Có thể đứng vững được không?"

Nói xong còn chuẩn bị buông tay ra.

Ở khoảng cách gần như vậy, lại khẽ thì thầm, Ôn Dư nghe thấy nhịp tim mình có chút loạn nhịp không thể giải thích được, nhìn Diệp Kỳ Trăn nhíu mày rồi lại cau mày, với vẻ khó chịu, "... Chóng mặt."

Diệp Kỳ Trăn thấy vậy, bàn tay vừa thu lại liền nhanh chóng ôm lấy cô, ôm lấy đối phương thật chặt, "Tôi đỡ cậu qua bên kia ngồi."

Ôn Dư vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt mình, "Cám ơn."

Nhìn ở khoảng cách gần như vậy thật sự quá ngượng, bề ngoài Diệp Kỳ Trăn bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi oán thầm, đương nhiên nàng cũng không bỏ qua bất cứ cơ hội được nhìn thấy người đẹp nào, cũng không xấu hổ mà nhìn lại. Đôi mắt của Ôn Dư rất đẹp, ở đuôi mắt có một đường cong nhẹ hướng lên, khiến người ta say mê, vô cùng mê người.

Xem ra gọi là “yêu tinh" cũng không phải là không có lý, chỉ cần nhìn chằm chằm như thế này, dù không nói lời nào cũng có thể đẩy người ta đến chỗ không tìm được hướng Bắc.

Đỡ Ôn Dư ngồi dưới bóng cây, Diệp Kỳ Trăn nhìn trạng thái lúc này của Ôn Dư, cô ấy chắc cũng bị cảm nắng như mình, bèn lấy ra chai nước hoắc hương nhỏ cuối cùng, cắm ống hút vào, sau đó đưa cho Ôn Dư, "Uống đi."

Diệp Kỳ Trăn luôn chăm sóc người khác theo thói quen, nhưng động thái quan tâm và tinh tế này lại xa lạ với Ôn Dư, khiến cô nhất thời ngẩn người.

“Yên tâm đi.” Diệp Kỳ Trăn thấy Ôn Dư không trả lời, bất đắc dĩ nói: “Tôi không hạ độc vào đâu.”

Ôn Dư bị chọc nở một nụ cười, cầm lấy bình nhỏ mà Diệp Kỳ Trăn đưa cho, dùng ống hút uống một hơi, cô cau mày uống ngụm đầu tiên, thứ này cũng quá khó uống rồi, "Đây là cái gì?"

“Nước hoắc hương, cậu chưa từng uống qua?” Diệp Kỳ Trăn nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Ôn Dư, không nhịn được muốn cười, nàng quay đầu sang hướng khác, trộm cười.

Dù sao thì hôm nay Ôn Dư đã nhận lòng tốt của mình, lần này xem như hòa nhau, lần trước ở sân thể dục, nàng luôn cảm thấy mình nợ Ôn Dư một ân huệ.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi mọi thứ xung quanh lại rơi vào trầm mặc, Diệp Kỳ Trăn thầm nghĩ có lẽ lúc trước có thứ gọi là ‘từ trường tình địch’ ảnh hưởng tới hai người. Cách đó không xa, những người khác vẫn đang tập giậm chân tại chỗ, tiếng bước chân ngay ngắn ầm ầm, nặng nề và buồn chán.

Diệp Kỳ Trăn là người thân thiện nhưng điều kiện tiên quyết là người khác phải thân thiện với mình trước, người khác chủ động trước thì nàng mới có thể chủ động lại. Cho nên nếu Ôn Dư không nói chuyện với mình, nàng sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với Ôn Dư.

Ánh mắt của Ôn Dư vẫn luôn chú ý tới Diệp Kỳ Trăn, nhìn đối phương lạnh lùng với mình, cũng không nói gì. Đầu cô lúc này vẫn còn choáng váng, cô cúi đầu, đặt trán lên đầu gối.

Ánh mắt của Diệp Kỳ Trăn thực sự vẫn đang chú ý tới nhất cử nhất động của Ôn Dư, nàng quay đầu giả vờ như không có ý hỏi: "Cậu ... có muốn đến phòng y tế của trường không?"

Nghe thấy Diệp Kỳ Trăn chủ động lên tiếng, Ôn Dư chậm rãi ngẩng đầu, sau khi nhìn về phía người nọ, trong lòng được voi lại đòi tiên hỏi: "Cậu sẽ đi cùng tôi?"

Diệp Kỳ Trăn không ngờ Ôn Dư lại nói như vậy, cân nhắc một chút, người này sao đột nhiên lại có ý tốt như vậy?

Rốt cuộc nàng vẫn mềm vòng, khi muốn trả lời "được" thì….

"Ôn Dư, cậu không sao chứ?"

“Cậu ổn chứ?"

……

Hai khoa đã giải tán, xung quanh có mấy người vây quanh, người xông lên phía trước là Đường Tiêu, trên mặt đều hiện rõ vẻ căng thẳng cùng lo lắng. Nhìn thấy như vậy, Diệp Kỳ Trăn nghĩ có nhiều người muốn chăm sóc cho cô ấy, hoàn toàn không cần mình phải quan tâm.

“Hiện tại sẽ có người đi cùng với cậu.” Giọng nói của Diệp Kỳ Trăn không lớn không nhỏ nói với Ôn Dư.

Ôn Dư không kịp nói gì.

"Diệp Diệp, cậu khá hơn chưa? Chúng ta trở về đi." Đúng lúc này, Trịnh Thiên Ngữ cùng mấy người khác cũng đi tới. Diệp Kỳ Trăn nói không sao cả, sau đó nhìn về phía Ôn Dư, đứng dậy cùng bạn cùng phòng trở về phòng ký túc xá.

Ôn Dư vẫn liếc nhìn bóng dáng rời đi Diệp Kỳ Trăn, hồi lâu cũng không có nhìn đi chỗ khác.

“Đi thôi nữ thần, cậu có muốn tới phòng y tế của trường không?” Kỳ Uẩn cũng đứng ở một bên thúc giục.

Ôn Dư hoàn hồn: "Không cần."

"Thật sự không cần?"

Ôn Dư gật đầu, "Nghỉ ngơi một lát là được rồi."

Bữa tối, Ôn Dư và Kỳ Uẩn vốn định tới khu ẩm thực của trường để giải quyết. Trong lúc ăn Kỳ Uẩn luôn miệng nói chuyện, lúc ăn cơm cũng không thôi, như pháo rang.

"Mình đoán huấn luyện quân sự của cậu cũng không dễ chịu lắm, huấn luyện viên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu, cả ngày đều như vậy, mình nghi ngờ có phải thầy ấy để ý tới cậu rồi không. Tôi nghi ngờ rằng anh ấy đang nhìn bạn. Cậu cũng thật là, chỉ cần cậu chịu cúi đầu nói mấy lời dễ nghe, thầy ấy nhất định cũng không làm khó cậu..."

Tuy rằng nói như vậy, Ôn Dư là người rất kiêu ngạo, làm sao có thể chịu khuất phục được? Kỳ Uẩn cũng hiểu điều này.

“Hai tháng không gặp, cậu nhiều chuyện không ít.” Ôn Dư nhận xét Kỳ Uẩn, “Trạng thái không tồi.”

Kỳ Uẩn: "……"

Im lặng trong nửa phút.

“Bạn học Ôn, phỏng vấn một chút, bị tình địch ôm là cảm giác như thế nào?” Kỳ Uẩn bắt đầu nhiều chuyện hỏi lại.

Nhớ lại tình hình lúc chiều, Ôn Dư nhướng mày nói một câu: "Rất thoải mái."

Rất thoải mái, Kỳ Uẩn không nói nên lời, có chút đăm chiêu nhìn Ôn Dư, mặc dù trước đó toàn trường đều đồn đại Ôn Dư và Diệp Kỳ Trăn là tình địch, nhưng hôm nay nhìn cũng không giống. Hơn nữa quan hệ giữa mình và Ôn Dư cũng xem là thân thiết, mọi người đều đồn Ôn Dư có rất nhiều bạn trai nhưng một người cô ấy cũng chưa từng gặp qua.

Kỳ Uẩn đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Ôn Dư chậm rãi ăn mì, thấy Kỳ Uẩn dường như có chuyện muốn nói, lại ấp a ấp úng, nên nói: "Cậu muốn nói gì thì nói đi."

“Ôn Dư.” Giọng nói của Kỳ Uẩn trầm xuống một chút, “Mình có thể hỏi cậu một vấn đề riêng tư hơn một chút được không?”

Ôn Dư im lặng, cô cũng không thích cùng người khác nói chuyện riêng của mình.

Kỳ Uẩn nghiêng người về phía Ôn Dư, giọng nói càng nhỏ hơn: "Không phải cậu là cong đấy chứ?"

Cô ấy cảm thấy ánh mắt Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn hôm nay không giống với ánh mắt của những cô gái bình thường nên có khi nhìn nhau.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: