Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17 : Hờn dỗi.

771 0 2 0

"Mình đồng ý với cậu, thật sự là lần cuối cùng."

Xét thấy trong trận bóng rổ lần trước mình đã kéo Ôn Dư đi, Diệp Kỳ Trăn nghĩ đến chuyện đó liền nói cho Đường Tiêu biết hẹn chạy bộ tối ngày mai, kỳ sinh lý của nàng đã hết, vốn dĩ muốn cùng Ôn Dư chạy bộ nhung cuối cùng lại nói cho Đường Tiêu biết chuyện này.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Đường Tiêu, Diệp Kỳ Trăn gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Dư, khoảng mười phút sau, nàng nhận được câu trả lời của Ôn Dư chỉ vỏn vẹn một chữ: Được.

Chạy bộ luôn là cơn ác mộng đối với Diệp Kỳ Trăn, lần cuối cùng nàng chạy là vào năm thứ ba trung học, chạy 800m, Diệp Kỳ Trăn gần như dùng tốc độ đi bộ để hoàn thành.

Hẹn với Ôn Dư vào lúc tám giờ tối, 7 giờ 50, Diệp Kỳ Trăn đến sân thể dục trước, còn chuẩn bị sẵn hai chai nước khoáng, ngồi vào chỗ quen thuộc trên khán đài, chờ.

Không khí đêm nay hơi ngột ngạt.

Có vẻ như ngày mai sẽ có mưa.

Diệp Kỳ Trăn hai tay chống lên má nhìn về phía xa xa, mấy phút sau nhìn thấy Ôn Dư đi về phía mình, nàng lập tức đứng dậy đi về phía Ôn Dư, tươi cười đưa nước cho cô, "Đây."

“Cảm ơn.” Ôn Dư nhận lấy chai nước trong tay nàng, ánh mắt vô thức quét qua người Diệp Kỳ Trăn nhìn về phía sau, không nhìn thấy ai khác.

Diệp Kỳ Trăn cũng vô thức nhìn xung quanh, không thấy Đường Tiêu tới, trong lòng thầm hy vọng Đường Tiêu sẽ không tới, nhưng với tính cách của Đường Tiêu, đã bỏ lỡ mất vài cơ hội, tối nay nhất định sẽ tới đây.

“Chúng ta bắt đầu đi?” Diệp Kỳ Trăn hỏi Ôn Dư.

“Ừ.” Ôn Dư nhìn nụ cười sạch sẽ và xinh đẹp của Diệp Kỳ Trăn, lại cảm thấy có phải chính mình đã nghĩ nhiều rồi không?

Đúng lúc này.

Phía sau hai người họ truyền đến tiếng bước chân.

Đường Tiêu chạy đến trước mặt Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư, lên tiếng trước: "Trùng hợp vậy, hai người cũng đến chạy bộ?"

Sau khi nhìn thấy Đường Tiêu , Diệp Kỳ Trăn không còn cách nào khác, đành phải cắn môi chịu đựng cảm giác xấu hổ, cùng Đường Tiêu diễn vở kịch trùng hợp này, phụ họa nói: "Cậu cũng tới đây chạy bộ ... Có muốn cùng chạy không?"

Chỉ có thể giúp cậu ta đến đây thôi.

Hơn nữa cũng không nói lại nữa.

Đường Tiêu nhìn Ôn Dư, nhanh chóng đồng ý, "Được."

Ôn Dư yên lặng nghe hai người nói chuyện, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi gì, cười như không cười, cô liếc nhìn Đường Tiêu, sau đó ánh mắt trực tiếp rơi vào giữa hai lông mày Diệp Kỳ Trăn, nhẹ giọng nói với giọng điệu không chút ngạc nhiên: "Trùng hợp như vậy?"

“Thật sự là rất trùng hợp.” Đường Tiêu trả lời cực nhanh.

Nhưng Diệp Kỳ Trăn đã sớm nghe ra được ý tứ trong câu nói kia, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ, hơn nữa nàng nhìn thấy Ôn Dư để ý tới chuyện có người thứ ba tới tham gia. Cũng đúng, vốn dĩ ban đầu chỉ có hai người bọn họ chạy, nhưng bây giờ nàng lại gọi cho Đường Tiêu.

Ôn Dư liếc mắt nhìn Đường Tiêu , trên mặt mang theo ý cười như có như không, "Cậu chạy trước đi."

“Hả?” Đường Tiêu không quay đầu lại, nhưng khi Ôn Dư nói như vậy, cậu ta đành phải sang sảng đáp một tiếng: “Được.”

Diệp Kỳ Trăn cũng đã nhận ra có chuyện gì đó.

Đường Tiêu đi rồi, Ôn Dư hơi nghiêng đầu, im lặng nhìn người trước mặt một lúc lâu không nói một lời nào.

Diệp Kỳ Trăn định nói gì đó.

Ôn Dư trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu gọi cậu ta tới, là giúp cậu ta theo đuổi mình?"

Liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, diễn xuất của họ có tệ như vậy không? Diệp Kỳ Trăn hoàn toàn không có cách nào để phủ nhận, tối nay là nàng gọi Đường Tiêu tới, cũng là người giúp Đường Tiêu theo đuổi Ôn Dư.

Quả nhiên là như vậy. Ôn Dư nhìn lại nghĩ tới buổi liên hoan ngày hôm đó, trận đấu bóng rổ, hẹn mình chạy bộ, mà mỗi lần Diệp Kỳ Trăn chủ động tìm cô, đều có liên quan tới Đường Tiêu. Trước đây Diệp Kỳ Trăn chống đối cô nhiều như vậy, sao có thể bỗng nhiên cùng mình tiếp xúc?

“Bình thường cậu chủ động tìm mình, cũng là vì giúp cậu ta?” Ôn Dư lại hỏi.

“Không phải.” Diệp Kỳ Trăn lắc đầu phản bác, Ôn Dư hiển nhiên càng hiểu lầm.

“Không phải cậu tình nguyện qua lại với người như tôi?” Ôn Dư cười lạnh nói, đây có lẽ là chuyện mẫn cảm nhất của mình.

Diệp Kỳ Trăn hơi sững sờ, ngàn vạn lần không nghĩ tới Ôn Dư sẽ hiểu như vậy, khi nghe thấy Ôn Dư tự giễu ‘người như tôi’ nàng có chút đau lòng. Có chút thất thố, nàng cố gắng giải thích: "Thật sự không phải, là Đường Tiêu thấy chúng ta thường hay đi với nha, cho nên mới nhờ mình hẹn cậu ra… Rất xin lỗi."

Ôn Dư cố gắng không để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, vẫn luôn giữ nụ cười lạnh nhạt không để ý tới tất cả mọi thứ, nhưng cô biết rằng tối nay mình rất giận Diệp Kỳ Trăn, bản thân đã nghĩ Diệp Kỳ Trăn sẽ khác.

Có thể thử nghĩ xem, tại sao lại có một người thật lòng chân thành đối tốt với mình?

Trước đây lời mọi người nói về cô có bao nhiều lời khó nghe, cô là người rõ ràng nhất, trà xanh? Kỹ nữ? Lẳng lơ?

Nếu có quá nhiều lời đồn đại thì cũng giống như thật, vậy cô là người như thế nào trong mắt Diệp Kỳ Trăn? Ấn tượng có thể tốt hơn ở chỗ nào?

“Tôi không thích Đường Tiêu, nói cậu ta đừng suy nghĩ lung tung, sau này cậu cũng vậy, không cần phải cố ý đi theo tôi cố ý làm quen.” Ôn Dư bình tĩnh nói ngắn gọn.

Diệp Kỳ Trăn sốt ruột, "Mình làm quen với cậu không phải bởi vì Đường Tiêu."

Ôn Dư ngoảnh mặt làm ngơ, trả lại chai nước cho Diệp Kỳ Trăn, sau đó xoay người rời đi. Diệp Kỳ Trăn sững sờ tại chỗ nhìn bóng lưng Ôn Dư, bình nước trong tay bị véo đến biến dạng.

Đường Tiêu chạy một vòng, phát hiện Ôn Dư lại rời đi, cậu ta có chút thất vọng hỏi Diệp Kỳ Trăn: "Sao Ôn Dư lại đi rồi? Không phải nói tối nay chúng ta chạy bộ cùng nhau sao?"

Diệp Kỳ Trăn ngẩn người, vẫn đang suy nghĩ về những lời Ôn Dư nói ban nãy.

Cảm thấy khó chịu đến mức muốn khóc.

Nhưng Đường Tiêu ở đây, nàng chỉ có thể kìm nén lại.

“Vừa rồi hai người nói gì vậy, không phải lúc trước vẫn luôn tốt sao?” Đường Tiêu vẫn hỏi lại.

“Cậu đúng là phiền muốn chết.” Diệp Kỳ Trăn ngước mắt lên nhìn Đường Tiêu rồi mới thốt lên. Thật sự nàng rất muốn hỏi Đường Tiêu, rốt cuộc vì sao cậu ta lại thích Ôn Dư, có phải chỉ thích gương mặt kia của Ôn Dư hay không?

Ôn Dư không giống với những cô gái khác, không phải loại người mà chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, cậu ấy không hiểu Ôn Dư, tại sao luôn miệng nói phải theo đuổi người ta?

Nghĩ đến đây, nàng nhìn Đường Tiêu lại cảm thấy khó chịu.

Đường Tiêu vội vàng ngậm miệng lại, tuy rằng giọng điệu Diệp Kỳ Trăn không nặng, cũng không giống như đang tức giận, nhưng cậu ấy biết đối với Diệp Kỳ Trăn đến mức này thì chính là đang rất tức giận.

"Cô ấy nói không thích cậu, sau này để cậu đừng làm phiền cô ấy nữa. Không có chuyện gì." Sắc Diệp Kỳ Trăn không chút thay đổi, nói xong liền ném hai chai nước trong tay cho Đường Tiêu phát tiết hết tức giận trong lòng, "Sau này đừng làm phiền mình nữa."

Đường Tiêu hoàn toàn không hiểu, theo lý mà nói cậu ấy cũng phải là người tức giận mới đúng, cậu ấy cũng không tại sao phản ứng của diệp Kỳ Trăn còn lớn hơn mình?

Buổi tối sau khi tắm rửa xong nằm trên giường.

Diệp Kỳ Trăn không ngủ được.

Nghĩ đến tất cả những gì Ôn Dư nói trên sân thể dục, nhất là khi Ôn Dư buột miệng nói "Tình nguyện quan tâm tới loại người như tôi" ... Nàng phát hiện thật ra Ôn Dư không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, thậm chí còn nhạy cảm hơn bình thường.

Nàng làm Ôn Dư đau lòng.

Bạn cùng phòng lúc này đã ngủ say, Diệp Kỳ Trăn không dám trở mình, chạm vào điện thoại liếc mắt nhìn, đã qua mười hai giờ, câu xin lỗi nàng gửi cho Ôn Dư hai tiếng trước cũng chưa nhận được hồi âm.

Ôn Dư đã nói như vậy, nhất định không muốn để ý tới nàng nữa.

Nàng cũng không nên đồng ý giúp Đường Tiêu.

Một lần cũng không được.

……

Mấy ngày kế tiếp, mỗi tối Diệp Kỳ Trăn đều sẽ tới sân thể dục.

Nàng vẫn muốn đi tìm Ôn Dư, sau đó đích thân nói rõ ràng với Ôn Dư.

Ngày nào cũng đi, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, ngày thứ bao, lúc nàng chạy ở trên đường chạy, đột nhiên đối mặt với Ôn Dư.

Ôn Dư liếc nhìn Diệp Kỳ Trăn một cái rồi lướt qua.

Diệp Kỳ Trăn xoay người, vội vàng theo sát Ôn Dư, "Ôn Dư——"

Ôn Dư hoàn toàn không có nghe thấy, tiếp tục một mình chạy về phía trước, cũng chưa từng quay đầu lại. Diệp Kỳ Trăn đuổi theo, nàng định đi theo Ôn Dư như vậy, chạy theo cho tới khi Ôn Dư đồng ý nói chuyện với mình mới thôi, nàng không tin Ôn Dư không để ý tới mình.

Chỉ đi theo Ôn Dư hai trăm mét, Diệp Kỳ Trăn bắt đầu thở không ra hơi, nhưng vẫn nghiến răng kiên trì. Có vẻ như hoàn cảnh đặc biệt thực sự có thể kích thích tiềm năng của con người, bước từng bước về phía trước vậy mà đã chạy được hai vòng.

Nếu trong lúc kiểm tra thể chất làm được như vậy sẽ không thất bại.

Nhưng sau khi chạy được hai vòng thì bản thân đã đến cực hạn, bàn chân giống như dính trên mặt đất không thể nhấc lên được, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn thay, lúc này Ôn Dư đã kịp thời dừng lại, mới cho nàng một vé sống.

Ôn Dư quay đầu lại cách nửa mét nhìn Diệp Kỳ Trăn, mới chạy được 800 m mà thôi, mặt đã trắng bệch như vậy rồi.

Diệp Kỳ Trăn cúi xuống, hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển không nói được lời nào, hô hấp nhất thời cũng không thể khôi phục lại ngay được, lúc này trong cổ họng vẫn còn có mùi máu tanh, vô cùng khó chịu.

Nàng thấy Ôn Dư đang nhìn mình, đối phương cũng không lên tiếng.

Bên cạnh có không ít người chạy ngang qua, từng người từng người một. Thật lâu sau, Ôn Dư rốt cục cũng lên tiếng, "Đã nói cậu không cần tới tìm tôi."

Diệp Kỳ Trăn đứng thẳng người đuổi theo cô lâu như vậy, lại chỉ nhận được một câu nói lạnh lùng như vậy, trong lòng càng khó chịu. Nàng hít vào một hơi thật sâu lấy hết sức nói với Ôn Dư: "Em muốn nói rõ ràng với cậu mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu..."

“Không có vấn đề gì, không quan trọng.” Đối mặt với Diệp Kỳ Trăn, Ôn Dư cười, nói ra một câu nhẹ tựa gió thoảng.

Một câu "Không quan trọng" khiến tất cả những lời giải thích đều trở nên vô nghĩa, nhìn thấy nụ cười khinh thường của Ôn Dư, môi Diệp Kỳ Trăn mím lại, hai mắt đỏ bừng. Nàng cau mày kìm lại nước mắt, đôi mắt phiếm hồng nhìn về phía Ôn Dư cười nói, "Mình đã nói với Đường Tiêu rồi, sau này cậu ấy sẽ không tới làm phiền cậu nữa."

Ôn Dư trầm mặc không nói, nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn sắp khóc, cô biết thói quen của Diệp Kỳ Trăn, khi muốn khóc sẽ mím chặt miệng, quả thực có thể coi đây là dấu hiệu.

Lặng lẽ đứng một lúc, đợi tới khi hô hấp dần ổn đingj. Mặc cho Ôn Dư nói không quan trọng, Diệp Kỳ Trăn vẫn ngoan cố giải thích: "Quả thật trận bóng rổ lần trước Đường Tiêu có nhờ mình hẹn cậu tới, chỉ có một lần đó, chuyện chạy bộ tối hôm đó mình không nên nói cho Đường Tiêu biết, thật sự xin lỗi, đã khiến cậu không thoải mái."

Để nói ra những lời này Diệp Kỳ Trăn đã phải rất cố gắng, giọng nói run run như muốn khóc nhưng lại mang theo chân thành. Mới nói được một nửa, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, rất kỳ lạ, ở trước mặt Ôn Dư nàng không kiềm được nước mắt.

Ôn Dư nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Diệp Kỳ Trăn, đúng là rất thích khóc, cô cũng chưa từng hung dữ với cô ấy, đã khóc thành như vậy rồi.

Thấy Ôn Dư vẫn không chịu để ý đến mình, nước mắt Diệp Kỳ Trăn càng trào ra mãnh liệt, nước mắt nước mũi tèm len trên mặt, Diệp kỳ Trăn khịt mũi lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói lời xin lỗi: "Mình xin lỗi."

Nàng rất sợ bị người khác ghét.

Cũng không biết tại sao, hiện tại bị Ôn Dư ghét bỏ càng khiến nàng thêm khổ sở. Hơn nữa, Ôn Dư chỉ nói với nàng không quan trọng nhưng lại càng khiến nàng muốn khóc hơn.

Sau khi Diệp Kỳ Trăn rời đi, Ôn Dư chạy thêm vài vòng nhưng lại có chút lơ đãng, trong đầu đều là dáng vẻ vừa khóc vừa giải thích của Diệp Kỳ Trăn. Nếu như chỉ vì để giúp Đường Tiêu, hôm nay nàng hoàn toàn không cần như vậy.

Trong lòng đang rất loạn.

Chạy nhiều vòng cũng không thể khiến bản thân bình tĩnh lại được.

Rốt cuộc trong mắt Diệp Kỳ Trăn, cô là người như thế nào?

Tại sao bản thân lại quan tâm tới chuyện này, rõ ràng trước giờ không để ý tới cái nhìn của người khác...

Câu lạc bộ Chăm sóc có các hoạt động dạy kèm từ thiện vào cuối tuần và đối tượng phục vụ về cơ bản là trẻ em nghèo từ 7 đến 12 tuổi. Sau đó Diệp Kỳ Trăn mới phát hiện, người mà nàng cho rằng mình đã nhìn lầm buổi tối họp ngày hôm đó chính là Ôn Dư.

Nàng và Ôn Dư được phân vào một khu.

Nơi này nằm cách xa trường học, giao thông không thuận tiện, đi xe buýt cũng phải mất tới một tiếng.

7 giờ sáng thứ bảy, mặt trời vừa mới mọc, theo thường lệ một đám người tụ tập ở cửa phía Bắc của trường học, mọi người cùng nhau đi tới đó.

Khi gặp Ôn Dư ở trạm xe buýt, Diệp Kỳ Trăn mỉm cười với cô, Ôn Dư vẫn còn hờ hững như trước, Diệp Kỳ Trăn rất khó xử, có vẻ như Ôn Dư vẫn còn giận mình.

Tuyến xe 216 không có nhiều người lắm vì trường học của họ gần với trạm xuất phát. Diệp Kỳ Trăn đi theo Ôn Dư lên xe, Ôn Dư đi tới ghế sau, nàng cũng đi theo, cuối cùng yên lặng ngồi xuống ghế bên cạnh Ôn Dư.

Ôn Dư dựa vào cửa sổ, quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn ngồi bên cạnh, không khỏi nhớ tới tình cảnh tối hôm qua Diệp Kỳ Trăn chạy sau lưng cô, bám dính giống như da trâu vậy.. Cô chỉ nhìn Diệp Kỳ Trăn, không nói gì, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Diệp Kỳ Trăn thề trước giờ mình chưa từng mặt dày như vậy, mấy ngày nay nàng đang nghĩ cách để Ôn Dư nguôi giận.

Xe buýt chạy về phía trước, thỉnh thoảng dừng lại một vài trạm, lắc lư qua một số điểm dừng đến khi tới cầu lại bắt đầu tắc đường, bảy tám phút vẫn không thể nhích lên một chút, đây là điều bình thường, nếu trong giờ tan làm thì càng tắc hơn.

Đầu Ôn Dư có chút choáng váng, thật sự rất khó chịu.

“Cậu ăn sáng chưa?” Diệp Kỳ Trăn nhìn, nàng đoán hẳn là Ôn Dư vẫn chưa ăn sáng, sắc mặt không tốt, nếu không ăn sáng ngồi trên xe dễ dàng bị tuột huyết áp. Diệp Kỳ Trăn lấy từ trong túi ra một túi bánh quy, đưa cho Ôn Dư, "Ăn bánh quy đi."

Ôn Dư cũng không nhận lấy ngay.

Diệp Kỳ Trăn xé gói bánh quy, sau đó đưa qua cho cô, chớp chớp mắt nhìn Ôn Dư, giọng nói rất nhỏ mang theo chút ấm ức: "Đừng giận mình nữa, được không?"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: