Chương 15:
“Cái gì?” Lâm Vãn Chiếu nhịn không được sửng sốt.
“Những người đó đều là người xa lạ, không lẽ tổng giám đốc Lâm muốn tôi đối đãi với cô như người xa lạ à?” Dụ Tình Không tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Vãn Chiếu lại sửng sốt một hồi, sau đó thấp giọng nói: “Không muốn.”
“Tôi sẽ đi đến nhà của cô nhân viên tính tiền đó nấu cơm à?” Dụ Tình Không lại hỏi.
“Sẽ không.” Lâm Vãn Chiếu lại lắc đầu lần nữa.
“Ừm.” Dụ Tình Không gật đầu: “Tôi chỉ là không biết nên đối đãi với mỗi quan hệ giữa cô và tôi như thế nào mà thôi.”
Lâm Vãn Chiếu nghe đến đây thì trong lòng hơi căng thẳng, suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng: “Tóm lại nếu có chút chuyện cô không muốn thì cứ việc nói thẳng. Tôi không phải kiểu người la liếm lì lợm, cũng không phải nhất định muốn lên giường với cô, bây giờ quan hệ giữa hai ta cứng ngắc như thế khiến tôi cảm thấy khá kì quái, sau này còn phải chạm mặt nhiều lần ở công ty nữa, cũng không thể cứ để mãi thế được…”
Nói đến cuối cùng, Lâm Vãn Chiếu lại nói: “Nếu có thể… Cô cứ coi như giữa hai ta chưa xảy ra chuyện gì hết.”
Sau khi nói xong những lời này, không khí giữa hai người lại quay về vẻ yên tĩnh khác lạ kia. Lâm Vãn Chiếu cũng không nói rõ được cảm xúc bây giờ của mình là gì nữa, chỉ cảm thấy một bước sai, những bước khác đều sai, giống như có nói gì cũng chỉ khiến mọi việc kỳ quái hơn thôi.
Dụ Tình Không cúi đầu đi đường một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Được rồi, tôi đã biết ý của tổng giám đốc Lâm. Chúng ta hình như sắp đến rồi.”
“Ừm.” Lâm Vãn Chiếu nhìn phía trước, lại gật đầu, nhíu mày nói: “Tôi đói bụng.”
“Đói bụng?” Dụ Tình Không nâng nàng lên một chút: “Ban nãy không phải còn nói không ăn một bữa cũng không chết được à?”
Lâm Vãn Chiếu siết chặt bàn tay để ở trước mặt cô: “Hình như sẽ chết người thật.”
Nói xong bụng của Lâm Vãn Chiếu lại kêu thêm hai tiếng nữa.
“Ban nãy ở trong siêu thị tôi hỏi cô có muốn mua tạm thứ gì đó lót bụng hay không, cô lại bảo không cần…” Dụ Tình Không nhìn về phía con đường ở dưới ánh đèn.
“Lúc đó không phải còn đang giận cô à? Dù sao cũng giận no rồi, còn ăn uống gì nữa…” Lâm Vãn Chiếu vừa nhớ đến chuyện này thì lại thấy tức giận: “Chờ lát nữa tôi muốn ăn ba chén cơm, nên đừng có nấu ít nhé.”
Dụ Tình Không nghe xong bỗng dưng lại bật cười. Những lời này chả khác gì lời của con nít cả.
“Cười cái gì?” Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì.” Dụ Tình Không lắc đầu.
Đi đến trước cửa, Lâm Vãn Chiếu xuống khỏi lưng của Dụ Tình Không, nhập mật mã: “Mèo của tôi thực sự chả ngoan chút nào, mèo nhà người ta có khi sẽ ngồi ở trước cửa chờ chủ nhân về, nhưng mèo của tôi thì lại khác, chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa sẽ chạy. Tôi cũng không rõ nữa, tôi có phải Voldemort hay gì đâu…”
Lúc này Lâm Vãn Chiếu mở cửa ra, lúc cô còn đang định than thở thì lại thấy một bóng trắng bỗng nhiên lao đến, không ngừng kêu “meo meo”, cọ chân của Dụ Tình Không. Vì thế Dụ Tình Không mỉm cười, ngồi xổm xuống cào cằm của nó.
Lâm Vãn Chiếu bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, sau khi đổi dép xong thì xách đống đồ ăn ở dưới đất lên, đỡ tường đi khập khiễng vào trong nhà bếp: “Quả nhiên tôi là Voldemort.”
Dụ Tình Không nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn nàng, đặt mèo con sang một bên, thay dép rồi đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Lâm Vãn Chiếu, vươn tay xách lấy đống đồ ở trên tay nàng: “Đưa tôi cầm cho, nếu cô không muốn vết thương ở trên chân càng nặng thêm.”
“Cảm ơn.” Cuối cùng Lâm Vãn Chiếu cũng nói ra hai chữ.
“Không cần khách sáo.” Dụ Tình Không đẩy kính mắt, lắc đầu, đi về phía phòng bếp.
“Gạo ở trong cái thùng nhỏ ở ngăn thứ hai của cái tủ màu trắng.” Lâm Vãn Chiếu lại nói một câu.
Vì thế Dụ Tình Không giơ tay, làm ra ký hiệu “ok”.
Lâm Vãn Chiếu nhìn vào bóng lưng của cô hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, kéo ngăn tủ ra lấy ra một cây quải trượng lần trước dùng khi bị thương, lại lấy ra một lọ thuốc, đi đến sô pha cẩn thận xoa lên mắt cá chân của mình.
Phòng bếp của Lâm Vãn Chiếu rất lớn, những thứ nên có đều có, có thể nói là rất hoàn hảo. Có điều Dụ Tình Không sau khi liếc nhìn một vòng thì phát hiện những thứ kia đều rất mới, vừa nhìn đã biết không được dùng nhiều.
Múc gạo nấu cơm, hái đậu cô ve, cạo khoai tây, cắt thịt bò để ở một bên xong xuôi, Dụ Tình Không lại lấy tỏi ra lột.
Mà lúc này Lâm Vãn Chiếu chống quải trượng cũng xuất hiện ở cửa.
“Nghiêm trọng đến thế à?” Dụ Tình Không quay đầu nhìn nàng: “Có cần đi bệnh viện khám qua không?”
“Không cần, vừa mới xoa dầu rồi, cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều. Cái quải trượng này trong nhà có sẵn, không dùng thì tiếc.” Lâm Vãn Chiếu đi đến, lắc đầu.
Dụ Tình Không gật đầu, lột một củ tỏi, lại hỏi: “Trước kia chân cô cũng từng bị thương à?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì cô nên ít dùng giày cao gót lại đi.” Dụ Tình Không liếc về phía chân của nàng.
“Tôi thích để mình có vẻ cao gầy một chút, như thế dáng người mới đẹp được.” Lâm Vãn Chiếu không có cách nào bỏ qua dáng người được, lúc trước cô bị béo, đến giờ còn thấy sợ.
“Đã đủ cao rồi, tổng giám đốc Lâm cũng cao khoảng 1 mét 7 đúng không?” Dụ Tình Không lại nhìn nàng lần nữa, tiếp tục cúi đầu lột tỏi: “Có mặc hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
“Một mét sáu tám.” Lâm Vãn Chiếu nhìn sườn mặt của cô, chỉ cảm thấy bản thân chẳng bao giờ xem chán Dụ Tình Không.
“Cũng chẳng chênh lệch gì mấy. Bây giờ mới chuẩn bị mà thôi, thịt bò cần phải hầm khá lâu, tổng giám đốc Lâm có muốn ngồi ăn chút trái cây hay gì đó không?” Dụ Tình Không cầm tỏi rửa qua một lần, tắt vòi nước, để lên thớt.
“Không cần, tôi muốn nhìn cô một lát…” Lâm Vãn Chiếu đi đến dừng lại bên cạnh cô.
“Hửm?” Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng.
“Nhìn xem cách làm của cô. Tôi nấu ăn rất tệ, có lẽ có thể học được vài chiêu của cô đấy.” Lâm Vãn Chiếu đụng vào tầm mắt của cô, kịp thời sửa miệng.
“Vậy cô cứ xem đi.” Dụ Tình Không gật đầu, sau đó dùng dao nhanh nhẹn đập mấy củ tỏi, sau đó cắt miếng, để ở một bên, lại rửa sạch một củ gừng, cắt thành miếng mỏng vừa đủ, toàn bộ quá trình có vẻ thành thạo, lưu loát, khiến người xem có cảm giác như đang xem một bộ phim vậy.
“Dụ Tình Không, cô từng học làm đầu bếp à? Động tác thành thạo ghê.” Lâm Vãn Chiếu yên tĩnh nhìn một lúc, nhịn không được hỏi.
“Không phải, có điều lúc mới tốt nghiệp còn khá nghèo nên cùng bạn bè thuê chung một phòng trọ, sau đó mỗi người chung một nửa tiền, mỗi ngày tự mình mày mò nên mới thế.” Dụ Tình Không để nồi nước lạnh lên bếp, sau đó bỏ thịt bò, rượu và gia vị vào, một bên nói.
“Lúc tôi học đại học chỉ ở ký túc xá.” Sau khi Lâm Vãn Chiếu tốt nghiệp thì ở trong phòng mà ba nàng mua.
“Bình thường, dù sao cô cũng không thiếu tiền.” Dụ Tình Không bật bếp: “Lúc đó phòng trọ của chúng tôi rất nhỏ, chỉ có một cái giường, hai người ngủ cùng nhau, không có điều hòa, mùa hè chỉ có một cái quạt điện thổi phần phật, ai cũng mong người kia lăn xa một chút, mùa đông thì thường ôm nhau cùng ngủ. Lúc đó bà ngốc kia còn chê tôi quá gầy, ôm vào chả có tí cảm xúc nào.”
Lâm Vãn Chiếu nghe đến đây, mím môi: “Con gái à?”
“Đúng thế.” Dụ Tình Không gật đầu, lại đẩy kính lên, nghiêng đầu nhìn nàng: “Cho nên tôi mới cảm thấy mình không có khả năng là cong, bởi vì lúc đó ngày này cũng kề cận da thịt với người khác, nếu muốn cong thì đã sớm cong rồi.”
Lâm Vãn Chiếu nghe xong muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu. Cho nên hóa ra là thẳng nữ thật à? Ánh mắt của Lâm Vãn Chiếu trầm xuống.
Cuối cùng Lâm Vãn Chiếu cũng không chịu đựng nổi, đi đổi một bộ váy ngủ hai dây thoải mái khác, sau đó ngồi ở trên sô pha xem ti vi.
Qua một hồi lâu, cuối cùng đồ ăn cũng nấu xong. Vì thế Dụ Tình Không bưng tất cả lên trên bàn cơm, sau đó xoa tay, đi đến bên cạnh sô pha ở trong phòng khách.
Ti vi ở trong phòng khách còn đang bật, đang chiếu một video quảng cáo nhạt nhẽo.
Còn Lâm Vãn Chiếu có lẽ do quá mệt mỏi nên đã đắp chăn nằm ngủ ở trên sô pha.
“Tổng giám đốc Lâm, cơm nấu xong rồi.” Dụ Tình Không nhìn ti vi, cầm điều khiển từ xa tắt nó đi, sau đó đi tới ngồi xổm ở trước mặt Lâm Vãn Chiếu, giơ tay vỗ đầu của nàng: “Có muốn dậy ăn không?”
Lúc này ngón tay của Lâm Vãn Chiếu hơi run, mày cau lại, rầm rì một tiếng. Sau đó chợt xoay người lại, vì thế nên chăn tuột xuống khỏi người nàng.
Váy ngủ hai dây làm bằng tơ lụa có vẻ bóng loáng và mềm mại, cũng khiến đường cong lả lướt của nàng trở nên hoàn mỹ hơn, hơn nữa lúc này váy cũng hơi tuột xuống, lộ ra cái đùi bóng loáng trắng nõn gợi cảm.
Da như bạch ngọc, mềm mại động lòng người.
Sau đó Lâm Vãn Chiết rên rỉ một tiếng, hai chân bóng loáng hơi khép lại, lại xoay người sang một bên, mu bàn tay để ở trên trán.
Môi răng hơi hé, dây lưng ở trên vai cũng tuột xuống một nửa…
Dụ Tình Không nhìn chằm chằm lọn tóc để ở khóe môi của nàng, cùng với bộ dạng tràn ngập quyến rũ kia, chỉ cảm thấy cực kỳ ngon miệng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy cả người khô nóng, nhịn không được chuyển tầm mắt sang một bên, nhưng trái tim lại đập dồn dập không ngừng…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)