Chương 3:
Cuối cùng Dụ Tình Không nắm chặt tờ giấy ghi chú, nhíu mày thở dài một tiếng, đặt nó ở một bên.
Chớp mắt đã đến ngày thứ hai.
Sau khi đến công ty vào lúc sáng sớm, Dụ Tình Không nghe thấy người khác nói chuyện về việc không biết cấp trên mới đến này có đáng sợ hay không… vân vân… Mọi người ai ai cũng hoảng sợ vô cùng.
Sau đó, Dụ Tình Không sửa soạn lại mấy món đồ ở trên bàn làm việc của mình, nhìn thời gian, xách laptop ra cửa, đứng ở chỗ thang máy, đi vào phòng họp. Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt của Dụ Tình Không tối xuống, mở bút điện ra chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Mọi người rất nhanh đã lục tục đi vào, lần lượt ngồi xuống chỗ ngồi, ghé tai nhau bàn tán, phòng họp vốn còn đang yên tĩnh chợt ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Dụ Tình Không dường như nghe được có người đang nghi ngờ năng lực làm việc của Lâm Vãn Chiếu, cảm thấy nàng chỉ biết dựa vào người cha có quyền lực của mình để đi cửa sau, đồng thời còn cảm thấy bất bình cho tổng giám đốc cũ.
Vài phút sau, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, vì vậy mọi người đều yên lặng lại, nhìn về phía bên kia. Sau đó một cô gái trẻ tuổi đi từ ngoài vào, giơ tay ra hiệu “mời vào”.
Dụ Tình Không không nhịn được ngẩng đầu lên, cau mày nhìn về phía bên kia.
Vừa nhìn một cái, Dụ Tình Không lập tức siết chặt tay, cảm thấy có chút xấu hổ.
Người bước vào là một người phụ nữ mặc bộ váy tây trang màu đen, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ màu bạc, mái tóc màu đen giống như nước chảy từ trên thác xuống, mắt hạnh môi đỏ, đuôi mắt hơi cong lên, xinh đẹp không ai bằng được, mọi người ở trong phòng họp đều nhìn thẳng mắt.
Người phụ nữ này đúng là… Dụ Tình Không cảm thấy kinh ngạc. Buổi tối hôm đó, người phụ nữ cô gặp được ở quán bar Snake chính là nàng.
Tiếng giày cao gót gõ ở trên mặt đất, Lâm Vãn Chiếu đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn qua một vòng, từ từ ngồi xuống, cuối cùng dừng tầm mắt lại ở trên ba chỗ ngồi không có người: “Giám đốc Trần, giám đốc Lý, giám đốc Hồ đâu? Sao lại chưa đến?”
Thanh âm không nhẹ không nặng, rất êm tai.
Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói thật. Ba người kia là thành phần nòng cốt của công ty, đi theo chủ tịch từ hồi đầu đến giờ đã được mấy năm, cũng trung thành và tận tâm với chủ tịch. Đồng thời mấy người kia cũng cảm thấy rất bất mãn trước sự điều động nhân sự lần này của công ty, cho nên kháng nghị không đến dự họp.
“Bọn họ là vì…” Lúc này, có người chuẩn bị mở miệng.
Nhưng mà Lâm Vãn Chiếu lại không tiếp tục nghe nữa, trước tiếp nhìn về phía giám đốc bộ phận nhân sự - Trương Tuyết: “Sau khi cuộc họp kết thúc thì nhớ báo cho bọn họ là từ này không cần phải đến họp nữa.”
Trương Tuyết nghe vậy sửng sốt, tay bấm bàn phím, vội vàng gật đầu.
Mà những người khác ở trong phòng họp cũng khiếp sợ tới mức không nói nên lời.
Dụ Tình Không thì yên lặng không nói.
Nhìn thấy nàng đưa ra phương án nhanh chóng, trực tiếp giết gà dọa khỉ… Không thể phủ nhận rằng những “bình hoa” bình thường không thể nào có quyết đoán như vậy, Lâm Vãn Chiếu muốn dùng việc này để nói cho mọi người biết không nên xem nhẹ nàng.
“Để tôi nói rõ cho mọi người biết, tôi sẽ không vì người đó làm việc được bao nhiêu năm, có bao nhiêu cống hiến cho công ty mà bỏ qua chuyện họ làm. Cho dù là kẻ lười biếng chậm trễ công việc, hay là kẻ không chịu nghe sự chỉ thị của cấp trên, chỉ cần tôi nhìn thấy thì tôi sẽ không nhẹ tay.” Lúc này giọng điệu của Lâm Vãn Chiếu vẫn có vẻ lười biếng, nhưng lại mang theo khí thế khiến người khác không thể bỏ qua được: “Chào mọi người, tôi là CEO mới đến -- Lâm Vãn Chiếu.”
Vừa nói xong, tiếng vỗ tay đã vang lên khắp nơi.
Dụ Tình Không cũng nâng tay lên, nhìn về phía nàng, vỗ tay.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu cũng hướng về phía này nhìn lại. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, khóe môi của Lâm Vãn Chiếu cong lên. Ở trong mắt hiện lên tia phong tình, giống hệt như buổi tối ngày hôm đó.
Dụ Tinh Quang thấy thế thì quay đầu đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Qua một lúc sau, hội nghị mới kết thúc, sau khi Dụ Tình Không trở về văn phòng thì thở ra một hơi, đầu đau đến mức muốn nổ tung.
Giữa trưa.
Dụ Tình Không một mình ngồi ở nhà ăn ăn cơm, Trương Tuyết bưng một mâm đồ ăn ngồi xuống trước mặt Dụ Tình Không, thở dài: “Đúng là khi cấp trên thay đổi thì sẽ có ba chuyện lớn cần giải quyết….”
Hơn nữa vị tổng giám đốc mới nhậm chức này lại là một con hồ ly. Mặc ngoài có vẻ ôn hòa và dễ nói chuyện, nhưng khi hành động thì lại không phải như vậy, ai dám đụng vào đúng là xui xẻo.
“Hôm nay cô vội lắm à?” Dụ Tình Không gắp một cọng rau xanh để vào trong miệng.
“Tất nhiên rồi, tôi cảm thấy tôi có thể đi làm nhân viên công vụ của âm phủ được rồi đấy, lỡ lúc nào bị đuổi còn có cái để chuẩn bị…” Trương Tuyết dùng thìa khuấy canh xương sườn: “Boss Lâm hôm nay đao to búa lớn chỉnh đốn lại toàn bộ công ty từ trên xuống dưới, ngay cả lúc này còn đang không ngừng điều chỉnh lại nhân sự ở mấy bộ phận khác. Người của bộ phận nhân sự vội tới mức sắp xoắn thành chữ X rồi, vừa phải xử lý các loại thủ tục vừa phải đưa thông báo tuyển dụng, còn phải đi an ủi mấy cô nhóc vừa bị hạ chức nữa.”
Dụ Tình Không nhướn mày, không phát biểu ý kiến.
“Có điều.” Trương Tuyết ăn một ngụm cơm, nhìn về phía Dụ Tình Không: “Tổng giám đốc cũng quá xinh đẹp rồi, dáng người, phần cổ, còn cả vùng xương quai xanh kia nữa, ôi chà ôi chà, không có lời nào để tả được, đẹp đến mức tôi là nữ mà còn muốn đưa tay ra sở thử xem!”
Những lời này của Trương Tuyết giống như một lời chỉ dẫn, khiến cho suy nghĩ của Dụ Tình Không lại bay về buổi tối hôm ấy. Hơi thở ngọt ngào kia, đôi môi mềm mại kia,... Dường như không có lúc nào là không quấn quanh cô, khiến cả người cô không được tự nhiên.
“Sao thế? Hôm nay cô có vẻ không thích hợp cho lắm.” Trương Tuyết nhịn không được hỏi. Bình thường Dụ Tình Không vẫn thường hay nói hay cười, nhưng hôm nay lại giống như một quả khí cầu bị chọc thủng vậy.
“Không có gì.” Dụ Tình Không thả đũa xuống, bưng mâm đồ ăn đi về phía băng chuyền thu lại đồ ăn: “Đều là phụ nữ, có gì khác đâu mà phải sờ.”
Trương Tuyết đang cắn đũa nghe vậy sững sờ, chỉ đùa một tí thôi mà. Không sai, ngày hôm nay Dụ Tình Không thực sự rất kỳ quái! Cực kỳ cực kỳ kỳ quái!
Sau khi Dụ Tình Không để đồ ăn lên băng chuyền thì nhăn mày lại, vươn tay chạm vào cổ, sau khi định quay người rời đi thì bên cạnh xuất hiện một đôi tay cũng đang bưng mâm đồ ăn đến. Đó là một đôi tay trắng nõn nà, thậm chỉ còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá ở phía dưới.
Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc chui vào trong tay của Dụ Tình Không -- “Đồ ăn ở căng tin cũng không tệ lắm.”
Dụ Tình Không nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Vãn Chiếu lộ vẻ tươi cười nhìn về phía cô.
“Đúng là không tệ lắm.” Dụ Tình Không quay đầu lại, giơ tay đặt ở dưới mũi, gật đầu. Cô không rõ Lâm Vãn Chiếu muốn làm cái gì, đang suy nghĩ việc gì, cho nên trong lòng vẫn mang theo cảnh giác.
“Dụ, Tình, Không.” Lâm Vãn Chiếu hơi hé môi, cắn răng gọi từng chữ.
“Ừ.” Dụ Tình Không gật đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang theo ý cười của nàng, không rõ nàng có ý gì.
Sau đó Lâm Vãn Chiếu vỗ bả vai của cô, chậm rãi đi qua người cô: “Buổi chiều, bốn giờ rưỡi, sửa lại bảng phân tích khảo hạch của nhân viên bộ phận marketing…”
Nói, Lâm Vãn Chiếu ghé sát vào tai của Dụ Tình Không: “Sau đó đưa đến văn phòng của tôi.”
Nói xong Lâm Vãn Chiếu cong môi mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đi ra khỏi nhà ăn. Mái tóc đen nhánh đung đưa ở sau lưng, có vẻ đa tình.
Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của nàng, luôn có cảm giác toàn thân của mình đang bị dây đằng ở dưới vực sâu cuốn chặt lấy.
“Đến lượt bộ phận của cô à?” Lúc này Trương Tuyết bưng mâm đồ ăn chạy đến bên cạnh Dụ Tình Không.
Dụ Tình Không nhìn cô, gật đầu.
“Cố lên, cô là tuyệt nhất!” Trương Tuyết dùng vẻ mặt “chúc ngài lên đường” nhìn cô.
Dụ Tình Không không nói nhiều lời, chỉ là lúc sắp đi ra khỏi nhà ăn thì dừng lại, cau mày kéo cổ áo ra, thở phào một hơi.
Buổi chiều, vào lúc bốn giờ hai mươi mấy phút, Dụ Tình Không sắp xếp tài liệu chỉnh chu, sau đó kẹp vào cánh tay, đi ra ngoài. Khi đi đến chỗ làm việc của tổng giám đốc, Dụ Tình Không cúi đầu nhìn đồng hồ, nhắm mắt thở dài, cuối cùng vẫn gõ cửa. Dù sao cũng chỉ là đưa đồ đến mà thôi.
“Đi vào đi.”
Sau khi nghe thấy lời này, Dụ Tình Không mở cửa đi vào. Trong văn phòng rộng rãi thoáng mát, Lâm Vãn Chiếu đang ngồi trên bàn làm việc, trong tay cầm con chuột máy tính.
Dụ Tình Không đi đến đặt bảng khảo sát lên bàn: “Tổng giám đốc Lâm, tài liệu tôi để ở đây. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi ra trước.”
“Đợi đã.” Nhưng mà ngay khi Dụ Tình Không định xoay người rời đi thì Lâm Vãn Chiếu gọi cô lại.
Dụ Tình Không đành phải dừng lại bước chân.
“Cô báo cáo cho tôi về tình huống cơ bản của bọn họ.” Lâm Vãn Chiếu cầm bảng biểu lên nhìn một lúc, cẩn thận hỏi: “Cô cảm thấy Lục Dũng thế nào?”
“Người cũng như tên, làm việc cẩn thận, có động lực. Khuyết điểm là năng lực học tập không tốt lắm.” Dụ Tình Không nghiêng người, lại một lần nữa đi tới, đứng ở bên cạnh bàn làm việc.
“Hừm…” Lâm Vãn Chiếu gật đầu, sau đó cũng đứng dậy, cầm lấy bảng khảo sát đi đến bên cạnh Dụ Tình Không, dựa lưng vào bàn làm việc: “Vậy còn Trần Tĩnh Lệ thì sao?”
Dụ Tình Không không nhìn về phía nàng mà nhìn chăm chú vào bàn làm việc: “Hiệu suất làm việc cao, có thể tổng kết tốt, có kinh nghiệm, vừa vào công ty không lâu đã giành được top 1 tiêu thụ của kì đó.”
“Ừm…” Lâm Vãn Chiếu đung đưa bảng khảo sát, âm cuối kéo dài ra, trên người tỏa ra hương hoa mê hoặc lòng người.
“Còn có chuyện gì muốn hỏi sao?” Dụ Tình Không hỏi.
“Cô.” Lúc này Lâm Vãn Chiếu vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào bả vai của Dụ Tình Không.
Mặc dù nàng dùng lực nhẹ nhưng Dụ Tình Không lại cảm thấy độ nóng trên bàn tay đó có thể xuyên qua quần áo của mình, chạm thẳng vào làn da. Bỗng nhiên trái tim của Dụ Tình Không đập lệch một nhịp.
Sau đó Dụ Tình Không nghiêng đầu: “Kẻ ở trong cuộc thì mê, người đứng ở ngoài lại tỉnh. Cho nên cái nhìn của tôi về chính mình cũng không được chính xác cho lắm, mặc dù tôi cảm thấy mình làm việc cũng không tệ, nhưng lại không thể đánh giá khách quan được, khó tránh khỏi sẽ giống như mèo nhà, luôn cho rằng mình là hổ dữ.”:
“Vậy à, xem ra muốn hiểu rõ cô thì tôi phải dựa vào mình thôi…” Lâm Vãn Chiếu nghiêng người, đảo mắt quan sát mặt của cô: “Lại nói tiếp, cô lúc tối và cô lúc sáng không giống nhau lắm nhỉ, đúng là nên cẩn thận quan sát một chút….”
Nghe vậy, Dụ Tình Không lập tức nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Lâm Vãn Chiếu.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên cô hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lâm Vãn Chiếu, hơi thở kia giống như dây đằng leo lên người cô, cũng lan ra bốn phía, ăn mòn hết thảy, ngay cả tâm trí của cô.
Sau đó Lâm Vãn Chiếu giơ tay, ôm lấy cổ của Dụ Tình Không, sửa lại cổ áo, đôi môi đỏ mím lại, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói: “Đợi lát tan tầm có thời gian rảnh sao?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)