Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

2837 1 47 0

Chương 14:

Dụ Tình Không cầm tay lái một hồi lâu, thấy Lâm Vãn Chiếu vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cuối cùng cô đi xuống xe, đi đến bên cạnh nàng.

“Tổng giám đốc Lâm?” Dụ Tình Không kéo tay nàng.

Kết quả Lâm Vãn Chiếu lại quay đầu sang bên khác. Dụ Tình Không không quay về thì không sao cả, nhưng khi cô quay lại thì Lâm Vãn Chiếu lại càng cảm thấy uất ức, nước mắt long lanh ở trong hốc mắt, gần như sắp chảy xuống.

“Đi lên đi.” Dụ Tình Không kéo cửa xe ra.

Lúc này có một con côn trùng đậu ở trên đùi của Lâm Vãn Chiếu, vì thế cô thả tay xuống khỏi ngực, tức giận đập một phát vào đùi, lại gãi vài cái, nhưng vẫn không hề quay lại nhìn Dụ Tình Không, cũng không thèm nói câu nào.

“Bị muỗi cắn?” Dụ Tình Không cúi đầu nhìn xuống: “Cẩn thận, đừng gãi.”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong, bỗng đưa tay đỡ cửa xe, nghiêng người ngồi xuống, lại đóng cửa “đùng” một tiếng, quay đầu sang chỗ khác lau nước mắt.

Dụ Tình Không sửng sốt, cũng đi sang bên khác kéo cửa ngồi vào.

“Đai an toàn.” Sau đó Dụ Tình Không nhắc nhở nàng.

Lâm Vãn Chiếu nghe xong cúi đầu thắt dây lưng, nhưng thử vài lần vẫn không cài dây được.

Dụ Tình Không chờ một lát, cuối cùng đành cúi người xuống, cầm đai an toàn trên tay nàng, kéo qua, cài vào, rồi lại giương mắt nhìn nàng.

Vừa nhìn một cái Dụ Tình Không mới phát hiện đôi mắt của Lâm Vãn Chiếu ửng hồng, trên lông mi còn vương chút nước mắt lấp lánh.

Lúc này nàng không còn bộ dạng uy nghiêng nào của tổng giám đốc nữa, cũng không phải là người phụ nữ đa tình quyến rũ ở trong quán bar, nàng chỉ là một người bình thường, sẽ cảm thấy đau, sẽ không vui, sẽ khổ sở, sẽ uất ức.

Dụ Tình Không cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, cô không chịu được cảnh người khác phải khóc, chỉ đưa khăn giấy cho nàng, ngồi thẳng người lại, cài xong đai an toàn của mình.

Mở chỉ dẫn ra, Dụ Tình Không nhập địa chỉ lần trước Lâm Vãn Chiếu nói vào, chọn một tuyến đường cần đi.

Lúc đi trên đường, Dụ Tình Không nghĩ ngợi, cuối cùng cũng quyết định đánh vỡ không gian yên lặng giữa hai người: “Con mèo cô đưa về thế nào rồi?”

“Hoạt bát quá mức, giống như cắn thuốc vậy, ngày nào cũng nhảy Disco hết, còn cào hư mấy cái gối ôm của tôi nữa, bây giờ còn đang có ý định cào luôn sô pha.”

Dụ Tình Không ho một tiếng: “Phải cắt móng chân cho nó đi, tôi nhớ lần trước có mua cắt móng chân cho mèo rồi, có tác dụng sao?”

“Ai dám chạm vào nó chứ, bây giờ muốn ôm mà nó cũng ghét bỏ, giơ chân đẩy mặt tôi ra, không cho phép đến gần, nếu tôi dám cắt móng chân cho nó thì có khi nó còn dám âm thầm nghĩ trò xử lý tôi đấy.” Lâm Vãn Chiếu lắc đầu: “Cũng chả biết nó giống ai nữa.”

Dụ Tình Không biết nàng đang muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe, cũng không so đo với nàng, chỉ đẩy kính lên: “Lát nữa để tôi thử xem.”

Lúc này Lâm Vãn Chiếu cũng không nói gì nữa, chỉ ôm cánh tay, mím chặt môi. Trong đầu lại lần nữa nhớ lại những câu mà Dụ Tình Không đã nói trước đó, đôi mắt lại hiện lên lớp sương mờ.

Dụ Tình Không cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, không dám nói gì nữa, chỉ tiếp tục chuyên tâm lái xe. Cô cũng không biết vì sao ban nãy mình lại nổi nóng như vậy. Lùi một bước mà nói, Lâm Vãn Chiếu vẫn còn độc thân, trong tình huống này dù có mấy người bạn giường cố định cũng không phải không được, cũng không đến phiên một người ngoài như cô nói ra nói vào.

Nhưng có điều… Dụ Tình Không cũng không biết bản thân bị gì nữa, lại muốn quản nhiều chuyện đến vậy.

Nửa tiếng sau, Dụ Tình Không cuối cùng cũng lái xe đến dưới nhà của Lâm Vãn Chiếu, sau đó nghiêng đầu: “Đến rồi.”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong cũng không nói gì, chỉ cởi thắt lưng an toàn ra rồi đi xuống, sau đó đóng cửa thật mạnh một cái.

Dụ Tình Không yên lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó nắm chặt tay lái.

“Cô đi đâu thế?”  Nhưng lúc này Lâm Vãn Chiếu lại nghe được động tĩnh ở phía sau, bỗng nhiên quay người lại.

Dụ Tình Không hơi giật mình, dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: “Về nhà.”

“Không phải cô bảo muốn cắt móng chân cho mèo của tôi à?” Lâm Vãn Chiếu còn nhớ rất rõ.

Dụ Tình Không nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vẫn cởi dây an toàn ra, đi xuống xe, đi đến bên cạnh nàng: “Tôi còn tưởng rằng bây giờ cô không muốn nhìn thấy mặt tôi.”

Lâm Vãn Chiếu liếc cô một cái, cũng không nói chuyện, chỉ xoay người đi về phía bên trong chung cư. Chỉ là đi được vài bước, bụng của Lâm Vãn Chiếu lại kêu “ục ục” vài tiếng.

Vì thế Dụ Tình Không hỏi: “Đói bụng à?”

“Tôi còn chưa ăn cơm, cô thử nói xem?” Mặc dù Lâm Vãn Chiếu không khóc, nhưng hốc mắt vẫn ửng hồng.

“Vậy có muốn ra ngoài ăn không?” Dụ Tình Không hỏi.

“Đồ ăn bên ngoài ăn chán rồi, thôi, nhịn đói cũng chẳng sao, không ăn một bữa cũng không chết được.” Lâm Vãn Chiếu nói, kéo áo khoác.

Dụ Tình Không nghĩ nghĩ, lại mở miệng lần nữa: “Thế không ổn đâu, trong nhà cô còn đồ ăn không?”

“Không có.” Lâm Vãn Chiếu lắc đầu.

“Vậy chúng ta đi siêu thị một chuyến, dù sao bây giờ cũng còn khá sớm.” Dụ Tình Không cúi đầu nhìn điện thoại.

Lâm Vãn Chiếu xua tay: “Không cần, mua về tôi cũng không biết nấu. Phiền phức lắm.”

Dụ Tình Không nhìn chăm chú vào thân hình của nàng, bình tĩnh mở miệng: “Tôi nấu.”

Lúc này Lâm Vãn Chiếu dừng chân lại, tay nắm chặt áo khoác, mũi hít một hơi, sau đó nghiêng đầu: “Từ cửa chính đi thêm một trăm mét có một siêu thị gọi là Thế Kỷ, đi bộ rất nhanh thì đến.”

“Ừm, vậy đi thôi.” Dụ Tình Không mở bản đồ ra.

Lâm Vãn Chiếu giơ tay xoa mí mắt, lúc này mới đi theo sau cô.

Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, lại đúng vào giờ cao điểm nên ở trong siêu thị còn rất nhiều người, chỗ tính tiền cũng có một hàng dài chờ tính tiền.

Hai người cũng không dừng lại ở khu vực khác lâu lắm, đi thẳng đến khu vực bán rau củ và thực phẩm tươi sống.

Trên kệ có rất nhiều thực phẩm, có vẻ phong phú rực rỡ, ở dưới ánh đèn hiện lên màu sắc tươi đẹp, còn có vẻ khá tươi.

Dụ Tình Không cầm một bó rau xanh, nhìn qua, lại thả xuống, lại cầm lấy một củ khoai tây, mở miệng: “Cô muốn ăn gì?”

“Khoai tây, đậu cô ve, thịt bò.” Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy ngón tay của cô thon dài, trắng nõn, có vẻ lịch sự, nhã nhặn.

Dụ Tình Không gật đầu: “Vậy làm món cải xanh xào đậu cô ve và khoai tây hầm thịt bò, cô thấy sao?”

Lâm Vãn Chiếu gật đầu, một lát sau lại nhỏ giọng nói: “Đó là anh trai của tôi.”

Dụ Tình Không để đậu cô ve và khoai tây vào trong giỏ mua hàng, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: “Hả?’

“Thì cái người đi vào khách sạn với tôi ấy. Đó là anh trai tôi quen từ hồi bé, Thích Kiến Phong. Tôi không biết vì sao cô lại biết chuyện này, dù sao người đi với tôi ngày đó chính là anh trai, hơn nữa hôm đó chúng tôi đi đến khách sạn để tìm quản lý lấy chút đồ đạc.” Lâm Vãn Chiếu nói xong, mím môi dưới.

Dụ Tình Không nghe xong, lập tức kinh ngạc nhìn về phía nàng: “Thật xin lỗi.”

“Ở trong mắt cô tôi có vẻ lả lơi ong bướm đến vậy à? Tôi thực sự không hiểu.” Lâm Vãn Chiếu nhìn vào đống cà chua, trong mắt dần hiện lên lớp sương mờ: “Cái gì mà thấy một người thì ngủ một người chứ, ý của cô là tôi bẩn lắm đúng không. Tôi nhìn có vẻ kiên cường thế thôi, nhưng bị dao cứa vào người cũng sẽ chảy máu, cô thử nói thế với người khác xem, không ăn tát mới là lạ, bởi vì cô thực sự nói… Rất quá đáng.”

“Tổng giám đốc Lâm…” Dụ Tình Không nhìn xung quanh, phát hiện có người nhìn về phía bên này, lại nghiêng đầu nhìn về phía nàng: “Có người đang nhìn cô kìa.”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong cúi đầu xuống, kéo tóc che lại một bên mặt, nhưng nước mắt vẫn cứ “lách tách lách tách” chảy xuống dưới, rơi xuống bên rìa của quầy hàng.

Thực ra lòng dạ của nàng khá lớn, nếu bị một người không quan trọng nói thế thì nàng cũng chẳng hề để ý gì. Nhưng bị mối tình đầu hiểu lầm thì sao có thể thờ ơ như cũ được?

Cảm giác tự trách không ngừng ùa đến, cả người của Dụ Tình Không cứng đờ, sau đó lại lấy khăn giấy ra, hơi nghiêng đầu, đưa cho nàng: “Tôi biết bây giờ tôi có nói cái gì đi nữa cũng không được, sự tổn thương do ngôn ngữ đã xuất hiện, tôi thực sự rất xin lỗi. Nếu cô giận quá thì cứ mắng tôi đi.”

“Tôi mắng cô thì có ích gì chứ…” Lâm Vãn Chiếu nhận khăn giấy, đè lên mắt, rồi sau đó lại nhìn vệt đen ở trên khăn giấy, nói thầm: “Đúng là cạn lời, lớp trang điểm bị nhòe rồi.”

“Đến đây, tôi giúp cô lau phần bị lem cho.” Dụ Tình Không nói, lại lấy một tờ khăn giấy nữa, cầm ở trên tay.

Lâm Vãn Chiếu nghe xong lại ho một tiếng, sau đó thoáng nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt cô.

Quả nhiên ở trên mặt nàng đã có hai vệt lem màu đen, kẻ mắt và lông mi cũng lệch sang một bên, Dụ Tình Không nhìn thấy cảnh này, hơi sửng sốt.

Sau đó Dụ Tình Không kéo nàng đi vào trong góc, chặn ánh mắt của người xung quanh lại, sau đó kiên nhẫn giúp nàng lau đi vết trang điểm bị lem.

“Bây giờ tôi rất xấu đúng không?” Lâm Vãn Chiếu nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt của cô, trên khuôn mặt đó tràn vẻ nghiêm túc, có hơi xấu hổ hỏi.

Dụ Tình Không nghe thế, động tác trên tay hơi dừng lại, giương mắt nhìn: “Ai nói?”

Lâm Vãn Chiếu ho một tiếng, không nói nữa, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định lại.

Mua đồ, tính tiền xong, Dụ Tình Không mỉm cười hiền lành nói một tiếng cảm ơn với nhân viên tính tiền, sau đó xách đồ lên.

Lâm Vãn Chiếu nhìn nhân viên tính tiền, lại nhìn cô, sau đó đi theo cô ra khỏi siêu thị.

Một cơn gió lạnh phất qua, khiến cả hai người đều run lên.

Nhưng khi Lâm Vãn Chiếu nhấc chân bước một bước thì lại bị vấp chân, đau đớn ngồi trên ghế nhỏ.

“Lại bị trặc rồi à? Còn có thể đi tiếp sao?” Dụ Tình Không thấy thế vội vàng hỏi. Hôm nay hình như nàng bị ngã khá nhiều lần rồi.

“Có lẽ còn có thể.” Lâm Vãn Chiếu thử đứng dậy, sau đó lại cau mày ngã xuống.

Dụ Tình Không nhìn một lát, cuối cùng ngồi xổm ở trước mặt nàng, vỗ lên vai mình: “Đừng có cố chấp, đi lên đây, tôi cõng cô về.”

Lâm Vãn Chiếu xoa mắt cá chân, hơi sửng sốt, cuối cùng cẩn thận bò lên lưng cô, cánh tay vòng qua cổ cô, sau đó nắm lại để ở trước mặt cô.

Vì thế Dụ Tình Không cõng nàng đứng dậy, lại nâng nàng lên một chút rồi bước về con đường đã đi.

Màn đêm buông xuống, người người đi vội ở trên đường, gió cũng phất qua một cách vội vàng, đèn đêm của thành thị cũng lần lượt sáng lên, còi xe vang lên hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng rất ầm ĩ náo động, nhưng lại cũng có vẻ khá yên tĩnh.

Lâm Vãn Chiếu nằm ở trên lưng của Dụ Tình Không, nhìn tóc của cô, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Dụ Tình Không, cô có cảm thấy tôi rất phiền phức hay không?’

Dụ Tình Không nghe xong lắc đầu: “Không có.”

“Nói thật à?” Lâm Vãn Chiếu sửng sốt, nghiêng đầu hỏi.

“Ừ.” Dụ Tình Không gật đầu: “Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã.”

“Được rồi, vậy…” Lâm Vãn Chiếu gật đầu, vừa định mở miệng thì lại lần nữa ngừng lại.

“Hửm?”

“Nếu không chán ghét tôi thì cô có thể dịu dàng với tôi một chút được không? Giống như lúc nãy cô đối xử với cái cô nhân viên tính tiền ấy, một chút cũng được, không cần quá nhiều…” Lâm Vãn Chiếu giơ tay lên, đung đưa ngón trỏ và ngón cái.

Nhân viên tính tiền?

Dụ Tình Không dừng chân lại, nghiêng đầu, chỉ thấy Lâm Vãn Chiếu cứng đờ buông tay xuống, lùi đầu về phía sau…

“Vậy không muốn theo đuổi nữa à?” Lúc này âm thanh nhẹ nhàng của Dụ Tình Không vang lên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: