Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20

5850 1 43 0

Chương 20:

“Tôi… Tôi thấy tóc cô hơi rối nên giúp cô sửa lại một chút!” Cuối cùng Lâm Vãn Chiếu vẫn lùi bước, chỉ vươn tay sửa lại tóc cho cô, rồi lại khẽ rụt về.

Dụ Tình Không sửng sốt, sau đó cũng tự sửa lại mái tóc của mình, đè xuống cảm giác trào vào trong tim ban nãy.

Sau đó Dụ Tình Không dừng lại một chút, để khăn giấy vào túi đựng rác ở trong xe, nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, tổng giám đốc Lâm muốn về nhà sao?”

Lâm Vãn Chiếu mím môi nhìn cô, cuối cùng gật đầu: “Ừm.”

Sau đó Lâm Vãn Chiếu lập tức mở cửa xe đi xuống. Dụ Tình Không nhìn bóng lưng của nàng, yên lặng tự hỏi trong chốc lát, sau đó mới lái xe đi về phía ngược lại.

Dọc theo đường đi, Dụ Tình Không vừa nghĩ đến cảm giác ở trong xe ban nãy, rồi thở ra một tiếng.

Cô bị gì vậy chứ? Ban nãy khi Lâm Vãn Chiếu vừa nghiêng người qua cô lại muốn ôm chầm lấy Lâm Vãn Chiếu, muốn ôm nàng, còn muốn hôn nàng.

Chẳng lẽ đúng là cô động cmn dục rồi? Đúng là không thể hiểu được.

Chỉ trong nháy mắt, ngày cuối tuần cũng kết thúc, tuần mới lại bắt đầu, Lâm Vãn Chiếu đi công tác hai ngày rồi lại quay về, trong khoảng thời gian đó còn có một buổi họp. Buổi họp lần này là dùng để bàn luận và nghĩ cách sửa sang lại ý tưởng về sản phẩm kinh doanh.

Trong quá trình, sau khi mọi người phát biểu ý kiến của mình thì Lâm Vãn Chiếu cũng nói ra một số giải thích của bản thân. Mặc dù Lâm Vãn Chiếu đột ngột chen chân vào ngành sản xuất này nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã có sự hiểu biết khá sâu về ngành sản xuất này.

Dụ Tình Không ngồi ở một bên nhìn bộ dạng trầm ổn bố trí các hạng mục, sách lược, bình tĩnh nói về các vấn đề của Lâm Vãn Chiếu, thỉnh thoảng gật đầu.

Bởi vì Lâm Vãn Chiếu lại đi công tác hai ngày cho nên đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua cô được nhìn thấy nàng. Nàng vẫn xinh đẹp như xưa.

Mặc dù ở trong sinh hoạt cá nhân, Lâm Vãn Chiếu có vẻ ngây ngốc, nhưng khi ở trong trạng thái công tác thì nàng lại tỏa ra loại ánh sáng nhiệt huyết, mang theo sự cuốn hút của riêng mình. Khôn khéo, giỏi giang, vừa quyết đoán lại cực kỳ mê người.

Có lẽ sẽ không có người biết được thực ra nàng cũng không bá đạo như vậy, mà ngược lại còn có một mặt khác rất đáng yêu. Không đúng, có cô biết.

Nghĩ đến đây, Dụ Tình Không lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có vẻ đờ người ra.

Vào lúc tan làm buổi chiều, khi Dụ Tình Không đang chuẩn bị đi đến chỗ gara thì lại thấy Lâm Vãn Chiếu xuất hiện.

Lâm Vãn Chiếu đang đứng dựa vào xe mình gọi điện thoại cho ai đó, hình như là xe bị hư rồi, bây giờ đang đứng đó nổi giận, bộ dạng kia cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ở bên kia vậy.

Sau đó Lâm Vãn Chiếu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Dụ Tình Không, vì thế cúp máy đi đến: “Tình Không, xe của tôi bị hư rồi.”

Dụ Tình Không hơi sửng sốt, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý của nàng: “Tổng giám đốc Lâm có cần tôi chở cô về không?”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong gật đầu: “Rất cần!”

“Vậy thì lên xe đi.” Dụ Tình Không nói, chuẩn bị kéo cửa xe ra.

Lâm Vãn Chiếu thấy thế vội vàng đi qua.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Vãn Chiếu vừa thắt dây an toàn thì Dụ Tình Không đã lái xe rời đi.

Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện gì, trong xe chỉ vang lên tiếng nhạc Dụ Tình Không mở. Nghe có vẻ thoải mái, là loại nhạc có thể khiến tâm trạng người nghe trở nên tốt hơn. Lâm Vãn Chiếu thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô một cái, nhưng nếu Dụ Tình Không cũng quay đầu lại thì Lâm Vãn Chiếu sẽ cúi đầu chơi điện thoại.

Nàng cảm thấy mình đã trúng một loại độc mang tên Dụ Tình Không mất rồi, nếu không thì sao chỉ bị Dụ Tình Không nhìn một cái thôi mà trái tim đã nhảy tưng bừng thế này chứ?

Qua một lát sau, bụng của Lâm Vãn Chiếu chợt kêu “ục ục” lên.

“Đói bụng à?” Dụ Tình Không hỏi.

“Có hơi…” Lâm Vãn Chiếu nói, có hơi ngượng ngùng sờ bụng.

“Vậy tổng giám đốc Lâm có muốn đi ăn cơm hay không?” Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng.

Lâm Vãn Chiếu mỉm cười, cuối cùng cũng gật đầu: “Muốn.”

“Vậy tổng giám đốc Lâm muốn ăn cái gì?” Dụ Tình Không nhìn mấy cửa hàng xung quanh qua cửa sổ xe, mở miệng hỏi.

“Ăn tôm hùm đất đi.” Lâm Vãn Chiếu vừa lúc nhìn thấy có một quán tên là “Tiệm tôm hùm Hoàng gia” ở bên cạnh, lập tức chọn nó.

Thực ra Lâm Vãn Chiếu cũng không thích thú gì với thứ này cho lắm, không phải không ăn được, mà bởi vì nó lột quá khó, đối với một người tay tàn như nàng muốn lột nó còn khó hơn việc đi tìm cái chết nữa.

Có điều Lâm Vãn Chiếu biết Dụ Tình Không rất thích ăn cái này, lúc đó hồi còn ở trường học thường xuyên nghe thấy Dụ Tình Không hỏi lớn “Có ai muốn đi ăn tôm hùm đất hay không?” mỗi lần đá cầu với người khác xong.

Sau đó, nàng sẽ đứng ở một bên nhìn đám người Dụ Tình Không kéo nhau rời khỏi sân thể dục, còn bản thân thì lại chưa từng được đi ăn một bữa nào với cô cả.

“Tôm hùm đất à?” Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng.

“Sao thế?” Lâm Vãn Chiếu hỏi.

“Tuyệt vời.” Dụ Tình Không búng tay một cái, sau đó lại nhăn mày: “Có điều sao cứ có cảm giác những món cô muốn ăn đều là những món tôi thích ăn nhỉ?”

“Có lẽ là do duyên phận đấy.” Lâm Vãn Chiếu vén tóc, giả vờ trùng hợp.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, đi ăn tôm hùm đất.” Dụ Tình Không nói, dừng xe ở bên cạnh, sau đó nhấc chân đi về phía nhà hàng kia, cũng cảm thán một câu: “Chăn nuôi trái mùa đúng là một kỹ thuật rất tuyệt.”

Sau khi đi vào, hai người chọn một cái bàn, ngồi xuống, sau đó người phục vụ lập tức đưa thực đơn đi lên.

Dụ Tình Không chọn một phần tôm cay vừa, lại nhìn thực đơn các loại rượu, nhìn về phía Lâm Vãn Chiếu: “Cô có muốn uống gì không? Uống đồ uống hay uống rượu?”

“Gọi bia đi, dù sao thì hôm nay tôi cũng không cần lái xe.” Lâm Vãn Chiếu chống cằm.

Vì thế Dụ Tình Không gật đầu, kêu người phục vụ đến.

Qua một lát sau, một nồi tôm hùm đất và mấy dĩa đồ ăn kèm được đưa lên.

Tôm hùm đất vừa được đưa lên, Dụ Tình Không đã mặc bao tay, cầm một cái lên mút, sau đó bẻ ra, cắn phần thịt đuôi tôm lộ ra, lại mút một lần nữa rồi trực tiếp hút toàn bộ phần thịt bên trong ra ngoài.

Lâm Vãn Chiếu nhìn chằm chằm cô, lại nhìn tôm hùm đất ở trong chén của mình, sao đó rón rén bẻ một cái chân tôm, lại bẻ một cái ở bên kia, lại từ từ lột ra, nhưng món đồ ăn này hoàn toàn không chịu nghe lời gì cả, không ngừng trượt xuống, rớt vào trong mâm.

Cứ thế, Lâm Vãn Chiếu cau mày lại.

Dụ Tình Không cầm một lon cô ca nhìn nàng một hồi lâu, hỏi: “Có phải bình thường tổng giám đốc Lâm không ăn món này đúng không?”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong, giương mắt nhìn về phía cô: “Không phải, có điều không giỏi lột cho lắm… Tôi, tay tàn.”

Dụ Tình Không nghe vậy thì gật đầu, sau đó buông cô ca ra, lại cầm lên một con, thành thạo lấy thịt tôm ra, sau đó đưa cho Lâm Vãn Chiếu: “Đây.”

Lâm Vãn Chiếu hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy, lại chấm tôm hùm đất vào trong nước chấm, để vào trong miệng: “Cảm ơn.”

Dụ Tình Không lắc đầu, lại lần nữa cầm một con tôm khác lên, lột ra, để vào trong chén của Lâm Vãn Chiếu.

Lâm Vãn Chiếu nhìn con tôm, cầm lon bia, bật nắp ra, uống vài ngụm vào trong bụng, sau đó lá gan bỗng lớn hơn, vì thế mở miệng hỏi: “Cô từng yêu đương chưa?”

Dụ Tình Không nghe thế ngẩng đầu nhìn nàng, lắc đầu: “Chưa từng, cũng không có dự định.”

“Sao thế?” Lâm Vãn Chiếu để bia xuống, sợ Dụ Tình Không cảm thấy mình hỏi câu này là để tán tỉnh cô, vì thế sẽ cố ý xa cách nàng, cho nên lại bổ sung: “Tôi chỉ cảm thấy khá tò mò thôi. Bởi vì giống như tôi, không muốn yêu đương vì sợ mất tự do, còn cô thì sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, bàn tay đang lột tôm của Dụ Tình Không chợt dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng: “Tôi cảm thấy có chút chướng ngại với người khác.”

Dụ Tình Không cũng không nói dối. Cái tầng chướng ngại này cứ như một cơn ác mộng vậy, làm bạn với cô bao nhiêu năm nay, cũng luôn quấy rầy cô, khiến cô không thể nào phân chia những thứ khác như một người bình thường.

“Chướng ngại?” Lâm Vãn Chiếu mê mang nhìn cô: “Chướng ngại cái gì?”

Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy hai bên trái phải đều có người ngồi, lúc này bọn họ đang nói nói cười cười gì đó.

Vì thế Dụ Tình Không lại quay đầu, nhìn chăm chú vào con tôm trong tay, cúi đầu xuống: “Không có gì cả.”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong lại uống một ngụm bia, đôi mắt hơi chuyển động, nhìn về phía cô: “Không nghĩ nói thì thôi, vậy nếu vứt được chướng ngại kia thì cô có mong đợi gì về tình yêu không?”

Dụ Tình Không nghe thế thì ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nàng, sau đó yên lặng để con tôm mới lột xong vào trong chén của nàng.

“Đã từng chờ mong.” Dụ Tình Không thu hồi tay lại, cầm lấy lon nước.

“Vậy chờ lát nữa tôi mang cô đi đến chỗ này.” Lâm Vãn Chiếu mỉm cười.

Đã từng chờ mong chứng tỏ nàng vẫn còn có hy vọng! Lâm Vãn Chiếu lập tức đầy máu sống lại.

“Có phải cô uống say rồi không?” Dụ Tình Không nhìn khuôn mặt hồng hào của nàng, hai mắt sáng lên, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào lon bia trên tay nàng: “Uống hết bao nhiêu rồi?”

“Tôi không có…” Lâm Vãn Chiếu nhăn mày lại: “Cô chỉ cần nói có muốn đi hay không thôi!”

“Đi.” Dụ Tình Không gật đầu: “Đi. Có điều cô vẫn nên uống ít chút, ngày mai còn phải đi làm đấy.”

“Không có chuyện gì, tôi đặt đồng hồ báo thức rồi.” Lâm Vãn Chiếu nói.

Dụ Tình Không muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu.

Một tiếng sau, hai người ăn uống xong xuôi, cùng nhau đi ra cửa hàng, ngồi lên xe.

“Đó là chỗ nào vậy, còn thần bí như thế.” Dụ Tình Không lái xe đi theo phương hướng Lâm Vãn Chiếu chỉ, một bên hỏi.

“Một chỗ rất tốt, cô cứ đi sẽ biết.” Lâm Vãn Chiếu mỉm cười nói.

Hơn hai mươi phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Vãn Chiếu, Dụ Tình Không cuối cùng cũng lái xe đến một khu phố cũ kỳ quái.

Đường phố có vẻ rách nát, dường như đã có từ rất lâu, hai bên vách tường cũng bóc ra không ít.

Dụ Tình Không nhìn quanh bốn phía, nhịn không được nói thầm: “Tổng giám đốc Lâm muốn xử lý tôi à?”

“Hả?”

“Không lẽ nơi này không giống mấy chỗ mà sát thủ thường hay vứt xác hay sao?” Dụ Tình Không nói, dừng xe ở bên cạnh phần đất trống của một cây cổ thụ.

“Tưởng tượng nhiều quá rồi.” Lâm Vãn Chiếu liếc cô một cái, sau đó cởi thắt lưng an toàn: “Xuống xe đi với tôi.”

Dụ Tình Không hít thở một hơi, sau đó kéo cửa xe ra, đi theo nàng.

Sau đó Lâm Vãn Chiếu sờ thân cây kia, quay đầu nói với Dụ Tình Không: “Cây cổ thụ này đã nổi tiếng từ lúc tôi còn đi học, gọi là cây cầu nguyện, rất linh. Cô đến đây cầu nguyện đi, có thể cầu nguyện cho cô có được tình yêu, sau đó cô sẽ có.”

Dụ Tình Không nhìn cây cổ thụ, lại nhìn Lâm Vãn Chiếu: “Tôi không tin mấy thứ này, tổng giám đốc Lâm uống say rồi hả?”

“Không có… Thực sự, cô chỉ cần thử một chút thôi, cũng không thiếu miếng thịt nào.” Lâm Vãn Chiếu nhíu mày nói.

“Vậy thì tôi muốn ăn được thạch trái cây vị dâu tây trong vòng năm phút.” Dụ Tình Không buông tay ra, chậm rì rì đi đến bên thân cây: “Cây cổ thụ này có thể cho tôi sao?”

“Cô…” Lâm Vãn Chiếu nhìn cô, mím chặt môi, sau đó nói: “Từ từ.”

“Hửm?” Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn nàng: “Cô muốn chạy đi mua à? Ban nãy lại đây tôi không thấy có cửa hàng nào cả.”

“No.” Lâm Vãn Chiếu lôi túi xách ra tìm tòi, lại mở miệng nói một câu: “Không được nhìn lén, nhắm mắt lại, tôi lập tức biến ra cho cô một cái.”

“Được.” Dụ Tình Không dở khóc dở cười gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.

Khi đôi mắt nhắm lại thì thế giới cũng biến thành màu đen, bên tai có tiếng gió lướt qua, những suy nghĩ bực bội ở trong lòng lại dần lắng xuống.

Sau đó Dụ Tình Không nghe thấy tiếng bước chân, vì thế hơi nghiêng đầu: “Bây giờ tôi có thể mở mắt ra chưa?”

Nhưng vào lúc này, một cái hôn mang theo vị dâu tây hơi lạnh lẽo tiến tới, chứa theo hô hấp ấm áp nhẹ nhàng rơi xuống môi của cô.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: