Chương 13
Tiểu Thủy Trích: “Hello?”
Vì thế vào những giây cuối cùng, Dụ Tình Không gõ một chữ: “Ừm.”
Tiểu Thủy Trích: “Vâng, có thể gửi giọng nói để mình xác định giới tính của bạn được không?”
Dụ Tình Không nhìn thấy, để đuôi điện thoại kề sát môi: “Xin chào.”
Vì vậy Tiểu Thủy Trích lại phát đến một tin nhắn nữa: “Được rồi, về chuyện giao nộp phí, bạn muốn dùng Alipay hay là Wechat, hay là QQ?”
Dụ Tình Không thấy thế thì trực tiếp chuyển tiền qua đó.
Tiểu Thủy Trích: “Được rồi, nhớ rõ ngày mai 5 giờ chiều phải đến tập trung đấy! Để lại cho mình tên và số điện thoại của bạn, đến lúc đó mình sẽ kiểm tra lại.”
Dụ Tình Không thấy thế thì gửi tên và số điện thoại qua đó. Sau khi làm xong hết mọi thứ, Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn vào bóng đêm đen như mực ở ngoài cửa sổ, yên lặng uống một ngụm nước.
Sau đó Dụ Tình Không đứng dậy, đi đến kéo bức màn lại rồi đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy những dấu vết trên người bị Lâm Vãn Chiếu để lại, Dụ Tình Không kéo vòi hoa sen qua, mở nước ra.
Buổi chiều ngày hôm sau, bốn giờ hơn.
Dụ Tình Không sửa sang lại đồ đạc, tùy ý mặc một chiếc áo khoác màu đen mở cửa đi ra ngoài.
Nhiệt độ buổi tối ở Thịnh Thành càng ngày càng thấp, trong lúc lơ đãng đã xuống còn mười bốn, mười lăm độ. Trời không có gió không đổ mưa thì còn đỡ, nhưng khi trời đã có gió và đổ mưa thì chả khác nào đang đi vào mùa đông cả.
Sau khi lái xe đi đến nhà hàng Minh Quang, Dụ Tình Không nhìn thời gian, sau đó mở đai an toàn, mở cửa xe đi xuống.
Mặc dù Dụ Tình Không không bị cận thị nặng lắm, trong sinh hoạt thường ngày cũng không cần phải đeo kính, nhưng hôm nay trên mũi lại đeo một bộ kính râm, bên ngoài còn mang theo khẩu trang, dù sao thì cô cũng không muốn bị người quen nhận ra chút nào.
Sau khi đi vào, Dụ Tình Không xác nhận thân phận với nhân viên xong thì xoay người liếc nhìn xung quanh một cái.
Chỉ thấy bên trong nhà ăn toàn bộ đều là phái nữ. Trung tính, dễ thương, ngây thơ, lạnh lùng, quyến rũ, mọi kiểu dáng đều có, xinh đẹp cũng có không ít.
Nhưng nói thật ra nếu chỉ nhìn xem bề ngoài thì Dụ Tình Không cũng không có nhiều hứng thú với bọn họ cho lắm. Cho dù là ai mỉm cười với cô thì cô vẫn cứ bình tĩnh không hề gợn sóng.
Nghe nói chủ đề đầu tiên của hôm nay là ăn cơm, sau đó mọi người ở chơi trò chơi cùng với nhau, cho nên ở giữa sân được để trống, bàn ăn sắp xếp ở xung quanh.
Lúc Dụ Tình Không đang chán muốn chết ngắm nhìn mọi người và hoàn cảnh xung quanh thì nơi xa bỗng nhiên vang lên một tiếng “Oa, là gái xinh kìa!”
Sau khi nghe được những lời này, Dụ Tình Không quay đầu nhìn qua bên kia. Vừa nhìn qua, cô không thể tin được mà ngẩn người ra.
Chỉ thấy Lâm Vãn Chiếu đang đứng ở cửa lớn của nhà hàng, mặc quần áo nhã nhặn. Mà lúc này những người ở trong phòng cũng đang nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu.
Lúc này Lâm Vãn Chiếu tùy ý liếc mắt nhìn qua, cũng nhìn về phía của Dụ Tình Không.
Tầm mắt chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt, cả hai người đều sững sờ tại chỗ.
Dù sao thì chẳng ai nghĩ đến việc sẽ gặp người kia ở chỗ này cả.
“Dụ Tình Không…” Lâm Vãn Chiếu thấy thế, nhấc chân đi đến.
Dụ Tình Không nhìn thấy nàng, nhịn không được siết chặt tay.
“Không thể ngờ được cô sẽ ở chỗ này…” Lâm Vãn Chiếu dường như đang nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm cô.
Dụ Tình Không thu hồi tầm mắt, sau đó giương mắt nhìn vào nàng: “Tôi đi với bạn.”
“Vậy à?” Lâm Vãn Chiếu nói, nhìn xung quanh: “Bạn của cô đang ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ cô ấy đi đâu nữa, xin lỗi, tôi còn có chuyện, tôi đi trước.” Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, có Lâm Vãn Chiếu ở đây, Dụ Tình Không cũng không thể ở lại thêm nữa, đành phải rời đi trước.
“Này…” Lâm Vãn Chiếu vươn tay muốn bắt lấy tay cô, nhưng Dụ Tình Không đã lướt qua người nàng, cho nên nàng chỉ bắt được không khí.
Nhìn bóng lưng của Dụ Tình Không, cổ họng của Lâm Vãn Chiếu hơi run lên, cắn chặt môi dưới.
“Cô ấy là?” Lúc này Lục Phần cũng đi đến bên cạnh Lâm Vãn Chiếu, tò mò nhìn về phía Dụ Tình Không.
Nhưng mà Lâm Vãn Chiếu cũng không nói gì cả.
“Quý cô, cô muốn uống rượu sao?” Đúng lúc này một tên nát rượu tóc màu xanh lại đi đến túm lấy tay của Lâm Vãn Chiếu.
“Không được, tôi bị dị ứng với cồn, xin lỗi, tôi muốn về nhà.” Lâm Vãn Chiếu bước sang bên cạnh hai bước.
“Này này này, vừa mới đến mà, sao lại muốn đi rồi? Dù sao uống một chút cũng không bị gì đâu.” Nhưng tóc xanh lại nắm lấy bả vai của nàng.
“Đừng làm vậy…” Lâm Vãn Chiếu cau mày lại, kéo bàn tay để ở trên vai của mình xuống.
“Hả, chỉ một ly thôi, hoặc là nửa ngụm, nửa ngụm thì sao…” Nhưng tóc xanh lại lần nữa túm lấy tay nàng.
“Tôi đã nói tôi không uống, cô nghe không hiểu à?” Cuối cùng Lâm Vãn Chiếu nhịn không được hô lớn. Mọi người xung quanh đều ngây ra. Lục Phần cũng chợt thấy choáng váng, không biết nên làm gì.
Mà Dụ Tình Không vốn đang xoay lưng rời đi lại dừng chân.
Sau đó cô nắm chặt bàn tay rũ ở bên người, cuối cùng xoay người lại, đi đến bên cạnh Lâm Vãn Chiếu, tóm lấy bàn tay của tóc xanh, trầm giọng nói: “Buông tay.”
Có lẽ là do vẻ mặt của Dụ Tình Không quá nghiêm túc, tóc xanh ngây người ra, chỉ trong nháy mắt đã tỉnh rượu hơn một nửa, lập tức buông cánh tay của Lâm Vãn Chiếu ra.
Sau đó Dụ Tình Không nhìn nàng, nắm lấy tay của Lâm Vãn Chiếu, kéo nàng đi ra ngoài, sau đó mới buông ra, một mình đi về phía cửa thang máy.
Lâm Vãn Chiếu xoa cổ tay theo sau cô, đi vào bên trong thang máy, nghiêng đầu nhìn về phía cô, yên lặng một hồi mới hỏi: “Không phải cô không muốn để ý đến tôi à? Sao còn quay lại giúp tôi làm gì?”
“Không phải tôi không muốn để ý cô, tôi chỉ là…” Dụ Tình Không nhấn nút xuống.
“Phải không? Nhưng hôm nay cô nhìn thấy tôi cứ như đang nhìn thấy ôn dịch vậy, cô chán ghét tôi sao?” Lâm Vãn Chiếu nhìn cô, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
“Tổng giám đốc Lâm, chơi vui lắm à?” Lúc này Dụ Tình Không bỗng quay đầu lại nhìn nàng.
“Cô có ý gì?” Lâm Vãn Chiếu cảm thấy nghi hoặc.
Lúc này cửa thang máy mở ra, vì vậy Dụ Tình Không nhấc chân đi ra ngoài.
“Nói cho rõ ràng!” Lâm Vãn Chiếu đi theo phía sau cô, cho dù giày cao gót khiến chân có hơi đau, nhưng nàng cũng không thèm để ý chút nào.
“Cô đang thu thập vật phẩm à? Cho dù là nam hay nữ thì cũng có thể ngủ được, ngủ một người lại một người có phải rất vui hay không? Chân trước vừa câu dẫn tôi, chân sau lại ra vào khách sạn với người đàn ông khác… Chơi vui không?” Cuối cùng Dụ Tình Không đi đến chỗ để xe của mình, kéo cửa xe ra, lại đóng sầm cửa xe, quay đầu chất vấn nàng.
“Người đàn ông nào? Cô đang nói gì thế? Khách sạn… Ý cô là… Đợi đã, trong mắt cô, Lâm Vãn Chiếu tôi là một người như thế à?” Lâm Vãn Chiếu nhìn cô, sửng sốt một lát, sau đó tức giận tới mức muốn cười lớn.
“Tóm lại là sau này chúng ta nên phân rõ giới hạn một chút.” Dụ Tình Không cúi đầu xuống: “Đương nhiên, nếu tổng giám đốc Lâm cảm thấy tôi nói chuyện quá khó nghe thì có thể đuổi việc tôi cũng được.”
“Tôi…” Lúc này Lâm Vãn Chiếu chỉ cảm thấy trái tim giống như bị hòn đá lớn đè ép, nặng đến mức không thể thở nổi.
“Tôi phải về đây, tạm biệt. Tổng giám đốc Lâm cũng nên về sớm một chút.” Dụ Tình Không nói xong thì kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe. Có lẽ cô sẽ bị đuổi việc. Thôi thì cứ đuổi đi.
“Không có xe. Ngồi xe của bạn đến đây.” Âm thanh của Lâm Vãn Chiếu còn chứa sự tức giận.
“Vậy bắt taxi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Dụ Tình Không nói, khởi động xe.
Lâm Vãn Chiếu thấy cô lái xe rời đi, muốn gọi cô lại, nhưng miệng chỉ hơi hé ra, cuối cùng lại chẳng thể nào phát ra một âm thanh nào cả.
Buổi tối hôm nay có vẻ lạnh, bỗng nhiên toàn thân Lâm Vãn Chiếu nổi da gà lên, run lẩy bẩy.
Mà giờ phút này Dụ Tình Không ngồi ở trong xe, cảm thấy khó thở. Cô cũng không biết vì sao mình lại tức giận đến thế, nhưng lại không có cách nào đè nó xuống được.
Yên lặng lái xe rời đi, Dụ Tình Không vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy Lâm Vãn Chiếu hai tay ôm ngực, chậm chạp bước đi, lúc đi trên đường còn bị ngã nữa, rất giống một con thú nhỏ bị lạc đàn, không ngờ lại có cảm giác khá đáng thương.
Vì thế Dụ Tình Không lại thở dài một hơi, cuối cùng vẫn lái xe quay về bên cạnh Lâm Vãn Chiếu, hạ sửa sổ xe xuống, nhìn chằm chằm vào nàng.
Lâm Vãn Chiếu sửng sốt một lát, nghiêng đầu nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy rất uất ức, cho nên xoay đầu lại, không nói gì, tiếp túc đi về phía trước: “Không phải cô bảo có việc à? Còn quay lại làm gì? Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không quấy rầy cô nữa đâu.”
“Lên xe, tôi đưa cô về.” Dụ Tình Không không để ý đến lời nói của nàng, chỉ mở miệng nói một câu.
Lâm Vãn Chiếu ôm tay, mím môi dưới, không hề động đậy, trong mắt dường như hiện lên từng tia lấp lánh. Cô bây giờ ngoài uất ức ra cũng chỉ cảm thấy khổ sở.
Nghe thế, Dụ Tình Không hít sâu một hơi, sau đó nói nhẹ nhàng hơn: “Nghe lời.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)