Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

5787 0 67 0

Chương 2:

Trong quán bar vẫn ầm ĩ tiếng người như cũ, cực kỳ ồn ào.

Nhưng ở một góc khuất của quán bar, suy nghĩ của hai người bên trong lại không hề ở chỗ này.

Ánh mắt của Dụ Tình Không càng thêm tối tăm, có cảm giác một chút lí trí còn sót lại trong đầu dần dần bị cồn ăn mòn: “Nơi cô nói ở chỗ nào?”

“Đi với tôi, tôi đưa cô đến đấy…” Trong mắt của Lâm Vãn Chiếu như có nước chảy, cong môi cười nhẹ, sau đó quay người lại, bóng hình thon gầy thướt tha bước ra ngoài.

Tầm mắt của Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, cuối cùng vẫn quyết định đi theo nàng ra ngoài.

Ở đường phố bên ngoài quán bar, gió mùa đông lạnh lẽo không ngừng thổi, những cửa hàng hai bên đường cũng lần lượt đóng cửa, có vẻ vô cùng yên tĩnh, đó là một loại quang cảnh hoàn toàn khác biệt với quán bar.

Dụ Tình Không đi theo Lâm Vãn Chiếu đến khách sạn kia, sau khi xử lý xong thủ tục thì mặc cho Lâm Vãn Chiếu ôm cánh tay của mình đi vào trong thang máy.

Hương hoa và vị cồn xen vào nhau thoang thoảng lan tỏa khắp thang máy, điều này khiến Dụ Tình Không cảm thấy đau đầu. Dụ Tình Không nhìn con số biểu thị tầng không ngừng thay đổi, nghiêng đầu nhìn Lâm Vãn Chiếu đang đứng ở bên cạnh.

“Chỉ muốn nghỉ ngơi thôi sao?” Dụ Tình Không xoa huyệt thái dương, thanh âm có hơi mất tiếng.

Lâm Vãn Chiếu nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự quyến rũ, đè thấp giọng xuống: “Vậy, cô còn muốn làm việc gì ở ngoài chuyện nghỉ ngơi à?”

Dụ Tình Không nhéo cánh tay của chính mình, cảm thấy đầu càng ngày càng đau và choáng váng, không thể nào nhẫn nhịn được, cùng lúc đó, hơi thở của cô cũng càng ngày càng rối loạn.

Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười nhẹ. Dụ Tình Không… Vẫn xinh đẹp như cũ.

Đúng lúc này thang máy mở ra, vì thế hai người cùng nhau ra khỏi đó.

Sau khi đến căn phòng đã thuê, Lâm Vãn Chiếu quét thẻ để mở nguồn điện, một căn phòng được trang trí đơn giản dưới ánh đèn mờ nhạt hiện ra trước mắt.

Nhưng khi Lâm Vãn Chiếu đang định đi vào cửa thì Dụ Tình Không lại kéo lấy tay nàng, đè nàng lên bức tường, cứ thế yên lặng chăm chú nhìn vào nàng.

“Sao thế?” Lâm Vãn Chiếu vô tội chớp mắt.

“Cô cứ nói xem?” Ánh mắt của Dụ Tình Không tối tăm đến đáng sợ.

“Nhìn cô có vẻ rất nóng nhỉ, nếu nóng thì… Có muốn cởi đồ ra hít thở không khí trong lành không?” Lâm Vãn Chiếu lại cười, sau đó vươn tay nhẹ nhàng sờ cổ áo khoác màu xanh xám của Dụ Tình Không.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Đôi tay của Dụ Tình Không chống ở trên tường, nhìn chăm chú vào hai mắt của nàng.

Nghe vậy, Lâm Vãn Chiếu nhẹ cuốn lấy một lọn tóc của cô, để sát môi vào người cô, nói: “Không phải cô cũng biết rõ à…”

“Tôi không có ý định muốn yêu đương....” Dụ Tình Không cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng nói. Huống hồ đối phương còn là một người phụ nữ nữa.

“Cô theo chủ nghĩa độc thân sao? Trùng hợp đấy, tôi cũng là…”

“Vậy cô tìm đến tôi làm cái gì…” Dụ Tình Không hơi hé môi.

Lúc này Lâm Vãn Chiếu khẽ nâng cằm, nhẹ giọng nói: “Chỉ là có chút nhu cầu cần giải quyết mà thôi, chẳng lẽ cô không có à? Lúc này có vẻ như cô cũng đang có yêu cầu đấy.”

Giọng nói của Lâm Vãn Chiếu thanh thuần, ngọt nhưng không ngấy, âm cuối cùng cố ý đè thấp xuống, càng khiến lòng người khác cảm thấy ngứa ngáy.

Dụ Tình Không nhìn chằm chằm hai mắt của nàng, chỉ cảm thấy độ ấm kì quái kia không ngừng dâng lên, càng ngày càng nóng, khiến cho linh hồn cứ như bị bỏng, dường như có một ngọn lửa không ngừng đốt cháy lý trí của Dụ Tình Không. Giây tiếp theo, cô cúi xuống đè lên môi của Lâm Vãn Chiếu.

Bức màn không ngừng lay động, bên ngoài phòng vô cùng yên ắng, nhưng ở trong phòng lại mang đầy hương vị triền miên đau khổ.

Ngày hôm sau.

Lúc Lâm Vãn Chiếu tỉnh dậy thì Dụ Tình Không nằm bên cạnh vẫn còn chìm trong giấc ngủ, nàng nhịn không được cong môi mỉm cười, nằm lên tay nhìn chằm chằm vào cô.

Dụ Tình Không khi đang ngủ có vẻ vô cùng dịu ngoan, ngủ rất say, so với vẻ cuồng dã của đêm hôm qua thì cứ như hai người khác nhau vậy. Sau đó, Lâm Vãn Chiếu nhìn vào lịch trình ở trên điện thoại, mày cau lại, nhẹ thở ra một tiếng.

Chỉ tiếc là nàng còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, không thể nào ở lại chỗ này lâu thêm được nữa.

Vì vậy, Lâm Vãn Chiếu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng viết một tờ giấy bỏ vào trong túi áo khoác của Dụ Tình Không, sau đó xoay người rời khỏi, rửa mặt xong thì đi xuống bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe của mình, mở cửa ra.

Thực ra thì nàng cố tình đến gần Dụ Tình Không không phải vì hứng thú nhất thời. Nàng đã quen biết Dụ Tình Không từ rất lâu rồi. Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Chiếu dừng lại động tác đóng cửa xe.

Nàng còn có một cuốn nhật ký, mà những chuyện ở bên trong mặc dù có vẻ như đang xảy ra rất lâu rồi, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, tất cả mọi thứ bên trong đều là chuyện về Dụ Tình Không.

*

Buổi sáng 10 giờ hơn, lúc Dụ Tình Không mở hai mắt ra thì phát hiện bên ngoài đã là buổi sáng rồi. Cô ngây người một lúc, xoa phần đầu có hơi đau đớn, lại mở mắt ra nhìn xung quanh một lượt, sau đó lập tức ngồi dậy.

Đây là một căn phòng vô cùng xa lạ, không phải là nhà của cô, vừa nhìn qua đã biết đây là cách trang trí của phòng ở khách sạn.

Sau khi xem xong, Dụ Tình Không lại nhịn không được mà xoa trán lần nữa…

Một phần hình ảnh về ký ức của ngày hôm qua chen vào đầu cô khiến Dụ Tình Không sững sờ ngồi yên. Cho nên những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua không phải là mơ, là thật, cô xảy ra quan hệ với một người phụ nữ mà cô cũng chẳng rõ là ai?

Cô xoa đầu, trong lúc lơ đãng Dụ Tình Không phát hiện đã sắp đến thời gian hẹn đi liên hoan với hai người bạn Lưu Đình và Lục Hiểu Hiểu của mình, cô thở dài một tiếng, sửa sang lại cảm xúc, đi vào trong phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất tắm qua một lần.

Nhưng khi mặc quần áo cô lại phát hiện ở phần cổ có dấu vết màu hồng, nếu không chê đi thì thực sự rất nổi bật. Dụ Tình Không vươn tay nhẹ nhàng chạm vào nó, sau đó thở ra một hơi, kéo tóc ra ngăn lại chỗ này, sau đó mặc quần áo, rửa mặt rồi khoác áo khoác, mang theo điện thoại đi ra ngoài.

Lúc cô đến nhà hàng Trương Tiên Sâm như đã hẹn thì đã là mười hai giờ rồi. Dụ Tình Không vừa đẩy cửa kính ra đã nhìn thấy Lưu Đình và Lục Hiểu Hiểu ngồi ở trong góc, không ngừng vẫy tay với mình.

Dụ Tình Không đành phải thu lại toàn bộ suy nghĩ, bước nhanh đến đó, kéo ghế ra ngồi xuống, vươn tay tự rót cho mình một ly trà: “Hai cậu đợi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm. Mình nói này, sao mặt cậu có vẻ như vừa túng dục quá mức thế? Chẳng lẽ cậu đi một đêm với tên trai bao nào à?” Lưu Đình một bên nhìn menu, một bên đưa mắt nhìn cô.

Dụ Tình Không đang uống ngụm nước nghe thế suýt tí thì phun ra, không ngừng ho khan.

“Cậu đúng là không nói thì thôi, nói ra sẽ chết người mà! Tinh Không của chúng ta làm gì có hứng thú với đàn ông, cho dù cậu có xách Tom Cruise đến trước mặt cậu ấy thì cậu ấy cũng chả hứng thú lên được.” Lục Hiểu Hiểu nói.

Lục Hiểu Hiểu nói xong lại nhìn về phía Dụ Tình Không, chớp mắt: “Phải không? Cho nên tối hôm qua cậu vui vẻ suốt một đêm với cô gái xinh đẹp nào thế?”

Dụ Tình Không nghe xong, trong lòng hơi căng thẳng, sau đó giả vờ lạnh nhạt tiếp tục rót nước: “Mình không có hứng thú với phụ nữ.”

Nhưng lúc trước khi Dụ Tình Không nói những lời này thì rất tự nhiên, nhưng giờ cô lại có chút chột dạ.

“Hai, mình cảm thấy hơi tò mò rồi đấy, cậu cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao vẫn không chịu yêu đương gì chứ, vậy còn, còn về phương diện kia cậu tính giải quyết thế nào vậy? Vẫn tiếp tục tự kiềm chế bản thân, hay là…” Lưu Đình nhướn mày, lộ vẻ hóng chuyện.

Dụ Tình Không có cảm giác không được tự nhiên, bên tai nóng lên: “Hôm nay là hội nghị chuyên bàn về chuyện tình dục à?”

Những hình ảnh về tối hôm qua vẫn hiện rõ ngay trước mắt. Người phụ nữ kia…

“Được rồi được rồi, đùa cậu một tí thôi.” Lưu Đình mỉm cười, chuyển đề tài: “Nghe nói ngày mai tổng giám đốc mới sẽ đến nhậm chức à?”

“Đúng vậy, là con gái của chủ tịch, Lâm Vãn Chiếu.” Dụ Tình Không gật đầu. Cô chưa từng nghe qua, có điều đã có nghe người ta nói rằng nàng rất xinh đẹp.

“Bình thường khi cấp trên thay đổi sẽ có ba chuyện cần giải quyết, đầu tiên là thay đổi nhân sự để chỉnh đốn lại, sao rồi, công việc tiếp theo của cậu đã tìm được chưa?” Lưu Đình thong thả lật menu, giống như Từ Hi Thái Hậu.

“Không phải… Bà chị à, cậu mong mình bị đuổi việc đến thế à?” Dụ Tình Không thả chén trà xuống.

“Đúng thế, nếu cậu bị đuổi thì mình sẽ rất vui, như vậy cậu mới có thể đến đây giúp mình bán giày được.” Lưu Đình cười nói.

Dụ Tình Không nghe thế suýt tí thì phun ra.

Sau đó Dụ Tình Không ho một tiếng, nói: “Có điều mình có một người bạn, là nữ, lúc trước sau khi uống rượu ở quán bar… Thì đã vào khách sạn với một người phụ nữ khác, sau đó đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn… Các cậu hiểu mà. Cho nên bây giờ cậu ấy có hơi không hiểu vì sao lại như vậy?”

“Có gian tình, cậu đào đâu ra một người bạn nữa vậy? Bọn mình có quen không?” Lục Hiểu Hiểu lập tức lộ vẻ hóng chuyện.

“Không phải, đúng hơn thì đó là một vị đồng nghiệp, mấy cậu chưa từng gặp qua.” Dụ Tình Không rất ít khi nói dối, giờ bỗng nhiên nói dối cho nên cảm thấy hơi nóng.

“Hửm, thì còn là chuyện gì nữa, vị đồng nghiệp kia của cậu cảm thấy có hứng thú với phái nữ rồi.” Lưu Đình nhìn cô một cái.

“Nhưng cô ấy giống với mình lúc trước, chưa hề rung động với nam hay nữ.” Dụ Tình Không lại bổ sung một câu.

“Nhận ra hơi muộn mà thôi, có gì kì quái đâu chứ? “Lưu Đình đánh giá cô một lượt.

“Chị Đình nói đúng rồi, dù sao mình cảm thấy thẳng nữ cho dù có say đến mức nào cũng không thể lên giường với phụ nữ đâu, cho dù cởi hết quần áo cùng nhau tắm rửa cũng không hề có cảm giác gì.” Lục Hiểu Hiểu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Dụ Tình Không nhìn Lưu Đình, lại liếc Lục Hiểu Hiểu, cuối cùng lắc đầu: “Nhưng lúc trước cô ấy cũng không phải chưa từng tắm chung với người phụ nữ khác, cũng không hề cảm thấy rung động gì? Nếu cong thì đã sớm cong rồi mới đúng?”

Lục Hiểu Hiểu nghe xong sửng sốt: “Vấn đề này khó đấy… Vậy chỉ còn một cách giải thích duy nhất thôi.”

“Hả?” Dụ Tình Không giương mắt nhìn về phía cô.

“Có lẽ vị đồng nghiệp kia của cậu gần đây đã đến kỳ động dục! Cho nên cho dù là ai thì cô ấy cũng có thể ngủ được! Không liên quan gì đến giới tính!” Lục Hiểu Hiểu búng tay một phát.

Dụ Tình Không nghe xong lại suýt phun toàn bộ nước ra.

“Ha ha, được rồi, đừng đùa cậu ấy nữa. Phục vụ, cho gọi món!” Lưu Đình nói, đưa tay lên trời.

Dụ Tình Không yên lặng tiếp tục uống rượu. Con người thực sự sẽ sinh ra dục vọng rồi thích phụ nữ hay sao? Quá đột ngột, chỉ có mỗi điểm này thì không thể nào thuyết phục cô được, có điều cô càng nghĩ thì đầu lại càng đau.

Buổi tối.

Sau khi trở lại chung cư, Dụ Tình Không rửa sạch trái lê, rửa xong thì ngồi lên sô pha mở ti vi ra, tùy tiện xem một kênh nào đó.

Nhưng lúc Dụ Tình Không chuẩn bị cầm dao gọt hoa quả gọt vỏ trái lê thì lơ đãng ngẩng đầu lên, lại phát hiện hai nhân vật chính ở trong ti vi đang hôn môi nhau.

Hình ảnh có chút nóng bỏng. Lúc trước khi Dụ Tình Không xem mấy thứ này thì cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại… Trong đầu cô hiện lên từng cảnh đã xảy ra giữa mình và người phụ nữ kia.

Hô hấp, độ ấm, xúc cảm, âm thanh,... của người phụ nữ kia không thể hiểu được cứ lượn lờ ở trước mặt cô, không thể nào vứt đi được. Cổ họng có hơi khô. Mặc dù cô không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra nhưng không thể phủ nhận được sự thật rằng cảm giác ngày hôm qua thực sự khiến người khác phải sa vào đó…

Suy nghĩ lung tung ở trong đầu quá nhiều, vì vậy Dụ Tình Không ném quả lê sang một bên, đi vào trong toilet, vươn tay hứng nước lạnh rửa mặt cho đỡ nóng. Không lẽ đầu cô hỏng rồi sao? Lại đi sa vào cái cảm giác này…

Sau đó Dụ Tình Không muốn tìm thứ gì đó, vì vậy cô đưa tay vào túi áo khoác, kết quả lại phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó.

Dụ Tình Không lấy nó ra, mới phát hiện đó là một tờ giấy ghi chú.

Trong nháy mắt, cô sửng sốt một lúc, sau đó mở tờ giấy ra, vuốt phẳng lại, chỉ thấy bên trên có viết mấy chữ:

Hi ~

Tối hôm qua cô mãnh liệt thật đấy, có điều tôi cảm thấy rất thoải mái, nhưng buổi sáng tôi có chuyện cần phải xử lý nên đi trước. Nhưng nếu cô muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ đó với tôi thì có thể gọi đến số điện thoại xxxxxx.

Tôi chờ cô ~

Tờ giấy này… Hẳn là do người phụ nữ tối hôm qua để lại. Chữ viết nhìn qua có vẻ thanh tú, xinh đẹp, hào phóng, đồng thời giữa những hàng chữ kia lại lộ ý ám chỉ. Dụ Tình Không nhìn số điện thoại đó, ngón tay hơi rung động… Gọi điện thoại sao? 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: