Chương 10:
Không khí bên ngoài khác hoàn toàn với khung cảnh sôi nổi bên trong quán bar, có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã ngồi taxi đi đến trước cửa khách sạn, vì vậy hai người xuống xe, cùng đi vào khách sạn.
Không gian ở bên trong thang máy không lớn, cho nên Dù Tình Không có thể dễ dàng ngửi được mùi hoa ở trên người Lâm Vãn Chiếu, khiến người mê say, khiến người mơ màng.
Cau mày lại, Dụ Tình Không dùng sức xoa trán.
“Sao thế?” Lâm Vãn Chiếu cũng có chút choáng váng, dùng hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cô.
“Không có gì.” Dụ Tình Không dựa lưng vào thang máy, nhắm hai mắt lại.
“Vậy có muốn tôi giúp cô giải quyết không?” Lâm Vãn Chiếu đến gần cô, dò hỏi.
Hai người dựa vào quá gần, Dụ Tình Không có cảm giác hơi thở của nàng đã vây quanh khắp người mình.
“Giải quyết?” Dụ Tình Không mở to đôi mắt.
“Đúng vậy, ví dụ như…” Lâm Vãn Chiếu thở ra, để sát vào tai cô: “Muốn tôi hôn cô sao?”
Mùi hương thơm tho tiến lại gần, cực kỳ mê hoặc lòng người, Dụ Tình Không chỉ có thể nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu đi, một mình chịu đựng, đè nén khát vọng không ngừng quay điên cuồng ở trong lòng.
Lúc này cửa thang máy mở ra, vì vậy Lâm Vãn Chiếu cười nhạt một tiếng, xoay người đi ra bên ngoài. Âm thanh giày cao gót đánh vào mặt đất vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”. Hai chân thẳng tắp, đường cong cơ thể quyến rũ, cho dù chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đã cảm thấy đẹp tuyệt vời.
Dụ Tình Không nhìn bóng lưng ở đằng trước của nàng, chỉ cảm thấy đại não đã không còn chịu sự điều khiển của mình nữa, đau như muốn nứt ra vậy.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu đứng ở trước cửa phòng mình quét thẻ mở cửa, lại dựa vào bên cạnh, dùng đôi mắt dịu dàng như nước nhìn cô: “Muốn đi vào không?”
Cổ họng của Dụ Tình Không hơi run, nghiêng mặt về một bên, xoa huyệt thái dương, lùi ra sau một bước: “Đã muộn rồi, nên đi ngủ.”
Lâm Vãn Chiếu nghe thế, dời tầm mắt khỏi người cô, nhìn chằm chằm bàn tay để ở trên tay nắm cửa kia: “Mệt rồi à?”
“Ừm.” Hơi thở của Dụ Tình Không vẫn có vẻ rối loạn.
“Được rồi, mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ ngon.” Lâm Vãn Chiếu thở ra, vươn tay để lên tay nắm cửa, mở cửa ra.
Nhưng khi nàng chuẩn bị đóng cửa lại thì Dụ Tình Không lại giơ tay chặn cửa.
“Sao thế?” Lâm Vãn Chiếu dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu.
Sau đó, Dụ Tình Không cũng đi vào trong, đóng cửa lại, đứng ở trước mặt nàng.
Bởi vì trong phòng còn chưa cắm thẻ để mở điện nên bên trong vẫn tối tăm, may là có ánh đèn đường xuyên qua chỗ màn rèm ở cửa sổ chiếu vào trong phòng, cho nên cũng chưa tới mức tối tăm mù mịt.
Sau đó Dụ Tình Không nắm lấy tay của Lâm Vãn Chiếu, ôm nàng vào trong ngực mình.
Dưới chân hơi lảo đảo, lưng của Lâm Vãn Chiếu dựa vào lồng ngực ấm áp của Dụ Tình Không, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, tim đập loạn không ngừng.
Sau đó Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu, ngước mắt mỉm cười, bên trong chứa ý mỉa mai: “Sao nào… Cuối cùng vẫn không chịu nổi à?”
Cổ họng của Dụ Tình Không khẽ run lên, miệng hé ra, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê hoặc kia của nàng.
“Không phải cô là thẳng nữ à, không phải cô là Liễu Hạ Huệ sao?” Lâm Vãn Chiếu nhìn vào môi của cô: “Vậy giờ cô đang làm gì thế?”
Nghe vậy, hai mắt của Dụ Tình Không lại càng tối hơn. Đối với cô, Lâm Vãn Chiếu giống như một nữ yêu tinh, mỗi ánh mắt mỗi cử chỉ đều có thể mê hoặc lòng người.
Giống như trúng độc vậy, muốn lấy được thuốc giải từ Lâm Vãn Chiếu, muốn được cứu rỗi, Dụ Tình Không nghĩ, trên trán chảy ra lớp mồ hôi mỏng.
“Sao thế…” Lúc này Lâm Vãn Chiếu lại mỉm cười: “Lần này không muốn tôi rời xa cô nữa à?”
Dụ Tình Không nhắm hai mắt lại, mày hơi nhăn, đầu ngửa ra sau, ổn định lại hô hấp.
Lâm Vãn Chiếu sờ vào bàn tay để trên eo mình của cô: “Hay là bây giờ cô muốn tôi giúp cô giải quyết….”
Nhưng Lâm Vãn Chiếu còn chưa nói xong thì mặt đã bị vặn sang bên, sau đó môi bị lấp kín, tất cả những lời muốn nói đều bị chặn ở trong miệng.
Dưới ánh đèn u ám ở trong phòng, hơi thở bá đạo của người kia không ngừng lưu luyến, giống như gió dữ ào ạt thổi đến, giống như nước biển không ngừng đè lại, trói lấy Lâm Vãn Chiếu ở bên trong, khiến nàng không thể thoát ra được, khiến nàng cảm thấy như mình sắp chìm vào trong đó, không thể nào hô hấp được.
Sau một hồi lâu, Dụ Tình Không mới tách ra, sự bình tĩnh trong mắt đã bị dục vọng lấp đầy: “Cô muốn cái này, đúng không?”
Ở trong bóng đêm, Lâm Vãn Chiếu cảm nhận được hơi thở của cô, nhẹ giọng mở miệng: “Chẳng lẽ cô không muốn sao?”
Dụ Tình Không nghe thế thì giữ chặt cánh tay của nàng, nắm lấy tay nàng kéo đến chỗ quán bar nhỏ, để nàng ngồi ở trên một cái ghế cao, cúi đầu đè nàng lên trên quầy bar kia, nhìn chăm chú vào nàng: “Nếu đúng thì sao nào?”
Lâm Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chỉ cách mình mấy centimet, nở nụ cười: “Vậy thì có thể làm tốt một chút không?”
Dụ Tình Không nhìn nàng một lát, sau đó lại lần nữa cúi xuống hôn nàng. Mùi cồn và mùi hoa đan chéo vào nhau, tạo ra mùi thơm khác lạ, khiến người mê say.
Hô hấp của cả hai trở nên dồn dập hơn, trong không khí dường như bốc lên ánh lửa chớp lóe, ánh lửa kia mãnh liệt đến mức có thể lan ra đồng cỏ, đủ để đốt cháy quần áo, nóng bỏng làn da và máu thịt.
Qua một hồi lâu, Dụ Tình Không mới buông nàng ra, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhắm mắt thở dốc.
“Tôi thích.” Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn về phía bả vai của mình, hô hấp rối loạn: “Tôi thích như thế này…”
“Vậy à, còn thế này thì sao?” Dụ Tình Không nghe xong mở mắt ra, nghiêng đầu, dùng chóp mắt cọ vào vành tai của nàng.
Toàn thân của Lâm Vãn Chiếu lập tức tê dại, rõ ràng Dụ Tình Không còn chưa làm gì cả, chỉ mới nhẹ nhàng chạm vào da của nàng.
“Thích…”
“Thế à?” Dụ Tình Không nói xong, lại rũ mắt xuống, cúi đầu để lại một nụ hôn ở trên da thịt của nàng.
Nụ hôn kia rất nhẹ, lộ chút lạnh lẽo, rồi lại mang theo sự ấm áp, ăn mòn đại não của Lâm Vãn Chiếu.
“Đúng vậy.” Lâm Vãn Chiếu nhắm hai mắt lại, hơi thở phập phồng.
Sau đó Dụ Tình Không mở miệng ra, cắn lấy vành tai của nàng, âm thanh không nhẹ không nặng: “Không thể không nói, cô đúng là…”
“Hửm?” Lâm Vãn Chiếu cảm nhận được cơn đau nho nhỏ, mơ màng mở hai mắt ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô.
“Biết quyến rũ người khác.” Thanh âm của Dụ Tình Không có hơi mất tiếng, nói xong lại đụng vào chóp mũi của nàng.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, người phụ nữ này vẫn luôn tỏa ra hương thơm dụ hoặc, muốn đẩy cô đi vào bên trong cái bẫy, cho dù cô có liều mạng muốn chạy ra ngoài cũng không thể nào làm được.
“Vậy à….” Đại não của Lâm Vãn Chiếu có hơi rối loạn, hơi thở phập phồng: “Vậy, cô thích không?”
Dụ Tình Không mím chặt môi nhìn nàng, không trả lời. Nhưng sau đó cô lại kéo Lâm Vãn Chiếu lên.
Lâm Vãn Chiếu cứng đờ người, giương mắt nhìn Dụ Tình Không, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo thì trái tim nằm ở trong lồng ngực lại nhảy lên nhanh đến bất thường.
“Vậy đi tắm rửa trước đi.” Dụ Tình Không thủ thỉ ở bên tai nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)