Chương 8:
Lâm Vãn Chiếu đứng ở trước mặt cô, giống như một con mèo đang bắt chuột vậy. Dưới khoảng cách gần sát này thì sự mập mờ lại càng hiện lên.
Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào nàng một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn bàn tay chống ở trên tường của nàng, hai mắt rũ xuống, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, khiến người nghe không thể nào nắm được cảm xúc của cô: “Máy bay bay lúc 7 giờ 35 phút, bây giờ đã hơn 5 giờ rưỡi, từ chỗ này đến sân bay nếu không kẹt xe thì cần nửa tiếng, có kẹt xe thì chưa tính được, còn cần phải đến sân bay trước một tiếng nữa…”
Nói đến đây, Dụ Tình Không quay đầu lại: “Tổng giám đốc Lâm muốn trễ chuyến bay à?”
Lâm Vãn Chiếu nhìn chăm chú cô một lát, giơ tay nắm lấy then cửa, cười nói: “Tất nhiên là không muốn rồi.”
Sau đó Lâm Vãn Chiếu thẳng lưng đi ra ngoài.
Dụ Tình Không cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó cũng nhấc chân đi ra.
Cũng giống như những gì đã đoán trước, giờ này đúng là giờ cao điểm, có điều kẹt xe không nghiêm trọng lắm, chưa đến 6 giờ rưỡi thì hai người đã đến sân bay.
Sau khi xử lý xong thủ tục, Dụ Tình Không bưng hai ly cà phê ngồi xuống bên cạnh Lâm Vãn Chiếu đang đứng ở chỗ chờ chuyến bay, để cà phê nóng lên bàn, nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu: “Tổng giám đốc Lâm, mời dùng.”
Nghe thế, Lâm Vãn Chiếu ngẩng đầu lên, đưa tay cầm lấy cốc cà phê: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Dụ Tình Không gật đầu, ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn vào đồng hồ.
“Năm ngoái CEO cũ liên tục mở mười nhà hàng An Khang ở phía bắc thành phố Cảnh, nhưng bây giờ chỉ còn đúng một nhà hàng vẫn đang kéo dài hơi tàn, cô thấy thế nào?” Sau khi uống một ngụm cà phê, Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Trước kia Lâm Vãn Chiếu không đi làm ở trong công ty An Khang của cha mình, cũng không làm ở trong ngành này cho nên hiểu biết về ngành này còn khá hẹp.
Dụ Tình Không nghe xong suy nghĩ một lát, đáp: “Năm trước tôi vừa vào công ty, không tham dự vào hạng mục marketing khuếch trương thị trường phía bắc này, sau này khi tôi ngồi vào vị trí này thì CEO đời trước đã hủy bỏ kế hoạch tiến công phía bắc, đặt trọng tâm ở phía nam.”
“Nói cách khác thì cô cũng không rõ ràng lắm về chuyện xảy ra lúc ấy đúng không?” Lâm Vãn Chiếu xoa huyệt thái dương, nhìn Dụ Tình Không.
Nần cần phải làm tốt chuyện này, trên thực tế, lý do nàng tiếp nhận công ty này cũng là vì có một ước định riêng với ba của mình, nội dung ước định là nếu nàng có thể tạo ra thành tích thì sau này bọn họ sẽ không làm phiền nàng nữa, nàng muốn kết hôn với nam hay nữ gì thì tùy nàng.
“Theo lý luận là thế, nhưng mà…” Dụ Tình Không khẽ vuốt cằm.
“Nói.”
“Vẫn có chút hiểu biết.” Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng.
“Vậy cái nhìn của cô như thế nào?” Lâm Vãn Chiếu hỏi.
“Thời gian An Khang thành lập khá ngắn, lịch sử và mức độ nổi tiếng của sản phẩm không thể so được với những nhãn hiệu lâu đời khác. Hơn nữa công ty chủ yếu chiếm cứ ở mấy vùng thành thị phía nam như Thịnh thành, Quảng thành, thành phố Bích… Mà những thành phố này đều là những thành phố mới nổi do phát triển công nghiệp và khai quật khách du lịch, mặc dù An Khang là một trong những công ty bám rễ ở đây sớm nhất, hơn nữa năm đó ngành sản xuất thực phẩm chức năng cũng khá thiếu thốn, không có đối thủ cạnh tranh, nên cũng phát triển không tệ lắm.” Dụ Tình Không mở bản đồ ở trên điện thoại ra, chỉ vào một số thành thị, nhìn Lâm Vãn Chiếu.
Dụ Tình Không khi ở trạng thái công tác mắt sáng như đuốc, khí chất cũng rất mê người. Lâm Vãn Chiếu có cảm giác cho dù có nhìn cô bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Sau đó Lâm Vãn Chiếu lại nhẹ giọng mở miệng: “Tiếp đó thì sao?”
“Ở những chỗ kém phát triển như thế, sự tồn tại của An Khang cũng không quá nổi bật. Còn phía Bắc Lê Thành, thành phố Hoa… thì đều là những nơi có lịch sử phát triển đã lâu, bây giờ chỗ đó cũng rất phồn hoa, hơn nữa ba ông lớn của ngành thực phẩm chức năng cũng ở đây, có lịch sử tồn tại lâu đời, danh tiếng cũng rất tốt, cho nên nếu muốn mua thực phẩm chức năng thì mọi người sẽ chọn ba chỗ này đầu tiên. Còn lịch sử của An Khang khá trẻ, nhãn hiệu cũng không đặc sắc, cho nên qua thời phát triển rồi, cho dù có trả giá nhiều vốn thế nào thì cũng không chiếm được ưu thế.” Dụ Tình Không nói.
Lâm Vãn Chiếu gật đầu, tinh tế nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô. Không hổ là những nàng thích, vừa xinh đẹp, năng lực cũng không tồi, nhìn nhận vấn đề rất trực quan.
Sau đó Dụ Tình Không tiếp tục chỉ vào bản đồ: “Mấy năm nay phương tiện giao thông càng thêm thuận lợi, Thịnh thành cũng mở ra dự án tuyên truyền khu du lịch 5A, mở ra vòng thị trường lớn, hơn nữa giao thông với phía bắc cũng càng thuận lợi hơn, được lên báo chí khá nhiều, cũng phát triển đi lên từng bước, mà ba ông lớn kia cũng đã bắt đầu để mắt đến cái chỗ vốn không thu hút này.”
“Tiếp tục nói.” Lâm Vãn Chiếu gật đầu.
“Bọn họ lần lượt mở ra cửa hàng ở Thịnh thành, có lẽ là muốn quan sát tình hình thị trường ở đây, muốn bắt lấy chỗ này. Cho nên CEO đời trước cũng nhìn thấy được nguy cơ này, biết không thể ngồi yên chờ chết được, dù sao nếu bọn họ tính thâu tóm chỗ này thì không ai có thể biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.” Dụ Tình Không lại ngẩng đầu: “Nhưng thực ra thì ai cũng biết hết.”
“Không chỉ chia cắt thị trường của An Khang, đồng thời cũng uy hiếp đến chỗ đặt chân của An Khang.” Lâm Vãn Chiếu nhìn cô: “Tiếp tục.”
“Ừm.” Dụ Tình Không gật đầu: “Vì vậy ông ấy mới quyết định lấy công làm thủ, tiến quân về phía bắc. Nhưng có thể thấy được, ông ấy thất bại. Vì sao lại thất bại chứ? Ngoài việc phương thức không ổn ra thì còn có một lý do nữa, là do lựa chọn của mọi người khá nhiều, không có cảm tình với An Khang, cho nên thất bại, cũng vì thế mới phải rút về.”
“Nực cười, bởi vì khó giải quyết cho nên cứ để thế không thèm để ý?” Lâm Vãn Chiếu cười chế giễu.
Dụ Tình Không nhìn chăm chú vào nàng: “Cho nên ông ấy trở thành CEO đời trước.”
Nói thật thì cô cũng không hề cảm thấy nuối tiếc gì khi CEO đời trước bị chuyển đi. Dù sao ông ta cũng chả chịu nghe lời nói thật, cứ thích đưa ra mấy quyết sách lung tung.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu lại nghiêng đầu nhìn cô, cười.
Có điều nhắc đến ba ông lớn Trung Vinh An, cô lại chẳng thể nào thoải mái được. Bởi vì lúc trước ba nàng còn muốn nàng kết hôn với Lý Thu, tên kia chả khác nào một khối mỡ heo cả.
“Vậy cô đối với chuyện nên công hay thủ có ý kiến gì sao?” Lân Vãn Chiếu tiếp tục hỏi.
Dụ Tình Không tự hỏi một lát, trả lời: “Tôi cho rằng đầu tiên phải làm cho An Khang trổ hết tài năng ở ngành sản xuất này, tạo ra dấu ấn, tạo ra danh tiếng. Như vậy có thể công thủ đều được.”
Lâm Vãn Chiếu nghe thế thì dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô: “Vậy cô có ý kiến gì với chuyện này không?”
“Không tính là đề nghị gì, nhưng có một chút ý tưởng.” Dụ Tình Không bưng cốc cà phê lên.
Đúng lúc này giọng nói thông báo đăng ký chuyến bay cũng vang lên.
Vì vậy Dụ Tình Không đặt cà phê xuống: “Đi lên máy bay trước đi, cụ thể thì đến đó nói sau, đợi tôi lấy máy tính ra đã.”
“Được rồi.” Lâm Vãn Chiếu gật đầu.
Thời gian qua trong chớp mắt, hai tiếng sau hai người đã đến thành phố Cảnh. Từ sân bay đến khách sạn đã là 10 giờ hơn, nhưng hai người còn chưa ăn gì vào bụng.
“Muộn rồi, hôm nay không ra ngoài ăn, trực tiếp gọi cơm hộp đi, cô thấy thế nào?” Lâm Vãn Chiếu nhận thẻ phòng ở quầy, nghiêng đầu nhìn cô.
“Được.” Dụ Tình Không cũng không để ý cho lắm.
“Chờ chút, cô giúp tôi gọi cơm hộp đi, sau đó chúng ta cùng ăn.” Lúc đi đến cửa thang máy, Lâm Vãn Chiếu xoay người nhìn cô, quấn một lọn tóc: “Như vậy thì đồ ăn mới nhiều hơn, một người cũng ăn không hết.”
Dụ Tình Không hơi chần chừ, sau đó gật đầu: “Được, cô muốn ăn gì?”
Lâm Vãn Chiếu tự hỏi một lát, nói: “Món kho.”
Dụ Tình Không nghe vậy quay đầu nhìn nàng: “Tổng giám đốc Lâm cũng thích món kho à?”
“Ừ.” Lâm Vãn Chiếu đi vào trong thang máy: “Có lẽ là do hồi trước có người thích ăn nó nên tôi cũng thích theo.”
Dụ Tình Không ấn nút thang máy, gật đầu: “Tôi cũng rất thích.”
Lâm vãn Chiếu quay đầu nhìn chăm chú vào cô, chỉ cảm thấy cô vẫn trầm ổn vẫn xinh đẹp như xưa, có điều bây giờ lại nhiều thêm chút ổn trọng, giống như rượu lâu năm vậy, càng thêm mê người.
“Ngoài cái này ra còn muốn ăn gì nữa không?” Dụ Tình Không tiếp tục hỏi.
“Những thứ khác cô cứ chọn đi, cô mua đi tôi ăn nấy. Có điều tôi không ăn cơm, tôi ăn đồ ăn là được rồi, cô muốn ăn thì tự gọi đi.” Lúc này cửa thang máy lại mở ra lần nữa, vì vậy Lâm Vãn Chiếu để lại một câu rồi kéo va li ra ngoài.
“Được.” Dụ Tình Không gật đầu: “Tôi cất va li rồi tới ngay.”
Lâm Vãn Chiếu đang để thẻ phòng vào chỗ mở cửa, nghe thế thì quay đầu lại, môi đỏ hơi cong: “Vậy cũng được, tôi không đóng cửa, chờ cô.”
Một tiếng “chờ cô” kia mềm như bông, rất động lòng người, giống như bao hàm ý tứ gì đó vậy, khiến cho đầu quả tim của Dụ Tình Không run nhẹ.
Sau đó Dụ Tình Không cũng không nói nữa, chỉ gật đầu, đi đến phòng của mình, cất va li vào rồi đi ra cửa.
Sau khi đí đến chỗ cửa phòng của Lâm Vãn Chiếu, Dụ Tình Không dừng lại một chút, sau đó đi vào, đóng cửa.
“Đến?” Thấy Dụ Tình Không đến, Lâm Vãn Chiếu đứng dậy, đi đến trước mặt cô, hương thơm trên người cũng tỏa ra.
“Chỉ cần để va li mà thôi, rất nhanh.” Ánh mắt của Dụ Tình Không quét qua chỗ bả vai của nàng.
“Ok, vậy cô ngồi ở bên kia đi.” Lâm Vãn Chiếu chỉ tay vào sô pha, lại đi đến chỗ va li lấy váy ngủ và đồ trong: “Tôi đi tắm rửa một chút.”
“Đi đi.” Dụ Tình Không gật đầu, sau đó ngồi xuống sô pha.
Cuối cùng Dụ Tình Không gọi món thịt nguội kho, một khoai lang đỏ xào cải, một canh cà chua. Lúc này trong phòng tắm vang lên tiếng nước và tiếng Lâm Vãn Chiếu tắm rửa, Dụ Tình Không chợt nhìn về phía bên kia.
Kính phòng tắm là kính mờ, mặt dù có thể ngăn tầm mắt nhưng cũng thấy được bóng dáng mơ hồ. Cổ họng hơi run, Dụ Tình Không quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm thấy đại não của mình bị hỏng rồi, cứ xuất hiện mấy hình ảnh kì quái.
Qua một lát sau cơm hộp được đưa đến. Vì vậy Dụ Tình Không nhận lấy, để trên bàn nhỏ, lại lần nữa ngồi xuống, hai chân giao nhau, cầm điện thoại xem Lưu Đình và Lục HIểu HIểu nói chuyện trên wechat.
Mà lúc này âm thanh sấy tóc trong phòng tắm cũng dừng lại, sau đó cửa mở ra, Lâm Vãn Chiếu đi ra.
Dụ Tình Không không nhịn được ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy nàng đã thay một bộ váy ngủ hai dây rộng thùng thình, mặc dù dáng người mảnh khảnh nhưng chỗ nên có cũng không cằn cỗi chút nào. Không thể không nói bộ dạng và khí chất của Lâm Vãn Chiếu cũng thuộc loại hiếm gặp.
Nhìn nhìn, Dụ Tình Không lại nhớ đến cảm xúc khi chạm vào da thịt của nàng, nhớ đến bộ dạng nàng nằm ở dưới người mình, nhớ đến tờ giấy ghi chú nàng để lại ở trong khách sạn.
Dụ Tình Không nhịn không được siết chặt bàn tay.
“Sao thế?” Lâm Vãn Chiếu để quần áo thay ra ở trên móc, chậm rãi đi đến trước mặt Dụ Tình Không: “Sao từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm tôi thế?”
“Không có.” Dụ Tình Không nới lỏng cằm, để tầm mắt sang một bên: “Chỉ cảm thấy cổ áo của cô có hơi thấp đấy?”
“Sao nào, quá thấp cho nên cô ngượng ngùng?” Lâm Vãn Chiếu cúi đầu nhìn chính mình. Nói thật thì không phải váy ngủ để thấp thế mới đúng à?
“Cơm hộp đến rồi, lại đây ăn đi.” Dụ Tình Không cũng không nói tiếp, chỉ vào đồ ăn ở trên bàn.
Lâm Vãn Chiếu mỉm cười: “Cô không phải thẳng nữ à? Sao lại ngại ngùng khi nhìn tôi chứ?”
Hỏi xong, Lâm Vãn Chiếu lại ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn vào bàn tay để trên đùi của cô: “Hơn nữa mấy chỗ trên người của tôi cô cũng xem hết rồi, thậm chí còn… Sờ rồi.”
Dụ Tình Không nghe thế thì quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy đôi môi ẩm ướt, hàng lông mi dài, đuôi mắt hơi cong, trong mắt ngập đầy phong tình, khiến cho người khác chỉ muốn đi lên cắn nuốt toàn bộ cơ thể nàng.
“Chẳng lẽ không phải à?” Lâm Vãn Chiếu nâng cằm lên, hơi há mồm, ánh mắt kiều diễm.
Dụ Tình Không nhìn chằm chằm hai mắt của nàng, yên lặng một lúc lâu mới cong môi lên, lộ ra nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.
“Cười gì chứ?” Lâm Vãn Chiếu hơi nhướn mày.
Lúc này Dụ Tình Không ngừng cười, thoáng cúi đầu kề sát tai nàng, rũ mắt thấp giọng nói: “Nếu nói theo cách của cô thì… Nếu đã thế thì cô còn mặc quần áo ở trước mặt tôi làm gì?”
Vốn còn đang ở vị trí chủ động, nhưng Lâm Vãn Chiếu lại bị hành động của Dụ Tình Không khiến cho ngẩn người ra. Có lẽ nàng bị bệnh nặng rồi, cho dù Dụ Tình Không không hề làm gì cả, chỉ cần đến gần nàng, nhìn chăm chú vào nàng thì toàn thân nàng sẽ mềm xuống.
Không hoàn toàn từ chối, không hoàn toàn chấp nhận -- Thái độ trước sau của Dụ Tình Không sẽ khiến người khác cảm thấy duỗi tay ra thì có thể bắt được cô, nhưng có đôi khi lại xa đến mức không thể đụng vào.
Nhưng Lâm Vãn Chiếu lại bị thái độ này mê hoặc, mê luyến nhưng dục vọng chinh phục cũng tăng lên.
“Hửm?” Dụ Tình Không nhìn chằm chằm vào vành tai phấn nộn của nàng.
Lâm Vãn Chiếu cong môi, hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú đôi mắt của cô, âm thanh cực kỳ mềm mại: “Vậy… Cô muốn tôi cởi nó ra à?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)