Chương 6
Câu nói kia của Lâm Vãn Chiếu đã đánh trúng thần kinh não bộ của Dụ Tình Không chỉ trong nháy mắt, khiến cả người cô cứ như bị hãm sâu trong đầm lầy, không thế nào khống chế được.
“Tình Không…” Lâm Vãn Chiếu hơi hé môi, lại không nói thêm được lời nào nữa, chỉ muốn đến gần cô, càng gần càng tốt, tốt nhất là gần đến mức không còn một tí khoảng cách nào.
Nhưng đúng lúc này chuông cửa lại đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí kiều diễm giữa hai người.
Lâm Vãn Chiếu nghe thấy tiếng chuông cửa, hứng thú lập tức bị xé nát, nhịn không được nhăn mày lại, nhìn về phía cửa.
Còn đại não của Dụ Tình Không lại giống như côn trùng thoát khỏi mạng nhện, chợt tỉnh táo lại. Sao lại thế này chứ… Vì sao cô sẽ sinh ra loại cảm giác nếu muốn thoát khỏi thì sẽ dễ dàng bị sa vào trong đó chứ?
Như có một lực lượng thần bí nào đó đang liều mạng túm lấy cô, kéo vào trong vực sâu thăm thẳm. Đáng sợ hơn là bên trong vực sâu kia lại tồn tại lực hấp dẫn khiến cô khó có thể từ chối được. Loại cảm giác này chỗ nào cũng có, từng chút một thẩm thấu vào người cô.
“Tổng giám đốc Lâm, có người đến tìm cô kia. Nếu cô đã có việc thì tôi đi về trước đây.” Dụ Tình Không nói, kéo tay của Lâm Vãn Chiếu xuống, xoay người đi về phía cửa.
“Này.”
Nhưng lúc Dụ Tình Không vừa đi đến cửa thì phía sau lại truyền đến âm thanh của Lâm Vãn Chiếu. Vì vậy cô dừng chân lại: “Có chuyện gì sao?’
“Lần sau nếu cô rảnh thì tôi có thể đến tìm cô không?” Lâm Vãn Chiếu bước đi một cách lười nhác, hướng về phía cô.
Dụ Tình Không thoáng nghiêng đầu: “Gần đây tôi hơi bận.”
“Tôi chờ cô.” Đôi tay Lâm Vãn Chiếu ôm ngực: “Ngoài ra thì cô có thể suy xét một chút về chuyện mà tôi viết trong tờ giấy… Dù sao chúng ta đều là người có nhu cầu, sao lại không thành lập một chút quan hệ dựa trên nhu cầu đó chứ?”
“Tổng giám đốc Lâm, tôi đi trước. Số liệu phân tích cửa hàng cô muốn ngày mai tôi sẽ đưa cho cô.” Dụ Tình Không không trả lời câu hỏi của nàng, sau đó đi về phía cửa.
Đổi giày xong, Dụ Tình Không kéo cửa ra, bên ngoài có một người phụ nữ mặc váy nhỏ màu hồng nhạt đang đứng chơi điện thoại, vừa chơi vừa ấn chuông cửa.
Nhưng sau khi nhìn thấy Dụ Tình Không thì người phụ nữ kia lập tức bỏ điện thoại xuống, nhìn cô, sững sờ: “Xin chào.”
“Xin chào.” Dụ Tình Không gật đầu, đi thoáng qua cô, bước về phía hành lang bên kia.
Người phụ nữ ngửi được mùi nước hoa dính trên người của Dụ Tình Không, lập tức lộ ra vẻ mặt hóng chuyện, sau đó vội vàng đi vào phòng, đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị tìm Lâm Vãn Chiếu.
Kết quả cô vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Vãn Chiếu đang đứng đối diện mình, sợ đến mức cả người cô toát ra mồ hôi lạnh.
“Vãn Chiếu, người vừa đi ra kia…”
“Vương Du Hân, đột nhiên cậu đến đây làm gì? Sao không gọi điện thoại trước?” Lâm Vãn Chiếu đẩy tóc ra sau lưng, xoay người đi qua rót cho mình một ly nước.
“Mình, mình vừa gọi điện thoại cho cậu rồi, còn gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng cậu lại không xem. Mình đến trả xe, thuận tiện thăm cậu một chút, vì cậu không chịu nghe điện thoại nên mình tưởng cậu xảy ra chuyện gì…”
“Được rồi.” Lâm Vãn Chiếu cau mày, nhìn điện thoại, quả nhiên bên trong có mấy cuộc gọi chưa nhận. Ban nãy nàng không muốn bị người khác làm phiền nên đã để điện thoại về chế độ im lặng, cho nên không nghe thấy tiếng chuông.
“Cho nên người phụ nữ ban nãy đi từ nhà cậu ra là ai thế?” Vương Du Hân đặt túi xách ở một bên: “Cậu yêu đương à?”
Lâm Vãn Chiếu nghe xong yên lặng một lúc, đi đến chỗ ngăn tủ, ngồi xổm xuống, tìm kiếm mèo con có ở trong khe hở hay không: “Yêu đương? Ngày sinh tháng đẻ còn chưa xem đâu.”
“Hả? Vậy cô ấy là mục tiêu của cậu à?” Vương Du Hân ngồi xổm bên cạnh nàng.
“Đúng vậy.” Lâm Vãn Chiếu lại đứng dậy lần nữa, cầm lấy đồ ăn cho mèo nhìn một lát.
“Tuyệt lắm!” Vương Du Hân đấm ngực, cảm thán nói.
“Tuyệt cái gì?” Lâm Vãn Chiếu liếc xéo cô một cái.
“Khuôn mặt khá xinh đấy, nhưng có vẻ hơi lạnh lùng.” Vương Du Hân vỗ cằm.
“Lạnh lùng?” Lâm Vãn Chiếu xé gói đồ ăn cho mèo ra, nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu đúng là lạnh lùng thì mình đã không có cơ hội hành động rồi. Có điều…”
Nhớ đến ánh mắt bị dục vọng điều khiển của Dụ Tình Không khi nàng đến gần, Lâm Vãn Chiếu không nhịn được cong khóe môi lên. Dụ Tình Không không thể nào là kẻ lạnh lùng được, trên thực tế còn khá “trong ngoài không giống nhau”.
Ở một bên khác.
Dụ Tình Không ngồi vào trong xe, cảm giác tự chán ghét bản thân trào lên một cách mãnh liệt. Cô đấm tay lái một cái, cố gắng kiềm chế những suy nghĩ lộn xộn của mình, sau đó lái xe ra khỏi gara.
Sau khi trở lại chung cư, Dụ Tình Không lấy quần áo đi tắm. Kết quả cô vừa ngẩng đầu lên, vén tóc thì dấu hôn trên cổ vẫn chưa biến mất kia lại hiện ra trước mắt. Thân thể cứ như còn tồn tại ký ức, chậm rãi nhớ đến cảm giác khi Lâm Vãn Chiếu tạo ra dấu vết này. Chết tiệt.
Qua một hồi lâu, Dụ Tình Không tắm xong, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lát, sau đó duỗi tay ra tắt đèn.
Chỉ là lúc đang mơ mơ màng màng, Dụ Tình Không đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Lâm Vãn Chiếu gõ cửa phòng cô, trên người mặc một bộ váy champagne hai dây làm bằng tơ lụa, loại vải bóng loáng mềm mại làm nổi bật đường cong mềm mại không xương của nàng. Sau đó, hai người điên cuồng hôn nhau, cuối cùng lăn đến sô pha. Nghe thấy giọng rên trầm thấp của nàng, Dụ Tình Không lại lần nữa cùng nàng làm chuyện đó, địa điểm không giống nhau, phương thức không giống nhau…. Mùi thơm ngọt ngào tới mức thối nát lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong mơ, cũng rót vào từng sợi dây thần kinh của cô.
Dụ Tình Không chợt mở hai mắt ra, mồ hôi đầy đầu, ngồi dậy, trái tim dường như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Nhắm hai mắt lại, Dụ Tình Không cuối cùng cũng nằm xuống lần nữa, nhìn chăm chú vào trần nhà ở trong bóng đêm, thở phì phò. Bản thân mình rốt cuộc là loại người gì vậy?
Qua một hồi lâu, Dụ Tình Không nắm lấy điện thoại để ở bên cạnh, mở ra, muốn tìm ai đó nói chuyện. Nhưng cô lập khắp danh bạ lại chợt phát hiện cô còn chẳng thể nào tìm được một người nào thích hợp để nói chuyện.
Phải bắt đầu đề tài này với người khác thế nào đây? Nói như thế nào?
-- Mình uống say, cho nên đã ngủ với một người phụ nữ, không chỉ thế còn hôn nàng khi bản thân còn tỉnh táo, hơn nữa còn muốn làm chuyện đó với nàng lần nữa, quan trọng nhất là mình còn mơ một giấc mơ về nàng ấy, còn ở trong mộng dây dưa không ngừng với người ta?
Thôi thà đừng nói thì hơn.
Cuối cùng Dụ Tình Không lại ném điện thoại sang một bên, đưa tay để lên trán, hai mày cau lại. Rời xa, đúng rồi, nhất định phải rời xa Lâm Vãn Chiếu. Nhưng cô lại không thể từ chức được, em gái Dụ Tình Vũ vừa mới vào đại học, vừa mới thuê trọ, còn mẹ nữa, gần đây mẹ bị bệnh, cần phải uống thuốc, gánh nặng trên vai nặng muốn chết, còn đúng thời gian thiếu tiền, có lẽ cô nên vừa làm việc vừa kiếm một việc khác?
Chết tiệt. Dụ Tình Không đấm một phát lên giường.
Hôm sau.
Chớp mắt đã đến buổi trưa, Dụ Tình Không cùng Trương Tuyết đi đến nhà ăn.
Chọn món rau xào ngó xuân chưa từng thay đổi cùng mới sườn xào chua ngọt, lại múc thêm một chén canh, Dụ Tình Không bưng mâm đồ ăn đi đến bàn chưa có ai ngồi vố Trương Tuyết.
“Enma, mệt chết đi được.” Trương Tuyết cầm đũa, thở dài.
“Sao thế?” Dụ Tình Không uống một ngụm canh, nhìn về phía cô.
“Còn không phải do Boss Lâm sao, đúng là ma quỷ mà.” Trương Tuyết rầu rĩ không vui, gắp trứng xào bỏ vào miệng.
Dụ Tình Không nghe thế, nhìn cô một cái, không nói tiếp.
“À phải rồi, Tình Không, cô biết Quan Linh Ưu không?” Lúc này Trương Tuyết lại đột nhiên hỏi.
“Không rõ lắm.” Dụ Tình Không lắc đầu.
“Chính là nữ ngôi sao nổi tiếng gần đây ấy, buổi sáng hôm nay cô ấy bị lộ tin nóng!”
“Hả?” Từ trước đến nay Dụ Tình Không không để ý lắm mấy tin tức của giới giải trí, mấy năm nay cô cũng ít xem phim truyền hình.
“Thì cái vụ cô ấy kiếm bạn tình hồi trẻ ấy, sau đó người ngủ với cô ấy bị lộ ra. Quá kích thích. Hai, tôi cũng cảm thấy cô ấy chả phải kiểu người đứng đắn mà…”
“Người đứng đắn?” Lúc này Dụ Tình Không lại ngẩng đầu nhìn cô.
“Cô, cô sao thế? Sao bỗng nhiên lại nghiêm túc vậy…” Trương Tuyết sửng sốt.
“Không có chuyện gì, tôi ăn no rồi.” Dụ Tình Không nói xong bưng mâm đồ ăn lên.
“Hả? Này… Sao gần đây cô ăn ít thế? Có phải bị bệnh hay không?” Trương Tuyết nắm đũa nhìn về phía cô hô một tiếng.
“Không có.” Dụ Tình Không dừng chân lại, nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói hai chữ, sau đó để mâm đồ ăn lên băng chuyền, đi ra ngoài.
“Đứng đắn…” Khi trở lại văn phòng, Dụ Tình Không mở máy tính, nhìn chăm chú vào mặt bàn, cười chế giễu: “Không đứng đắn…”
Định nghĩa giữa việc đứng đắn và không đứng đắn là gì chứ?
Dụ Tình Không lấy kính ra, để lên mũi, sau đó xoa bàn phím, bắt đầu nhìn màn hình gõ bàn phím.
3 giờ chiều, Dụ Tình Không tháo kính xuống, đứng dậy lấy một chồng hồ sơ ở chỗ máy in, sau đó bưng cà phê lên uống một ngụm rồi thả xuống, cầm hồ sơ đi ra ngoài.
Đi đến chỗ làm việc của tổng giám đốc, Dụ Tình Không đứng nhìn cánh cửa kia một lúc, cuối cùng thở ra một hơi, giơ tay gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm, là tôi, Dụ Tình Không.”
“Đi vào đi.” Lúc này âm thanh quen thuộc của Lâm Vãn Chiếu truyền ra từ bên trong.
Vì vậy Dụ Tình Không vặn tay nắm cửa, đi thẳng vào bên trong, để hồ sơ lên bàn của Lâm Vãn Chiếu: “Số liệu hiệu suất của cửa hàng đã được sắp xếp lại.”
“Ừm…” Lâm Vãn Chiếu nghe xong thả con chuột ra, sau đó cầm bảng biểu lên lật qua.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt cổ chữ V, mái tóc đen mượt mà để ở sau lưng, sợi dây chuyền khẽ đung đưa ở chỗ xương quai xanh, toàn thân tỏa ra khí chất ưu tú, nhã nhặn.
Hoàn toàn khác với vẻ quyến rũ khi không làm việc. Nghĩ đến chuyện tối qua, Dụ Tình Không lại ngẩn người.
Dụ Tình Không xoa nhẹ huyệt thái dương, sau đó mở miệng: “Tổng giám đốc Lâm, nếu không có việc gì thì…”
“Buổi tối hôm nay....” Lúc này, Lâm Vãn Chiếu chậm rãi ngẩng đầu.
“Thành thật xin lỗi tổng giám đốc Lâm, buổi tối hôm nay tôi có hẹn…”
“Tối hôm nay cô dọn dẹp chút hành lý đi.” Lúc này Lâm Vãn Chiếu ngắt lời cô.
Dụ Tình Không nghe thế sửng sốt: “Ý cô là gì?”
“Buổi tối mai sau khi tan tầm thì đi công tác với tôi.” Lâm Vãn Chiếu nói xong, nhìn về phía cô, mỉm cười: “Tốt hơn cô nên mang theo ba bộ quần áo, không cần quá dày, vì chỗ đó khá nóng.”
“Có lâu lắm không?” Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ừ…” Lâm Vãn Chiếu đứng dậy, chống tay lên bàn, cúi người lại gần cô, thấp giọng nói:” Đi vài ngày, có lẽ sẽ làm thêm chút chuyện.”
Cái câu “có lẽ sẽ làm thêm chút chuyện” nghe cứ như còn có hàm ý gì khác nữa.
Dụ Tình Không giương mắt nhìn nàng: “Tôi…”
“Suỵt --” Nhưng lúc này Lâm Vãn Chiếu lại giơ ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đè lại môi cô, trong mắt gợn lên tia nước: “Đây là mệnh lệnh, không thể từ chối.”
Dụ Tình Không rũ mắt nhìn tay của nàng, lại nhìn về phía đôi mắt của nàng, cổ họng khẽ run.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)