Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

3650 1 51 0

Chương 5:

Lâm Vãn Chiếu thở ra hơi thở có mùi hương, âm thanh cũng đè thấp xuống, còn ánh mắt kia lại giống như một hồ nước mùa xuân, trong khoảng cách này khiến Dụ Tình Không cảm thấy toàn bộ cơ thể như bị dây thừng trói lại, trở nên cứng đờ.

“Có lẽ cô đang hiểu nhầm chuyện gì đó…” Cổ họng của Dụ Tình Không hoạt động, ổn định lại tâm trí.

“Thế à?” Lâm Vãn Chiếu vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, cười một tiếng. Có quỷ mới tin.

Dụ Tình Không gật đầu, quay đầu nhìn chăm chú về phía trước:” Tổng giám đốc Lâm, đã tới giờ này rồi… Cô muốn về nhà hay vẫn muốn đi chơi với người khác?”

Vẻ mặt của Dụ Tình Không so với ban nãy thì đã quay về bình thường, lễ phép lại không quá lạnh lùng, nhưng lại lộ vẻ xa cách. Lâm Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô, bỗng mỉm cười, trong mắt như gợn lên vũng nước.

“Xe của tôi đã cho bạn mượn dùng rồi, phải làm sao bây giờ…” Lâm Vãn Chiếu hơi nhướn mày, ngồi thẳng lại, giơ tay lên quấn lấy sợi tóc.

Những lời này mang ý tứ rất rõ ràng, có nghĩa là có thể trở về, nhưng phải nhờ Dụ Tình Không đưa về.

Dụ Tình Không nghe xong gật đầu: “Nhà cô ở chỗ nào?”

“Ở Trang Hồ, tòa nhà A.” Lâm Vãn Chiếu trả lời.

Chung cư Trang Hồ là vùng chung cư xa hoa ở Thịnh Thành, nằm ở đoạn đường không tệ, sống ở chỗ đó đều là người có tiền.

“Được.” Dụ Tình Không nghe thấy gật đầu: “Vậy để tôi đưa cô về nhà, tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Vãn Chiếu nghe thế thì nghiêng đầu nhìn cô, kéo đai an toàn lên, cài lại: “Vậy được rồi, cảm ơn nhé.”

“Không cần khách khí.” Dụ Tình Không lắc đầu, sau đó khởi động xe.

Nhưng không khí ở bên trong xe vẫn có vẻ kỳ quái. Rốt cuộc… Dù sao thì hai người cũng đã xảy ra quan hệ, đối phương còn là cấp trên của mình, Dụ Tình Không không thể nào thả lỏng được, thần kinh trong đầu luôn căng thẳng.

Sau khi đánh tay lái, Dụ Tình Không hỏi: “Cô có phiền nếu tôi mở cửa xe không?”

“Không phiền.” Lâm Vãn Chiếu hứng thú nghiêng đầu nhìn cô.

Dụ Tình Không gật đầu, sau đó hạ cửa sổ xe xuống một nửa. Gió từ bên ngoài ùa vào, mang theo chút lạnh lẽo, cuối cùng cũng khiến cho độ ấm trên người của Dụ Tình Không giảm xuống.

“Cô ở An Khang làm bao lâu rồi?” Qua một lát, Lâm Vãn Chiếu hỏi.

“Hai năm.” Dụ Tình Không trả lời.

“Hửm, bên kia hình như…” Lúc này Lâm Vãn Chiếu lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Hả?” Dụ Tình Không từ từ dừng xe lại bên đường.

“Hình như có cái gì đó lông xù xù, để tôi đi xuống xem sao.” Lâm Vãn Chiếu nói xong thì cởi đai an toàn ra, kéo cửa xe đi xuống.

Dụ Tình Không nhìn về phía bên kia, tự hỏi một lát, sau đó cũng xuống xe, đi đến bên cạnh Lâm Vãn Chiếu: “Cái gì thế.”

“Chỗ đó…” Lâm Vãn Chiếu ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài chỉ về phía bụi cỏ.

Bụi cỏ thưa thớt, cành lá héo úa rũ xuống, nhưng trong đó lại có một cục bột trắng bẩn thỉu nho nhỏ đang chuyển động. Một lát sau cục bột trắng kia thò đầu ra.

“Là mèo con.” Dụ Tình Không sửng sốt, ngồi ngồi xuống cạnh Lâm Vãn Chiếu, sau đó nhẹ nhàng gọi nó một tiếng.

Nhưng mèo con lại cảnh giác cực kỳ, sợ đến mức nghiêng ngả, móng vuốt đầy lông chĩa lên trời, cả người ngã xuống đất tạo thành hình chữ X, rồi sau đó lại thong thả đứng dậy, bắt đầu liếm móng vuốt.

“Hửm, nó bị người khác vứt bỏ à?” Lâm Vãn Chiếu thở dài: “Để tôi ôm nó trở về…”

“Khoan đã.” Nhưng mà Dụ Tình Không lại nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ngăn nàng lại: “Cô làm thế sẽ khiến nó sợ.”

“Vậy….” Lâm Vãn Chiếu thu hồi tay, mê man nhìn cô.

“Đợi một chút.” Dụ Tình Không nói xong lại lần nữa đứng dậy, đi về phía xe kéo cửa ra.

Từ trong xe lấy ra một cái túi, Dụ Tình Không mở ra, bên trong là đồ ăn cho mèo, cô đóng cửa xe lại, lại lần nữa quay về bên cạnh Lâm Vãn Chiếu.

“Nhà cô cũng nuôi mèo à?” Lâm Vãn Chiếu thấy Dụ Tình Không cầm đồ ăn cho mèo ra, tò mò hỏi.

“Không, chỉ thích thôi.” Dụ Tình Không lắc đầu, để đồ ăn cho mèo ở trên đất, cách chỗ con mèo không xa: “Sau đó thì mua chút đồ tiện tay mang theo, nếu ở ngoài gặp được mèo thì sẽ cho nó một ít.”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong nghiêng đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy Dụ Tình Không khi nhìn chằm chằm vào con mèo có vẻ cực kỳ dịu dàng, cảm giác xa cách thường ngày cũng biến mất.

“Thế sao cô lại không nuôi một con?” Lâm Vãn Chiếu lại hỏi.

“Chỗ tôi ở cấm nuôi động vật.” Dụ Tình Không vẫn chăm chú nhìn vào bụi cỏ, sau đó mở miệng: “Cô thấy chưa, nó sẽ tự đi ra.”

Lâm Vãn Chiếu sau khi nghe xong quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cục bột trắng kia lung lay đi từ trong ra, đôi mắt tròn ngập nước, đôi chân hơi run rẩy, đi đứng không vững, cái đuôi nhỏ cong cong cũng thường hướng lên trên trời. Có vẻ đáng yêu, cũng rất đáng thương.

Sau đó cục bột trắng đi đến chỗ đồ ăn cho mèo trước mặt, cúi đầu ngửi mùi đồ ăn, lại ngẩng đầu nhìn Dụ Tình Không, kêu một tiếng “meo” thật to, lại cúi đầu xuống cắn một viên, bắt đầu nhai.

“Đáng thương quá…” Lâm Vãn Chiếu nhìn nó, ánh mắt tối xuống, lộ vẻ thương tiếc: “Có vẻ nó đói lả rồi… Cùng tôi về nhà đi.”

Dụ Tình Không yên lặng một lát: “Cô muốn nuôi thật à?”

“Ừ.” Lâm Vãn Chiếu gật đầu.

“Vậy tôi chở cô đến chỗ cửa hàng thú cưng, mua chút đồ cần thiết cho nó, lại nói cho cô biết một số điều cần chú ý.” Dụ Tình Không nhìn mèo con.

“Được thôi.” Lâm Vãn Chiếu mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến giữa hai người coi như… Có chung chuyện để nói?

Qua mấy chục phút, hai người mua túi đựng mèo, chậu đựng cát mèo, cát mèo, đồ ăn cho mèo cùng với một số món đồ chơi.  Sau đó Dụ Tình Không chở Lâm Vãn Chiếu đến chỗ mà nàng đã nói.

Có điều bởi vì mua đồ quá nhiều, một mình Lâm Vãn Chiếu không thể tự xách lên được, vì vậy Dụ Tình Không yên lặng một lát, sau đó vẫn giúp nàng xách cát mèo và chậu đựng cát mèo: “Để tôi xách giúp cô một ít.”

Nghe thế, đôi môi đỏ của Lâm Vãn Chiếu cong lên: “Cảm ơn.”

Một lát sau, cửa thang máy mở ra, vì thế Dụ Tình Không đi theo sau lưng Lâm Vãn Chiếu ra ngoài, đi qua hành lang khá dài, cuối cùng dừng lại ở trước một cánh cửa.

Nơi này được trang trí có vẻ xa hoa, vệ sinh cũng làm rất tốt, sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi được bóng người, không hề tìm được chút bụi nào.

Sau khi Lâm Vãn Chiếu mở cửa thì nhìn về phía Dụ Tình Không, trên môi lộ nụ cười nhạt, có điều vẫn rất quyến rũ: “Vào đi.”

“Không cần.” Dụ Tình Không để đồ xuống, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm.

“Sao thế, chờ không kịp để nói lời tạm biệt với tôi à?” Lâm Vãn Chiếu đặt túi đựng mèo xuống, lười biếng đứng ở cửa.

Dụ Tình Không nuốt một ngụm nước miếng, siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Không phải.”

“Vậy thì vào đi.” Để tôi cắt trái cây cho cô ăn, cô cũng thuận tiện nói cho tôi một số điều cần lưu ý khi nuôi mèo luôn.” Lâm Vãn Chiếu nói, mở tủ giày ra, lấy từ bên trong một đôi dép lê công cộng, đặt ở trước mặt cô.

Dụ Tình Không nhìn giày, cuối cùng thở dài một hơi, cúi người cởi giày, thay dép vào. Đập vào mắt là một không gian rất lớn, trang trí theo kiểu phong cách Bắc Âu, gam màu lạnh, đơn giản hào phóng, đồ vật được bày ra không hề bừa bộn chút nào, trong phòng cũng được quét dọn cẩn thận.

“Để tôi đi cắt trái cây.” Lâm Vãn Chiếu thả mèo con ra, quay đầu nhìn về phía Dụ Tình Không: “Nó kêu từ nãy giờ, cô ngồi chơi với nó tí đi, trấn an cảm xúc của nó.”

“Ừm.” Đôi tay của Dụ Tình Không để ở sau lưng, nhìn Lâm Vãn Chiếu đi vào phòng bếp, vươn tay kéo cổ áo ra, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng thở ra tiếng. Rõ ràng có thể tìm được lý do thích hợp để rời đi. Như ba mẹ đột nhiên đến, hoặc là bạn bè có việc gấp. Nhưng cô… Vẫn ở lại đây.

Qua một lát sau, lúc Dụ Tình Không dùng cây bông chơi với mèo thì Lâm Vãn Chiếu bưng một dĩa trái cây đi ra.

“Táo bạn tôi tặng, ăn khá ngon.” Lâm Vãn Chiếu để trái cây ở trên bàn trà.

“Ừm.” Dụ Tình Không gật đầu.

Nhưng khi Dụ Tình Không đi qua thì Lâm Vãn Chiếu lại dùng nĩa cắm một khối táo đưa đến bên môi Dụ Tình Không, lười nhác đưa mắt nhìn cô: “Nếm thử sao?”

“Tôi có thể tự mình…” Dụ Tình Không mở miệng.

“Sợ tay tôi bẩn à?” Nhưng lúc này Lâm Vãn Chiếu lại đi đến gần cô một bước, cả người dường như dán sát vào người cô.

Mùi nước hoa và hương vị đặc trưng ở trên người nàng lan đến dưới cánh mũi, Dụ Tình Không nhìn quả táo ở trên nĩa, lại nhìn mặt của nàng, nuốt nước miếng, lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy thì há miệng.” Lâm Vãn Chiếu nhướn mày.

Vì vậy Dụ Tình Không nhìn mèo con chui vào dưới sô pha, cuối cùng hơi cúi đầu, mở miệng ra cắn miếng táo kia.

“Ăn ngon không?” Lâm Vãn Chiếu đút táo vào miệng cô, cười hỏi.

“Ừm.” Dụ Tình Không nhẹ nhàng nhai, gật đầu.

“Thế à?” Lúc này Lâm Vãn Chiếu lại tiến đến gần cô hơn, nghiêng đầu nhìn chăm chú hai mắt của cô, lại nhìn về phía đường cong mềm mại ở dưới cằm, hơi cúi người: “Là nó ăn ngon...  Hay là tôi ăn ngon hơn?”

Dụ Tình Không ngẩn người, cúi đầu chạm vào khóe môi của nàng, lại nhìn nàng: “Tổng giám đốc Lâm…”

Hai mắt của Lâm Vãn Chiếu tràn đầy phong tình nhìn chằm mắt cô, lại tiến gần cổ cô, nghiêng đầu nhìn vào vành tai của cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Mùi thơm trên người của cô… Rất dễ ngửi.”

Độ ấm từ trên vành tai lan ra khắp cơ thể, trong lúc nhất thời Dụ Tình Không chỉ cảm thấy ngọn lửa vốn bị đè xuống dưới đáy lại lại lần nữa bùng lên.

“Đừng làm thế…” Dụ Tình Không cố gắng giữ lại lý trí, nhắm hai mắt.

“Vì sao chứ? Chẳng lẽ cô thực sự… Không phải les à?” Đôi môi đỏ tới gần khóe môi của Dụ Tình Không, Lâm Vãn Chiếu nhẹ giọng mở miệng.

“Đúng thế.” Dụ Tình Không trợn mắt nhìn chăm chú vào nàng, cổ họng lại nuốt chút nước miếng.

Lâm Vãn Chiếu nhìn cổ của cô, cười nhạt, sau đó vươn tay ôm cổ cô: “Đã thế thì dù tôi có tỏ ra thân mật thế nào  thì cô cũng sẽ cảm thấy không sao đúng không?”

Cổ bị kéo xuống, Dụ Tình Không chợt ngây người nửa nhịp, trên trán dần chảy ra mồ hôi mỏng. Bỗng nhiên Dụ Tình Không nắm lấy bả vai của nàng, ánh mắt trở nên u tối: “Tôi nói, đừng có làm thế.”

“Vì sao? Chẳng lẽ có gì à?” Lâm Vãn Chiếu đưa tay lướt qua cằm của cô, đôi môi đỏ hé ra, lộ vẻ mê người.

“Cô…” Dụ Tình Không để sát vào người nàng, lại dừng lại ở chỗ khóe môi nàng, bàn tay nắm đầu vai của nàng có hơi cứng lại. Đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, hương vị có vẻ rất tốt… Trong phút chốc, Dụ Tình Không lại ngây người ra.

“Cô có cảm giác với thân thể của tôi đúng không, chẳng lẽ không thừa nhận thì cảm giác đó sẽ không tồn tại à…” Lâm Vãn Chiếu mỉm cười, không thể nào lừa nàng được đâu, người có cảm giác và không có cảm giác sẽ biểu hiện rất khác nhau.

“Đúng không?” Hàng mi dài của Lâm Vãn Chiếu rũ xuống, giọng điệu thấp xuống, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng đụng vào khóe môi của Dụ Tình Không.

Mặc dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng Dụ Tình Không lại cảm thấy miệng lưỡi khát khô. Trong mũi ngập đầy hương vị của nàng, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, cuối cùng Dụ Tình Không đột nhiên hôn lên môi nàng, tìm tòi, đòi lấy.

Môi răng bị Dụ Tình Không cạy ra, bị cô đoạt lấy, hô hấp của Lâm Vãn Chiếu càng ngày càng dồn dập, trên mặt cũng ửng hồng.

Bức màn nhẹ nhàng bay lên, hơi thở của hai người ở trong phòng quấn quýt lấy nhau, không thể nào tách ra, không khí cũng càng lúc càng thơm ngọt…

Sau đó, Dụ Tình Không có hơi chật vật dựa vào bả vai của nàng, nhẹ nhàng thở ra.

“Tình Không, tôi…”

Sau khi nghe thấy âm thanh của Lâm Vãn Chiếu, Dụ Tình Không mở hai mắt ra, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào vành tai nhiễm đỏ kia của nàng.

“Muốn…” Lâm Vãn Chiếu nắm lấy bàn tay của Dụ Tình Không, âm thanh tinh tế, lại khiến lòng người ngứa ngáy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: