Chương 18:
Cuối cùng Lâm Vãn Chiếu cũng từ từ buông tay ra, tiếp tục ngủ say.
Dụ Tình Không cứ như trút được gánh nặng, lật người nằm ở một bên, nhìn chằm chằm vào trần nhà, hít sâu một hơi.
Nhưng khi cô định đứng dậy thì Lâm Vãn Chiếu lại để tay trên eo của cô, dùng sức ôm chặt, còn dùng đầu cọ vào lưng cô.
Cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tràn, Dụ Tình Không chỉ cảm thấy bản thân sắp không hít thở được nữa rồi.
Sau đó Dụ Tình Không nhắm chặt hai mắt lại, cổ họng rung động lên lên xuống xuống, nắm chặt cổ tay của nàng, muốn kéo tay nàng ra, nhưng lại nghe thấy Lâm Vãn Chiếu nhỏ giọng hô một tiếng: “Mẹ…”
Dụ Tình Không nghe thế, quay người lại nhìn nàng, phát hiện hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt lại, có chất lỏng trào ra từ khóe mắt, lại chảy xuống dưới, lông mi ướt nhẹp, dính vào nhau.
Dụ Tình Không sửng sốt, vươn tay chuẩn bị lau nước mắt giúp nàng, nhưng lúc này toàn thân của Lâm Vãn Chiếu lại run lên, hít mũi, bàn tay nắm chặt lấy quần áo của Dụ Tình Không, ôm Dụ Tình Không chặt hơn, cũng vùi đầu vào cổ cô, nghẹn ngào: “Mẹ hư lắm…”
Mà lúc này thân thể của Lâm Vãn Chiếu chợt run lên, bỗng nhiên tỉnh lại. Chỉ là giấc mơ kia quá chân thật, khiến cho cô hãm sâu vào trong đó dù cho đó chỉ là một giấc mơ.
Qua một lúc lâu, Lâm Vãn Chiếu cuối cùng mới ý thức được mình đang ôm một người khác, toàn thân cứng đờ, từ từ mở mắt ra.
“Tình Không?” Lâm Vãn Chiếu ngẩn người.
Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng, tự hỏi một lát, mở miệng: “Tôi thấy cô ngủ ở bên ngoài nên mang cô vào trong phòng, sau đó cô vẫn ôm tôi không buông.”
Lâm Vãn Chiếu nghe xong lại giật mình, sau đó lập tức buông tay ra, túm một lọn tóc, nhíu mày nói: “Ngượng ngùng.”
“Không có việc gì.” Dụ Tình Không lắc đầu, sau đó ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, tìm được khăn giấy ở trên tủ đầu giường đưa cho Lâm Vãn Chiếu.
Ngón tay của Lâm Vãn Chiếu hơi cứng lại, nhận lấy khăn giấy, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Dụ Tình Không suy nghĩ một lát, hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
Lâm Vãn Chiếu nắm chặt khăn giấy ở trong tay, cúi đầu xuống, lắc đầu.
“Tối hôm qua đi ngủ mấy giờ thế?” Dụ Tình Không lại hỏi.
“Không rõ nữa, chỉ biết lần cuối cùng xem đồng hồ thì đã hơn 3 giờ sáng rồi.” Lâm Vãn Chiếu dùng khăn giấy để lên chóp mũi, âm thanh cũng vững vàng hơn.
“Còn buồn ngủ không?” Dụ Tình Không lại quay đầu nhìn nàng.
Lâm Vãn Chiếu hơi nghiêng sang một bên, lắc đầu.
Dụ Tình Không nhìn chăm chú vào mái tóc của nàng, lại mở miệng lần nữa: “Có đói bụng không?”
Lâm Vãn Chiếu nghe vậy gật đầu: “Có hơi.”
“Vậy để tôi đi nấu cơm.” Dụ Tình Không nói, đôi tay chống giường, chuẩn bị ngồi dậy.
Nhưng lúc này Lâm Vãn Chiếu lại duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lấy cô tay cô.
Trời đã sáng, ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua tấm màn, chiếu rọi căn phòng, hiện lên sắc điệu tươi mát lại mông lung, đáy mắt của Lâm Vãn Chiếu giống như sương sớm ban mai, mênh mông sương mờ, nhìn mà thấy thương.
“Tổng giám đốc Lâm?” Dụ Tình Không nhìn vào cổ tay của mình.
“Đúng là mơ thấy ác mộng, cảm giác có hơi khó chịu, muốn ôm một cái cơ.” Lâm Vãn Chiếu giả vờ nhu nhược đáng thương.
Dụ Tình Không nhớ đến bộ dạng ngủ mơ của nàng ban nãy, cúi đầu tự hỏi một lát, cuối cùng thở nhẹ một tiếng, vươn tay ôm vai của Lâm Vãn Chiếu, ôm nàng vào trong ngực.
Thân thể của nàng vừa mềm mại vừa ấm áp, Dụ Tình Không ôm nàng vào lồng ngực, cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy trong lòng của hơi khổ sở, lại không biết làm thế nào để an ủi nàng, dù sao thì cô cũng không biết nhiều lắm về chuyện của Lâm Vãn Chiếu.
Qua một lúc sau, Lâm Vãn Chiếu gác cằm lên vai của Dụ Tình Không, khe khẽ thở dài, sau đó lại khàn khàn nói: “Nằm trong lòng ngực của cô thoải mái thật đấy.”
Dụ Tình Không nghe vậy nhẹ nhàng nghiêng đầu, cánh tay dần trở nên cứng đờ: “Thế à?”
“Ừm…” Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn vành tai của cô.
“Cô…” Dụ Tình Không hơi hé miệng ra, cuối cùng vẫn chuyển chủ đề: “Muốn ăn cái gì?”
Lâm Vãn Chiếu suy nghĩ: “Tôi muốn ăn bánh khoai tây, cái loại bánh cắt thành sợi nhỏ rồi chiên giòn ấy.”
“Còn có sao?” Dụ Tình Không lại thấp giọng hỏi.
“Cô nấu gì tôi cũng ăn được.” Lâm Vãn Chiếu nhẹ giọng nói.
“Được rồi, vậy cô ngủ thêm một lát đi, tôi nấu xong sẽ gọi cô rời giường.” Dụ Tình Không nói, vội buông nàng ra, đứng lên.
“Cô tốt thật đấy.” Lâm Vãn Chiếu nhìn chăm chú vào cô, khẽ cười lên.
Dụ Tình Không sửng sốt một hồi, sau đó hơi xấu hổ nhìn sang một bên: “Tôi đi phòng bếp, cô nhắm mắt lại đi, ngủ thêm một lát.”
“Được.” Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn cô đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục nằm xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Có điều cẩn thận ngẫm lại cũng mất mặt quá đi, lại còn khóc tỉnh nữa chứ. Hơn nữa còn bị Dụ Tình Không nhìn hết.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, Lâm Vãn Chiếu không nhịn được run rẩy, sau đó bò lên đầu giường lấy ra một tấm gương nhỏ.
Mẹ nó, quá xấu.
Lâm Vãn Chiếu ấn gương xuống giường, cắn chặt môi, xoa trán, bắt đầu nghi ngờ về cuộc sống. Muốn biến cuộc sống này thành một bức tranh ghê, những thứ gì không tốt đẹp có thể xóa đi.
Chớp mắt đã đến buổi chiều, bởi vì tối hôm qua Lâm Vãn Chiếu dùng thuốc lăn qua lăn lại, hơn nữa bị thương là thật, nhưng thương nặng là giả, dù sao cũng có chút giả vờ ở trong đó, cho nên chân cũng không bị gì nặng cả, cho nên bắt đầu đi đến một chỗ chiếu phim gần đó với Dụ Tình Không.
Dụ Tình Không mua hai tấm vé xem phim chiếu lúc 2 giờ rưỡi, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim cho nên đi dạo một vòng quanh khu mua sắm cùng Lâm Vãn Chiếu.
Đi tới đi lui, hai người đi đến một cửa hàng nhỏ.
Cửa hàng nhỏ nhưng cái gì cũng có bán, từ búp bê đến mũ, từ thắt lưng đến khung ảnh. Có điều thần kỳ là cho dù nhiều đồ như thế nhưng cửa hàng cũng không có vẻ lộn xộn gì, ngược lại còn có vẻ đặc sắc.
Lúc Dụ Tình Không đang cầm một quyển notebook xem qua xem lại thì hai cô gái đứng ở bên cạnh đi đến.
Cô gái A nói: “Trần Hạo tỏ tình với cậu à?”
Cô gái B gật đầu: “Đúng thế, phiền phức lắm, vốn dĩ chúng mình có thể làm bạn nhưng cậu ấy bỗng nhiên làm như thế, mình cũng chỉ có thể từ chối cậu ấy, dù sao thì mình cũng không thích cậu ấy, cho nên không cần khiến cậu ấy có hy vọng…”
Cô gái A thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cầm lấy một cái mũ khác: “Cái mũ này đẹp thật đấy, vừa nhìn đã thấy hợp với cậu, cậu thử đội lên xem?”
……….
Lâm Vãn Chiếu đứng ở một bên nghe xong cuộc đối thoại của hai người, trong lúc lơ đãng nhăn mày lại, lại quay đầu nhìn Dụ Tình Không đứng ở bên cạnh, phát hiện lúc này Dụ Tình Không đang đùa giỡn một bộ trang trí hình xương khô, chọc một chút thì cái đầu lâu kia sẽ đung đưa đung đưa, nhìn vừa xấu vừa ngốc.
Lâm Vãn Chiếu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng nói một câu: “Cô cũng giống như cô gái kia à?”
“Hả?” Dụ Tình Không buông đồ trang trí xuống, nhìn theo tầm mắt của Lâm Vãn Chiếu, cuối cùng dừng lại ở trên người của một cô gái để tóc đuôi ngựa, đeo một cái cặp sách học sinh màu đen.
“Bọn họ vừa nói chuyện đấy, chính là chuyện có một nam sinh tỏ tình với cô ấy, hình như còn là bạn của nhau nữa, cho nên cô ấy quyết định từ chối người bạn này. Nếu bạn của cô cũng tỏ tỉnh với cô, mà cô không có cảm giác gì với người đó thì cô cũng sẽ chọn cách làm này à?” Lâm Vãn Chiếu vừa nói vừa cầm một cái ly lên.
Dụ Tình Không tự hỏi một lát, gật đầu: “Sẽ.”
Đúng là đáp án có trong dự kiến, Lâm Vãn Chiếu hơi nhăn mày, sau đó cười nói: “Tuyệt tình đến thế à?”
“Đây cũng không phải là tuyệt tình.” Dụ Tình Không lấy một bộ đồ trang trí hình xương khô ở trên kệ, xem giá cả: “Chỉ là tôi cảm thấy nếu không thích người ta thì không nên cho người ta hy vọng mới đúng, như thế sẽ không làm tốn thời gian của người đó, không đúng à?”
“Nếu xét về mặt lý trí thì làm sẽ cũng tốt. Nhưng nếu xét theo mặt tình cảm thì cô có thể nhẫn tâm hoàn toàn cắt đứt liên hệ với người bạn kia của mình à? Dù sao cũng đã từng là bạn của nhau, cũng đã từng có những hồi ức về nhau.” Lâm Vãn Chiếu nhìn bộ xương khô ở trong tay cô, đôi tay ôm ngực.
“Cho dù không thể nhẫn tâm được thì cũng bắt buộc phải nhẫn tâm.” Dụ Tình Không yên lặng nhìn nàng.
“Hửm… Cho nên nếu có ngày tôi lỡ thích cô thì tôi có nên lo lắng về chuyện này không?” Sau đó Lâm Vãn Chiếu lại dường như đang nói đùa, nói một câu như thế.
Lúc nói ra những lời này, mặc dù mặt ngoài của Lâm Vãn Chiếu có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lại hoảng loạn cực kỳ.
Dụ Tình Không sửng sốt, nắm chặt đồ trang trí hình xương khô, cúi đầu nhìn chăm chú vào kệ hàng, nhăn mày lại.
Lâm Vãn Chiếu thấy bộ dạng này của cô thì cảm thấy đã hiểu được, bỗng có hơi chua xót, đồng thời cũng cảm thấy vấn đề này của mình có hơi buồn cười, vì thế mở miệng chế nhạo: “Sao nào, bây giờ đã bắt đầu tự hỏi muốn làm thế nào để cách xa tôi nếu chuyện này xảy ra à?”
Dụ Tình Không đặt tay ra sau lưng, từ từ nắm chặt.
“Cho nên tổng giám đốc Lâm sẽ thích tôi à?” Lúc này Dụ Tình Không bỗng nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Câu hỏi này khiến chỗ nào đó ở trong nội tâm của Lâm Vãn Chiếu bị chọc trúng, nàng bỗng cảm thấy toàn thân tê dại, trong đầu cực kỳ trống rỗng.
“Hửm?” Dụ Tình Không lại nghiêng đầu.
Nhưng sau đó Lâm Vãn Chiếu vẫn kịp thời ổn định lại tâm trí, lộ ra một nụ cười, lấy tiến làm lùi, để sát vào người Dụ Tình Không, gần gũi nhìn chằm chằm cô, giơ tay cầm lấy cằm của Dụ Tình Không: “Vậy quý cô này sẽ sợ hãi khi bị tôi thích sao?”
Hương thơm ngọt ngào lan rộng ra, Dụ Tình Không bỗng nhìn vào sâu trong đáy mắt của nàng, lại nhìn chằm chằm vào đôi môi phấn nộn kia, môi mím chặt lại, trái tim bỗng nhảy lên vài cái.
Lúc này có người đứng ở bên cạnh lỡ đụng vào người của Dụ Tình Không, khiến cho Dụ Tình Không lảo đảo đụng vào người Lâm Vãn Chiếu.
Lâm Vãn Chiếu kề sát ngực cô, chỉ có cảm giác nhiệt độ dần cao lên, sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu, âm thanh mềm mại như nước: “Tình Không, sao tim cô lại đập nhanh như vậy... “
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)