Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

3226 0 51 2

Chương 7

 

Sau đó Lâm Vãn Chiếu thu lại ngón tay đặt ở trên môi cô, lại ngồi vào chỗ làm việc lần nữa.

“Tôi đã rõ.” Dụ Tình Không gật đầu.

“Ngày mai đi đến thành phố Cảnh trước, nghỉ ngơi một lát rồi đi gặp tổng giám đốc của công ty Nhân Nhạc vào ngày hôm sau, ông ấy chỉ rảnh ngày đó. Ngày mồng 7 phải đi thăm bốn nhà xưởng, ngày mồng mười đến bệnh viện ở thành phố Lê Thành bàn chuyện hợp tác, ngày 11 được phép nghỉ ngơi. Ngày mười hai lại đến thành phố Hoa đi tham gia triển lãm thực phẩm chức năng… “ Lâm Vãn Chiếu nhìn cô: “Chúng ta đi hết một tuần, cho nên quần áo phải mang ít nhất ba bộ. Vé máy bay và chỗ nghỉ ngơi tôi sẽ để thư ký sắp xếp, ngày mai cô mang theo hành lý đến đây, sau đó đợi tan tầm thì chúng ta bắt đầu đi.”

“Đã rõ.” Dụ Tình Không gật đầu.

“Ừ, vậy cô đi trước đi.” Lâm Vãn Chiếu mỉm cười.

“Tôi xin phép ra ngoài trước.” Dụ Tình Không nhìn nàng.

“Đi đi.” Lâm Vãn Chiếu nhướn mày.

Vì vậy Dụ Tình Không xoay người đi về phía cửa.

Sau khi Dụ Tình Không rời đi, Lâm Vãn Chiếu ngồi ở trong phòng dựa lưng vào ghế dựa, đôi tay ôm ngực, mỉm cười, cầm bút nước mở cuốn sổ ghi chú ra chuẩn bị viết một số nhiệm vụ để dán lên màn hình máy tính. Nhưng ngòi bút vừa chạm đến trang giấy thì Lâm Vãn Chiếu đã ngẩn người.

Chuyện đi công tác đúng là có liên quan đến bộ phận và hạng mục của Dụ Tình Không, nhưng trừ lý do này ra thì nàng còn có chút lý do riêng.

Nàng biết đến Dụ Tình Không từ khi nào nhỉ? Không nhớ sai thì đã được bảy, tám năm rồi, từ lúc học đại học đến giờ.

Khi đó Lâm Vãn Chiếu bởi vì bị ngã, chân bị thương nên mơ ước múa ba lê bị hủy diệt, ngoài ra còn bị mẹ khinh thường mắng là đồ vô dụng, là cái mạng hạ tiện. Cứ như thế, ở hai tầng đả kích song song đó, nàng bắt đầu ăn uống không ngừng, mỗi ngày chỉ biết ăn và ăn, cho nên cân nặng lên đến bảy, tám chục cân, lại cộng thêm quan hệ bình thường với mọi người cũng không tốt cho nên thường xuyên bị người khác giễu cợt.

Nàng có biệt danh gì nhỉ? Nhớ rõ nhất chỉ có cái tên Lâm khỉ đầu chó.

Sau đó, vào năm hai đại học, có một lần đang đi dạo ở lúc chạng vạng trên sân thể dục thì bỗng nhiên bị đập trúng bởi một quả bóng, khi ấy đập mạnh đến mức đầu nàng cứ kêu ong ong.

Sau đó, một nam sinh chạy đến nhặt cầu nhìn về phía nàng, không những không xin lỗi mà ngược lại còn “oa” một tiếng, nói cái gì mà “đập trúng một con khủng long béo ú rồi”.

Khủng long, cũng có nghĩa là đồ xấu xí.

Lúc ấy Lâm Vãn Chiếu nghe xong thì ngây người ra, vừa tức giận vừa ấm ức, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời được, chỉ biết hung tợn nhìn chằm chằm người kia.

Nhưng cũng vào lúc đó, có một người chạy từ sân bóng tới. Đó là một nữ sinh, có tóc dài, một nửa buộc lên, một nửa để thả, khuôn mặt dễ nhìn, bởi vì vóc dáng cao và mảnh khảnh nên tay chân có vẻ hơi dài.

Nữ sinh dừng lại, thở phì phò nhìn nàng, lại quay đầu nhìn về phía nam sinh, âm thanh trong trẻo: “Cậu nói cái gì thế?”

Khi ấy nam sinh hơi sửng sốt: “Không phải mình chỉ cảm thán một chút thôi sao?”

“Xin lỗi cậu ấy đi.” Nhưng mà nữ sinh lại chỉ vào Lâm Vãn Chiếu, nhìn nam sinh, cắn răng nói từng chữ.

Cuối cùng nam sinh không kiên nhẫn nói một câu:” Thực xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng cậu.”

Nhưng nữ sinh vẫn chưa bỏ qua, lại lạnh lùng nói thêm câu nữa:” Còn tiếp?”

Vì vậy nam sinh thở dài một tiếng, mới qua loa nói một câu: “Rất xin lỗi, mình không nên nói cậu là khủng long.”

Nhưng Lâm Vãn Chiếu lại không tiếp thu, cảm thấy vừa uất ức vừa khổ sở, vì vậy xoay người rời đi.

Có điều chưa đi được hai bước thì tay của nàng đã bị nắm lấy.

Lâm Vãn Chiếu dừng chân lại, lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng ra, chỉ thấy ở dưới bầu trời rám nắng, nữ sinh kia có đôi lông mày anh khí, hốc mắt thâm thúy, hai mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, bầu trời rám nắng cứ như vẽ thêm cái đuôi lông xù xù cho cô, cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến mức không giống như con người bình thường mà giống với nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy.

Lúc ấy trái tim của Lâm Vãn Chiếu đập lỡ mất một nhịp.

“Hả?” Lâm Vãn Chiếu sửng sốt.

“Cậu đừng để ý đến cái tên thiểu năng kia, cũng đừng tức giận vì lời nói thiểu năng của cậu ta, nếu không cậu cũng sẽ lây bệnh thiểu năng trí tuệ đấy.” Trong mắt của nữ sinh kia tràn đầy tình cảm, tạm dừng một lát lại nhẹ giọng nói: “Còn nữa, cậu thực ra rất xinh.”

Có lẽ là do mày rám nắng trên trời phủ xuống mặt của Lâm Vãn Chiếu, cho nên gương mặt của Lâm Vãn Chiếu từ từ đỏ lên.

“Mình đi trước đây, cậu đi cẩn thận nhé.” Nữ sinh nói xong thả tay nàng ra, lùi lại vài bước rồi lại giơ tay lên vẫy tay với nàng: “Đặt an toàn lên đầu!”

Sau khi nói xong, nữ sinh quay người trở về sân bóng, cầm lấy áo khoác đặt ở dưới đất, khoác lên trên người, lại nói nói cười cười với một cô gái khác rồi rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của nữ sinh kia, Lâm Vãn Chiếu khi ấy bỗng sinh ra một cảm giác mà có lẽ không bao giờ chạm đến được -- chính là cảm giác muốn yêu một người…

Từ lúc ấy trở về sau, mỗi buổi tối Lâm Vãn Chiếu đều đến chỗ sân bóng kia đi bộ.

Nữ sinh kia có khi sẽ ở đấy, có khi không ở. Lúc cô không ở, Lâm Vãn Chiếu luôn có cảm giác thất vọng, nhưng nếu cô ở thì nàng sẽ cảm thấy mừng như điên, sau đó đứng ở một góc nào đấy lén lút quan sát từng hành động của đối phương.

Cứ thế, Lâm Vãn Chiếu dần dần có rất nhiều tin tức về nữ sinh kia.

Hóa ra, nữ sinh kia tên là Dụ Tình Không, ở trong toàn ký túc xá đối diện với nàng, nhân duyên của Dụ Tình Không cũng rất tốt, nam hay nữ gì đều thích kéo cô đi chơi, nhiệt tình yêu thích món kho và đồ nước BBQ, có cả tôm hùm đất nữa, cô thích một dàn nhạc có tên là Sunset Speed, khi không cười thì có vẻ nghiêm túc, lúc cười lên thì lại ấm áp cực kỳ…

Giống như trúng độc vậy, Lâm Vãn Chiếu thích lặng lẽ thu thập mọi thứ về cô, đi ăn đồ ăn mà cô thích, nghe nhạc của dàn nhạc cô thích, mỗi lần biết được thêm một điều mới về cô thì nàng sẽ vui sướng đến mức lăn lộn khắp giường, giống như chỉ cần làm vậy thì có thể tới gần cô hơn một chút.

Nhưng sự thật là nàng không dám, không có can đảm để đến gần Dụ Tình Không, chỉ đứng xa nhìn thấy cô thôi thì tim đã đập loạn nhịp, không thể nói nên lời, lại cảm thấy càng tự ti hơn, đừng nói gì đến việc dám đến gần cô. Có lẽ là do xung quanh Dụ Tình Không toàn là trai xinh gái đẹp, còn bản thân lúc đó thì lại chả thể nào sánh được với đám người kia.

Cứ như vậy, nàng vẫn luôn thầm yêu đơn phương Dụ Tình Không, chưa bao giờ dám đến gần cô, cho đến khi tất cả mọi người đều tốt nghiệp, ai đi đường nấy, nàng cũng phải ra nước ngoài, cho nên tất cả mọi thứ đều được kéo xuống màn.

Thậm chí Lâm Vãn Chiếu còn cảm thấy bản thân đã quên mất người này rồi, nhưng không hề ngờ rằng khi gặp cô ở trong quán bar thì trái tim của nàng vẫn nhảy lên một chút.

Trên người của Dụ Tình Không dường như có lực hấp dẫn gì đó, không ngừng thu hút nàng, chỉ cần đến gần một chút thì bản thân sẽ yêu cô say đắm, cũng muốn có thể chặt chẽ bắt lấy cô.

Cho nên nàng không nhịn được mà đến gần cô. Vốn dĩ lúc ban đầu chỉ muốn uống rượu tâm sự một chút mà thôi, nhưng không biết vì sao sau đó lại biến thành như vậy…

Nếu Dụ Tình Không biết nàng đã từng gặp qua cô thì không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào. Có điều chắc cô đã sớm quên rồi. Dù sao thì có rất nhiều chuyện rất quan trọng với người nay, là đoạn ký ức không thể nào quên được, nhưng với người khác mà nói thì đó chỉ là chút bọt biển ở trong hải dương bao la, nhỏ bé tới mức không đáng kể gì.

Thôi, cứ để cô ấy nhớ đến khuôn mặt mạnh mẽ, tự tin và xinh đẹp của mình là được, vậy cũng rất tốt rồi.

Nghĩ như vậy, Lâm Vãn Chiếu thở phào một hơi, trong lúc lơ đãng cúi đầu thì lại phát hiện bản thân đã biết tên của Dụ Tình Không từ khi nào, còn phác họa vài lần dọc theo nét bút nữa.

Nhìn chằm chằm vào cái tên ở trên giấy, Lâm Vãn Chiếu xé nó xuống, để ở trước mặt, nhìn qua vài lần, khóe môi dần nở một nụ cười.

Nếu như cái đêm ở quán bar kia Dụ Tình Không từ chối nàng thì nàng có lẽ sẽ thu tay lại, nhưng Dụ Tình Không không có, nàng cũng không thể nào hoàn toàn dừng lại được. Nàng không có khả năng không tóm được Dụ Tình Không.

Buổi tối.

Sau khi trở lại chung cư của mình, Dụ Tình Không mở đèn lên, cởi áo khoác ra, ném lên sô pha, sau đó đi rót một ly nước.

Chuyện đi công tác cùng nhau cũng có nghĩa là ngoại trừ ngủ ra thì phải ở bên nhau mọi lúc.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến mà. Dụ Tình Không bưng ly nước đi đến chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút vẩn đục. Không thể tìm được bản thân lúc xưa, hơn nữa, đặc biệt là lúc này… Bản thân mình lại hoàn toàn khác xa với mình của hồi xưa.

Sao cô cứ mãi vấn vương về thân thể của một người phụ nữ chứ? Thậm chí đêm hôm đó suýt tí thì cô đã đồng ý duy trì mối quan hệ đó với Lâm Vãn Chiếu. Đó không phải là cô, cô không nên làm vậy.

Dụ Tình Không đưa tay vỗ trán, nhẹ thở ra một hơi, đặt chén trà bên cạnh máy lọc nước, sau đó kéo va li ra, lấy quần áo ra chuẩn bị sắp xếp.

Ngày hôm sau.

Bởi vì chuyện đi công tác được thông báo quá gấp cho nên Dụ Tình Không chỉ có thể dùng một ngày để sắp xếp toàn bộ công việc, dù sao thì cô cũng phải đi hết một tuần chứ không phải nửa ngày.

Phân phối xong nhiệm vụ, lại chạy đến chỗ mấy cửa hàng khác, xử lý giấy tờ xin nghỉ cùng với những chuyện cần phản làm xong xuôi hết thì cũng đã đến 5 giờ 20 phút, trong toàn bộ quá trình này cô còn phải tranh thủ thời gian nghỉ trưa để làm xong công việc.

Dụ Tình Không quay đầu nhìn về phía va li để dưới bàn làm việc, cô đứng lên đi rót cho mình một cốc cà phê để tỉnh táo hơn.

Đến thời gian tan tầm, Dụ Tình Không kéo va li đi ra ngoài, sau đó đứng chờ ở chỗ làm việc của Lâm Vãn Chiếu.

Nhìn thời gian trên đồng hồ, cuối cùng Dụ Tình Không đưa tay chuẩn bị gõ cửa. Nhưng vừa mới nâng tay lên thì Lâm Vãn Chiếu đã mở cửa ra.

Chỉ trong nháy mắt, hai người suýt tí đã đâm vào nhau. Lâm Vãn Chiếu mặc giày cao gót dài tám centimet, cao gần bằng Dụ Tình Không, hai người chỉ cần đứng gần thêm một chút nữa thì chóp mũi có thể chạm vào nhau rồi, hơi thở cũng dây dưa vào nhau.

“Xịt nước hoa à?” Lâm Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào môi của cô, giương mắt.

“Không, đây là mùi của nước giặt quần áo.” Dụ Tình Không lắc đầu.

Lâm Vãn Chiếu gật đầu, sau đó đôi môi đỏ cố ý hướng về phía cổ của cô, nhẹ giọng nói: “Mùi hương này tôi rất thích…”

Hơi ấm đột nhiên phả đến, kết hợp với giọng điệu mềm mại kia, không ngừng đụng vào da thịt và động mạch. Dụ Tình Không nhịn không được ngẩn người ra, sau đó lùi về sau một bước, trầm giọng nói: “Chỗ này sẽ có người đi ngang qua.”

“Hửm?” Lâm Vãn Chiếu nhìn xung quanh: “Cho nên ý của cô là có một số việc không thể làm ở chỗ này, nhưng làm ở chỗ khác thì được sao?”

Lâm Vãn Chiếu vốn chỉ định ngửi mùi hương mà thôi, không muốn làm cái gì khác, nhưng phản ứng này của Dụ Tình Không lại gợi lên sự hứng thú của nàng.

Dụ Tình Không nghe thế thì giương mắt nhìn về phía nàng, không nói được lời nào.

“Ví dụ như…” Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào văn phòng, khóa cửa lại.

Dụ Tình Không còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Vãn Chiếu đã đè cô lên cửa. Trái tim chợt đập lỡ một nhịp, Dụ Tình Không nuốt nước miếng, giương mắt nhìn chăm chú vào nàng, hơi thở rối loạn.

Lúc này Lâm Vãn Chiếu dùng một bàn tay chống ở trên cửa, khóe môi để sát vào vành tai của cô, môi khẽ hé ra: “Ví dụ như ở chỗ mà người khác không nhìn thấy như chỗ này thì có thể làm sao?”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: