Ôn Dư không có ý gì khác, chỉ đơn giản cảm thấy ngạc nhiên trước sức ăn của Diệp Kỳ Trăn. Mặc dù buổi tối cô chỉ ăn vài miếng nhưng cũng không thấy đói, chẳng qua nhìn thấy hai mắt Diệp Kỳ Trăn sáng lên khi nhắc tới cửa hàng ăn kia, cô cảm thấy thích thú, "Đi thôi."
“Ừm, hôm nay mình mời.” Diệp Kỳ Trăn nói.
“Tại sao?"
“Lúc trước hiểu lầm cậu, bồi thường.” Diệp Kỳ Trăn cười giải thích.
Khi nghe thấy nàng muốn bồi thường, Ôn Dư cũng cười.
Vị trí của quán không dễ tìm, sau khi mở hệ thống định vị Diệp Kỳ Trăn phải mất một khoảng thời gian mới tìm được, biển hiệu đèn đỏ của quán rất đơn giản, trên đó chỉ viết một vài từ đại khái là món ăn đặc trưng Nam Thành. Có lẽ chính vì hương rượu không ngại ngõ sâu, vẫn đông người lui tới, hơn nữa bây giờ lại đúng giờ ăn tối.
Trên tường treo menu nổi bật nhiều màu sắc.
Diệp Kỳ Trăn hỏi Ôn Dư: "Cậu ăn gì?"
Ôn Dư ngẩng đầu nhìn đống hình ảnh trên menu đồ ăn, không khỏi cảm thấy nhức đầu, chuyện này so với làm bài tập thực sự rất tốn sức, từ trước đến nay chuyện món ăn có ngon hay không cô cũng không để ý tới, đối với những chuyện này Ôn Dư cũng không có yêu cầu gì, thậm chí có thể ăn bánh mì trong vòng một tuần liền. Ôn Dư liền đem vấn đề này quẳng cho Diệp Kỳ Trăn, "Còn cậu thì sao?"
"Phở bò là món đặc trưng của quán, nếu không chúng ta gọi thêm một phần canh, cùng nhau ăn?" Lúc Diệp Kỳ Trăn nhắc tới món này, ngửi mùi cũng đã cảm thấy thèm.
“Nghe theo cậu.” Ôn Dư tỏ vẻ không có ý kiến gì.
"Cậu có ăn được cay không?"
“Không sao.” Ôn Dư nói.
"Vậy chúng ta gọi phần cay?"
“Ừ.” Ôn Dư nhìn thấy đối phương giống một con mèo tham ăn không nhịn được muốn cười.
……
Lần lượt hỏi Ôn Dư mấy câu, Diệp Kỳ Trăn mới gọi món.
Ôn Dư đứng bên cạnh, sau khi nghe người phục vụ nói một dãy số, cô liếc nhìn Diệp Kỳ Trăn, nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại di động ra quét mã QR thanh toán trên tường.
Nhấp hai ba lần, thanh toán đã hoàn tất.
Diệp Kỳ Trăn chậm hơn một bước, "Không phải đã nói là mình mời rồi sao?"
“Lần sau để cậu mời.” Ôn Dư thuận miệng nói.
Diệp Kỳ Trăn tính toán chi li, "Cái kia còn nợ cậu một lần."
Ôn Dư nhướng mày nói: "Cậu có thể mời hai lần."
Mời hai lần? Diệp Kỳ Trăn yên lặng nhìn Ôn Dư, sao nàng lại cảm thấy hình như người nọ đang cố ý? Có phải cô là một người sợ ở một mình? Diệp Kỳ Trăn đột nhiên nghĩ đến điều này, tuy rằng thường ngày Ôn Dư có vẻ thích ở một mình, hoàn toàn không giống như cảm giác cho người ta thấy bên ngoài, nàng có thể cảm giác được, trên phương diện này mình và Ôn Dư rất giống nhau, cho dù trong lòng cảm thấy cô đơn nhưng ngoài miệng không thừa nhận.
Thấy Diệp Kỳ Trăn do dự, Ôn Dư lại hỏi: "Không vui sao?"
Diệp Kỳ Trăn cười khanh khác trả lời: "Vui."
Ở đây kinh doanh rất tốt, trong quán đông khách. Diệp Kỳ Trăn và Ôn Dư phải ngồi ở một bàn nhỏ bên ngoài, thời tiết đêm nay mát mẻ, ngồi bên ngoài trời khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn trong nhà.
Một bát phở, một phần bún trộn. Diệp Kỳ Trăn chạy tới tìm chủ quán xin thêm hai cái bát nhỏ, để một người có thể ăn hai phần. Sau khi cẩn thận dùng giấy ăn lau đũa, nàng đưa cho Ôn Dư, "Đây."
Có phải đối với mỗi người đều quan tâm như vậy sao? Ôn Dư nhận lấy đũa liền nghĩ.
Diệp Kỳ Trăn rất biết cách chăm sóc người khác, đi ăn cùng nàng rất thoải mái, chẳng hạn như ăn lẩu không cần lo tới người nhúng lẩu, ăn thịt nướng cũng không cần lo không có người nướng thịt.
Quán nhỏ ồn ào náo nhiệt, tràn ngập mùi vị của dầu mỡ. Ôn Dư nhìn xung quanh, không biết đã bao lâu rồi mình không đến một nơi như vậy.
Nếu chỉ có một mình, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ đến một nơi như vậy, đến những nơi này sẽ càng cảm nhận rõ nỗi cô đơn của bản thân. Nhưng không phải lúc này, Diệp Kỳ Trăn ngồi đối diện với cô, cúi đầu nghiêm túc ăn.
Ôn Dư chưa bao giờ thấy một người có thể ăn ngon như vậy, hiện tại cô tin rằng Diệp Kỳ Trăn không thích Ôn Minh, cũng không còn buồn bã, còn có thể vô tâm vô phế mà ăn ngon như vậy, có thể nhìn được vô cùng thỏa mãn.
Rõ ràng ban nãy còn khóc thành như vậy…
Thần kỳ.
Khi tâm trạng không tốt Diệp Kỳ Trăn thèm ăn hơn bình thường, nàng là người rất giỏi tự an ủi bản thân, về cơ bản thì sau khi ăn uống xong tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn, hơn nữa còn có người cùng ăn với mình, tốt hơn khi phải ăn một mình, giống như bây giờ vậy.
Đột nhiên nàng muốn nói lời cảm ơn với Ôn Dư, cảm ơn Ôn Dư đã ở bên mình đêm nay.
Nếu không bản thân sẽ lại cô đơn một mình.
Không hiểu sao đột nhiên Ôn Dư có cảm giác thèm ăn, không phải vì mùi thơm của phở, mà là do cách ăn của người trước mặt. Cô cắn một miếng nhỏ, cẩn thận nếm thử, phải nói là hương vị ngon hơn bánh mì khô rất nhiều.
Diệp Kỳ Trăn lờ mờ nhận thấy người bên kia đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, quả nhiên là như vậy. Ôn Dư vừa lúc nhìn thấy bên má trái hơi phồng lên của Diệp Kỳ Trăn, lập tức muốn lấy điện thoại di động chụp lại.
“Sao, chưa thấy một cô gái có thể ăn được như mình sao?” Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Kỳ Trăn sửng sốt, nàng thừa nhận mình đang cố ý trêu chọc Ôn Dư, nàng thấy hình như Ôn Dư có tâm sự, cũng hy vọng tối nay đối phương có thể giống như mình tâm tình tốt lên một chút.
Ôn Dư vẫn nhìn vào bên má phồng lên của nàng, chậm rãi gật đầu.
Không hề nể tình.
Diệp Kỳ Trăn vừa bất lực vừa buồn cười, "Bạn học Ôn, nhất định cậu phải nói thẳng ra như vậy sao?"
Ôn Dư cầm lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho Diệp Kỳ Trăn, cũng cười nói: "Bạn học Diệp, cậu cũng mau lau miệng đi."
Lúc này Diệp Kỳ Trăn mới có phản ứng lại, xấu hổ lau miệng.
Tiếp tục ăn, hai người trò chuyện ngày càng trở nên tự nhiên hơn.
"Có ngon không?"
“Ừ.” Đêm nay lần đầu tiên Ôn Dư ăn nhiều như vậy.
"Cậu thử miếng trứng này xem, canh này cũng ngon lắm."
……
Ôn Dư nhấp một ngụm canh nóng, vô tình thoáng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Kỳ Trăn, đột nhiên cô cảm thấy có lẽ mình cũng không phải không hợp với thế giới này. Cô cũng có thể bởi vì những chuyện nhỏ nhặt cười vui vẻ.
Phần thức ăn này cũng không tính là nhiều, bất tri bất giác hai người đã ăn xong, dạ dày cũng đã cảm thấy no, vốn dĩ trước đó Diệp Kỳ Trăn cũng đã ăn rồi, vốn dĩ Ôn Dư cảm thấy rất hợp khẩu vị nhưng dù sao dạ dày cô chẳng khác nào chim nhỏ cũng không thể chứa thêm được nữa.
Ăn xong, vừa lúc có thể đi dọc bờ sông tản bộ tiêu cơm. Ôn Dư không nói nhiều, Diệp Kỳ Trăn cũng vậy, hai người cũng nhau thong thả bước đi, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, không khí cũng không đến mức tẻ nhạt xấu hổ.
Đột nhiên từ đằng xa vang lên những tiếng ‘đùng đoàng’.
“Hôm nay sẽ có pháo hoa.” Diệp Kỳ Trăn không khỏi dừng lại, dựa vào lan can bên sông xem.
Ôn Dư đứng yên tại chỗ, cô quay đầu nhìn Diệp Kỳ Trăn đang xem pháo hoa, nhìn thấy pháo hoa cũng vui như vậy sao? Cô không nhịn được bèn hỏi: "Pháo hoa đẹp như thế sao? Nghe nói mỗi tháng công viên Giang Châu đều có vài buổi biểu diễn."
“Cậu không nghĩ là tình cờ nhìn thấy so với cố ý tới xem lại càng vui hơn sao?” Diệp Kỳ Trăn hơi ngẩng đầu nói với Ôn Dư.
Không biết có phải do pháo hoa lấp lánh trên bầu trời hay không, Ôn Dư thấy Diệp Kỳ Trăn nói câu này, hai mắt như lóe lên như sao, cô không trả lời mà lười biếng dựa vào lan can mỉm cười.
Màn đêm sâu thẳm, tiếng cười khe khẽ, ngũ quan tinh xảo, khi chụp lại nhất định sẽ rất đẹp, Diệp Kỳ Trăn nhìn gương mặt của Ôn Dư, trong lòng cảm thấy có chút say mê, Ôn Dư, người này rất kỳ quái, ngay cả khi cô ấy cười, người khác cũng không cảm thấy cô ấy đang hạnh phúc.
Có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Nàng và Ôn Dư nhiều nhất cũng vừa hủy bỏ qua hệ tình địch, cũng không tính là bạn bè.
Nghĩ nghĩ, Diệp Kỳ Trăn tiếp tục nhìn bầu trời đêm, dưới bức màn đen khổng lồ, đỏ, lục, vàng và trắng, từng cái một nở rộ. Ôn Dư cũng bình tĩnh thưởng thức một màn bất ngờ này, cô nghĩ tối nay đi ra dự buổi liên hoan này là đúng, vui hơn là ở một mình.
Sau khi xem xong pháo hoa cũng đã hơn chín giờ. Dù sao cũng vẫn còn no, Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư đi bộ một km nữa đến ga tàu điện ngầm, cùng bắt tàu điện ngầm trở lại trường. Cũng không tính là nhiều người chỉ là không có chỗ ngồi mà thôi.
Trạm dừng tiếp theo là ga Giang Châu, gần với khu danh lam thắng cảnh nên lượng người rất lớn, hơn nữa bây giờ cũng đang là ban đêm, đổ về khu vực này có rất nhiều người, nhưng ít người xuống tàu điện ngầm. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, đám đông ùa vào, vừa chen chúc nhau vừa nói “đi vào bên trong một chút”, chẳng khác nào đang nấu chè trôi, một đám người chen chúc.
Diệp Kỳ Trăn sớm đã nghe nói tới tuyến số 5 Nam Thành có bao nhiêu đáng sợ, tối nay xem như tình nguyện thử một lần. Phía sau không ngừng chen lấn, tới khi nàng kịp phản ứng lại, đã thấy bản thân dùng tư thế ‘lưu manh’ dồn Ôn Dư vào một góc, hai người mặt đối mặt.
"Rất xin lỗi ..." Diệp Kỳ Trăn xấu hổ nhìn Ôn Dư, cố gắng lùi lại một chút, nhưng phía sau lại giống như một bức tường người không thể phá
vỡ, không có đường lui.
Ôn Dư nhìn thấy phía sau Diệp Kỳ Trăn có một người đàn ông, liền nói với nàng: "Không sao, lại đây một chút."
Khi cô hạ thấp giọng xuống, thật sự rất dịu dàng, Diệp Kỳ Trăn phát hiện dường như bản thân không có sức phản kháng với những cô gái xinh đẹp dịu dàng, nói chính xác hơn, giống như Ôn Dư bây giờ, nàng cũng không thể nói rõ nguyên do, nhưng cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
“Có nghẹt thở không?” Diệp Kỳ Trăn nhẹ giọng hỏi lại.
“Không sao đâu.” Giọng của Ôn Dư cũng nhẹ nhàng, khi hơi thở ấm áp của người kia lướt qua sườn mặt, trong lòng lại nổi lên một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, nghĩ đến việc huấn luyện quân sự, cô không thích cùng người khác tiếp xúc thân mật, đặc biệt là người khác giới, nhưng lần đó Diệp Kỳ Trăn ôm cô, cô không cảm thấy phản cảm chút nào.
Ngày đó khi Kỳ Uẩn hỏi cô có phải là les hay không.
Thực tế cô cũng đã từng suy nghĩ đến vấn đề này, vì sao lại không hề rung động trước người khác giới?
Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cả hai người đều nhìn thẳng vào mặt nhau.
Ở khoảng cách gần như vậy, Ôn Dư tự nhiên chú ý tới ánh mắt của Diệp Kỳ Trăn, cô chợt nhớ tới lời Kỳ Uẩn thường nói: Thông qua ánh mắt của hai người phụ nữ khi nhìn nhau, dễ dàng phán đoán được đối phương là cong hay thẳng.
Cô không hiểu khi Diệp Kỳ Trăn nhìn mình liền cảm thấy…
Giống như dáng vẻ của Kỳ Uẩn nhìn người cùng giới.
Nhìn nhau hai giây, Diệp Kỳ Trăn thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu sang một bên đồng thời cụp mắt xuống, quét ánh mắt từ cổ Ôn Dư xuống xương quai xanh, liền nhận ra một nốt ruồi nhỏ dưới xương quai xanh của cô. Ngoài ra, da của cô ấy thực sự rất trắng.
Ôn Dư cũng rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hàng mi dài của Diệp Kỳ Trăn, cô nhớ Kỳ Uẩn cũng từng nói: khi les tiếp xúc thân mật với người cùng giới sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên...
Trong lòng không khỏi cười thầm.
Đang nghĩ đi đâu vậy.
Liên tiếp dừng qua năm trạm, số lượng người trên tàu giảm dần, một cạp đôi vừa rời đi để lại chỗ cho hai người.
Ôn Dư ngồi ở bên cạnh nhưng cũng không nói gì, Diệp Kỳ Trăn cũng không chủ động nói chuyện, nàng ngây ngốc nhìn chấm xanh nhấp nháy trên bản đồ lộ trình, còn cách đích đến ba trạm dừng nữa. đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, "Ôn Dư."
Ôn Dư quay người sang một bên, chờ nàng nói tiếp.
“Chúng ta thêm WeChat đi?” Diệp Kỳ Trăn nói, thầm nghĩ mình còn nợ người ta hai bữa cơm, ít nhất cũng phải thêm WeChat để tiện liên lạc. Người khác nợ nàng một bữa nàng cũng không nhớ, nhưng nếu thiếu nợ người khác tuyệt đối không quên.
Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn, im lặng một lúc.
Chỉ là thêm Wechat mà thôi, biểu hiện như vậy là có ý gì? Diệp Kỳ Trăn không hiểu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)