Sau khi ăn trưa xong, Đường Tiêu một mình trở về ký túc xá, Đường Đường cùng Diệp Kỳ Trăn tới ký túc xá thu dọn một số đồ dùng, còn phải mua một đống nhu yếu phẩm cần thiết, bận rộn tới hơn nửa ngày.
Sau khi làm xong, Diệp Kỳ Trăn rủ Đường Đường đi ăn ở một quán ăn vặt bên ngoài trường học.
"Chuyện chuyên môn, bố mẹ cậu vẫn còn tức giận với cậu sao?"
"Không." Diệp Kỳ Trăn thoải mái mỉm cười.
Lúc trước bố mẹ của Diệp Kỳ Trăn không đồng ý khi nàng chọn ngành báo chí, cảm thấy trong nhà không có nền tảng trong lĩnh vực này. Vì chuyện này, đã không ít lần Diệp Kỳ Trăn mâu thuẫn với gia đình. Cuối cùng, nàng nhất quyết nộp hồ sơ vào khoa báo chí, bề ngoài thì mềm mỏng, ít nói nhưng vẫn ngoan cố, muốn làm gì thì làm, không bao giờ dễ dàng thỏa hiệp.
Đường Đường cho rằng Diệp Kỳ Trăn khá phù hợp với chuyên ngành này, lý trí lại thấu cảm, Đường Đường thường nói đùa, ngành truyền thông cần những tài năng như nàng.
“Còn mạnh miệng, nếu như không tức giận hôm nay không tới cùng cậu?” Đường Đường nhìn thấu, “Còn nhẫn tâm để cậu một mình tới đây.”
“Bệnh viện có việc bận, cũng không phải cậu không biết.” Diệp Kỳ Trăn cúi đầu nói, mặc dù khóe miệng có một nụ cười nhưng một tia buồn bã lướt qua mắt nàng, nàng ăn một miếng tiramisu*, hương vị không ngon, quá đắng.
*Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng vị cà phê của nước Ý, gồm các lớp bánh quy Savoiardi, nhúng cà phê xen kẽ với hỗn hợp trứng, đường, phô mai mascarpone đánh bông, thêm một ít bột cacao. Công thức bánh này được biến tấu thành nhiều món bánh và món tráng miệng khác nhau
Đường Đường là người thẳng tính, "Này, lúc chị gái cậu ra nước ngoài, núi cao nước xa, bọn họ vẫn có thời gian đi tiễn."
Nhắc đến "chị gái", tim Diệp Kỳ Trăn như bị thứ gì đó đâm vào vô cùng đau đớn nhưng khi ngẩng đầu nhìn Đường Đường, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, "Lúc đó có thời gian."
Đường Đường trưng ra vẻ mặt vô cùng bất lực, cô ấy không biết Diệp Kỳ Trăn thực sự tỏ ra không sao cả hay là đang giả vờ. Nhưng hai người họ lớn lên cùng nhau, cô ấy biết từ nhỏ Diệp Kỳ Trăn đã là một người như vậy, chuyện gì cũng đều giữ trong lòng.
“Bạn học Diệp, mình còn muốn chúc mừng cậu đạt được nguyện vọng vào khoa báo chí. Nào, nâng ly.” Đường Đường lập tức đổi giọng điệu vui vẻ, cầm ly trà sữa, trưng ra tư thế giống như đang uống rượu.
Diệp Kỳ Trăn cực kỳ phối hợp với Đường Đường, nâng lên chạm cốc với cô ấy.
Đường Đường nhấp một ngụm trà sữa, sau đó nhìn hai má Diệp Kỳ Trăn, nhàn nhạt nói: "Này, học đại học, liền có thể yêu đương."
“Cậu học đại học là vì có thể tự do yêu đương?” Diệp Kỳ Trăn hỏi ngược lại.
“Không lẽ cậu vẫn còn muốn chăm chỉ học tập như hồi trung học? Bây giờ đã vào đại học, nếu như gặp người thích mình, cũng đừng từ chối người ta." Đường Đường buồn bực, hồi trung học có rất nhiều nam sinh theo đuổi Diệp Kỳ Trăn, nhưng cũng không có một ai có thể làm cho nàng rung động.
Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, tiếng ve vẫn ồn ào như trước.
Một tay Diệp Kỳ Trăn chống lên má, dùng ống hút khuấy đá viên trong cốc nước trái cây, đột nhiên hỏi Đường Đường: "Đường Đường, có cảm giác là như thế nào?"
Đường Đường có tiếng nói ở khía cạnh này, cô ấy và bạn trai có ấn tượng tốt về nhau khi còn học trung học, cả hai đã xác nhận mối quan hệ của mình ngay sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
“Cậu thật sự không hiểu sao?” Đường Đường ngẫm lại, liền nói một câu đạo lý vô nghĩa, “Nói như thế nào nhỉ, chờ đến lúc cậu gặp được sẽ biết.”
Diệp Kỳ Trăn mỉm cười, nàng có chút tò mò không biết nó như thế nào? Đường Đường nói sân bóng rổ là nơi dễ dàng tìm thấy người khiến trái tim mình rung động nhất, hai ba ngày nàng cũng đã tới sân bóng rổ, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy một vài nam sinh chơi bóng nhưng vẫn không có cảm giác rung động, chỉ cảm thấy sau khi bọn họ chơi bóng xong mùi cơ thể rất khó ngửi.
“Cô nàng vừa ngọt lại vừa thương người, sau này không biết sẽ thuộc về ai.” Đường Đường nói xong, nhân cơ hội sờ cằm Diệp Kỳ Trăn, “Này, cậu thấy Đường Tiêu thế nào? Có muốn làm em dâu họ mình không?"
Diệp Kỳ Trăn tỏ vẻ ghét bỏ né tránh, "Cậu nghiêm túc một chút đi."
Đang mải đùa giớn, điện thoại di động của Đường Đường vang lên, cô ấy nhanh chóng trả lời: "Em đang bận, anh giục cái gì."
Vừa nghe thấy giọng điệu này của Đường Đường, Diệp Kỳ Trăn biết rằng bạn trai của Đường Đường gọi đến, nàng nhìn Đường Đường nở một nụ cười sâu xa, rất khó tưởng tượng một người bình thường tùy tiện như Đường Đường cũng có lúc dịu dàng làm nũng như vậy.
Nói chuyện hai ba câu rồi tắt máy, hiếm khi thấy Đường Đường lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười hỏi Diệp Kỳ Trăn: "Cậu cười cái gì?"
Diệp Kỳ Trăn tỏ vẻ vô tội: "Không có gì để cười."
“Hâm mộ?” Đường Đường mặt dày nói, “Trường của Lý Trường Lan có rất nhiều nam sinh đẹp trai, cậu thích người như thế nào, mình sẽ giúp cậu để ý.”
Lý Trường Lan là bạn trai của Đường Đường, đang học tại trường Đại học Hàng không, nơi nổi tiếng chất lượng cao cùng có rất nhiều trai đẹp. Đường Đường biết rằng Diệp Kỳ Trăn xinh đẹp, thành tích lại tốt, ánh mắt nhất định cũng sẽ không thấp.
“Cậu ít quan tâm lại một chút.” Diệp Kỳ Trăn né tránh chủ đề này.
"Diệp Kỳ Trăn, cậu không đúng! Mình phát hiện cậu chưa bao giờ nói mình thích kiểu con trai nào." Đường Đường chú ý đến chuyện này, cô ấy chống khuỷu tay lên bàn nghiêng về phía Diệp Kỳ Trăn, "Cậu mau nói cho mình biết thích người như thế nào, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Thích kiểu người như thế nào? Diệp Kỳ Trăn không thể tự mình nói ra được, đưa ra một câu trả lời vô cùng quần chúng: "Tùy duyên đi."
“Buồn chán.” Đường Đường liếc mắt một cái bình luận hai chữ, Diệp Kỳ Trăn tuy rằng nhìn như ánh nắng mặt trời, nhưng về phương diện tình cảm tuyệt đối là một người vô cùng nhàm chán.
Diệp Kỳ Trăn mặc cho cô ấy nói, thúc giục: "Không phải cậu nói uống xong trà sữa còn phải đi sao? Vẫn còn lề mề."
“Hôm nay mình đã giúp cậu rất nhiều, cậu lại đuổi người ta đi thế này sao?” Tuy ngoài miệng Đường Đường nói như vậy, cô ấy biết Diệp Kỳ Trăn sợ trễ hẹn buổi tối của cô ấy, dù sao thì ngày mai cô ấy sẽ hoàn toàn đóng cửa để tham gia huấn luyện quân sự, chỉ có thời gian tối nay nữa thôi.
“Sau khi huấn luyện quân sự xong, sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn.” Diệp Kỳ Trăn nói, rút khăn giấy đưa cho Đường Đường, để cô ấy lau bơ dính trên khóe miệng.
Ký túc xá Z đại là phòng dành cho 4 người.
Bạn cùng phòng của Diệp Kỳ Trăn ngoại trừ La Bối, hai cô gái còn lại là Trịnh Thiên Ngữ và Lộ Tri. Ký túc xá được phân bổ theo chuyên ngành, mọi người đều là khoa báo chí, có nhiều đề tài chung.
La Bối và Trịnh Thiên Ngữ là người có tính cách hướng ngoại, nhưng La Bối thì sôi nổi hơn, còn Trịnh Thiên Ngữ thì giống như chị gái nhà bên, Lộ Tri là người ít tuổi nhất trong mấy người họ, sống nội tâm, ít nói, nhưng rất dịu dàng và lễ phép. Khi mọi người ở chung đều rất hòa thuận.
Diệp Kỳ Trăn từ trước đến nay rất khó hình dung là người hướng ngoại hay hướng nội. Khi tiếp xúc với những người hay nói nàng cũng sẽ nói rất nhiều, khi tiếp xúc với những người ít nói bản thân cũng sẽ nói ít đi, làm cho người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái, không quá nhiệt tình cũng không cần phải tỏ ra khách sáo hay ngượng ngùng.
"Bố mẹ, con rất nhớ hai người~" La Bối đang gọi điện video về nhà, nhìn hai người trong màn hình nhỏ giọng làm nũng.
Vào buổi tối, mọi người bắt đầu gọi điện thoại về nhà, một sự ăn ý ngầm không thể giải thích được. Đêm đầu tiên một mình ở đại học, nhất định là sẽ rất nhớ nhà.
Chỉ có Diệp Kỳ Trăn là người duy nhất thờ ơ cầm điện thoại. Nàng không định gọi điện về nhà, Đường Đường nói đúng, nàng và bố mẹ vẫn còn đang chiến tranh với nhau.
"Con không thể giống như chị gái được sao?"
"Chị ấy là chị ấy, con là con, vì sao nhất định phải giống chị ấy?"
……
Đây là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa Diệp Kỳ Trăn và bố mẹ trước khi rời nhà. Sau hơn mười năm, lần đầu tiên nàng mất bình tĩnh.
Không thể không nói, rất đau lòng.
Lúc này, nghe được sự quan tâm của bố mẹ người khác, hoàn toàn đối lập với mình Diệp Kỳ Trăn có chút khó chịu, nàng đứng dậy nói với Trịnh Thiên Ngữ ngồi ở phía sau mình: "Thiên Ngữ, mình đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại."
“Cậu đi một mình à?” Trịnh Thiên Ngữ quay đầu lại, “Nếu không mình đi cùng với cậu?”
“Mình có hẹn với một người bạn.” Diệp Kỳ Trăn nói dối.
Ra khỏi tòa nhà ký túc xá. Diệp Kỳ Trăn đi về phía sau sân thể dục phía Nam, nàng không định chạy bộ mà muốn tìm một góc khuất, ở đó một mình.
Ban đêm trên sân thể dục, có người tản bộ cũng có người chạy bộ vào ban đêm.
Cầu thang bên cạnh khán đài trống không, Diệp Kỳ Trăn bước tới ngồi xuống bậc thang đầu tiên. Đêm nay không có gió, không khí nóng nực như thiêu đốt, nàng nhìn lên bầu trời đêm không thấy một vì sao, chỉ có những đám mây tích dày đặc.
Trong lòng vẫn còn hoảng hốt, không biết có phải mình bị say nắng hay không mà đầu óc choáng váng, Diệp Kỳ Trăn vòng tay ôm gối, chống cằm, thu mình lại thành một quả bóng, thất thần nhìn những người đang chạy trên sân thể dục, từng vòng lại từng vòng.
Thực sự Diệp Kỳ Trăn rất ghét phải một mình nhưng khi một mình bản thân mới có thể xử lý tốt tất cả mọi chuyện, những người bên cạnh nàng cũng cảm thấy vậy. Đôi khi chợt nghĩ lúc còn bé thật tốt, có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn không quan trọng đúng sai.
Có chút chóng mặt, Diệp Kỳ Trăn vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Thoáng chốc, hốc mắt vô tình ướt đẫm, nước mắt rơi xuống khóe mắt. Nàng khóc vì thời tiết quá khó chịu, vì hiện tại cô đơn, vì cơ thể không thoải mái …
Đều là những chuyện bình thường hàng ngày.
Những chuyện này cứ như vậy mà ập đến, không kìm được, chỉ muốn khóc.
Diệp Kỳ Trăn khịt mũi, mọi người đều biết nàng thích cười, không ai biết bản thân nàng cũng rất thích khóc, kể cả Đường Đường cũng không biết. Khi bản thân muốn khóc, nàng sẽ lặng lẽ trốn đi, giống như bây giờ.
Mỗi người đều có khó khăn riêng, Diệp Kỳ Trăn không thích lây lan cảm xúc tiêu cực cho người khác.
Vẫn có chút coi trọng thể diện.
Nước mắt của Diệp Kỳ Trăn giống như đê vỡ, một khi khóc thì sẽ rất lâu, ngay cả nàng cũng không thể dừng lại, chỉ khẽ nức nở, để nước mắt chảy xuống. Cảm xúc cũng cần được bộc lộ, sau khi khóc xong sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Một đôi tình nhân đi đến đầu bên kia khán đài, hai người vừa đi xong, vừa nói vừa cười, thi thoảng lại trao cho người kia một cái ôm thật ấm áp, ngọt ngào. Diệp Kỳ Trăn nhìn thoáng qua, có chút ghen tị.
Nàng nhớ tới lời Đường Đường nói, nếu gặp được người nào đó bản thân sẽ hiểu được thế nào là rung động, nàng đột nhiên hy vọng ngày này có thể đến sớm một chút.
Không cần chuẩn bị thì sẽ nhanh chóng gặp được? Diệp Kỳ Trăn nhìn chằm chằm về phía hướng sân thể dục đôi mắt đỏ hoe, trong lòng tự an ủi chính mình. Nàng khóc nhưng cũng không ngăn cản tính tình lạc quan trời sinh của bản thân.
Một lúc sau, Diệp Kỳ Trăn mới nhận ra mình quên mang khăn giấy, lấy mu bàn tay lau má, mắt mũi đỏ bừng vì khóc, hốc mắt cũng chưa khô.
Tiếp tục ôm đầu gối, Diệp Kỳ Trăn nhìn đường chạy nhựa cách đó không xa, liền thấy một đôi chân thẳng gầy càng ngày càng gần. Ban đầu nàng không quan tâm, cho đến khi đôi chân dài dừng lại trước mặt, Diệp Kỳ Trăn mới phản ứng lại, khịt mũi ngẩng đầu lên.
Lúc này Ôn Dư đã chạy được bảy tám vòng rồi, sắc mặt hồng hào, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống hai má, ngang qua cái cổ trắng nõn. Cô mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, thở ra hơi thở, đường nét xương quai xanh của cô thật đẹp.
Diệp Kỳ Trăn hiện tin vào câu “oan gia ngõ hẹp". Nàng lập tức quay đầu đi không cho Ôn Dư nhìn thấy bộ dạng xấu hổ vừa mới khóc xong của mình.
Quá muộn.
Nhất định là đã thấy hết rồi.
Ôn Dư thở chậm rãi, nhìn chằm chằm sườn mặt đang né tránh của Diệp Kỳ Trăn, thanh tú, mang theo một chút khí chất của người có trí thức.
Vẫn đang quan sát, Diệp Kỳ Trăn chú ý đến những người bên cạnh. Lòng tự trọng nhất thời dâng lên, nàng quay đầu lại, trực tiếp đón nhận ánh mắt của Ôn Dư, "Cậu chưa từng thấy ai khóc sao?"
Bởi vì khóc, giọng nói của nàng nhẹ nhàng hơn bình thường, câu này hoàn toàn không có khí thế chút nào, thanh âm vẫn còn run rẩy, ấm ức, giống như một con chó con bị bắt nạt.
Ôn Dư sửng sốt trong chốc lát, nở nụ cười xấu xa, cảm thấy vừa kỳ quái mà lại đáng yêu.
Quả thật cô chưa bao giờ thấy Diệp Kỳ Trăn khóc, trong ấn tượng của cô , Diệp Kỳ Trăn luôn tươi cười, cô nghĩ rằng Diệp Kỳ Trăn sẽ không khóc.
Ôn Dư cũng không hay để ý đến người khác nhưng cô lại để ý đến Diệp Kỳ Trăn, không thể nói rõ vì sao, có lẽ cô gái này khi cười quá ngọt ngào, có thể có điểm gì đó trên người Diệp Kỳ Trăn khiến cô ghen tị nhưng lại giống như không có gì cả.
Lại đây muốn giễu cợt mình, Diệp Kỳ Trăn chớp mắt, cố nén nước mắt lại, ngay khi bản thân đã chuẩn bị tâm lý để nghe những lời châm chọc khiêu khích của Ôn Dư…
Ôn Dư vừa lấy ra một gói khăn giấy ướt, đặt ở bên cạnh Diệp Kỳ Trăn, rất nhẹ nhàng nói: "Lau đi."
Không đợi Diệp Kỳ Trăn nói gì đó, Ôn Dư đã xoay người rời đi, trở lại đường đua nhựa chạy một vòng, cô biết Diệp Kỳ Trăn ghét mình nên không xuất hiện lâu.
Diệp Kỳ Trăn kinh ngạc cầm lấy bịch khăn giấy, rồi nhìn bóng người tan dần vào màn đêm trên đường chạy.
Có người nào đối với tình địch như vậy không?
Giống như đã hiểu lầm cô ấy ...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)