Diệp Kỳ Trăn luôn coi cảm xúc của người khác là trên hết, nhiều khi sẽ tình nguyện nhận thiệt thòi về phần mình. Cho nên tính cách rất tốt, mọi người thích được nàng cẩn thận chăm sóc, cũng rất ít người để ý nàng cũng cần được an ủi...
Nhưng Ôn Dư lại để ý đến.
Sẽ chăm sóc cô ấy mỗi khi cô ấy cần.
Đây cũng là lý do nàng rất quan tâm đến Ôn Dư, nàng lại càng không muốn Ôn Dư vì mình mà tức giận.
“Đừng giận mình.” Diệp Kỳ Trăn nhìn chằm chằm Ôn Dư, lại nhỏ giọng nói một câu.
Ôn Dư chưa bao giờ được người khác dỗ như vậy, nghe Diệp Kỳ Trăn nói lời nhẹ nhàng, sau đó nhìn vào đôi mắt chân thành mà thống khổ của đối phương, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Mặc dù khá khó chịu khi biết Diệp Kỳ Trăn đang giúp Đường Tiêu theo đuổi mình, nhưng những gì cô nói với Diệp Kỳ Trăn lần trước không hề nhẹ.
Người này chẳng lẽ không để bụng sao?
Chẳng lẽ không tức giận sao?
Ôn Dư cũng ý thức được mình cũng đã nặng lời với Diệp Kỳ Trăn, phải nói, tối hôm đó Diệp Kỳ Trăn vừa khóc vừa nói xin lỗi cô, cô mới nhận ra, bản thân đã quen với việc đem câu không quan trong treo lên miệng, lại càng không hiểu chuyện cúi đầu. Cô thừa nhận câu "không quan trọng" chỉ là hờn dỗi với Diệp Kỳ Trăn, nếu không quan trọng cô cũng sẽ không phản ứng như vậy.
Cuối cùng chiếc xe buýt xếp hàng trên cầu cũng có thể di chuyển được, hòa vào dòng xe cộ dài dằng dặc từ từ chạy về phía trước.
Diệp Kỳ Trăn nhét bánh quy vào tay Ôn Dư, nàng cảm thấy bây giờ còn bám dính người ta hơn Đường Tiêu, tiếp tục nói với Ôn Dư: "Ăn chút đi, còn hơn nửa tiếng nữa chúng ta mới đến nơi, nếu cứ tụt huyết áp như vậy nhất định sẽ càng khó chịu."
Ôn Dư bóp chặt túi bánh quy trong tay, Diệp Kỳ Trăn như vậy, sao cô có thể còn tiếp tục tức giận được nữa, tối đó khi nhìn thấy Diệp Kỳ Trăn bật khóc cô cảm thấy mình đã nói nặng lời. Trước mặt Diệp Kỳ Trăn, cô cầm lấy đưa bánh quy lên miệng, cắn một miếng nhỏ.
Cuối cùng cũng để ý đến mình, Diệp Kỳ Trăn lập tức mỉm cười, thở ra một hơi. Lúc này, ánh nắng ban mailó ra khỏi đám sương chiếu qua cửa sổ thủy tinh, vừa lúc rơi vào trên mặt nàng, Diệp Kỳ Trăn vô thức nheo mắt lại, liếc mắt một cái liền thấy rõ hai má lúm đồng tiền.
Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn, nhai bánh quy, tự hỏi không biết người này có phải là ngốc không? Tối hôm đó bị mình nói tủi thân đến phát khóc, đến hôm nay còn tự mình chạy tới dỗ dành.
Có chút không rõ.
Tại sao cô ấy lại tốt với mình như vậy?
Nếu chỉ đơn giản là muốn kết bạn, chẳng phải có nhiều người tính cách tốt hơn cô nhiều sao.
Mở cửa sổ xe, cơn gió buổi sáng mang theo ẩm ướt thổi vào, tươi mát cùng với mùi nắng trong lành. Tóc của Diệp Kỳ Trăn bị gió thôi vô tình quẹt vào mắt, nàng lập tức nhắm mắt lại.
Ôn Dư thấy vậy liền đưa tay lên muốn giúp Diệp Kỳ Trăn, hành động nhẹ nhàng lại cẩn thận.
Diệp Kỳ Trăn mở mắt ra liền thấy ngón tay mảnh khảnh của Ôn Dư chạm vào tóc mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trán nàng. Hôm nay, nàng dứt khoát mặt dày đến cùng cũng không tự mình làm lười biếng sát đầu lại gần Ôn Dư, hơi ngẩng đầu lên.
Ôn Dư hiểu ý, cảm thấy thích thú với động tác nhỏ của Diệp Kỳ Trăn, cô mỉm cười thuận tiện giúp Diệp Kỳ Trăn.
Tuy rằng không nói, nhưng Diệp Kỳ Trăn biết chắc rằng Ôn Dư không còn tức giận nữa. Dáng vẻ Ôn Dư cúi đầu cười cười, khiến cho người ta không thể rời mặt, thật sự rất đẹp.
Nhìn thấy Ôn Dư ăn xong bánh quy, Diệp Kỳ Trăn nhân cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "nếu cậu đã ăn bánh quy của mình không thể không để ý tới mình."
Sợ làm phiền người khác, giọng nói của nàng đã bị đè nén xuống rất thấp, mềm nhũn, có chút giống như đang làm nũng.
Ôn Dư nghe lời này thì không khỏi bật cười.
“Đang cười cái gì vậy?” Diệp Kỳ Trăn nhỏ giọng hỏi.
“Tại sao không nói ăn bánh quy của cậu chính là người của cậu?” Ôn Dư thản nhiên hỏi.
Nghĩ đến việc có nhiều người muốn đuổi theo Ôn Dư như vậy, Diệp Kỳ Trăn khẽ cười, "Nếu cậu tình nguyện, mình cũng không chê đâu."
Ôn Dư nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Trăn, ánh mắt không chút trốn tránh, nói thẳng: "Mình tình nguyện."
Diệp Kỳ Trăn không kịp chuẩn bị nhất thời nghẹn lời, khi bắt gặp ánh mắt của Ôn Dư ở cự ly gần, Ôn Dư có một gương mặt xinh đẹp, trời sinh tính tình khép kín, rất thích trêu chọc người...
Quá tốt.
Tại sao đối với một cô gái lại nghĩ như vậy?
Vì Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn thực sự đã nghi bản thân từ lâu, thường có cảm giác mơ hồ không thể giải thích được mà cảm giác này hoàn toàn không xuất hiện khi nàng tiếp xúc với người khác giới.
Phản ứng như mong đợi, Ôn Dư cười giảo hoạt, sau đó lười biếng nhìn dòng sông bên ngoài cửa sổ, tại sao lúc trước lại nghĩ Diệp Kỳ Trăn có ý khác với mình? Hóa ra là người ta giúp bạn bè theo đuổi cô.
Đột nhiên nghĩ đi đâu vậy.
Còn có, thất vọng cái gì...
Có chút khó hiểu không thể giải thích được.
Khi xe sắp ra khỏi cầu, tốc độ nhanh dần. Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư không nói lời nào, "Không thoải mái?"
Ôn Dư khẽ lắc đầu.
“Ăn thêm chút nữa đi.” Diệp Kỳ Trăn nói xong lại lấy thêm bánh quy trong túi, nhân tiện lấy ra một hộp sữa.
Ôn Dư khó tin, "Cái gì cậu cũng có?"
"Đoán xem bạn cùng phòng gọi mình là gì?"
"Cái gì?"
"Diệp Doraemon Kỳ Trăn."
Ôn Dư cười không nổi nữa, rất chính xác, đáng yêu.
Nói đùa vài câu, Diệp Kỳ Trăn cắm ống hút vào hộp sữa rồi nhét vào tay Ôn Dư.
“Mình uống thì cậu uống gì?"
“Mình uống rồi.” Diệp Kỳ Trăn nói dối.
"Mang nhiều như vậy?"
“Lúc nào muốn cũng có thể uống.” Diệp Kỳ Trăn tiếp tục nói.
“Cậu thích uống sữa lắm sao?” Ôn Dư lại có thêm hiểu biết mới, không khỏi nghi ngờ liệu trong túi của Diệp Kỳ Trăn có phải mang theo toàn đồ ăn hay không.
"..." Diệp Kỳ Trăn bất lực, nàng cho rằng trong mắt Ôn Dư, cô có lẽ là một cái túi khóc lại có nặng lực ăn uống, không còn hình tượng.
Hai người ngồi bên nhau, thỉnh thoảng nói một vài câu, hơn mười trạm dừng cũng không tính là quá lâu.
Nhà tình thương là một dự án phúc lợi công cộng lâu đời của Đại học Z. Có các trung tâm hoạt động tại hơn chục trung tâm cộng đồng trong thành phố. Hầu hết những người tham gia đều là sinh viên năm nhất và năm thứ hai, dù sao thời gian này cũng tương đối nhàn hạ.
Đây là hoạt động đầu tiên của học kỳ mới, khá bận rộn, buổi sáng trung tâm hoạt động cơ bản đã sắp xếp, vệ sinh sạch sẽ, đến chiều mới có học sinh tới. Nói là trung tâm hoạt động nhưng thực chất đó là một căn phòng rộng, đơn sơ với bàn ghế cũ, học sinh đa số là các em học sinh tiểu học, điều kiện gia đình không mấy khá giả, bố mẹ bận nhiều việc sinh kế, cuối tuần không có thời gian rảnh đều bầu bạn với con cái.
Mục đích ban đầu của việc mở lớp học yêu thương không phải để giúp những đứa trẻ này cải thiện kết quả học tập mà là đồng hành và hướng dẫn các em nhiều hơn. Diệp Kỳ Trăn cảm thấy việc này có ý nghĩa, vì vậy nên mới đăng ký. Nàng rất ngạc nhiên vì Ôn Dư cũng sẽ tham gia, nàng cho rằng Ôn Dư thích ở một mình, tham gia vào việc này có nghĩa là phải giao tiếp với nhiều người.
Điều khiến Diệp Kỳ Trăn ngạc nhiên hơn nữa là Ôn Dư rất dịu dàng và kiên nhẫn khi dạy trẻ nhỏ, bình thường rõ ràng cô ấy là một người kiêu ngạo như vậy. Hai người họ hướng dẫn cho hai cô bé học lớp hai. Hai cô bé là bạn cùng lớp, rất nhút nhát, nhất định phải ngồi chung với nhau.
"... Học xong rồi sao? Chị sẽ ra cho em một câu hỏi tương tự, nếu làm đúng, sẽ cho em một món quà nhỏ." Diệp Kỳ Trăn thích trẻ con, cũng rất giỏi trong việc dỗ dành chúng.
“Thưa cô, phần thưởng gì ạ?” Cô nhóc nhút nhát lấy hết can đảm, chủ động hỏi.
"Nếu làm đúng sẽ biết."
Ôn Dư quay đầu lại liếc Diệp Kỳ Trăn một cái, cười cười, không cần hỏi cũng biết phần thưởng đó là gì.
Cô bé nghe vậy lại càng nghiêm túc hơn, sau khi tính toán thì kiểm tra lại trước khi đưa cho Diệp Kỳ Trăn xem, sau khi Diệp Kỳ Trăn thấy câu trả lời chính xác thì khen một câu, sau đó yêu cầu cô nhóc vươn tay ra, sau đó lấy một thứ từ trong túi đặt vào tay cô bé.
Cô bé mở lòng bàn tay ra, lập tức tươi cười, đó là một viên kẹo hình con thỏ, tinh xảo lại rất dễ thương, loại mà trẻ con nhìn thoáng qua đều thích, "Cảm ơn cô giáo ~"
Ôn Dư thấy vậy, ừm, đoán không sai, là đồ ăn.
“Không có gì.” Diệp Kỳ Trăn xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nhìn thấy ánh mắt thèm muốn của cô nhóc chỗ Ôn Dư, lấy một viên kẹo khác từ trong túi đưa qua.
“Rốt cuộc cậu có bao nhiêu?” Ôn Dư thấy Diệp Kỳ Trăn giống như đang diễn ảo thuật liền hỏi.
Diệp Kỳ Trăn yên lặng nhìn Ôn Dư, trong chốc lát, ở bên dưới bàn lần tìm tay của Ôn Dư, sau đó cô lặng lẽ nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay cô.
Khi Ôn Dư nhận lấy, lòng bàn tay khẽ cọ vào lòng bàn tay của đối phương, có chút ấm áp.
“Không có.” Diệp Kỳ Trăn cười nói, tiếp tục cúi đầu giúp đứa nhỏ làm bài tập.
Ôn Dư nắm chặt viên kẹo trong tay, yên lặng nhìn Diệp Kỳ Trăn đang cúi đầu mỉm cười ngọt ngào, đột nhiên tự hỏi, nếu có thể quen Diệp Kỳ Trăn sớm hơn một chút, liệu bản thân mình có vui vẻ hơn không...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)