Chương 1:
Mười một giờ tối, màn đêm ở bên ngoài đã sớm kéo xuống, chỉ còn lại ánh đèn điện ôm lấy thành phố ở trong màn đêm đen dày đặc này. Lúc này ở trên đường vắng bóng người đi lại, ngẫu nhiên có vài chiếc xe lao tới, rồi lại lao nhanh rời đi, tiếng động cơ xe dần dần đi xa, cuối cùng chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Khác với mọi thứ ở bên ngoài, lúc này trong quán bar Snake ở phía tây Thịnh thành lại tràn ngập ánh đèn mờ ảo và âm thanh sôi động ầm ĩ.
Tại quầy bar, Dụ Tình Không mặc một bộ đồ đi chơi giản dị đang ngồi bấm điện thoại, bỗng thở dài một tiếng.
Vì bạn của cô thất tình, muốn kiếm người tâm sự nên cô mới đi đến quán bar dành cho les này. Có điều khi cô đến đây thì bạn cô lại gửi tin nhắn bảo rằng -- Bọn mình đã quay lại với nhau rồi, cho nên cậu không cần đến nữa.
“Quý cô, xin hỏi cô muốn uống gì vậy?” Nhân viên công tác đứng trong quầy bar hỏi.
“Hả, không cần đâu, cảm ơn.” Dụ Tình Không lắc đầu, mỉm cười, sau đó nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“--- Hi!” Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ êm tai vang lên ở phía sau lưng cô.
Dụ Tình Không không thể không dừng chân lại, quay người về phía phát ra âm thanh đó.
Lúc này DJ của quán bar cũng đổi loại nhạc Techno ầm ĩ thành loại nhạc sa-pha nhẹ nhàng, êm ái nhưng lại không kém phần mập mờ.
Người đi tới mặc một bộ váy hai dây liền màu bạc, ở dưới ánh sáng mập mờ hiện lên khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ hồng như đang cong lên, mái tóc dài hơi xoăn thả ở một bên ngực, cần cổ thon dài đẹp đẽ, nơi quai xanh xinh đẹp là một chiếc vòng cổ màu bạc tinh tế, thỉnh thoảng lại lấp lóe ánh bạc, càng làm nổi bật vùng da thịt nõn nà đó ở dưới ánh sáng.
“Là cô gọi tôi lại à? Có chuyện gì…” Dụ Tinh Không nhìn quanh bốn phía.
Nhưng một câu “có chuyện gì” của Dụ Tinh Không còn chưa kịp nói xong thì đôi môi đỏ mọng của Lâm Vãn Chiếu đã cong lên: “Có muốn uống vài ly với tôi không?”
Lâm Vãn Chiếu nâng ly rượu lên, uống một hơi hết sạch xong thì nhìn chằm chằm vào cô, giống hệt một con liệp báo đang nhìn vào con mồi vậy.
Dụ Tinh Không nhìn quanh, thấy xung quanh toàn là bóng người đang nhảy nhót theo âm nhạc, lại nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu, cuối cùng nhướn mày: “Có thể.”
“Vậy nhờ anh làm cho quý cô này một ly mặt trời mọc nhé.” Lâm Vãn Chiếu lịch sự nói với bartender một câu, nói xong thì nhìn về phía Dụ Tinh Không: “Ly này cứ để tôi mời cô.”
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà Dụ Tinh Không lại cảm thấy Lâm Vãn Chiếu không giống như những cô gái mà mình từng gặp, đặc biệt là nụ cười và hành vi của đối phương, giống như một cái máy vậy, không nghiêng không lệch, lại có thể gợi lên chỗ nào đó trong trái tim của người khác một cách chính xác.
Dụ Tinh Không thấy hơi kinh ngạc, sau đó ngồi lên ghế cao, bưng ly rượu bartender chuẩn bị lên, nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu: “Cảm ơn.”
Lâm Vãn Chiếu sau khi nghe xong chỉ cười không nói gì, nâng ly rượu lên, sau đó nhẹ nhàng chạm ly với cô, vừa uống vừa đánh giá Dụ Tinh Không. Có thể thấy được một tầng men say ở trong mắt của Lâm Vãn Chiếu.
Chú ý đến tầm mắt của Lâm Vãn Chiếu, đôi mắt của Dụ Tinh Không chớp một cái, đặt ly rượu xuống, cũng nhìn trở về: “Sao cứ nhìn tôi như vậy? Tôi giống người bạn nào đó của cô à?”
Lâm Vãn Chiếu nghe xong thì thu hồi tầm mắt, mỉm cười: “Không phải, có điều đồ đẹp, người đẹp không phải để cho người khác ngắm hay sao?”
“Cảm ơn lời khen…” Dụ Tinh Không mỉm cười: “Có điều tôi ngồi ở bên cạnh cô chỉ xứng làm lá xanh bên cạnh hoa hồng mà thôi.”
Lâm Vãn Chiếu cười rực rỡ: “Cô nói năng khéo miệng thật đấy.”
“Sai rồi.” Dụ Tinh Không nhìn vào hàng rượu ở trên quầy bar, nghĩ ngợi một lát, lại quay đầu nhìn nàng: “Tôi chỉ đang nói thật thôi.”
“Ha ha…” Lâm Vãn Chiếu lại cười tươi lần nữa, sau đó nâng ly lên: “Cheers.”
“Cheers.” Dụ Tinh Không cũng nâng ly lên, chạm vào ly của nàng.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, cũng không biết đã nói bao lâu rồi, lúc Dụ Tinh Không đặt ly rượu xuống thì cũng đã hơi say. Vì vậy cô nhịn không được cau mày lại, đưa tay lên xoa trán cho tỉnh táo chút.
Lúc này tiết tấu âm nhạc lại nhanh hơn, mọi người không ngừng hét chói tai dưới sự cổ động của DJ, Dụ Tinh Không cũng nhìn về phía sân khấu.
“Muốn vào sân nhảy sao?” Lâm Vãn Chiếu nhìn theo tầm mắt của cô, đặt ly rượu xuống, hỏi.
“Không cần.” Dụ Tinh Không thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nàng: “Chỉ ngồi xem là được rồi, chân tay tôi cứng đờ lắm, không phối hợp được, cũng không biết nhảy.”
“Cứ đi thì biết.” Lâm Vãn Chiếu mỉm cười, rũ mắt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô: “Không thử một lần thì sao biết mình có nhảy được hay không?”
Nói xong Lâm Vãn Chiếu giơ tay ra mời cô. Có vẻ như nàng rất tin tưởng vào việc Dụ Tinh Không sẽ đi theo nàng.
Dụ Tinh Không nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng không biết sao lại để tay lên tay nàng, đồng ý lời mời đó. Trên người của người phụ nữ này giống như có một loại ma lực khiến người khác không thể nào từ chối được.
Trên sàn nhảy có rất nhiều này, nên hơi chen chúc. Lâm Vãn Chiếu buông tay Dụ Tinh Không ra, chải lại đầu tóc, sau đó thân thể từ từ đung đưa theo nhịp nhạc, có vẻ cực kỳ tự nhiên.
Bởi vì người tham gia càng ngày càng nhiều, trong lúc vô tình, hai người bị đẩy đến gần nhau hơn. Không biết là ai đứng ở đằng sau Lâm Vãn Chiếu không cẩn thận đụng trúng nàng, vì vậy thân thể của Lâm Vãn Chiếu hơi lảo đảo, cuối cùng ngã về phía của Dụ Tinh Không, cùng lúc đó Dụ Tinh Không cũng đỡ được vai nàng.
Vai của Lâm Vãn Chiếu thon gầy, có vẻ khá nhỏ, tỏa ra hơi nóng ấm áp, lại có hơi bỏng rát. Ánh mắt của Dụ Tinh Không chuyển từ vai nàng lên mặt nàng, bình tĩnh lên tiếng: “Cẩn thận.”
Ở khoảng cách như vậy, Dụ Tinh Không có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lâm Vãn Chiếu, đó là hơi thở mang theo hương hoa nhè nhẹ.
“Cảm ơn.” Lâm Vãn Chiếu nhìn bàn tay để lên vai mình, ngón tay thon dài có vẻ mê người.
“Cô thường hay đến mấy chỗ như thế này à?” Dụ Tinh Không buôn vai nàng ra, để tay xuống.
“Ngẫu nhiên thôi.” Lâm Vãn Chiếu nhướn mày, mỉm cười, nụ cười có vẻ quyến rũ.
Dụ Tinh Không nhìn vào mắt của nàng, tầm mắt lại chuyển xuống môi của nàng: “Thường hay đến gần người lạ như thế này à?”
“Đây là lần đầu tiên đấy.” Lâm Vãn Chiếu nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt của nàng dưới ánh đèn ở trong quán bar cứ như có ngôi sao đang tụ lại vậy.
“Chỗ này có nhiều người như thế, sao cô lại cố tình bắt chuyện với tôi?”
“Bởi vì…” Lâm Vãn Chiếu nhẹ nhàng cười tươi: “Cô đẹp.”
“Ha ha…” Dụ Tinh Không cười nhạt: “Cái lý do này đúng là… Có rất nhiều người cũng thường dùng kịch bản này để đi tán gái đấy.”
“Thế à?”
“Đúng vậy.” Dụ Tinh Không gật đầu.
Lâm Vãn Chiếu nghe thế thì bật cười, trên mặt lộ vẻ quyến rũ, giống như yêu nữ ngàn năm vậy. Dụ Tinh Không nhìn nàng, cổ họng không nhịn được hơi run, cứ có cảm giác chỗ nào đó không đúng lắm, là do cô uống quá nhiều rượu à, không ngờ lại sinh ra ý nghĩ muốn làm gì đó với nàng… Đúng là kì quái, muốn ngủ với phụ nữ, sao cô lại sinh ra ý nghĩ như thế cơ chứ…
“Thế…” Lâm Vãn Chiếu lại đến gần cô hơn, thân thể giống như không có xương vậy, dán sát vào người của Dụ Tinh Không, trên người có hơi nóng.
“Hửm?” Cổ họng của Dụ Tinh Không run lên.
“Thế thì làm vậy có càng giống như đang tán gái hơn không…” Đôi tay của Lâm Vãn Chiếu để lên vai cô, môi sát lại gần, hé miệng nói chuyện.
Giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, thanh tuyến kéo dài ra, có vẻ lười biếng và mềm mại, lại mang theo chút gì đó quyến rũ, mê hoặc lòng người.
“Chuyện gì…” Thân hình của phụ nữ cố tình dán sát vào người mình, mềm tới mức chỉ muốn đưa tay ôm vào lòng, Dụ Tinh Không ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào mắt của Lâm Vãn Chiếu. Đối với người phụ nữ giống như yêu tinh ngàn năm trước mắt này, trong người của cô cứ như có ngọn lửa nóng rực đang bùng lên, càng cháy càng mạnh, càng khiến cho cô cảm thấy khát khô cổ.
“Cô thử đoán xem…” Lâm Vãn Chiếu nói, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy cằm của Dụ Tinh Không.
Trên môi của Lâm Vãn Chiếu dường như có ánh sáng không ngừng lấp lánh, hơi thở của nàng từ từ đến gần, Dụ Tinh Không cứng đờ người, chỉ cảm thấy bên tai dường như có tia điện khiến cô tê dại, sau đó cô cứ như bị ma quỷ ám vào người, nắm tay kéo Lâm Vãn Chiếu đi ra khỏi sàn nhảy, đi đến chỗ có ít người một chút, rồi đẩy nàng vào sát góc tường, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng.
Thân thể của Lâm Vãn Chiếu hơi run rẩy, khóe môi cong lên, vươn tay chạm vào đai an toàn bị tuột xuống của mình.
Dụ Tinh Không nhìn chằm chằm vào nàng, bỗng nhiên kéo nàng vào lòng ngực mình, đôi tay ôm chặt lấy eo nàng, trong mắt còn chứa men say, cúi người để ở chỗ cổ của nàng: “Muốn quyến rũ tôi?”
Dụ Tinh Không vừa mở miệng thì hơi thở của cô đã phả vào tai của Lâm Vãn Chiếu, từ tai tỏa ra khắp toàn thân, khiến cho Lâm Vãn Chiếu nổi cả da gà.
Trong lúc thân mật, Lâm Vãn Chiếu hơi nghiêng mặt tránh đi, cầm lấy một lọn tóc của Dụ Tinh Không, ngẩng đầu nhìn sườn mặt dễ nhìn của cô, giơ tay để lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Tôi thành công quyến rũ được cô sao?”
Dụ Tinh Không nhìn về phía nàng, ánh mắt thay đổi theo nhịp thở của nàng, sau đó bỗng nhiên nâng cằm nàng lên, hôn lên đôi môi không ngừng khiêu khích mình kia. Vốn chỉ định hôn nhẹ nhưng đôi môi của Lâm Vãn Chiếu quá mềm mại và ngọt ngào, Dụ Tinh Không cứ thế đắm chìm vào trong đó, tiếp theo còn giữ chặt gáy của nàng, cạy răng của nàng ra.
Môi răng quấn quít vào nhau, mùi rượu nhè nhẹ lan tỏa khắp miệng của Lâm Vãn Chiếu, mùi thơm ngào ngạt và hơi thở ấm áp kia khiến nàng cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nào trốn được. Khi bàn tay của Dụ Tinh Không từ từ vuốt ve phần lưng của nàng, Lâm Vãn Chiếu lại cảm nhận được cảm giác say mê khi thiếu ô xi, cùng lúc đó, cô lại không muốn Dụ Tinh Không dừng lại chút nào, còn muốn cảm nhận được nhiều hơn…
Cuối cùng Dụ Tinh Không vẫn từ từ dời khỏi đôi môi của Lâm Vãn Chiếu, ngón tay lau đi sợi chỉ bạc trên đó, trán hai người kề vào nhau, nhắm mắt ổn định lại hơi thở…
Ngực của Lâm Vãn Chiếu không ngừng lên xuống, hơi thở cũng dồn dập, sau đó lại nhón chân, hai mắt tỏa ra sự mê say kề sát vào tai của cô: “Gần đây có khách sạn, tôi từng ở rồi, mọi thứ đều có đầy đủ sạch sẽ hết. Hơn nữa…”
Đôi môi ửng đỏ của Lâm Vãn Chiếu lúc đóng lúc mở, giọng điệu ngọt nị, cực kỳ ái muội: “Giường cũng rất mềm, có muốn đến đó không?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)