Chương 11:
Hai giờ sáng, đêm khuya thanh vắng.
Trên đường phố ở thành phố Hoa ít xe chạy qua hơn, cũng gần như không có ai đi ở trên đường nữa, mặc dù đã được ánh đèn thành thị bao lấy nhưng màn đêm vẫn còn hiện nét cô đơn khó tả.
Trong lúc này, trên giường trong phòng khách sạn, quần áo vứt lung tung ở cuối giường, chăn gối ở trên giường nhăn nhúm, lộn xộn.
Lâm Vãn Chiếu nhìn chăm chú vào đôi tay đang chống trên giường của Dụ Tình Không, lồng ngực không ngừng phập phồng: “Dục vọng của cô cũng mãnh liệt thật đấy, cô có chắc rằng… Mình không thích con gái không?”
Dụ Tình Không nắm lấy cổ tay của nàng, thở một cách nặng nề: “Không thích….”
“Vậy sao cô lại có phản ứng với con gái?” Lâm Vãn Chiếu nhướn mày.
“Tóm lại là không phải…” Dụ Tình Không cúi người xuống, nhắm mắt nằm kề bên khuôn mặt trắng nõn của nàng.
“Nói dối…” Hơi thở của Dụ Tình Không phả vào khiến phần cổ ngứa ngáy, Lâm Vãn Chiếu nhịn không được hơi cựa quậy cổ tay: “Tôi, tôi không tin.”
Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào môi nàng, mở miệng: “Thật đấy.”
Lâm Vãn Chiếu nghe được lời này, bỗng nhiên xoay người lại, nắm lấy bả vai của Dụ Tình Không, đè cô xuống: “Thẳng nữ sẽ không bị đồng tính dụ hoặc dễ dàng như thế này, cô có biết không? Cho dù là say…”
Dụ Tình Không nghe vậy thì ngồi dậy trước mặt nàng, vươn tay ôm cổ nàng, kéo nàng xuống, chặn lại môi của nàng để ngắt lời nàng muốn nói.
Môi răng chạm vào nhau, da thịt kề sát lại, không ngừng đòi lấy.
Hơi nóng đan xen khiến trán của Lâm Vãn Chiếu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chỉ cảm thấy toàn thân đều đang kêu gào, muốn nhận được an ủi.
“Tình Không…” Lâm Vãn Chiếu đưa tay ôm lấy cô, âm thanh trở nên mềm mại nhẹ nhàng, dường như sắp chảy ra nước vậy.
Sau khi nghe thấy âm thanh của Lâm Vãn Chiếu, đại não của Dụ Tình Không cứ như đang bốc lên một ngọn lửa, mà ngọn lửa kia còn không ngừng cháy lớn hơn nữa, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ lý trí của cô.
Giống như bầu trời nóng rực vào tháng sáu, cuối cùng vẫn phải chịu thua, cho nên mưa rơi không dứt, lao đến mãnh liệt không thể nào cản nổi, không thể nào quay lại như cũ được…
Sau khi mọi thứ kết thúc, ngoài cửa sổ không biết từ khi nào thì đổ mưa. Giọt mưa rơi xuống một cách thưa thớt, đập vào khắp mọi thứ, tạo ra khúc nhạc đứt quãng, cũng để lộ ra một phần cô đơn trong đó.
Mà hai người lăn lộn hồi lâu trên giường cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, khi Dụ Tình Không tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng rồi. Bởi vì cồn cho nên cô chỉ cảm thấy đầu của mình đau đớn cực kỳ, giống như bị người nào đó xem là bao cát và đánh một cách tàn nhẫn, khiến cô không thể không đưa tay lên xoa nhẹ.
Sau đó Dụ Tình Không cúi đầu, phát hiện trên người không mặc cái gì cả. Hơn nữa không chỉ đau đầu mà thân thể cũng rất nhức, nếu có người bảo cô bị mộng du nên đánh võ cả đêm cô cũng sẽ tin.
Tối hôm qua cô lại làm gì chứ…
Đúng lúc này điện thoại của Dụ Tình Không bỗng nhiên vang lên một tiếng, vì vậy cô men theo âm thanh, rút điện thoại ra khỏi quần, sau đó mở khóa ra.
Trên Wechat có một tin nhắn mà Lâm Vãn Chiếu gửi đến.
-- Buổi sáng tốt lành ~ Bởi vì đột nhiên có việc cho nên tôi đi ra ngoài trước, không gọi cô dậy, bữa sáng tôi đã để ở trên bàn rồi, cô tỉnh lại nhớ ăn đấy, sau đó đến buổi triển lãm.
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Dụ Tình Không vẫn gửi tin nhắn qua cho nàng:
- Tối hôm qua tôi lại làm gì nữa à?
Qua một lát, lúc Dụ Tình Không đang đánh răng thì nhận được tin nhắn phản hồi của Lâm Vãn Chiếu.
- Tối hôm qua… Cô rất nhiệt tình, sao thế, không nhớ được à?
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Dụ Tình Không thậm chí còn quên cả việc đánh răng, ngơ ngác nhìn vào những dòng chữ kia, cuối cùng dùng tay chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu xuống. Cô nhớ ra rồi.
Nhưng cuối cùng Dụ Tình Không vẫn nén lại suy nghĩ, sửa soạn xong mọi thứ, đi đến buổi triển lãm. Cho dù thế nào thì cũng không thể để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc được.
Ở hiện trường có rất nhiều quầy hàng, cũng có rất nhiều người, âm thanh ầm ĩ. Dụ Tình Không đi một vòng quanh chỗ này, cuối cùng mới nhìn thấy Lâm Vãn Chiếu đang đứng ở cạnh một quầy hàng, lúc này nàng mang theo nụ cười thương nghiệp, đứng nói chuyện cùng người khác.
Vì vậy Dụ Tình Không ổn định lại cảm xúc, đi về phía nàng.
Phát hiện Dụ Tình Không đang đi đến, Lâm Vãn Chiếu ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe môi nở nụ cười nhạt, trên mặt hiện lên vẻ sâu xa.
Dụ Tình Không không biết vì sao, chợt nắm chặt bàn tay đang rũ ở bên cạnh.
Sau khi kết thúc công tác, trở về công ty, hai người cũng không tiếp xúc gì nhiều. Bởi vì gần đây Lâm Vãn Chiếu có vẻ khá bận rộn, giống như siêu nhân, không ngừng bay qua bay lại giữa những thành phố khác nhau, mà Dụ Tình Không cũng có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết cho nên ngoại trừ chạm mặt ở trong buổi họp thì hai người cũng không có cơ hội gặp nhau, vì vậy thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Dụ Tình Không cũng thoáng buông lỏng một chút.
Nhưng đồng thời cô lại luôn nhớ đến cảm giác sung sướng kia của hai người khi ở… Trên giường. Không được, không thể cứ thế được.
Thứ sáu.
Dụ Tình Không đi khảo sát mấy cửa hàng ở phía dưới, thăm dò nội dung ý kiến của chủ cửa hàng, sau đó trở về công ty, lại đi ăn trưa cùng với Trương Tuyết.
Vừa mới ngồi xuống, Trương Tuyết đã lộ vẻ mặt hóng chuyện nói: “Hình như tôi nghe được một tin lớn về tổng giám đốc Lâm, cô có muốn nghe không?”
Dụ Tình Không nghe thế thì ngẩn người.
Tin lớn… Không lẽ có liên quan đến cô sao? Cho nên Dụ Tình Không liếc mắt về phía cô: “Chuyện gì?”
“Tối hôm qua tôi vô tình nhìn thấy tổng giám đốc Lâm, chỉ thấy cô ấy kéo tay một anh đẹp trai cao ráo đi ra từ chỗ chung cư xa hoa, còn ngồi chung một chiếc xe nữa, cách nói năng và cử chỉ có vẻ thân thiết! Hơn nữa người đàn ông kia cũng rất đẹp trai, tôi nghi ngờ người kia chính là bạn trai của cô ấy! Trời ạ, tổng giám đốc Lâm đúng là có cuộc đời của người thắng cuộc mà… Ấy, Tình Không, sao sắc mặt của cô có vẻ kỳ quái thế?” Trương Tuyết nói, bỗng phát hiện Dụ Tình Không có vẻ không thích hợp, dùng tay chọc cô: “Sao sắc mặt có vẻ kém vậy, trời ạ, cô bị ngộ độc thức ăn à?”
Dụ Tình Không nghe thế ngẩng đầu nhìn cô một cái, bưng mâm đồ ăn đứng dậy: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao, tôi ăn no rồi.”
“Hả?” Trương Tuyết nhìn bóng lưng của cô, cắn đầu đũa, không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Gần đây Dụ Tình Không chả “tình không” một chút nào cả, cảm xúc không ổn định, vô cùng kỳ quái, kỳ quái…
Dụ Tình Không ăn xong cơm trưa thì trở lại văn phòng, đỡ trán, nhìn vào màn hình máy tính. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, dựa theo thói quen lúc trước cô nên cảm thấy buồn ngủ, nhưng lúc này cô lại chẳng muốn ngủ một chút nào cả.
Trai đẹp? Còn kéo tay một cách thân thiết… Xem ra phạm vi tán tỉnh của Lâm Vãn Chiếu còn rất rộng, ăn được cả nam lẫn nữ.
Cũng đúng, dù sao chỉ cần nhìn qua một đống thao tác thuần thục kia của Lâm Vãn Chiếu cũng có thể đoán được không phải tay mới rồi, phải gọi là thiên tài trong cảm tình và ước pháo (*) mới đúng.
* Hành động kiếm người lên giường
Mặc dù cho rằng nàng có làm gì thì cũng không liên quan gì đến mình, nhưng Dụ Tình Không vẫn cảm thấy trong lòng rối loạn.
Lúc này QQ tư nhân lại hiện lên, vì vậy Dụ Tình Không cúi đầu xuống, nhấn vào biểu tượng.
Uông Mẫn: “Tình Không, mau đọc cuốn sách mình viết giùm mình với! Xem xong nhớ nêu cảm tưởng nhé! Cậu đoán không sai đâu, mình đang tính viết sách đấy!”
Dụ Tình Không thấy thế tiện tay nhắn lại: “Vậy cậu gửi qua đây đi.”
Uông Mẫn: “OK!”
Vì vậy chưa đầy một giây sau, một phần tài liệu có tên “Bản thảo không có tiêu đề được sửa lại lần thứ bảy” được gửi đến.
Dụ Tình Không nhận được thì bản thảo, để nó sang một bên, nhắn lại: “Có thời gian mình sẽ xem.”
Uông Mẫn: “Được rồi! Dù sao thì sau khi tốt nghiệp xong cậu cũng đã từng ở nhà xuất bản một thời gian, nhớ phải xem cẩn thận giùm mình đấy!”
“Rồi rồi, mình biết rồi.” Dụ Tình Không sau khi trả lời xong thì ném chuyện này sang một bên.
Đúng lúc này, QQ công tác chợt sáng lên, ảnh đại diện của Lâm Vãn Chiếu bỗng hiện ra. Nhắc mới nhớ, hình như hôm nay Lâm Vãn Chiếu sẽ trở lại công ty.
Dụ Tình Không nhìn chằm chằm ảnh đại diện kia trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhấn mở ra.
- Bút ký tổng kết của chuyến công tác lần trước sửa soạn xong chưa? Nếu sửa xong rồi thì phiền cô gửi cho tôi một bản.
May mắn, là chuyện công việc.
Dụ Tình Không lại nhìn vào ảnh đại diện của nàng một hồi, nhắm hai mắt lại, gõ chữ: “Xin chờ một lát.”
Sau khi thu nhỏ khung trò chuyện lại, Dụ Tình Không kéo tập hồ sơ ra, lại sửa qua một lần nữa rồi mới tắt tập hồ sơ.
Sau đó Dụ Tình Không tháo kính xuống, xoa hai mắt, bưng cà phê lên uống hết một ngụm, cuối cùng gửi hồ sơ đã sửa lại cho nàng.
Mười phút sau Dụ Tình Không lại nhận được một tin nhắn mới của Lâm Vãn Chiếu:
- Giám đốc Dụ, đến văn phòng của tôi một lát.
Dụ Tình Không nhìn câu nói kia, yên lặng một hồi lâu, nhắn lại một chữ “được”.
Sau đó Dụ Tình Không rời khỏi vị trí, đi đến phòng làm việc của Lâm Vãn Chiếu. Nhìn cửa phòng đóng chặt, nhớ đến những lời mà Trương Tuyết đã nói, ánh mắt của Dụ Tình Không trở nên lạnh lùng, sau đó gõ cửa.
Thôi, tóm lại lát nữa cho dù Lâm Vãn Chiếu có làm gì đi nữa thì cô cứ bình tĩnh lại là được. Bây giờ vẫn còn kịp để chỉnh đốn lại bản thân, tránh rơi vào bẫy rập của Lâm Vãn Chiếu.
“Mời vào.” Âm thanh trong trẻo truyền ra từ bên trong.
“Tổng giám đốc Lâm, xin hỏi có vấn đề gì sao?” Dụ Tình Không sau khi đi vào văn phòng, đóng cửa lại, dò hỏi nàng một câu, thái độ lễ phép nhưng cũng khá xa cách.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu giương mắt nhìn cô, ánh mắt phức tạp, đánh giá Dụ Tình Không một lần từ trên xuống dưới.
Sau đó Lâm Vãn Chiếu mỉm cười, đôi tay ôm nhau, nhìn vào màn hình máy tính, môi răng khẽ mở, âm thanh nhẹ nhàng: “Bản thảo không có tiêu đề được sửa lại lần thứ bảy -- Trang Lôi ôm chặt Nghiêm Kha, dán sát vào người nàng, cuối cùng dưới sự ham muốn một lần lại một lần nữa của Nghiêm Kha, Trang Lôi chịu không nổi…”
Âm thanh của Lâm Vãn Chiếu như suối trong ở trên núi, đậm vẻ tiên khí, nhưng lúc này trong miệng nàng lại đọc lên những câu từ… Có vẻ cực kỳ xấu hổ.
Tay của Dụ Tình Không siết chặt lại, bản thảo không có tiêu đề được sửa lại lần thứ bảy là cái gì chứ?
Chẳng lẽ là… Bỗng nhiên, Dụ Tình Không nhớ đến bản thảo mà Uông Mẫn gửi cho mình.
Bản thảo và bản tổng kết đều được cô để ở trên bàn, cho nên -- có lẽ lúc gửi cô đã gửi sai thứ mất rồi. Hai ngày nay đầu óc của cô đúng là không tỉnh táo chút nào mà.
Cứ việc trong lòng đã bùng lên sóng cuộn biển gầm, nhưng ngoài mặt Dụ Tình Không vẫn giữ nguyên vẻ sóng yên biển lặng.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu ngồi ở phía sau bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn cô, lộ ra ánh mắt có ý sâu xa: “Đúng là không thể tưởng tượng được mà, bản tổng kết của giám đốc Dụ đúng là sinh động xuất sắc, đúng là đa tài đa nghệ.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)