Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 16 : Loạn nhịp.

738 0 1 0

Nhịp tim của Diệp Kỳ Trăn có chút nhanh, khi Ôn Dư nói câu này, khuôn mặt cũng sát lại gần hơn, nở một nụ cười thản nhiên lại ưa nhìn, khi Ôn Dư sát lại gần, Diệp Kỳ Trăn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Ôn Dư không có kéo khoảng cách ngay lập tức, mà là nhìn Diệp Kỳ Trăn vài lần nữa, từ môi đến mắt đều nhìn kỹ. Cô thực sự rất tò mò, tại sao Diệp Kỳ Trăn luôn thích nhìn mình chằm chằm?

Bị Ôn Dư nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy hô hấp cũng gấp gáp, cố hết sức duy trì bình tĩnh, nghĩ lại càng thêm chắc chắn một chút, người trước mặt chẳng khác nào yêu tinh, đối với nữ sinh hay nam sinh cũng đều khiến người khác phải thẹn thùng.

Lúc này khi cười ánh mắt của Ôn Dư cong lên một độ cung, cô tiếp tục trêu chọc Diệp Kỳ Trăn, giọng nói lúc này trở nên nhẹ nhàng hơn, "Diệp Kỳ Trăn, da của cậu thật mỏng."

Vốn dĩ đang tốt, sau khi nghe giọng nói dịu dàng của Ôn Dư hai má Diệp Kỳ Trăn lập tức nóng bừng, rõ ràng có chút mất tự nhiên, nàng cau mày nhìn Ôn Dư, mấp máy môi nhưng lại không biết nói gì, bất đắc dĩ cười cười, lúc này mày càng nhăn lại, cả người cúi gập xuống sâu hơn.

Thấy sắc mặt Diệp Kỳ Trăn không tốt lắm, lúc này Ôn Dư cũng không trêu chọc nữa, "Sao vậy, không thoải mái sao?"

“Kỳ sinh lý.” Diệp Kỳ Trăn ngước mắt nhìn Ôn Dư, kỳ thật từ nãy đến giờ đều không thoải mái, nhưng thấy tâm trạng Ôn Dư cũng không tốt nàng cũng không nói chuyện này, yên lặng chịu đựng.

"Vậy mà còn ngồi trên đất? Mau đứng lên." Ôn Dư lập tức đứng lên, vươn tay hướng Diệp Kỳ Trăn thúc giục, "Mau đứng lên."

Diệp Kỳ Trăn sửng sốt nhìn chằm chằm vào tay Ôn Dư, sau đó duỗi tay ra đặt vào tay đối phương, để Ôn Dư kéo mình đứng dậy. Sau khi mượn chút lực, Diệp Kỳ Trăn dễ dàng đứng lên nhưng khi động như vậy, cơn đau càng rõ ràng hơn, cả người hít vào một hơi lạnh.

“Rất đau?” Ôn Dư đỡ nàng đứng vững.

“Không sao, ổn rồi.” Diệp Kỳ Trăn trả lời theo thói quen.

“Đau như vậy còn nói là không sao?” Ôn Dư nhìn rõ.

Diệp Kỳ Trăn suy nghĩ một chút, mặt dày nói với Ôn Dư, "Vậy cậu hỏi lại lần nữa đi."

Ôn Dư vẻ mặt khó hiểu, cười xong vẫn phối hợp với Diệp Kỳ Trăn, "Có phải là rất đau không?"

"Ừ..." Giọng của Diệp Kỳ Trăn lúc này vừa đau đớn vừa nhỏ nhẹ, sau khi trả lời xong còn không biết xấu hổ mà cười cười, như thể đây là lần đầu tiên làm nũng vậy, trước đây cũng chưa từng làm nũng với người khác, không biết đêm nay bản thân bị làm sao vậy.

Ôn Dư bị Diệp Kỳ Trăn chọc cho cười, có chút ngây thơ nhưng đáng yêu.

“Mình rất đau, cậu còn cười vui vẻ như vậy.” Diệp Kỳ Trăn phát hiện ra Ôn Dư rất thích nhìn thấy mình bị trêu chọc, giống như mỗi lần khóc, Ôn Dư đều cười vui vẻ.

Chuyện này có thể xem như là dỗ cô ấy vui không?

Ôn Dư thật sự muốn bật cười khi nhìn dáng vẻ chịu ấm ức của Diệp Kỳ Trăn, hoàn toàn khác với bình thường, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô không thể tưởng tượng được Diệp Kỳ Trăn còn có một mặt như vậy.

“Có muốn uống một ít thuốc giảm đau không?” Ôn Dư thấy nàng không ổn liền hỏi.

“Ở ký túc xá của mình có.” Diệp Kỳ Trăn nói.

"Mình đưa cậu về."

“Cậu không chạy tiếp nữa?” Diệp Kỳ Trăn nhìn trạng thái của Ôn Dư, hẳn là vừa chạy chưa được bao lâu.

"Không chạy nữa, đi thôi."

Diệp Kỳ Trăn không từ chối, lần thứ hai để Ôn Dư đưa mình về ký túc xá. Con đường nhựa dẫn đến ký túc xá ngập trong ánh sáng mờ ảo, kéo dài bóng hai người họ.

Đi được mười mét.

"Ôn Dư."

“Ừ.” Ôn Dư nhẹ nhàng đáp lại, không hiểu sao cô rất thích Diệp Kỳ Trăn gọi tên mình.

“Bình thường cậu tới sân thể dục chạy bộ khi nào?” Diệp Kỳ Trăn hỏi.

“Tại sao lại hỏi cái này?” Ôn Dư biết rõ còn cố hỏi.

"Không phải lần trước cậu nói sẽ chạy cùng mình sao?"

“Không phải cậu không muốn chạy sao?” Ôn Dư nhớ tới lần trước vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Kỳ Trăn, hoàn toàn không có hứng thú.

“Không muốn nợ tín chỉ.” Diệp Kỳ Trăn đáng thương nhìn Ôn Dư, “Có thể không?”

Với dáng vẻ này, Ôn Dư tin nếu Diệp Kỳ Trăn làm nũng thì sẽ không có ai từ chối, "Cũng không có thời gian cố định nào cả, còn phải xem tâm trạng thế nào."

Ánh mắt Diệp Kỳ Trăn tối sầm lại, còn tưởng rằng Ôn Dư khéo léo từ chối, nhưng ngay sau đó, nàng nghe Ôn Dư thản nhiên nói: "Khi nào cậu muốn chạy, nói cho mình biết."

“Khi nào cậu chạy gọi mình đi cùng là được.” Trên mặt Diệp Kỳ Trăn tràn ra ý cười.

Ôn Dư thấy nàng cười rạng rỡ, "Không đau sao?"

Diệp Kỳ Trăn cố ý cau có, "Cậu không nên nhắc tới chuyện này mới phải?"

Ôn Dư nhếch môi, nhất thời không trả lời, động tác chậm hơn một chút, sau vài bước mới nhẹ giọng nói: "Đi chậm một chút."

Diệp Kỳ Trăn yên lặng liếc nhìn Ôn Dư bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Vừa rồi là nói dối, nàng thay đổi ý định không phải sợ nợ tín chỉ, mà là thích cảm giác khi được ở cùng với Ôn Dư. Chính bản thân nàng cũng không thể nói rõ ràng nguyên nhân.

Không lâu sau đã đi bộ đến ký túc xá.

Ôn Dư: "Có thể tự mình lên được không?"

“Có thể.” Nhớ tới lần trước mình không đúng, lần này cố ý nói với Ôn Dư: “Cậu có muốn lên phòng mình không? Mình giới thiệu cậu với mấy người bạn cùng phòng.”

"Không được," Ôn Dư nói, "Cậu đi lên đi."

“Ừ.” Diệp Kỳ Trăn có thể nhìn ra được cô không mấy hứng thú.

Sau khi đưa Diệp Kỳ Trăn về ký túc xá, Ôn Dư cũng trở về ký túc xá của mình. Kí túc xá chắc không có ai, có lẽ Kỳ Uẩn lại đi tìm đối tượng kia của cô ấy, hai cô bạn cùng phòng khác, một người có bạn trai, một người nhà ở gần trường, thường xuyên không ở trong ký túc.

Bước đến cửa ký túc xá, căn phòng sáng sủa.

Có thể là Kỳ Uẩn đã trở lại.

Ôn Dư không có gõ cửa, mà là tự mình dùng chìa khóa mở cửa, cô không thích làm phiền người khác, chuyện lớn nhỏ đều có thể tự làm.

Ngay khi cánh cửa mở ra——

Trong phòng không chỉ có Kỳ Uẩn, còn có một cô gái khác, tóc đen dài gần tới thắt lưng, cô nhìn thấy cô gái ngồi trên một góc bàn của Kỳ Uẩn, một tay gác trên bàn, tay kia. vòng qua eo của Kỳ Uẩn, hai người họ vẫn đang hôn nhau.

Kỳ Uẩn vòng hai tay lên cổ cô gái, môi cũng không nhàn rỗi, không ngừng đáp trả.

Trước cảnh tượng này, Ôn Dư nhìn, vô cùng thờ ơ quay đầu nhìn sang một bên khác.

Có người tiến vào, Kỳ Uẩn ngừng lại trước tiên, đỏ mặt, cô gái bị hôn càng đỏ mặt hơn, rất khẽ nói: "Tôi đi đây."

Khi cô gái đi ngang qua Ôn Dư, hai người không nhìn nhau.

Trước khi đi còn đóng cửa cho bọn họ.

Ôn Dư giống như không có chuyện gì xảy ra, không có tới chỗ Kỳ Uẩn, chẫm rãi lấy một ly nước lên uống. Bình thường Kỳ Uẩn nói chuyện rất nhiều, nhưng khi thấy tình hình như vậy lại càng xấu hổ thẹn thùng, càng thêm bội phục Ôn Dư, thầm nghĩ quả nhiên là người từng trải sự đời, lại hoàn toàn thờ ơ.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, Kỳ Uẩn giả bộ bình tĩnh, cười hỏi: "Cậu đi lại không chút tiếng động?"

"Về sau cũng đừng làm chuyện này ở ký túc xá, nơi này cũng không phải một mình cậu ở." Ôn Dư không nghĩ tới bước chân quá nhẹ, rõ ràng người trong phòng quá đắm chìm, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

"Cũng không phải đột nhiên mình muốn tới đây, không có lần sau."

Ôn Dư nhướng mày, nhớ tới lời nói trước đây của Kỳ Uẩn thề không yêu, "Không phải là nói không yêu sao? Nghĩ thông suốt rồi?" Cô cho rằng Kỳ Uẩn nghĩ thông suốt là một chuyện tốt, những suy nghĩ lúc trước thật sự rất bệnh hoạn.

Nói đến đây, Kỳ Uẩn liền đau khổ, "Mình cũng không muốn như thế này. Mình không biết cô ấy thẳng tính như vậy, nhìn cư xử như vậy cũng không hiểu chuyện gì, hóa ra còn hơn cả mình, mình thật sự không muốn thành như vậy."

“Mình nghĩ vừa rồi cậu rất vui vẻ.” Ôn Dư luôn có thể nhìn thấu mọi chuyện, mặc dù lời nói của Kỳ Uẩn là cặn bã, nhưng cô ấy cũng không phải loại người thích làm xằng làm bậy, nếu không có ấn tượng tốt sẽ không bao giờ hôn.

"..." Kỳ Uẩn không còn gì để nói, cô ấy thừa nhận mình thích cô gái đó, luôn đối tốt với đối phương nhưng chưa bao giờ vượt qua ranh giới, nào biết tối nay đối phương lại muốn hôn mình, bản thân cũng rất mơ hồ. Nhưng dù sao bản thân cũng có cảm giác, khó tránh khỏi việc không nhịn được.

“Nếu thích thì nói ra cũng không phải chuyện gì lớn.” Ôn Dư cúi đầu nói.

Kỳ Uẩn im lặng, trong lòng có chút bối rối.

Ôn Dư ngồi xuống bàn học, phân loại ghi chú trong ngày cho đến ảnh chụp, vô tình nhìn thấy ảnh chụp Diệp Kỳ Trăn, cô liếc mắt nhìn ... Đột nhiên nhớ ra hỏi Kỳ Uẩn, "Làm sao cậu phát hiện ra là mình thích một cô gái?"

“Sao lại hỏi chuyện này?” Kỳ Uẩn nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Dư, Ôn Dư cũng chưa từng quan tâm đến lịch sử tình cảm của cô, càng đừng nói tới chuyện chủ động nhắc tới vấn đề này.

Ôn Dư vẫn cúi đầu chép bài, giọng điệu trước sau vẫn vậy: "Tùy tiện hỏi thôi."

Kỳ Uẩn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, "Lúc còn học sơ trung, phát hiện bản thân chỉ thích nói chuyện với con gái, có hảo cảm với mấy bạn nữ, sau đó liền ý thức được."

“Ấn tượng tốt có thể nõi rõ ràng?” Ôn Dư thản nhiên nói.

Kỳ Uẩn nói thêm: "Đương nhiên không phải, bình thường chỉ là ấn tượng bình thường, cảm thấy miệng của con gái rất mềm mại, rất muốn hôn, còn có chuyện nam đối với nữ, mình cũng sẽ muốn… Hiểu rồi chứ."

Ôn Dư liếc nhìn Kỳ Uẩn.

“Yên tâm, mình đối với cậu tuyệt đối không có suy nghĩ về phương diện kia, một chút cũng không có.” Kỳ Uẩn vội vàng giải thích, “Ta không có hứng thú với thẳng nữ hay tra nữ.”

Lại là một ngày nhàm chán.

Hai tiết cuối cùng lại càng nhàm chán.

Gần cuối giờ tan học, Ôn Dư buồn chán lại liếc nhìn điện thoại, không có tin nhắn WeChat. Đang băn khoăn không biết có nên rủ Diệp Kỳ Trăn tối nay cùng chạy bộ hay không, có thể cô ấy vẫn chưa hết kỳ sinh lý. Quên đi.

Kỳ Uẩn nằm ở trên bàn, trộm nhìn Ôn Dư, dường như cô đang đợi tin nhắn, thường xuyên kiểm tra điện thoại di động, liền nhỏ giọng hỏi một câu: "Thoát ế rồi?"

Quả nhiên, không nhận được câu trả lời của Ôn Dư. Kỳ Uẩn nghĩ, nếu ngay từ đầu Ôn Dư không giúp mình, cô và Ôn Dư cũng sẽ không gặp nhau, tuy dáng vẻ xinh đẹp nhưng tính tình lại quá kém, gai góc.

Sau khi tan học, Kỳ Uẩn hỏi Ôn Dư có muốn đi ăn cùng không, nhưng Ôn Dư từ chối, nói sẽ đi tới thẳng phòng vẽ tranh. Kỳ Uẩn bắt đầu nghi ngờ độ chân thật của mấy cậu bạn trai tin đồn kia của Ôn Dư, người như Ôn Dư cả ngày đều ở trong phòng vẽ tranh, làm sao có thời gian để nói chuyện yêu đương?

Ôn Dư không ăn đêm. Nguyên tắc của cô là chỉ ăn khi đói, có khi đói quá đến mức đau dạ dày mới nhớ tới chuyện nên ăn một chút gì đó.

"Ôn Dư, muốn ăn gì không? Mình có bánh ngọt đây."

“Cảm ơn, không, tôi sợ béo.” Ôn Dư trả lời một cách máy móc, giống như đã sắp đặt sẵn một câu trả lời tự động, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn, khi cô vẽ tranh tuyệt đối không có người nào được tới gần.

Đường Tiêu bị lạnh nhạt, "Cậu gầy như vậy, còn giảm cân?"

Ôn Dư đứng dậy nhìn Đường Tiêu, có người tới, không yên tĩnh, cô quyết định tới thư viện.

Đường Tiêu thất bại, còn chưa nhận được một câu trả lời, nhìn thấy người nọ chuẩn bị rời đi, xem ra nữ thần thật sự chậm nhiệt, không phải người bình thường có thể theo đuổi được, nhưng cậu ta lại thích những cô gái có khí chất như vậy, rất cá tính.

Cậu ta cũng không phải kiểu bị người khác xem thường thì sẽ từ bỏ.

Cảm thấy còn có thể chiến đầu vì chuyện này.

Diệp Kỳ Trăn không ngờ Đường Tiêu lại có mặt mũi cầu xin mình, hiện tại nhìn thấy điện thoại của Đường Tiêu sẽ trực tiếp muốn cúp máy. Bởi vì gần đây hai người họ liên lạc với nhau không chuyện gì khác ngoài chuyện theo đuổi Ôn Dư.

Sau khi rời khỏi tòa nhà nghệ thuật, Ôn Dư phát hiện mình quên không cầm vở ghi chép, khi quay lại phòng vẽ tranh, tình cờ nhìn thấy Đường Tiêu đang nói chuyện điện thoại.

"...Cậu giúp mình hẹn cô ấy đi mà… Lần trước cậu hẹn cô ấy, không tính, lần này thật sự là lần cuối cùng, cậu giúp mình một chút, hẹn cô ấy giúp mình được không? Lần này tuyệt đối là lần cuối cùng, mình cam đoan." Đường Tiêu đau khổ cầu xin, thanh âm tràn ngập trong phòng vẽ.

Ôn Dư dừng lại một lúc lâu, sau khi chờ Đường Tiêu gọi điện thoại xong, cô lạnh lùng bước vào phòng vẽ, cầm sổ ghi chép của mình , rời đi không nói một lời. Thái độ lạnh lùng hơn trước.

Cô đi bộ tới thư viện.

Còn chưa tới thư viện, di động liền vang lên thông báo có tin nhắn.

Nhấp vào cuộc trò chuyện với Diệp Kỳ Trăn, nhất thời tâm tình trở nên phức tạp...

[Y] Tối mai cậu có thời gian rảnh không? Có muốn cùng nhau chạy bộ?

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: