Chương 16:
Cuối cùng Lâm Vãn Chiếu xoa mắt, mở hai mắt ra, tầm mắt hơi ngưng lại, ý thức dần dần tỉnh táo: “Đồ ăn nấu xong rồi à?”
“Ừm, xong rồi.” Dụ Tình Không thu hồi suy nghĩ, đứng lên, gật đầu: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây.”
Cứ có cảm giác nếu còn ở chỗ này thì sẽ có chuyện xảy ra mất.
Lâm Vãn Chiếu vừa nghe thấy cô bảo phải về, lập tức ngẩn người. Đồng thời lại thầm mắng mình ở trong lòng, sao lại ngủ chứ. Vất vả lắm mới kéo người ta đến nhà mình được, kết quả bản thân lại nằm ngủ, đúng là ngốc thật.
“Bận rộn lâu thế rồi, không muốn cùng nhau ăn cơm à? Cô cũng chưa ăn cơm chiều phải không?” Lâm Vãn Chiếu kéo dây váy lên, lại khom lưng nhặt chăn đặt ở một bên, vẫn mong cô có thể ở lại.
“Tôi không đói bụng, cô cứ ăn đi, tôi còn phải về nhà làm chút chuyện.” Dụ Tình Không nói.
Lâm Vãn Chiếu nghe xong mím môi, có hơi chán nản cúi đầu: “Thế à.”
“À đúng rồi, còn quên chưa hỏi cô thích ăn thanh đạm hay là ăn mặn, cũng không biết đồ tôi nấu có hợp khẩu vị của cô hay không, nếu không thích thì có thể… Mà thôi, vẫn nên cố ăn một chút đi, tóm lại cho dù có khó ăn đến mấy cũng sẽ không có độc đâu, chỉ ăn không ngon thôi.” Dụ Tình Không tiếp tục nói.
“Cho dù có độc tôi cũng ăn.” Lâm Vãn Chiếu nói thầm.
“Hửm?” Dụ Tình Không ngẩng đầu nhìn nàng: “Nếu thực sự có độc thì đừng có ăn nữa, tôi cũng không muốn trải nghiệm cuộc sống ở trong tù đâu.”
Lâm Vãn Chiếu nghe xong lập tức bật cười, hai mắt giống như vầng trăng.
Dụ Tình Không nhìn nàng một hồi, gãi đầu, chuẩn bị rời đi: “Vậy cô nhớ ăn cơm nhé, tôi về đây”
Lâm Vãn Chiếu nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, sửng sốt một lát, sau đó lại mở miệng: “Dụ Tình Không!”
“Còn có chuyện gì sao tổng giám đốc Lâm?” Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng.
Lâm Vãn Chiếu âm thầm siết chặt tay: “Gần đây có rất nhiều tin tức về người xấu, cô nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Tổng giám đốc Lâm cứ yên tâm đi, được rồi, đừng nói nữa, mau ăn đi, nếu không đồ ăn nguội hết đấy, ăn vào sẽ bị tiêu chảy. Ngủ ngon.” Dụ Tình Không nói xong thì đi về phía cửa.
Lâm Vãn Chiếu nhìn cánh cửa đóng lại, thở dài, lại quay đầu nhìn sang cục bông màu trắng kia, qua một lát chợt nhớ đến chuyện gì đó, lập tức chống quải trượng đi đến bên cửa sổ.
Từ chỗ này có thể nhìn thấy được cảnh xe rời đi, cho nên Lâm Vãn Chiếu vẫn luôn nhìn chằm chằm phía dưới, cho đến khi xe của Dụ Tình Không khuất dần trong bóng tối thì nàng mới quay người lại đi đến chỗ bàn ăn.
Lúc này trên bàn ăn đã để sẵn đồ ăn ngon lành và một chén cơm, có vẻ rất ngon miệng, vừa nhìn đã thấy thích.
Lâm Vãn Chiếu nhìn hình ảnh này, mỉm cười một lát, lấy điện thoại ra nhắm ngay chỗ đồ ăn, chụp ngang, chụp dọc, chụp từng cái, chụp gần nửa ngày. Nhìn bộ dạng nghiêm túc kia, tư thế kia giống như đang định chụp xong sẽ đóng khung treo lên vậy.
Sau đó Lâm Vãn Chiếu lại nghiêng đầu gửi ảnh chụp qua cho anh trai Thích Kiến Phong của mình: “Có đột phá lớn, mối tình đầu nấu cơm cho em…”
Vài giây sau, Thích Kiến Phong trả lời: “Không phải là một bữa cơm à, cái này có gì đâu?”
“Còn gì nữa? Chứng tỏ trong lòng người ta vẫn còn có em --” Lâm Vãn Chiếu mỉm cười gõ chữ.
Thích Kiến Phong: “Em cứ tự tưởng tượng đi.”
Thẳng nam đúng là thẳng nam, chẳng thú vị chút nào. Cũng vì thế mà lần trước Thích Kiến Phong mới bị bạn gái chia tay đấy. Ai bảo khi bạn gái nói rằng mình cô đơn, cần người ở bên cạnh, anh lại gửi một bộ truyện tên là “Cuộc đời này ai mà không cô đơn, cứ cô đơn suốt rồi sẽ thấy quen” qua Wechat cho bạn gái chứ? Không bị kéo vào danh sách đen mới là lạ.
Lâm Vãn Chiếu ném điện thoại sang một bên, sau đó cầm đũa lên.
Đồ ăn thực sự rất ngon, Lâm Vãn Chiếu cứ thế lơ đãng xử lý xong một chén cơm, lại múc thêm chén thứ hai, lúc này nàng cũng không thèm nhịn nữa, thả bụng ăn thoải mái.
Một muỗng đồ ăn, một muỗng cơm, ngon đến mức không tả nổi, Lâm Vãn Chiếu thoải mái đến mức vừa ăn vừa đung đưa.
Mà ở bên này, sau khi Dụ Tình Không ngồi vào trong xe thì để tay lên tay lái, yên lặng ngồi một lúc lâu, suy nghĩ cẩn thận toàn bộ mọi việc đã xảy ra trong thời gian gần đây rồi lái xe đi ra ngoài.
Gần đây đầu óc không tỉnh táo cho lắm, bản thân cũng chả biết rõ mình muốn cái gì.
“Bệnh tâm thần.” Bỗng nhiên nghĩ đến ý tưởng khi nhìn thấy Lâm Vãn Chiếu lúc nàng vừa mới tỉnh lại, Dụ Tình Không tự giễu mắng một câu, xoay tay lái, lái xe đi vào một lối rẽ.
Sau khi về đến nhà, Dụ Tình Không tháo kính mắt để lên trên bàn làm việc, lập tức đi tắm.
Nhưng Dụ Tình Không tắm rửa xong, nằm lên trên giường trằn trọc nửa tiếng vẫn không ngủ được, cho nên cô bị mất ngủ rồi.
Đèn ở trên giường cứ tắt rồi lại bật, bật rồi lại tắt, Dụ Tình Không chôn đầu vào trong gối, trong đầu toàn những suy nghĩ lung tung rối loạn. Cái gì mà con gái ngoan chứ…
Bên kia, sau khi tắm rửa xong, Lâm Vãn Chiếu lên giường nằm ngủ, ôm thú bông lăn qua lộn lại trong chốc lát, cảm thấy lúc này mình nên nhân cơ hội gửi tin nhắn cho Dụ Tình Không, vì thế nàng lại ngồi dậy gõ chữ: “Đã ăn hết toàn bộ!”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Lâm Vãn Chiếu lại gửi thêm một bức ảnh mâm chén sạch trơn cho Dụ Tình Không, yên lặng chờ Dụ Tình Không nhắn lại.
Nhưng qua nửa tiếng mà vẫn không thấy Dụ Tình Không nhắn trả lời. Cảm xúc tăng vọt của Lâm Vãn Chiếu mới dần dần hạ xuống.
Lúc này điện thoại bỗng nhiên rung lên, Lâm Vãn Chiếu vội vàng cầm lên xem, phát hiện đó chỉ là một tin tức mà thôi, trên đó viết một người đàn ông giả làm Pikachu đi cầu hôn cô gái mình thích, nhưng lại dẫm nhầm lên cái giếng không có nắp, cuối cùng bị một người dân tốt bụng kéo lên.
“Pikachu gì đó, cút đi…” Lâm Vãn Chiếu thở dài, có hơi cô đơn.
Nhưng khi nàng chuẩn bị ném điện thoại sang một bên thì trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn của Dụ Tình Không:
“Cảm thấy ăn ngon là được rồi.”
Ngay sau đó, Dụ Tình Không lại nhắn thêm một tin nữa:
“Có điều giờ mới ăn xong à? Hình như cô ăn hơi nhiều nhỉ, nghỉ ngơi một hồi rồi đi ngủ, nếu không ngày mai dạ dày sẽ khó chịu.”
Lâm Vãn Chiếu lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lần lại một lần, sau đó nở nụ cười. Mặc dù trả lời có hơi muộn nhưng vẫn có trả lời. Có điều Lâm Vãn Chiếu vừa cười thì bụng lập tức đau.
Vì thế Lâm Vãn Chiếu ôm bụng nhắn một tin nhắn khác qua: “Đúng là có hơi đau… Bình thường cũng không ăn nhiều lắm, hôm nay lại ăn quá nhiều nên thế.”
“Đúng là ngốc mà, cô là hamster đầu thai à…” Mười mấy giây sau, Dụ Tình Không nhắn một tin nhắn đến.
Lâm Vãn Chiếu thấy thế, bĩu môi: “Còn không phải do cô nấu ăn ngon quá à, tôi cũng không khống chế được!”
Lại một lúc sau, Dụ Tình Không tiếp tục nhắn đến: “Cụ thể là nơi nào đau?”
“Ở phần bụng trên, có hơi trướng đau.” Lâm Vãn Chiếu trả lời.
Dụ Tình Không: “Có lẽ là do tiêu hóa không tốt, trong nhà có thuốc tiêu hóa không?”
Lâm Vãn Chiếu đọc xong, khóe môi dần lộ ra ý cười, bỗng cảm thấy bụng cũng không đau lắm, lập tức chụp lại màn hình, gửi vào wechat của Thích Kiến Phong: “Anh coi đi, cô ấy đang quan tâm em nè, còn lo lắng em sẽ bị đau dạ dày nữa [cười to.jpg]”
Vài giây sau, Thích Kiến Phong nhắn tới ba dấu chấm hỏi liên tiếp, cuối cùng gửi một emoji hình mặt cười: “Em gái, tỉnh lại đi, đây chỉ là câu trả lời lễ phép và đề nghị theo phép lịch sự mà thôi.”
Lâm Vãn Chiếu thấy thế, dùng tay quấn ngọn tóc, đáp trả: “Được rồi, anh có thể yên lặng [mỉm cười.jpg]”
Lúc này Lâm Vãn Chiếu lại nhớ đến câu nói “Tôi sẽ đi đến nhà của cô nhân viên tính tiền đó nấu cơm à?” của Dụ Tình Không.
Những lời này không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu, càng ngày càng rõ ràng, khiến cho Lâm Vãn Chiếu lại lơ đãng mỉm cười, bế cục bông trắng lên, xoa rồi lại xoa, hôn rồi lại hôn, cũng không thèm để ý khuôn mặt của cục bông trắng đang lộ vẻ “Cái đồ thiểu năng trí tuệ này, đừng chạm vào ông”.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu bỗng nhớ ra mình còn chưa rep tin nhắn của Dụ Tình Không, vì thế lập tức cầm điện thoại lên: “Vừa mới nhớ ra ở nhà tôi không có thuốc tiêu hóa.”
Sau khi gửi đi, bụng của Lâm Vãn Chiếu lại đau lần nữa, đau đến mức nàng chảy mồ hôi đầy đầu.
Dụ Tình Không: “Vậy cô có thấy đau lắm không? Có cần phải đến phòng khám gần nhà khám không?”
Lâm Vãn Chiếu đọc xong, cuối cùng nhăn mày trả lời: “Chủ yếu là đau chân, đau bụng, cho nên cũng hơi phiền phức. Gần chỗ này cũng không có phòng khám nào, mà giờ này cũng đóng cửa hết rồi. Xem ra tối nay không thể ngủ được.”
Bên kia, Dụ Tình Không đọc tin nhắn trả lời, nói: “Vậy thì không có cách nào rồi.”
Giây tiếp theo, Lâm Vãn Chiếu lại rep: “Không có cách nào thì không có cách nào thôi, không có chuyện gì đâu, tôi còn có thể nhịn được, tôi là kim cương Babi đầu thai mà!”
Bên kia, Dụ Tình Không nhìn chằm chằm tin nhắn này trong chốc lát, cuối cùng vỗ trán, thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn trần nhà, yên lặng một lúc rồi trả lời: “... Khoan đừng ngủ, đợi một lát rồi ngủ.”
Sau đó Dụ Tình Không cầm điện thoại xuống giường, mở ngăn tủ ra, cầm lấy hòm thuốc tư nhân, lại xem qua một đống thuốc ở bên trong rồi lấy một hộp cầm ở trong tay, đứng dậy, khoác một cái áo khoác đi ra ngoài cửa.
Vài phút sau, xe chạy đến một đường giao lộ thì dừng lại, Dụ Tình Không chống trán, nhìn về phía trước.
Ánh đèn của thành thị rơi vào ánh mắt sâu như nước của cô, khiến cho vẻ mặt của cô có vẻ bình tĩnh, cho đến khi đèn đỏ ở phía trước kết thúc thì cô mới buông tay.
Cũng không biết nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn lại đây lần nữa.
Sau khi đến cửa nhà Lâm Vãn Chiếu, Dụ Tình Không hơi thở lỏng tay cầm thuốc, sau đó nhấn chuông cửa.
Một lát sau, cửa “răng rắc” một tiếng, mở ra, Lâm Vãn Chiếu đứng yên ở chỗ khung cửa, sửng sốt: “Tình Không, sao cô lại đến đây…”
Lâm Vãn Chiếu vẫn mặc bộ áo ngủ hai dây kia, cả người tựa vào chỗ khung cửa, đường cong tuyệt đẹp khiến cả người nàng toát lên vẻ gợi cảm.
“Tôi có thuốc.” Dụ Tình Không đưa thuốc qua: “Cầm lấy đi.”
“Cô đến đây chỉ đến đưa thuốc cho tôi sao?” Lâm Vãn Chiếu cầm thuốc, kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì tôi vừa vặn có nó nên lấy đến đây. Lần sau tổng giám đốc Lâm nhớ chuẩn bị sẵn mấy loại thuốc kiểu này, tránh lúc muốn dùng lại không có.” Dụ Tình Không ngừng một lát, lại nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”
“Được, ngày mai tôi sẽ đi mua. Có điều giờ cũng muộn rồi, cô còn phải chạy về à?” Lâm Vãn Chiếu tiến sát lại gần, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Dụ Tình Không nghe thế, ngẩng đầu chạm vào đôi mắt trong như nước của nàng, chỉ cảm thấy đôi mắt này rất xinh đẹp. Dụ Tình Không phải tốn rất nhiều sức lực mới dời tầm mắt khỏi người nàng được: “Không phiền toái…”
Lúc này bức màn ở phòng khách bị gió thổi bay, bên ngoài vang lên một tiếng sấm, lập tức có mưa lớn.
“Cô xem, có mưa rồi, buổi tối thế này rất nguy hiểm, có muốn ở lại nhà tôi một đêm không?” Sau đó Lâm Vãn Chiếu nhìn qua chỗ cửa sổ một lát, lại vươn cánh tay trắng nõn thon dài ra cầm lấy quần áo ở cánh tay cô, nhẹ nhàng đung đưa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)