Chương 4:
Toàn thân Lâm Vãn Chiếu tỏa ra hương vị mê hoặc lòng người, Dụ Tình Không nắm chặt tay, ổn định lại tâm trí, nở một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Ngại quá, tôi có việc rồi.”
“Vậy à… Ok.” Lâm Vãn Chiếu nghe xong vỗ tay, gật đầu, nhìn theo bóng lưng đi ra khỏi phòng của Dụ Tình Không.
Dường như nghĩ đến cái gì đó, Lâm Vãn Chiếu lấy điện thoại ra gọi điện cho người bạn thân của mình - Vương Du Hân: “Tối nay đi ăn cơm với mình đi. Đi ăn ở chỗ cửa hàng nổi tiếng trên mạng gần đây ấy - Tinh Hồ Ngư Trang.”
“Được. À phải rồi, buổi tối cuối tuần này cậu rảnh không? Mình mới kiếm được một bạn gái rất đúng giờ, có cần mình giới thiệu cho không? Cậu xem lại cậu đi, muốn kiếm người “ước pháo” nhưng lại không chịu hành động gì cả, như thế thì sao được, muốn hẹn ở trong mơ à?”
Lâm Vãn Chiếu nghe vậy thì bật cười: “Mình chỉ nói cho vui thôi, lần sau đừng giới thiệu người khác cho mình nữa.”
Mà ở bên kia, sau khi Dụ Tình Không quay trở về văn phòng của mình thì cuối cùng mới thở phào một hơi.
Cô không muốn yêu đương, cho dù người kia là nam hay nữ, nhưng… Cũng không muốn bị cuốn vào một mối quan hệ mập mờ chẳng ra gì.
Có điều khi cô vừa ngồi xuống thì khuôn mặt của Lâm Vãn Chiếu lại hiện lên trong đầu của Dụ Tình Không, khiến cô vô tình đưa tay lên chạm vào môi mình. Buổi tối hôm đó, cái cảm giác ngọt ngào đó… Sao cô lại không thể quên được chứ?
Lòng bàn tay đặt lên mặt bàn, Dụ Tình Không ngồi dựa vào ghế, cách xa bàn 1 mét, thân thể lắc lư theo ghế, cô đưa tay xoa trán, cố gắng bỏ qua những ký ức kia.
Chỉ trong chớp mắt đã đến 5 rưỡi chiều, Dụ Tình Không dưới sự giúp sức của trợ lý, cuối cùng cũng xử lý xong đám hàng tồn kho, cô rời khỏi công ty, lái xe đến Tinh Hồ Ngư Trang.
Vị trí của Tinh Hồ Ngư Trang có hơi xa, nhưng bù lại đồ ăn ngon, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hơn nữa có không ít người đề cử nhà hàng này, cho nên gần đây nó rất nổi tiếng, gần đây có rất nhiều người đến đây ăn cơm, phải hẹn bàn trước thì mới có chỗ.
Sau khi Dụ Tình Không đến đây thì nhìn thấy Lục Hiểu Hiểu đứng ở đằng xa, vì vậy cô bước nhanh ngồi xuống: “Trên đường bị kẹt xe nên mình đến muộn.”
“Ừm.” Lục Hiểu Hiểu gật đầu, chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Cậu xem còn có gì muốn ăn nữa không thì cứ gọi người phục vụ đưa thêm là được.”
“Không cần.” Dụ Tình Không lắc đầu.
“Vậy uống chút rượu cũng được.” Lục Hiểu Hiểu tự rót cho mình một ly, lại chuẩn bị rót cho Dụ Tình Không.
“Không cần đâu, mình còn phải lái xe nữa.” Dụ Tình Không đưa tay chắn ở trên ly.
“Vậy cũng được, đúng rồi, cậu hẹn mình đến đây ăn cơm để làm gì thế? Chẳng lẽ định nói cho mình biết cậu bị đuổi việc rồi, cho nên muốn đi bán giày giả với Đình Đình?” Lục Hiểu Hiểu trêu ghẹo nói.
“Không phải, mình chỉ muốn đi ăn một bữa mà thôi…” Dụ Tình Không đưa tay xoa mày, nghĩ lại, lại đưa mắt nhìn cô, vẫy tay với cô: “Lại đây.”
“Hả?” Lục Hiểu Hiểu ngẩn người, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt của Dụ Tình Không: “Làm gì?”
“Nhìn mình, đến gần chút nữa đi.” Dụ Tình Không híp hai mắt, giơ tay chà nhẹ ngón trỏ và ngón cái: “Ánh mắt của cậu có thể thêm chút quyến rũ được không?”
“Hả? Cậu muốn mình quyến rũ cậu hả?” Lục Hiểu Hiểu hoàn toàn đờ người ra, gãi đầu, dùng một bàn tay ấn lên vai của Dụ Tình Không: “Vậy thì cậu để mình ngồi lên đùi cậu đi.”
“Đừng---” Dụ Tình Không vội vàng vươn tay chặn lại: “Bộ đồ này của mình vừa đắt vừa dễ hỏng lắm.”
Có điều cô cũng đã xác định được mình không hề có chút dục vọng nào với Lục Hiểu Hiểu.
“Hừ.” Lục Hiểu Hiểu trề môi, sau đó ngồi trở lại: “Vậy thì thẳng thắn khai ra, ban nãy cậu muốn thử cái gì? Muốn thử xem bản thân có cảm giác gì với phụ nữ không hả, muốn thử xem bản thân có phải là cong hay không?”
Dụ Tình Không qua xong, đôi tay cầm đũa chợt ngừng lại: “Không… Không phải, sao cậu lại cho rằng mình cong được chứ? Mình giống sao?”
“Đúng vậy, giống, còn giống hơn cả việc cậu và ba cậu giống nhau.” Lục Hiểu Hiểu gật đầu.
Dụ Tình Không múc cho mình một chén canh, cong môi mỉm cười, liếc mắt nhìn cô: “Nếu ba của mình nghe được những lời này của cậu thì cậu có tin ông ấy sẽ cầm cuốc bò từ trong đất ra chém cậu một phát không?”
“Nhắc đến chuyện này mới nhớ, ba mẹ cậu vẫn không chịu đến thành phố à?” Lục Hiểu Hiểu hỏi.
“Đúng vậy, còn ngoan cố lắm, bảo rằng núi xanh là xương của họ, còn nước biếc chính là thịt, muốn hai người bọn họ rời vùng nông thôn chả khác nào muốn bọn họ tan xương nát thịt cả.” Trên mặt của Dụ Tình Không lộ vẻ mệt mỏi.
Lục Hiểu Hiểu nghe thế nhún vai, gật đầu, sau đó lại nghĩ đến chuyện chính: “Nói thật đấy, mình cảm thấy cậu giống cong cũng là có nguyên nhân cả. Hồi trước bên cạnh mình không xuất hiện đồng tính luyến ái nên mình còn chưa nghĩ nhiều như vậy, cho đến khi Uông Mẫn có bạn gái thì mình mới phát hiện, woa, loại chuyện này cũng chả hiếm thấy gì. Còn về phía cậu, không yêu đương, nhân duyên bên nữ cũng khá tốt, cho nên mình thấy cậu càng ngày càng giống đấy, ha ha.”
“Đừng có nhắc đến Uông Mẫn nữa. Nếu không phải do cậu ấy bảo rằng mình thất tình, muốn nhảy từ tầng 27 xuống để lao vào vòng ôm của đất mẹ thì mình cũng sẽ không đến quán bar Snake, cũng sẽ không làm những chuyện không thể tưởng tượng đó…” Dụ Tình Không nói đến đây thì dừng lại đề tài này, ngược lại dò hỏi cô: “Cậu muốn uống gì không?”
“Hả, chuyện gì không thể tưởng tượng được thế? Mau nói tiếp đi!” Nhưng mà Lục Hiểu Hiểu lại nghe thấy được, làm lơ câu hỏi của Dụ Tình Không.
“Không có gi, cậu mau ăn đi.” Dụ Tình Không nói, cảm thấy rất phiền, cầm vá múc một đống cá để vào chén của Lục Hiểu Hiểu.
“Ồ, được rồi.” Lục Hiểu Hiểu gật đầu, cầm đũa gắp cá ăn.
Ngồi nói chuyện một hồi đã qua gần một tiếng, bữa ăn này cuối cùng mới chịu kết thúc, hai người lại nói chút chuyện rồi mới ai về nhà nấy.
Sau khi đi ra Ngư Trang, Dụ Tình Không nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Hiểu Hiểu mới mở cửa xe mình ra, ngồi xuống.
Cột chặt đai an toàn, Dụ Tình Không ngồi vào ghế điều khiển thở dài một hơi, trong đầu vẫn nhớ lại những lời Lục Hiểu Hiểu nói ban nãy, sau đó nhắm mắt lại.
Không nên… Cong gì đó… Sao bản thân lại là cong chứ, nếu là thì sao cô sống hai mươi mấy năm lại không biết? Thôi không nghĩ nữa. Dụ Tình Không mở hai mắt ra, cần lấy chai nước khoáng trống rỗng để ở trên xe, nhìn nó một lát, sau đó ném sang một bên, cởi đai an toàn đi ra xe, bước về phía cửa hàng tiện lợi.
Đi qua kệ hàng đằng trước, đến chỗ trong cùng, Dụ Tình Không kéo tủ lạnh ra, lấy một lon co ca.
Nhưng khi cô đóng tủ lạnh lại, chuẩn bị tính tiền rời đi thì điện thoại ở trên tay lại rơi xuống đất.
Đúng là xui xẻo. Dụ Tình Không nhìn thoáng qua, chuẩn bị quay người nhặt lên thì bên tai lại xuất hiện tiếng giày cao gót chạm trên sàn.
Ngay sau đó, một đôi chân dài thẳng tắp và trắng nõn xuất hiện ở trước mắt. Sau đó chủ nhân của đôi chân kia cúi người xuống, vươn tay cầm lấy cái điện thoại kia.
Dụ Tình Không sửng sốt, đứng thẳng người lại.
“Thật trùng hợp, cuối cùng vẫn gặp nhau rồi.” Ngón tay của Lâm Vãn Chiếu nhẹ nhàng sờ điện thoại, hơi động tay, đưa nó cho Dụ Tình Không: “Đây.”
“Cảm ơn.” Dụ Tình Không gật đầu nhận lấy.
“Chuyện của cô xong rồi sao?” Lâm Vãn Chiếu lại hỏi.
“Ừm.” Dụ Tình Không đưa mắt nhìn chằm chằm vào nàng: “Chỉ đi ăn một bữa cơm mà thôi.”
“Cho nên bây giờ có rảnh sao?” Lâm Vãn Chiếu đưa tay ôm ngực.
“Còn có chuyện phải về nhà giải quyết, xin lỗi.” Dụ Tình Không gật đầu lần nữa, ước lượng lon co ca ở trên tay, chuẩn bị đi về phía quầy tính tiền.
Nhưng khi vừa bước ra một bước thì Dụ Tình Không lại thu chân về. Lâm Vãn Chiếu quay đầu nhìn về bóng lưng thẳng tắp kia của cô.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi cảm thấy chuyện giữa chúng ta nên được nói cho rõ ràng chút.” Cuối cùng Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn về nàng.
“Không phải còn có chuyện muốn giải quyết à?” Lâm Vãn Chiếu nhướn mày.
“Ngày mai rồi giải quyết.” Dụ Tình Không trả lời.
“Được thôi.” Lâm Vãn Chiếu cười một tiếng, lấy từ trên kệ một hộp thuốc nhuận họng, lại cầm lấy lon co ca ở trong tay Dụ Tình Không, đi tới đặt xuống chỗ quầy tính tiền, đưa mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng: “Tính tiền, cả hai.”
Dụ Tình Không nhìn bóng lưng của nàng, mày hơi nhăn lại, khi Lâm Vãn Chiếu quay lại nhìn thì cô lại tránh đi.
Vài phút sau hai người cùng ngồi trên xe của Dụ Tình Không.
Dụ Tình Không uống một ngụm cô ca, sau đó để nó ở bên cạnh, cuối cùng mới nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu đang ngồi ở ghế sau, chủ động mở miệng nói lên chuyện kia: “Buổi tối hôm đó tôi sẽ đến quán bar dành cho les như Snake là để gặp bạn bè, bởi vì cô ấy bảo mình bị bạn gái đá nên tôi tính ngồi uống rượu với cô ấy, an ủi cô ấy một chút.”
“Cho nên?” Lâm Vãn Chiếu quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi lười biếng.
Dụ Tình Không né tránh ánh mắt của nàng, nhìn chăm chú về phía trước, yên lặng một lát lại tiếp tục mở miệng: “Cho nên tôi mong rằng tổng giám đốc Lâm không nên hiểu nhầm, tôi không phải les.”
“Hửm…” Lâm Vãn Chiếu nở nụ cười: “Ý của cô là, cô không phải les, cô là thẳng nữ, nhưng một thẳng nữ như cô lại lên giường với tôi? Nói đúng hơn thì… Cô ngủ tôi.”
Lâm Vãn Chiếu lại đến gần hơn, âm thanh của nàng càng ngày càng thấp, nhưng lại mang theo cảm xúc mềm mại kì quái, khiến cho người khác không thể chống đỡ được.
Dụ Tình Không chợt nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó hạ giọng nói: “Lúc ấy tôi uống say.”
“Còn bây giờ thì sao?” Lâm Vãn Chiếu để sát vào mặt cô. Ở dưới khoảng cách ngắn như vậy, âm thanh của Lâm Vãn Chiếu có vẻ quyến rũ lòng người.
Chóp mũi của hai người dường như sắp chạm vào nhau, hơi thở của cả hai cũng quấn quít vào nhau, không khí trở nên ngày càng sền sệt.
Dụ Tình Không nhìn đôi mắt đen như màn đêm của nàng, cổ họng khẽ nuốt, quay đầu nhìn về chỗ nàng: “Bây giờ cái gì?”
“Bây giờ không say đúng không?” Lâm Vãn Chiếu nói xong, nhẹ nhàng nắm cằm của cô, hướng tầm mắt của cô về phía mình.
Dụ Tình Không nhìn nàng, chỉ cảm thấy độ ấm trên xe quá cao, nóng đến mức không bình thường, khiến cô mở miệng nói chuyện thôi cũng khó khăn.
“Bây giờ cô đang tỉnh táo đúng không…” Tiếp đó, lâm Vãn Chiếu đặt tay để lên mu bàn tay của Dụ Tình Không.
Rõ ràng chỉ phủ lên như thế nhưng Dụ Tình Không lại có cảm giác làn da của mình có chút ngứa ngáy.
“Cô muốn làm gì?” Tay của Dụ Tình Không cứng đờ, chợt đưa mắt nhìn nàng. Đồng thời, cô cũng không biết rằng lúc này giọng nói của mình có hơi mất tiếng.
Gương mặt của Lâm Vãn Chiếu ở trước mắt có vẻ mềm mại, đôi môi ở dưới ánh đèn dường như đang tỏa sáng, như đang mời gọi người đến nếm thử.
“Tôi cảm thấy…” Lâm Vãn Chiếu để sát vào môi cô, nhẹ nhàng mở miệng ở bên môi cô: “Có vẻ như cô đang nhẫn nại khá vất vả đấy… Đều đã như vậy rồi, dục vọng không được giải tỏa sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)