Chương 9:
Gò má hai người sát lại gần nhau, hơi ấm quấn quýt, không khí dường như đang đọng lại. Da thịt tinh tế của Lâm Vãn Chiếu dường như đang sáng lên dưới ánh đèn điện, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đẹp.
Dụ Tình Không nhìn chăm chú vào đôi mắt như nước hồ mùa thu kia của nàng, chỉ cảm thấy ở trong cơ thể như có một luồng sức mạnh tà ác nào đó đang muốn điều khiển cô, không ngừng kêu gào bảo cô phải là một số chuyện không nên làm.
“Khiêu chiến giới hạn của tôi?” Một bàn tay của Dụ Tình Không đặt ở trên sô pha, nhìn chằm chằm môi nàng.
“Giới hạn? Tôi chỉ biết ngày hôm đó cô hoàn toàn không có giới hạn nào cả.” Đôi mắt của Lâm Vãn Chiếu chậm rãi chuyển động, nhưng đang cất giấu sương mù.
Dụ Tình Không không thể nào phản bác được lời nàng nói, trên trán chảy ra lớp mồ hôi mỏng, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng cao.
“Còn muốn tôi nhiều lần như vậy…” Lâm Vãn Chiếu rũ mắt nhìn vào cổ cô: “Còn nhiệt tình như thế, khiến tôi vẫn còn nhớ đến cảm giác được cô đi vào bên trong cơ thể đấy… Cô bảo do cô uống rượu, như vậy thì sao cô lại biết phải làm như thế nào? Là do bình thường cô cũng tự mình làm sao… Hay là nói cô là một thẳng nữ, nhưng lại biết rõ kiến thức của les, còn biết khá sâu rộng…”
Âm thanh của Lâm Vãn Chiếu nhẹ nhàng như đang thầm thì, nhưng khi nó phả vào bên tai của Dụ Tình Không thì lại mang theo sự dụ hoặc mãnh liệt.
“Đừng nói nữa.” Dụ Tình Không nhắm hai mắt.
Tiếp đó, Lâm Vãn Chiếu dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đè xuống tay cô: “Sao nào, bây giờ lại rút tay vô tình à, còn muốn giả vờ làm quân tử ngây thơ sao? Vậy còn lần trước, khi đó cô cũng không say, sao lại còn làm thế với tôi…”
“Tổng giám đốc Lâm, nếu không ăn thì đồ ăn sẽ nguội mất, nguội không ăn được.” Lúc này Dụ Tình Không nắm lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ bình tĩnh lại.
“Được rồi, vậy cứ ăn cơm đã.” Lâm Vãn Chiếu rất có hứng thú nhìn bộ dạng kia của cô, mỉm cười, sau đó quay đầu, dùng đũa kẹp một miếng bò kho để vào miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt.
11 giờ tối, Dụ Tình Không tắm rửa gội đầu xong thì nằm xuống giường, nhắm mắt lại, cầm lấy điện thoại của mình.
Vốn cô còn tính đi ngủ, nhưng mà…
Dụ Tình Không giống như bị ma quỷ nhập hồn vậy, ngón tay nhấn vào cái link mà Uông Mẫn gửi cô lần trước.
Đó là một bộ phim người lớn, cô từng xem qua một lần, nhưng chỉ một lần mà thôi, không có cảm giác gì. Có điều bây giờ cô muốn xem lại lần nữa thử xem…
Sau đó, khi cô bấm vào link chuẩn bị xem lại lần nữa thì phát hiện bộ phim đã bị xóa.
Nhắm mắt lại, Dụ Tình Không xoay người nằm thẳng ở trên giường, nhìn chăm chú vào đèn ở trên trần nhà, hơi híp mắt lại.
Thật là lung tung rối loạn. Khắp đầu đều là suy nghĩ lung tung rối loạn.
Dụ Tình Không nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhớ lại hơi thở dễ ngửi kia của Lâm Vãn Chiếu, thân thể của Lâm Vãn Chiếu, hơi thở của Lâm Vãn Chiếu.
Lại nhắm mắt lại, Dụ Tình Không đưa tay khẽ chạm vào chỗ từng bị Lâm Vãn Chiếu mút qua, sau đó đột nhiên mở hai mắt ra. Có một số chuyện càng bị đè nén thì càng dễ nghĩ đến. Dụ Tình Không đứng lên, đi về phía nhà tắm, mở nước lạnh ra tắm qua một lần.
Cảm giác nước lạnh đi qua toàn thân, Dụ Tình Không hơi run, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Nằm trở lại lên giường, Dụ Tình Không cuối cùng cũng mơ màng đi ngủ.
Hôm sau.
Bởi vì trong người có công việc nên Dụ Tình Không và Lâm Vãn Chiếu rời giường từ rất sớm. Tìm một cửa hàng nào đó ăn sáng xong xuôi thì hai người dựa theo kế hoạch đã định, đi tìm tổng giám đốc của công ty Nhân Nhạc.
Không thể không nói Lâm Vãn Chiếu đúng là một bậc thầy ngụy trang, bộ dạng vốn còn buồn ngủ gần chết lại giống như đang diễn kịch đổi mặt, đến chỗ làm việc thì lại treo lên mặt nạ với nụ cười giả dối, giơ tay nhấc chân đều có vẻ ưu nhã.
Bởi vì lần này Lâm Vãn Chiếu không mang theo thư ký cho nên Dụ Tình Không phải đảm nhiệm vị trí thư ký, đứng ở một bên không ngừng viết lại nội dung cuộc nói chuyện. Trong toàn bộ quá trình, Lâm Vãn Chiếu cho dù nói cái gì cũng dễ dàng tóm được mạch máu của đối phương, có thể nói là rất tuyệt vời. Những lời đồn không hay ở trong công ty về nàng cuối cùng cũng chỉ biến thành lời đồn.
Ở trên đường, Lâm Vãn Chiếu lơ đãng quay đầu, tầm mắt chạm vào tầm mắt của Dụ Tình Không.
Dụ Tình Không hé miệng, sau đó tránh đi tầm mắt của nàng, cúi đầu tiếp tục ghi chép. Chỉ có có nhiều lần cô lại ngẩn người. Chuyện này ở lúc trước không bao giờ xảy ra.
Dụ Tình Không nhịn không được cau mày lại.
Qua mấy ngày, mọi chuyện đều xử lý gần xong xuôi, hai người cuối cùng cũng đợi được ngày nghỉ, cùng nhau đi đến thành phố Hoa.
Ăn cơm tối ở trong nhà hàng đồ ăn Nhật khá được yêu thích ở thành phố Hoa, món ăn được chế tác tinh xảo, bầu không khí trong quán cũng khá tốt.
Lâm Vãn Chiếu gắp miếng cá sống cắt lát cuối cùng vào trong miệng, đặt đôi đũa lên chỗ đựng đũa: “Đợi lát nữa có muốn đi đến quán bar Free với tôi không? Tôi có hẹn mấy người bạn ở chỗ này.”
Dụ Tình Không nghi hoặc nhìn nàng, sau đó lại nhăn mày: “Tổng giám đốc Lâm đúng là quen biết rộng rãi, chỗ nào cũng có bạn.”
“Tôi có thể coi đây là lời khen.” Lâm Vãn Chiếu ngẩng đầu, mỉm cười.
Dụ Tình Không nghe xong nhìn sang một bên, mở miệng nói: “Có điều tổng giám đốc Lâm đi gặp bạn bè, tôi đi theo thì không thích hợp.”
“Bọn họ đều là bạn của tôi, cô là nhân viên trong công ty.” Lâm Vãn Chiếu lại bưng ly trà lên uống một ngụm: “Có cái gì mà không thích hợp chứ? Dù sao cũng được nghỉ ngơi một chút, tôi mời cô đi uống rượu không được à?”
Dụ Tình Không tự hỏi một lát, cuối cùng gật đầu: “Vậy vài giờ đi? Chơi đến mấy giờ thì trở về?”
“Ăn xong cơm thì đi.” Lâm Vãn Chiếu giơ tay quấn tóc: “Tôi cũng không xác định được sẽ chơi đến mấy giờ, cứ đi chơi trước đi, không muốn chơi nữa thì trở về.”
“Được.” Dụ Tình Không gật đầu.
Có điều, uống rượu… Dụ Tình Không lại nhớ đến buổi tối hôm đó ở quán bar Snake.
Đó là sai lầm, nhưng nếu lại phạm sai lầm lần nữa thì không xong cho lắm. Dù sao bây giờ Lâm Vãn Chiếu cũng đã coi cô là cong.
Thôi, lát nữa uống ít chút, cố gắng giữ tỉnh táo là được.
Buổi tối ở thành phố Hoa đầy sao lấp lánh, ánh đèn điện bao quanh nhưng tòa cao ốc, đường phố xe không ngừng chạy, giống như một tòa thành không có ban đêm vậy.
Dụ Tình Không và Lâm Vãn Chiếu cùng nhau đi đến quán bar Free thì một đám người mặc đồ hoa hòe lòe loẹt ngồi ở trên ghế dài không ngừng vẫy tay với hai người: “Hey! Vãn Chiếu! Đến rồi à, chỗ này nè!”
Dụ Tình Không và Lâm Vãn Chiếu nhìn thấy thì bước nhanh qua đó.
“Hửm, đây là?” Bạn bè của Lâm Vãn Chiếu nhìn thấy Dụ Tình Không, có chút tò mò.
“Dụ Tình Không, làm việc ở trong công ty của tổng giám đốc Lâm.” Dụ Tình Không nhìn về phía mấy người: “Chào mọi người.”
“Ha ha ha, xin chào, đến đây đến đây, mau ngồi xuống đi!” Vì thế mọi người vội vàng để lại hai chỗ trống.
Dụ Tình Không gật đầu, sau đó cùng Lâm Vãn Chiếu ngồi xuống.
Lâm Vãn Chiếu không ngừng nói chuyện với người ta, Dụ Tình Không không quen biết đám người này.
Tiếng người ở quán bar rất ồn ào, ánh đèn mờ ảo, mọi người vui chơi tưng bừng, Dụ Tình Không nghe nhạc một lúc thì có người vô bả vai của cô, cho nên Dụ Tình Không quay đầu lại.
“Bọn họ muốn chơi trò chơi, cô có muốn chơi không?” Lâm Vãn Chiếu hỏi.
Dụ Tình Không gật đầu: “Trò chơi gì?”
“Ném xúc xắc, số nhỏ nhất là người thua, sau đó bị mọi người đặt ra câu hỏi, người thua phải trả lời câu hỏi.” Lâm Vãn Chiếu nói.
Dụ Tình Không suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không được.”
Nghe thế, Lâm Vãn Chiếu mỉm cười: “Có phải là do cô thường thua trò này cho nên không dám chơi không? Người nhát gan, không đùa cô nữa, tôi chơi đây.”
“Đợi đã.” Nhưng khi Lâm Vãn Chiếu chuẩn bị rời đi thì Dụ Tình Không gọi cô lại.
“Hửm?”
“Tôi chơi.” Dụ Tình Không mở miệng. Thua? Lúc trước cô ném xúc xắc có thể ném ra hoa luôn ấy.
Lâm Vãn Chiếu nhìn cô, nhướn mày: “Được.”
Vì vậy vòng thứ nhất bắt đầu.
Kết quả, xúc xắc vừa ném ra, Dụ Tình Không lại sửng sốt. Có lẽ do quá xui xẻo nên điểm của cô là nhỏ nhất.
Vì thế cô gái có điểm lớn nhất vỗ tay, hỏi: “Lần đầu tiên cô hôn môi là khi nào?”
Chỉ trong nháy mắt, Dụ Tình Không ngẩn người ra, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu, Lâm Vãn Chiếu cũng đang nhìn cô, khóe môi mỉm cười.
“Có thể đổi vấn đề khác không?” Dụ Tình Không hỏi.
“Không được!” Mọi người không ngừng lắc đầu.
Dụ Tình Không cầm xúc xắc, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: “Lần trước.”
Nghe thấy câu trả lời này, mọi người đều ồ lên. Lâm Vãn Chiếu thì lại yên lặng uống rượu, uống một ngụm thì buông ly ra. Lần trước… Là lần cùng với nàng sao?
“Lại đến.” Dụ Tình Không uống xong ly rượu, nói.
Kết quả cô lại thua nữa rồi. Dụ Tình Không nhịn không được thở ra một tiếng, hôm nay là ngày xui xẻo sao?
“Lần đầu tiên lên giường cùng người khác là khi nào?” Có người lại hỏi.
Ánh mắt của Dụ Tình Không thay đổi, liếc về phía Lâm Vãn Chiếu, lại nhìn về bàn tay đang để ở sô pha kia, cổ họng hơi run: “Cũng là lần trước.”
Chỉ trong nháy mắt, mọi người lại ồ lên thật lớn.
“Tiếp tục.” Dụ Tình Không uống xong ly rượu, lại mở miệng nói lần nữa. Mấy kiểu vấn đề như thế này nói xong rồi đúng không? Cho nên độ may mắn của cô cũng nên thay đổi rồi chứ?
Nhưng lúc này… Cô lại là người nhỏ nhất, còn Lâm Vãn Chiếu là người lớn nhất. Tất cả mọi người đều giục Lâm Vãn Chiếu đưa ra câu hỏi.
Dụ Tình Không nhịn không được nhìn về phía nàng.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu mỉm cười, sau đó nhìn về phía cô: “Vậy cảm giác hôn môi và lên giường như thế nào?”
Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó kéo cổ áo xuống: “Đã quên.”
Nói là đã quên nhưng thực tế thì chuyện xảy ra đêm hôm đó lại hiện ra ngay trước mắt, sẽ thường xuyên nhắc nhở cô cái cảm giác tuyệt vời đó…
Nghe thế, Lâm Vãn Chiếu chỉ cười không nói. Đã quên cái quỷ ấy!
Chớp mắt đã đến 12 giờ, Dụ Tình Không vẫn luôn thua, uống hơi nhiều, vì vậy ngồi ở bên kia xoa huyệt thái dương để tỉnh rượu.
Nhưng lúc này một đôi tay trắng nõn lại xuyên qua khuỷu tay của Dụ Tình Không, vì vậy cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Vãn Chiếu.
“Có hơi đau đầu, có thể mượn bả vai của cô một chút không?” Lâm Vãn Chiếu nhẹ giọng hỏi một câu.
Ánh đèn của quán bar chiếu lên khuôn mặt của Lâm Vãn Chiếu, khiến cho cô có vẻ mê người.
Dụ Tình Không quay đầu lại, xoa huyệt thái dương, đầu óc hỗn loạn, không biết sao lại nói: “Dựa đi.”
Sau đó Lâm Vãn Chiếu lập tức dựa đầu vào vai cô. Nhiệt độ trên người nàng truyền qua bả vai của Dụ Tình Không, khiến cho thân thể cô cứng đờ.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu lại ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú vào cô, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Mùi hương trên người của cô… “
Hương thơm lượn lờ quanh phần cổ, có hơi ngứa, Dụ Tình Không dùng hai mắt lờ đờ do men say nhìn nàng: “Hửm?”
“Rất dễ ngửi.” Âm thanh của Lâm Vãn Chiếu nhẹ nhàng, lại như mang theo cái móc, móc vào tim gan của Dụ Tình Không.
“Sao thế?” Lâm Vãn Chiếu vươn tay sửa lại nút thắt ở trên áo.
Dụ Tình Không nhắm hai mắt lại, giữ chặt cổ tay của nàng, dùng sức nắm chặt, chỉ cảm thấy đại não như bị bùn lầy chiếm đóng, không thể nào tự hỏi được.
“Muốn về khách sạn à?” Thấy thế, Lâm Vãn Chiếu lại nhẹ giọng hỏ. Bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên hô hấp của nàng cũng mang theo vẻ đặc sệt.
“Đi trở về….” Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào nàng, lại cầm chặt tay nàng hơn: “Làm cái gì?”
Lâm Vãn Chiếu nghe được ý giấu trong câu nói của cô, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đôi môi đỏ khẽ mở: “Vậy, cô muốn làm cái gì?”
Hô hấp trở nên càng nóng rực, Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa đầy sương mù của nàng, lại nhìn về phía môi của nàng, cổ họng cảm thấy càng khô…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)