Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 : Trận mưa.

904 0 4 0

Kỳ Uẩn nhận ra bản thân mình thích người cùng giới khi còn học sơ trung, hơn nữa cả đời này chỉ biết thích người cùng giới. Theo kinh nghiệm, có sự khác biệt giữa gái thẳng và les khi nhìn người cùng giới sẽ khác nhau.

Chỉ trong nháy mắt.

Cô ấy có ảo tưởng rằng Ôn Dư cũng giống như mình.

Sau khi hỏi xong, Kỳ Uẩn im lặng nhìn Ôn Dư, cố gắng bắt được chút manh mối từ khuôn mặt của người kia.

Cảm xúc của Ôn Dư hầu như không dao động, đầu tiên cô nở một nụ cười xinh đẹp và lãnh đạm với Kỳ Uẩn, sau đó mới hỏi lại: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Giống như vấn đề này đã có đáp án rõ ràng, căn bản không cần phải quá nhiều lời thừa thãi.

Kỳ Uẩn cũng cảm giác được mình biết được một lượng thông tin khổng lồ, trong ấn tượng của cô ấy, từ trước đến nay Ôn Dư luôn có sự mập mờ với người khác giới. Học cùng trường lâu như vậy, cô ấy cũng chưa từng nghe Ôn Dư nói về chuyện tình cảm của mình, vẫn rất mơ hồ. Nếu nói lòng phụ nữ như một cái kim dưới đáy biển, cô ấy nghĩ, trái tim của Ôn Dư chính là cái kim trong rãnh Mariana*.

*Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana.

Ôn Dư đặt đũa xuống, trước giờ cô đều ăn rất ít, chỉ mới ăn mấy miếng mì cũng không còn muốn ăn nữa, đây là lý do cô gầy đi. Cô không có hứng thú với đồ ăn, có khi sẽ ngây ngốc ngồi trong phòng vẽ tranh cả một ngày, ăn một chút cho đỡ đói, duy trì nhu cầu cơ bản mà thôi.

“Mà này, Diệp Kỳ Trăn trông cũng khá ưa nhìn đấy chứ, khi cười rộ lên trông rất đáng yêu.” Kỳ Uẩn liền chuyển đề tài, dù sao cũng không thể nhàn rỗi được.

Nhắc tới Diệp Kỳ Trăn, Ôn Dư dừng lại một chút, cô cúi đầu nhấp một ngụm nước, thản nhiên hỏi: "Muốn đuổi theo cô ấy?"

"Nghĩ nhiều rồi…" Kỳ Uẩn cố tình thở dài một tiếng, vừa nghĩ tới liền rơi lệ, "Mình nào dám nói chuyện yêu đương chứ."

Sau khi trải qua một mối tình thất bại, Kỳ Uẩn bây giờ rất lý trí. Lúc đầu cô ấy thích một cô gái, ngây thơ nghĩ rằng hai người họ sẽ ở bên nhau, kết quả đối phương lại tìm một người bạn trai, chụp cho cô ấy cả một rừng xanh*, còn đường hoàng nói sau này mình sẽ làm người bình thường.

*Ý chỉ bị cắm sừng.

Bên ngoài Kỳ Uẩn giống như là người nói chuyện sôi nổi, lúc đầu suýt chút nữa vì chuyện chia tay này mà cắt cổ tay tự sát, cũng may Ôn Dư phát hiện kịp thời, sau đó cô giới thiệu Kỳ Uẩn đến bác sĩ tâm lý nhờ tư vấn. Đây là cách cô và Kỳ Uẩn quen biết, Kỳ Uẩn cũng xem như là người duy nhất thân thiết với Ôn Dư.

“Lần sau nói chuyện yêu đương phải tinh mắt một chút.” Ôn Dư không nói thẳng ra, ngoài miệng Kỳ Uẩn nói không quan tâm nhưng kỳ thật trong lòng cô ấy vẫn luôn mong mỏi có người có thể hiểu và đồng hành cùng mình. Cô hiểu tâm trạng này.

Mặc dù Kỳ Uẩn thích con gái, yêu thích gương mặt của Ôn Dư nhưng trước giờ cô ấy chưa từng có ý nghĩ quá phận với Ôn Dư. Thứ nhất, Ôn Dư có thể là thẳng nữ, thứ hai, ít nhiều cô ấy cũng coi như là người biết Ôn Dư một chút, một người không quan tâm đến bất cứ thứ gì, trong lòng giống như một khối băng, trong tình cảm cũng sẽ không đặt quá nhiều sự chân thành.

Cô ấy nhớ rõ Ôn Dư đã nói một câu: Chỉ cần không quan tâm thì sẽ không bị thương.

Câu nói này có lý.

Nhưng cô ấy luôn cảm thấy Ôn Dư quá lạnh nhạt…

"Ngươi ngẩn người cái gì? Ăn xong còn đi." Thấy đối phương im lặng không nói một lời nào, ngược lại Ôn Dư có chút không quen.

“Mình đang nghĩ, nếu cậu gặp được người tâm đầu ý hợp thì sẽ như thế nào?” Kỳ Uẩn dựa vào ghế ngồi, lười biếng nhìn Ôn Dư, cô ấy thật sự rất tò mò, cô ấy cũng không biết bản thân muốn nhìn thấy cái gì khi Ôn Dư gặp được đúng đối tượng.

Rung động? Ôn Dư cười khẽ, có không ít người đuổi theo cô, cô chưa từng biết rung động là cái gì.

-

Cuối tháng chín, Nam Thành chỉ còn dư lại một chút của mùa hè, trải qua nửa tháng nắng như thiêu đốt, cuối cùng đợt huấn luyện quân sự cũng kết thúc.

Diệp Kỳ Trăn nhanh chóng thích nghi với cuộc sống tập thể của trường đại học, mọi thứ đều trật tự và bình lặng ... Ngoại trừ việc nàng và Ôn Dư lại "khẩu chiến" trên diễn đàn của trường.

Vấn đề bắt nguồn từ một bài đăng trên diễn đàn trường. Trong bài đăng, video quảng bá khuôn viên trường đại học Z mới nhất đã được phát hành. Nàng và Ôn Dư tình cờ đều có mặt trong video. Cảnh quay được thực hiện trong quá trình huấn luyện quân sự. Diệp Kỳ Trăn có một cảnh quay ở thời điểm hai phút tám giây và Ôn Dư thì xuất hiện ở ba phút hai mươi giây. Một số người cố tình chụp ảnh màn hình lúc hai người xuất hiện lại.

"Diệp Diệp, bạn thực sự rất hot rồi đó, có rất nhiều người hỏi cậu học ở khoa nào, mình có dự cảm cậu sẽ là người đầu tiên thoát ế trong phòng ký túc xá của bọn mình!" Người lúc nào cũng đứng đầu trong chuyện hóng hớt buôn dưa, La Bối, vừa ăn khoai tây chiên ngon lành vừa say sưa xem diễn đàn.

Diễn đàn tám trăm năm không náo nhiệt như lúc này.

—— cô gái xuất hiện lúc ba phút hai mươi giây thật xinh đẹp

——Mình thích hai phút tám giây! Thật ngọt ngào!

—— Muốn biết ba phút hai mươi giây theo học chuyên ngành nào?

——Hình như là bên khoa mỹ thuật tạo hình.

——Còn hai phút tám giây học khoa nào?

—— Cô gái của hai phút tám giây thuộc khoa báo chí của bọn mình.

……

Những gì mọi người thảo luận là bình thường nhưng một người trong cuộc xuất hiện trả lời: Lúc còn ở trường trung học hai người họ vẫn xem nhau là tình địch, vĩnh viễn không hợp nhau [cười khóc]

——Trong cùng một trường, tôi cũng đã từng nghe nói qua[cười khóc]

……

Lại là tình địch của nhau, Diệp Kỳ Trăn thầm nghĩ duyên phận giữa mình và Ôn Dư sâu sắc đến mức nào, đến khi học đại học cũng không thoát khỏi sự ràng buộc này. Diệp Kỳ Trăn vẫn còn nhớ rõ lúc trước ở sân thể dục không cẩn thận đổ nước chanh vào người Ôn Dư, kết quả ngày hôm sau trong trường liền đồn ầm lên, nói hai người họ suýt chút nữa đánh nhau trên sân thể dục.

Lúc này lại có người tiếp tục:

——Tôi cảm thấy quan hệ giữa hai người họ rất tốt.

--[Ảnh chụp]

——Tôi bị đánh gục rồi.

Ngay sau khi bức ảnh được tung ra, nội dung của bài đăng bắt đầu thay đổi đột ngột.

—— có chuyện gì vậy, tôi cũng đánh gục luôn.

——người đẹp thân thiết yyds

—— bức ảnh này thực sự rất đẹp.

—Đừng xem nhau như tình địch nữa, mong hai người họ ở cùng một chỗ.

……

Diệp Kỳ Trăn bấm vào hình và xem qua, không biết ai đã chụp lén, trong hình là nàng và Ôn Dư đang ôm nhau.

Nhìn thấy tất cả các bình luận ở bên dưới, Diệp Kỳ Trăn trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ tới mọi chuyện lại đi tới hướng này, liền nhìn ảnh chụp. Nàng và Ôn Dư đối mặt nhìn nhau, ánh mắt quả thực gần như có "Ngầm đưa tình".

Đó có phải là loại ...

Ở một bên ký túc xá, Kỳ Uẩn nhịn cười, cô ấy hả hê khi thấy người khác gặp họa nói với Ôn Dư: "Nhìn xem mình vừa gửi cho cậu rồi, cậu với vị tình địch kia còn."

Ôn Dư nghe xong bấm vào liên kết của Kỳ Uẩn gửi tới, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, sau khi mở bức ảnh có mình và Diệp Kỳ Trăn, dừng lại, nhìn chằm chằm một lúc.

Muốn cười.

Một hoặc hai giây sau đó.

Ma xui quỷ khiến thế nào...

Lưu hình ảnh.

“Nhìn hai người như vậy quả thực rất xứng đôi.” Kỳ Uẩn ngẩng đầu, nghiêm mặt nói với Ôn Dư, “Cậu có thể suy nghĩ một chút thử xem.”

“Nhàm chán.” Ôn Dư ném lại hai chữ rồi đi tắm.

-

Trong kỳ nghỉ dài tháng 11, Diệp Kỳ Trăn là người duy nhất trong ký túc xá ở lại trường, nghĩ về nhà cũng chỉ có một mình, thà ở lại trường làm quen với môi trường vẫn hơn. Đường Đường cùng bạn trai ra ngoài chơi, cô ấy hỏi nàng có muốn đi không, đương nhiên nàng sẽ từ chối, cũng không muốn trở thành bóng đèn di động của hai người họ.

Bước ra từ phòng đọc trên tầng 4 của thư viện.

Diệp Kỳ Trăn đi tới dựa vào lan can hít thở không khí, đọc sách một hồi lâu, hai mắt mệt mỏi. Nàng thích ở trong thư viện, cả ngày cũng không cảm thấy buồn chán. Đương nhiên, nếu có người đi cùng mình thì thật tốt.

Một mình đứng ở bên ngoài ngơ ngác nhìn, lúc này nàng vẫn luôn ghen tị với Đường Đường, có một người cùng chí hướng, thật sự có thể thể hiện ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc, bầu trời cuộn lên những đám mây đen u ám, một cơn mưa lớn bất chợt kéo đến. Hôm nay không phải dự báo nói trời không nhiều mây sao? Diệp Kỳ Trăn lấy điện thoại di động ra mở dự báo thời tiết, dự báo thời tiết được cập nhật liên tục thật sự là bây giờ sẽ có mưa.

Trong lòng không khỏi thầm mắng một câu.

Cái gì mà dự báo thời tiết.

Nàng kiểm tra thời gian, bây giờ là bốn giờ rưỡi, trong kỳ nghỉ thư viện sẽ đóng cửa lúc năm giờ, vừa đúng thời gian phải quay về. Diệp Kỳ Trăn không mang ô, vì vậy quay trở lại phòng đọc sách để thu dọn cặp sách, rồi vội vàng chuẩn bị rời đi.

Khi đến lầu một, Diệp Kỳ Trăn đã nghe thấy tiếng mưa rơi không hề nhỏ, khi ra đến cửa, mưa đập ầm ầm trên mặt đất như hạt châu đứt dây, những hạt mưa rơi xuống mặt đất giống như pháo hoa nở rộ.

Diệp Kỳ Trăn nhìn trời, trong lòng lại thầm mắng một câu, đúng thật là xui xẻo.

Chờ thôi, đoán chừng mưa một lúc cũng sẽ tạnh thôi.

Những người xung quanh mang ôcũng đang đứng đợi, mưa thật sự quá to.

Cứ như vậy đợi hơn mười phút, mà cảm tưởng như đã một thế kỷ trôi qua, Diệp Kỳ Trăn nhìn trái nhìn phải, mưa vẫn rơi, không có ý định ngừng lại. Những người có ô sớm đã hết kiên nhẫn, mở ô ra nhanh chóng bước vào màn mưa.

Diệp Kỳ Trăn không có ô nên cũng không thể đi dù chỉ một bước, dù mưa có nhẹ hơn một chút, thế này chắc chắn nàng sẽ phải chịu ướt chạy về ký túc xá. Nàng quay đầu lại nhìn vào bên trong thư viện, nghe nói có thể dùng thẻ sinh viên để mượn ô bên trong thư viện nhưng bây giờ là ngày nghỉ nên không có nhân viên nào có mặt.

Mưa dường như lại nhỏ hơn một chút. Diệp Kỳ Trăn biết Đường Tiêu cũng chưa đi về, nên lúc này muốn quay lại gọi Đường Tiêu nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn không nên làm phiền ngườ ta, cùng lắm thì chạy một lúc sẽ về được ký túc xá đến lúc đó tắm rửa một chút là được.

Diệp Kỳ Trăn nghĩ một chút, quyết định như vậy, bước nhanh ra ngoài, đến khi bước ra ngoài mới biết cơn mưa lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Thực sự sẽ ướt sũng.

"Diệp Kỳ Trăn."

Phía sau có người chạy tới, nghe thấy có người gọi tên mình, khi Diệp Kỳ Trăn quay đầu lại, cổ tay của nàng đã bị ai đó giữ chặt, một chiếc ô đen giúp nàng che chắn gió mưa bên ngoài.

“Cậu cứ định như vậy mà quay về sao?” Ôn Dư nhìn mớ tóc mái ướt sũng trước trán Diệp Kỳ Trăn, lại muốn cười, cô đưa ô đến bên cạnh Diệp Kỳ Trăn, nói: “Đi, tôi đưa cậu về."

Cùng với tiếng mưa rơi, giọng nói của Ôn Dư trở nên mơ hồ, nhưng Diệp Kỳ Trăn lại nghe rõ ràng, ánh mắt bị nước mưa làm mờ tầm nhìn, hai mắt mơ hồ nhìn Ôn Dư, lúc này mới hoàn toàn ý thức được, từ trước tới nay Ôn Dư đối với mình hoàn toàn không có ác ý.

“Đi thôi.” Ôn Dư nhìn dáng vẻ tiều tụy đến thê thảm của người trước mặt, giọng nói không tự giác trở nên mềm mại.

Cứ như vậy sóng vai nhau cùng đi, Diệp Kỳ Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, "... Cảm ơn."

Ôn Dư cũng quay đầu trầm mặc nhìn nàng: "Bây giờ mới nói cảm ơn, không ngờ cậu lại phản ứng chậm như vậy?"

Diệp Kỳ Trăn hoàn toàn bất ngờ cười đến mức mắt cong lại.

Ôn Dư cũng cười theo, mỗi lần nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn cười như thế này, tâm trạng cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhớ lại thời cấp ba, cô thường nép mình trong phòng vẽ để vẽ tranh trong thời gian nghỉ ngơi sau bữa tối, cô thường thấy một cô gái đang tán thưởng một cuốn sách bên bồn hoa ngoài cửa sổ, khi cô ấy cười rất ngọt ngào. Không ai khác, chính là Diệp Kỳ Trăn.

Mưa cũng không quá lớn, nhưng gió thổi cũng khiến những hạt mưa rơi trên người. Hai người đi dưới một chiếc ô đi về phía khu nhà ký túc xá.

Diệp Kỳ Trăn cảm thấy có chút xấu hổ khi để Diệp Kỳ Trăn đưa mình về một đoạn đường xa như vậy, nhưng đi được một lúc, nàng nói với Ôn Dư: "Đến đây thôi, không xa đâu."

Ôn Dư nói lời ít mà ý nhiều: "Không sao, tôi tiện đường."

Diệp Kỳ Trăn đột nhiên cảm thấy ấm áp, lúc này mới nhận ra Ôn Dư thản nhiên nghiêng tán ô phần nhiều sang bên mình, đến nỗi ống tay áo bên trái của cô cũng ướt đẫm. Nàng sát lại gần bên người Ôn Dư, sau đó nắm lấy tay cầm ô của đối phương.

“Sao vậy?” Ôn Dư hỏi.

“Cậu ướt hết rồi, dịch qua một chút đi.” Diệp Kỳ Trăn nắm lấy cán ô, di chuyển tán ô về phía Ôn Dư.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: