Diệp Kỳ Trăn rất ngạc nhiên không ngờ Ôn Dư sẽ nói cho nàng biết tâm trạng không tốt, bởi vì nàng luôn cho rằng Ôn Dư sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc với người khác. Nhưng có điều nàng có thể cảm nhận được, ngày hôm đó Ôn Dư nói muốn làm bạn với mình, không phải là nói đùa.
"Cái đó ..." Diệp Kỳ Trăn ăn miếng kem cuối cùng, liếm môi nhìn về phía cách đó không xa, Đường Tiêu đang tập trung lừa bóng, nên nhân cơ hội này nàng nhìn về phía cô nói: "Chúng ta mau đi."
Nói xong, nàng nhanh chóng nắm lấy tay Ôn Dư, vùa kéo vừa chạy về phía trước, hành động có chút lỗ mãng.
Ôn Dư có chút không phản ứng kịp, "Làm sao vậy?"
“Bị nhìn thấy nhất định không trốn được.” Diệp Kỳ Trăn vừa chạy vừa nói. Ôn Dư không biết miệng Đường Tiêu khó chịu đến mức nào, mỗi lần câu lải nhải thì chẳng khác nào tụng kinh, khiến người ta phải nhức đầu.
Bị lôi kéo, vội vã đi vòng quanh đám đông, bên tai là tiếng gió và tiếng nói chuyện ồn ào, mọi thứ xung quanh như thể trở nên sôi động, lần đầu tiên Ôn Dư cảm nhận được cảm giác sôi động này, cô đi theo bước chân của Diệp Kỳ Trăn, cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị Diệp Kỳ Trăn nắm chặt, lòng bàn tay ấm áp, hơn nữa lúc này ánh mặt trời chiếu trên người bọn họ.
Chạy khoảng mười giây, Diệp Kỳ Trăn nhìn xung quanh, sau đó chạy chậm lại, thở hổn hển. Khi nàng để ý thấy tay mình đang nắm chặt lấy tay Ôn Dư, lập tức buông tay ra.
Ôn Dư liếc nhìn nàng thở hổn hển, "Thể lực kém như vậy?"
Diệp Kỳ Trăn hết hơi, lắc đầu, "Không chạy được."
Ôn Dư cười, họa vô đơn chí nhắc nhở một câu: "Bạn học Diệp, thể chất của trường chúng ta nữ sinh phải chạy 1600m đấy."
Diệp Kỳ Trăn cũng đã nghe nói đến việc này, nàng chạy một vòng đã không chịu được rồi, nếu còn phải chạy ba vòng chắc cái mạng này cũng không còn nữa. Nàng ngước mắt nhìn Ôn Dư, nhướng mày, "Mình đã lựa chọn từ bỏ."
Thầm nghĩ, không cần có thành tích chạy cự ly dài cũng có thể đạt tiêu chuẩn đúng không? Dù sao thành tích thể dục tốt nhất của nàng cho tới bây giờ chỉ có đạt tiêu chuẩn.
Ôn Dư lúc này mới thản nhiên hỏi: "Có muốn cùng mình chạy không?"
Diệp Kỳ Trăn đoán Ôn Dư có thói quen chạy bộ vào ban đêm, nghĩ đến việc chạy bộ này, lông mày nàng càng nhăn hơn, quả nhiên trưng ra biểu tình: Cậu tha cho mình đi.
Miễn cưỡng như vậy, Ôn Dư chỉ cười cười, không nói nữa.
Bước ra khỏi sân bóng, rời xa tiếng người ồn ào. Sóng vai đi trên con đường có hàng cây bạch quả đang vào thu, chẳng có mục đích gì, Diệp Kỳ Trăn hỏi người bên cạnh: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
Ôn Dư cao hơn nàng bảy tám phân, mỗi lần nói chuyện đều phải ngước mắt lên nhìn.
“Đều được.” Ôn Dư đáp.
Diệp Kỳ Trăn cũng đã đoán được, hôm trước Ôn Dư cũng trả lời nàng một câu tương tự như vậy, "Chỗ phố ăn vặt mới mở một hàng lẩu cay, cậu đã thử chưa?"
"Chưa từng."
Diệp Kỳ Trăn cũng có thể đoán được, "Vậy thì chúng ta ăn cái này?"
Ôn Dư đương nhiên không phản đối, cảm thấy Diệp Kỳ Trăn đúng là thần kỳ, rốt cuộc là trong đầu nhớ được bao nhiêu cửa hàng ăn? Mỗi lần hỏi nàng muốn ăn cái gì, bất cứ lúc nào mọi nơi mọi lúc đều có thể nói ra các món ăn khác nhau, không lần nào trùng lặp.
Bây giờ cũng đã mười một giờ trưa, khu ẩm thực gần cổng phía Bắc, nếu đi bộ qua đó cũng mất hơn mười phút, cũng vừa kịp giờ ăn trưa. Khu ẩm thực trong khuôn viên trường được sinh viên Đại học Z trìu mến gọi là “Căng tin thứ ba”, nó tương tự như một khu mua sắm nhỏ, mặc dù giá cả cao hơn một chút, nhưng hương vị thì ngon hơn nhiều so với căn tin thứ nhất và thứ hai trong trường.
Không phải giờ ăn, quán lẩu cay bình thường đều phải xếp hàng hôm nay lại không có người nào, gọi món xong đồ ăn được mang ra cũng nhanh.
Một lúc sau, Diệp Kỳ Trăn nhận được tin nhắn WeChat của Đường Tiêu: Diệp Kỳ Trăn, cậu lại đưa Ôn Dư đi đâu vậy!
Diệp Kỳ Trăn không có biện pháp, đành phải nhắn lại với Đường Tiêu: Cô ấy nói tạm thời có việc phải làm.
【Tiêu Tiêu Sái Sái】 Có chuyện gì vậy? Không phải có chuyện gì rồi chứ?
[Y] Không biết, có thể có việc bận.
Diệp Kỳ Trăn nói dối, Ôn Dư rõ ràng là không muốn bị người khác quấy rầy, nàng nhất định không thể đem chuyện tâm trạng của Ôn Dư không tốt để nói với Đường Tiêu.
[Tiêu Tiêu Sái Sái] Có vẻ như mình phải đi lên chùa cúng bái rồi, đúng rồi, không biết khi cô ấy nhìn thấy mình ném bóng vào có thấy đặc biệt đẹp trai không?
Cậu ấy có ném bóng vào rổ à?
Diệp Kỳ Trăn hoàn toàn không có ấn tượng gì, đột nhiên cảm thấy mình có lỗi với Đường Tiêu, lúc đó có lẽ mình đã kéo Ôn Dư đi rồi. Nàng bắt đầu trả lời: Có thể là đã thấy được.
Nhưng mà nói không chừng thấy hay không thấy cũng không có gì khác nhau, nàng thấy Ôn Dư cũng giống nhu mình, đối với chuyện nam sinh đánh bóng rổ cũng không mấy thích thú, thậm chí còn thờ ơ hơn mình.
Sau khi trả lời xong tin nhắn với Đường Tiêu đi, Diệp Kỳ Trăn gắp một miếng thịt bò, sau đó đưa một chút cơm lên miệng, nàng trộm nhìn Ôn Dư, muốn nói lại thôi, yên lặng ăn cơm.
“Không ngon?” Ôn Dư thấy Diệp Kỳ Trăn không nhiệt tình với chuyện ăn uống như hai lần trước.
“Rất ngon.” Diệp Kỳ Trăn nhai cơm thật kỹ, lại có chút do dự, cuối cùng vẫn chủ động hỏi Ôn Dư, “Sao tâm trạng của cậu lại không tốt? Có thể nói với mình.”
Hóa ra lại đang nghĩ tới chuyện này, Ôn Dư dừng lại, khi cô nói tâm trạng mình không tốt thật ra là không muốn ăn cơm với nhiều người. Nói thật, ngày nào cô cũng thế này, không ngày nào được coi là hạnh phúc.
“Cậu không muốn nói với mình cũng không sao.” Diệp Kỳ Trăn lập tức bổ sung, sợ bản thân đã quá mạo muội.
“Chỉ là gần đây có chút mệt mỏi, không có linh cảm.” Ôn Dư giải thích.
"Buổi chiều có thời gian không? Hay là nghỉ ngơi một chút." Diệp Kỳ Trăn uống một hớp đồ uống, sau đó cân nhắc hỏi: "Hôm nay thời tiết rất tốt, đi ra ngoài đi dạo một chút đi?"
Khóe miệng Ôn Dư hơi nhếch lên mang theo ý cười, "Cậu đi cùng mình?"
“Ừ.” Diệp Kỳ Trăn mỉm cười gật đầu, lập tức đồng ý, thật ra nàng cũng có ý này. Lúc ở sân vận động Ôn Dư nói tâm trạng không tốt, nàng rất muốn làm chút chuyện gì đó cho cô, dù sao từ trước đến nay Ôn Dư đều là người cô độc, bây giờ cô ấy khó chịu nàng muốn ở bên cạnh.
Chỉ ở bên cạnh thôi sao đã biết được người ta có vui vẻ hay không? Ôn Dư vẫn nhìn sắc mặt Diệp Kỳ Trăn, giống như là kiểm tra, "Không lãng phí thời gian của cậu đấy chứ?"
Diệp Kỳ Trăn vẫn tươi cười, trên mặt nổi lên lúm đồng tiền, rất sảng khoái: "Không ảnh hưởng."
Ôn Dư chắc chắn Diệp Kỳ Trăn nói lời từ tận đáy lòng, cô nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Diệp Kỳ Trăn, cô không khỏi nhớ tới chuyện ở trên sân vận động với Diệp Kỳ Trăn, sắc mặt đối phương không thay đổi nắm lấy tay mình, ngón tay còn cọ cọ vào ngón tay cô. Ôn Dư có chút thất thần.
Diệp Kỳ Trăn lấy điện thoại ra kiểm tra cái gì đó, không lâu sau, nàng đưa cho Ôn Dư lựa chọn, "Cậu có muốn tới thủy cung chơi không? Nơi này cách trường học không xa, hơn nữa mình đã kiểm tra nơi này không cần đặt vé."
Vốn dĩ nàng định hỏi Ôn Dư muốn đi đâu, suy nghĩ một chút, không bằng hỏi như vậy cho nhanh.
Ôn Dư hoàn hồn, "Được."
Buổi chiều xuất phát.
Dù sao hôm nay là thứ bảy, bên trong thủy cung có rất nhiều người, phần lớn mọi người tới đây cùng gia đình, còn có mấy cặp tình nhân.
Khi kiểm tra vé xong bước vào, Diệp Kỳ Trăn mới phát hiện ra nàng và Ôn Dư quả thực bị mấy cặp đôi vây quanh. Ngẫm lại cũng đúng, một nơi như vậy, quả thật là rất thích hợp để hẹn hò. Diệp Kỳ Trăn thấy như vậy, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Ôn Dư nhìn xung quanh, tò mò hỏi Diệp Kỳ Trăn, "Tại sao cậu lại muốn tới thủy cung?"
"Lúc trước mỗi lần mình mệt mỏi, đều sẽ tới nơi này, có thể màu xanh của nơi này khiến cho người ta thả lỏng?" Diệp Kỳ Trăn vừa đi vừa nói chuyện, không biết phương pháp này liệu có hiệu quả với Ôn Dư hay không những vẫn muốn thử, nếu Ôn Dư không biết đi đâu, nàng sẽ đưa Ôn Dư tới nơi này.
“Thật sao?” Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn, “Lần đầu tiên mình tới đây.”
"Đi, mình dẫn cậu đi xem xung quanh."
Tiếp tục đi theo lộ trình thăm quan phía trước, có sáu bảy chủ đề khác nhau chia thành các khu vực, mỗi nơi có không ít người tới xem. Diệp Kỳ Trăn cố ý chỉ vào một con cá La Hán, hỏi Ôn Dư: "Ôn Dư, cậu thấy con cá này có đáng yêu không?"
Ôn Dư cười tủm tỉm, trong đầu thầm nghĩ nó xấu như vậy, nhưng đến khi trả lời Diệp Kỳ Trăn: "Ừm, đáng yêu giống như cậu vậy."
Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu, "Mình xấu như vậy sao?"
Ôn Dư càng cười lớn hơn, cô nhận ra mình không ghét chỗ đông người, mà chỉ ghét khi một mình ở những nơi sôi động mà thôi.
Sau khi tham quan khu sứa, có một đường hầm dưới biển dài hơn 100 mét. Đứng trong đường hầm hoàn toàn trong suốt, Diệp Kỳ Trăn và Ôn Dư không hẹn mà cùng đi chậm lại. Bên kia bức tường kính khổng lồ, là một màu xanh mơ màng và lãng mạn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đủ các loại cá không thể kể tên quẫy đuôi nhàn nhã bơi xung quanh.
Ôn Dư bắt đầu đồng ý với câu nói của Diệp Kỳ Trăn, thế giới tràn ngập một màu xanh, sóng nước lăn tăn khiến cho người ta hoàn toàn thả lỏng.
Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu lên nhìn, hoàn toàn mê mẩn với thế giới dưới đáy biển này, mặc kệ có bao nhiều người đang đi qua đi lại nơi này.
Ôn Dư nghiêng đầu yên lặng nhìn Diệp Kỳ Trăn một hồi lâu, từ ánh mắt, sống mũi, đến bờ môi, liếc thêm vài lần, đem từng đường nét trên sườn mặt của đối phương ghi nhớ một lần. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, ở cùng một chỗ với cô gái như vậy vĩnh viễn sẽ không cảm thấy nhàm chán? Chỉ cần nhìn cô ấy cười thật sự rất thoải mái.
Ôn Dư không nhịn được bật điện thoại lên lặng lẽ chụp ảnh, cô đột nhiên gọi một tiếng: "Diệp Kỳ Trăn."
Diệp Kỳ Trăn nghe thấy vậy lập tức quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu cùng nụ cười trên môi.
Ôn Dư chụp hình thật sự rất tốt, chỉ trong nháy mắt đã kịp thời chụp được khoảnh khắc Diệp Kỳ Trăn quay đầu lại, dưới ánh sáng mờ ảo cùng nước biển màu xanh nhạt, nàng hướng về phía đối phương nụ cười tươi như hoa cùng ma lúm đồng tiền, bầu không khí trở nên ấm áp.
“Cậu chụp mình làm gì?” Diệp Kỳ Trăn muốn tới xem, bị người khác chụp ảnh, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, “Rất xấu đúng không? Cho mình xem đi.”
“Nếu bắt được thì cho cậu xem.” Ôn Dư lợi dụng lợi thế chiều cao giơ điện thoại lên, cố ý trêu chọc Diệp Kỳ Trăn.
Diệp Kỳ Trăn kiễng chân, vươn tay muốn với tới, mà Ôn Dư cũng kiễng chân, một tay Diệp Kỳ Trăn bám vào vai Ôn Dư, tay còn lại tiếp tục vươn lên muốn bắt lấy, càng ngày càng gần, "Đưa cho mình."
"Không đưa." Ôn Dư nói.
“Ôn Dư, cậu bắt nạt người ta.” Một tay Diệp Kỳ Trăn vẫn đang đặt lên vai Ôn Dư, không thể với tới, dù sao thì giữa hai người họ có sự chênh lệch về chiều cao không thể vượt qua.
Ôn Dư nhếch môi, bật cười thành tiếng, nghe thấy Diệp Kỳ Trăn nói như vậy thì lại càng muốn bắt nạt nàng hơn. Hai người họ cứ đùa giỡn như vậy bên dưới thủy cung, rất trẻ con, vốn dĩ từ trước đến nay họ cũng không ở trong thế giới của người trưởng thành.
Diệp Kỳ Trăn run rẩy nghiêng người về phía Ôn Dư, tay trái của Ôn Dư vô thức ôm eo Diệp Kỳ Trăn giúp nàng đứng vững, vòng tay ôm như vậy một lúc lâu, ngực của hai người kề sát gần nhau, càng trở nên thân thiết, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Diệp Kỳ Trăn khẽ đè lên người Ôn Dư, đột nhiên tim đập nhanh hơn, cảm thấy được lúc này hai người họ rất giống một đôi, mơ hồ không thể giải thích được, nhất là lúc này Ôn Dư cũng đang nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
……
Có vẻ như bản thân thật sự không thể chịu nổi được cảm giác cô đơn.
Thân mật với một cô gái cũng có thể nghĩ nhiều như vậy.
Có lẽ không phải chỉ có mình Diệp Kỳ Trăn cảm thấy mơ hồ mà Ôn Dư cũng vậy, có thể do bầu không khí tình nhân xung quanh. Ngoài ra, cô không hề chán ghét việc Diệp Kỳ Trăn dính vào mình, thậm chí còn thích ...
Cái gì cũng chưa nói, hai người đều trở nên yên lặng một cách khó hiểu.
Diệp Kỳ Trăn đứng vững, khôi phục bình tĩnh không còn nghĩ ngợi lung tung nữa.
“Không bắt nạt cậu nữa.” Ôn Dư thản nhiên cười cười, chủ động đưa điện thoại cho Diệp Kỳ Trăn, nói: “Khi nào về sẽ gửi cho cậu.”
“Ừ.” Diệp Kỳ Trăn đáp, xem ảnh chụp, tuy rằng chỉ chụp bằng điện thoại nhưng bất kể là góc độ hay khung cảnh phía sau đều rất tuyệt. Nhận thấy vừa rồi Ôn Dư cười vui vẻ, nàng lại hỏi Ôn Dư: "Tâm trạng có tốt hơn chút nào không?"
“Có.” Ôn Dư mỉm cười, thành thật trả lời Diệp Kỳ Trăn. Bản thân cô cũng không thể hiểu được, tại sao khi ở cùng Diệp Kỳ Trăn, tâm trạng luôn cảm thấy tốt hơn rất nhiều?
Buổi tối Diệp Kỳ Trăn đăng lên vòng bạn bè, còn cố ý đăng hai bức ảnh mà Ôn Dư đã chụp cho nàng. Diệp Kỳ Trăn cũng không thường xuyên đăng ảnh bản thân lên vòng bạn bè, trừ khi thực sự rất thích bức ảnh đó.
Còn chưa đầy nửa phút.
Đường Đường để lại bình luận: Yêu đương rồi đúng không?!
Sau đó, trên màn hình điện thoại hiển thị yêu cầu cuộc gọi của Đường Đường, Diệp Kỳ Trăn liếc nhìn những người khác trong ký túc xá rồi bước ra ban công nghe điện thoại.
"Diệp Kỳ Trăn, cậu yêu đương rồi đúng không?"
Diệp Kỳ Trăn giống như lạc vào trong sương mù, không rõ tại sao tấm ảnh này lại biến thành mình yêu đương, nàng dỗi Đường Đường, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy mình đang yêu đương?"
"Nếu không phải đang yêu đương thì ai chụp ảnh cho cậu? Thành thật sẽ được khoan hồng, buổi chiều cậu đi cùng ai tới thủy cung?" Đường Đường thấy bức ảnh không ổn, giống như là "góc nhìn của bạn trai", hoặc là một bức hình bị chụp trộm, hơn nữa cô cũng đã nghe Đường Tiêu nói, gần đây có một nam sinh đang theo đuổi Diệp Kỳ Trăn.
“Chỉ là bạn bè, cậu đang nghĩ đi đâu vậy.” Diệp Kỳ Trăn giải thích, nhưng cũng không giải thích quá rõ ràng.
“Người chụp ảnh thoạt nhìn đã thích cậu, được rồi, không phải cậu quá mức chậm chạp, người ta thích cậu mà cậu cũng không biết đấy chứ?” Đường Đường nghĩ khả năng này rất cao.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)