Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

3111 0 36 0

Chương 19:

“Bị người khác đụng phải nên mới đập nhanh như thế.” Dụ Tình Không nghiêng đầu nhìn sang một bên, sau đó lại nhìn Lâm Vãn Chiếu: “Phim sắp bắt đầu chiếu rồi đấy.”

Dụ Tình Không nói, nhấc chân chuẩn bị đi ra bên ngoài.

“Này, cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi mà…” Lâm Vãn Chiếu nắm chặt tay của cô, hai mắt mở to: “Nói xong rồi hẵng đi, nếu không tôi sẽ tò mò đến mức không ngủ được đâu. Tôi là một người luôn muốn biết rõ đáp án của mọi vấn đề, những người có tính tò mò cao đều như vậy, nếu không biết đáp án thì sẽ không ăn cơm được.”

Dụ Tình Không nghe vậy dừng chân lại, lần đầu tiên tự hỏi về vấn đề này.

Không có khả năng, đặc biệt là loại chuyện này. Đầu tiên chưa nói đến vấn đề về giới tính, cho dù bọn họ là người khác giới tính thì cũng có chênh lệch giai cấp quá lớn, cho nên không cần phải nghĩ gì cả, bởi vì hoàn toàn không có khả năng này.

Nghĩ đến đây, Dụ Tình Không châm chước mở miệng: “Chuyện vẫn chưa xảy ra nên tôi không trả lời được. Tôi chỉ có thể nói rằng cách làm này chính là cách tôi thường dùng để đối phó với những người thích tôi.”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong, trong lòng lập tức “lộp bộp” hai tiếng, nhớ đến những tin đồn về chuyện Dụ Tình Không từ chối lời tỏ tình của người khác lúc còn học đại học, vì thế tự giễu lắc đầu: “Cô có thể yên tâm đi, tôi chỉ tò mò hỏi thôi, tôi bị ngốc mới thích cô được, cô không cần nghĩ quá nhiều.”

Dụ Tình Không nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó để tay ra sau lưng, gật đầu: “Không nghĩ nhiều.”

Mặc dù nói như thế nhưng Dụ Tình Không cũng không hiểu lòng mình sao lại thế này nữa, không hiểu sao trong lòng cứ có chỗ nào có thấy khó chịu.

“Được rồi, cũng tốt.” Lâm Vãn Chiếu nhìn chằm chằm cái ly một lát, sau đó xoay người đi về phía bên ngoài: “Đi thôi, bộ phim sắp chiếu cảnh mở màn rồi.”

Nhưng khi Lâm Vãn Chiếu vừa đi được hai bước thì có người vỗ vào bả vai của nàng.

“?” Lâm Vãn Chiếu quay đầu nhìn vào Dụ Tình Không đứng ở sau lưng mình.

“Đi phía bên này đến chỗ chiếu phim sẽ gần hơn đấy.” Dụ Tình Không chỉ vào một phương hướng khác.

“Tôi thích đi bộ, cực kỳ yêu thích vận động, si mê việc tập thể thao.” Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục đi đường của mình.

Dụ Tình Không nhìn bên cạnh một cái, cũng đi theo: “Xuất sắc nhỉ.”

“Đừng có tưởng là tôi không biết cô đang chế nhạo tôi.” Lâm Vãn Chiếu lạnh lùng liếc cô một cái, đi nhanh hơn.

“Không phải chế nhạo. Nhưng không phải ngày hôm qua chân của cô bị thương à, cho nên tôi nghĩ cô ít đi đường thì sẽ tốt hơn.” Dụ Tình Không nói chuyện, cúi đầu nhìn xuống chân của nàng.

Lâm Vãn Chiếu nghe xong dừng chân lại, hơi sửng sốt, sau đó nghiêng đầu nhìn cô một cái, kéo túi xách lên trên vai, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Sau khi kiểm tra vé xong, hai người ngồi vào bên trong, mỗi người nghĩ về một chuyện khác, trong quá trình xem phim đều yên lặng như gà, trong suốt hành trình không nói với nhau câu nào, cho dù bên trên màn hình có đánh đánh giết giết, những người xung quanh không ngừng hít thở thầm thì thì cả hai người vẫn tiếp tục ngồi yên không động đậy, cực kỳ giống như hai bức tượng đá.

Hai tiếng rưỡi sau.

Sau khi xem xong phim, đi ra ngoài, Lâm Vãn Chiếu vẫn luôn vừa xem điện thoại vừa đánh chữ, có cảm giác như toàn bộ màn hình đều bị nàng chọc thủng rồi, hai mày cũng nhăn lại.

Bởi vì Lâm Vãn Chiếu vẫn luôn xử lý việc gì đó, không biết có phải đang giải quyết chuyện của công ty hay không nên Dụ Tình Không rất thức thời, không quấy rầy nàng, cũng lấy điện thoại ra xem tin tức.

Nhưng Lâm Vãn Chiếu thấy Dụ Tình Không không chủ động nói chuyện với mình, cũng không để ý đến mình, cứ thế càng thấy tức giận hơn.

Vì thế Lâm Vãn Chiếu lại lần nữa gửi tin nhắn cho Thích Kiến Phong: “Em gái của anh không có mị lực đến thế à? Đau đầu chết mất, bây giờ em chính là một con vịt Koduck, em muốn bùng nổ rồi [ mỉm cười.jpg ]”

Sau đó Thích Kiến Phong nhắn lại một câu: “Hai đứa mới quen nhau bao nhiêu lâu chứ?’

Lâm Vãn Chiếu ngây người một lát: “Đối với cô ấy thì mới chưa đến một tháng.”

Thích Kiến Phong: “Đúng thế, chưa đến một tháng mà em đã muốn người ta mê đắm trước sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến mọi người điên đảo của em à… Em cảm thấy có khả năng đó không? Đồ ngốc.”

Lâm Vãn Chiếu nhìn tin nhắn Thích Kiến Phong gửi tới, muốn phản bác lại, nhưng lại phát hiện mình không có lý do nào để cãi lại cả.

Đúng rồi, đối với chính mình thì đúng là đã quen biết cô ấy rất lâu, bản thân cũng quen thuộc những thói quen nhỏ của cô ấy, thậm chí còn biết rõ quê quán, biết rõ nhà của cô ấy ở chỗ nào.

Nhưng đối với Dụ Tình Không mà nói thì nàng cũng chỉ là một người xa lạ có vẻ quen thuộc một chút, đã cùng với cô ấy ngủ qua hai lần mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Chiếu lại cất điện thoại vào trong túi, chải lại tóc, đôi tay ôm ngực, nghiêng đầu nhìn Dụ Tình Không.

Dụ Tình Không chú ý đến tầm mắt của Lâm Vãn Chiếu, cũng để xuống điện thoại ở trên tay mình: “Tổng giám đốc Lâm xong việc rồi à?”

“Ừm…” Lâm Vãn Chiếu sờ vành tai: “Nghe nói gần đây có một khu đường bộ thương nghiệp, có rất nhiều đồ ăn ngon, có muốn đi hay không?”

Dụ Tình Không gật đầu: “Được.”

Nói xong Dụ Tình Không bỗng nhiên nhớ đến chuyện hôm nay mình còn có hẹn với người khác, suýt tí thì quên mất, vì thế quay đầu lại nhắn cho Lục Hiểu Hiểu: “Đúng rồi, đêm nay mình không đến được, cậu đi ăn với Đình Đình đi.”

“Gì vậy! Dụ Tình Không, cậu học được cách  cho người khác leo cây rồi à?!!” Giây tiếp theo, Lục Hiểu Hiểu gửi một tin nhắn mang theo ký hiệu “rít gào” tới.

Dụ Tình Không ho một tiếng, đáp lại: “Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ đi.”

Mười phút sau, Dụ Tình Không và Lâm Vãn Chiếu cùng nhau đi đến chỗ khu đường bộ thương nghiệp kia.

Mặc dù khu này là khu mới làm, nhưng quy hoạch cũng không tệ, giao thông rất tiện lợi, cho bên bây giờ có rất nhiều người đến đây đi dạo, rộn ràng nhốn nháo, có vẻ náo nhiệt.

Đi ở trên đường, có vẻ như Lâm Vãn Chiếu vì muốn phát giận cho nên cái gì cũng muốn mua. Xiên nướng, cánh gà rán, kem, mua xong cái này lại muốn mua cái khác, thậm chí còn uống rượu, Dụ Tình Không cũng không ngăn nàng được.

Có điều đi đến cuối cùng Dụ Tình Không vẫn không nhịn được nên mở miệng: “Kiềm chế lại chút đi, cô quên mất vụ lần trước rồi à?’

Lâm Vãn Chiếu nghe xong, cầm một túi tôm que Mimi mua ở trong cửa hàng tiện lợi, quay đầu nhìn cô: “Cô còn biết lo lắng cho tôi à?”

“Đúng vậy, tôi sợ cô lại xảy ra chuyện, mẹ cô sẽ cầm dao đến chém tôi.” Dụ Tình Không quay đầu nói.

“Bà ấy sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tôi đâu, chỉ khi tôi từ chối chuyện bà ấy muốn tôi làm thì bà ấy mới cầm dao đến chém tôi. Một người luôn muốn kiểm soát người khác.” Lâm Vãn Chiếu nhìn xung quanh, khóe môi cong lên nụ cười chế giễu.

Nghe đến đây, Dụ Tình Không bỗng nhớ đến ngày Lâm Vãn Chiếu khóc khi đang ngủ mơ đó, vì thế yên lặng không tiếp lời.

“Thế…” Lâm Vãn Chiếu nói, giơ túi tôm que Mimi mua ở cửa hàng tới trước mặt Dụ Tình Không, quyết định chủ động hòa hoãn không khí: “Cô có muốn ăn cái này không?”

Dụ Tình Không xua tay: “Không cần, tôi là người lớn rồi.”

Nhưng Dụ Tình Không nói xong thì mới phát hiện Lâm Vãn Chiếu đang dùng ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm mình, giống như đang âm mưu cái gì đó.

Giây tiếp theo, Lâm Vãn Chiếu đổ tôm que lên tay, sau đó “bộp” một tiếng, chụp vào miệng của Dụ Tình Không, sau đó mỉm cười tránh ra chỗ khác.

Dụ Tình Không sửng sốt, hai chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn vào khóe môi đang mỉm cười rực rỡ kia của Lâm Vãn Chiếu, lắc đầu: “Đúng là nghịch ngợm.”

Có điều không khí cũng đã bớt xấu hổ hơn, như vậy cũng tốt, cứ để nàng nghịch ngợm thế cũng được.

Lúc này Dụ Tình Không lại nghe thấy Lâm Vãn Chiếu nhỏ giọng nói: “Cô mỉm cười nhìn rất đẹp.”

Dụ Tình Không giương mắt nhìn nàng, không được tự nhiên sờ lên khóe môi của mình.

Gần mười giờ tối, Dụ Tình Không lái xe chở Lâm Vãn Chiếu đến dưới tầng, ra hiệu cho nàng xuống xe.

Nhưng Lâm Vãn Chiếu vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Dụ Tình Không.

“Nhìn tôi làm gì chứ?” Dụ Tình Không xoa mặt của mình: “Trên mặt tôi mọc hoa ra có mụn gì à?”

“Không…” Lâm Vãn Chiếu lắc đầu: “Cô còn đẹp hơn hoa nhiều.”

“Nói gì vậy chứ…” Dụ Tình Không để điện thoại sang một bên, có chút xấu hổ đáp lại một câu.

“Nói thật mà.” Lâm Vãn Chiếu nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ cô không thích nghe lời nói thật, chỉ muốn nghe lời nói dối à? Vậy để tôi nói dối, bộ dạng của cô thật xấu xí, cô thích nghe mấy lời như thế này à?”

Dụ Tình Không cứng người, không có cách nào đối phó với nàng cả, bật cười: “Được rồi, đừng nghịch nữa, tổng giám đốc Lâm mau về nhà đi.”

“Nhưng biết sao được, tôi không muốn về nhà.” Lâm Vãn Chiếu nhíu mày.

“Vì sao thế?” Dụ Tình Không hỏi.

“Đã lâu lắm rồi chưa chơi vui vẻ như thế này, không nỡ kết thúc nó, cho nên có thể kéo dài thêm chút thì tốt rồi.” Lâm Vãn Chiếu nói thẳng.

Lâm Vãn Chiếu đã nói đến mức này rồi, Dụ Tình Không có thể làm gì được chứ, chỉ có thể nói: “Đời người vẫn còn dài lắm, sau này thời gian vui vẻ còn rất nhiều, lâu lâu cũng phải nghĩ chút gì đó tích cực chứ.”

“Tôi uống xong cái này rồi đi.” Lâm Vãn Chiếu lắc ly trà sữa ở trong tay, nâng lên uống một ngụm lớn, cuối cùng bị sặc không ngừng, trên tay cũng không cẩn thận nghiêng qua, khiến cho trà sữa trào ra từ miệng ly, chảy khắp toàn thân.

Dụ Tình Không nhìn nàng một lát, lắc đầu, rút khăn giấy ra đưa cho nàng: “Uống từ từ thôi, không ai dành của cô đâu, khăn giấy này, cầm lau đi.”

“Trên tay dính hết rồi, không lau được.” Lâm Vãn Chiếu nhíu mày nói.

Vì thế Dụ Tình Không tự cầm khăn giấy, kéo tay nàng, để ly trà sữa sang một bên, sau đó cẩn thận giúp nàng lau cẩn thận, một bên nói: “Cô chẳng khác gì một đứa bé cả, không chơi thoải mái thì không về nhà đúng không?”

“Tất nhiên không phải, hai thứ không hề giống nhau.” Lâm Vãn Chiếu lắc đầu.

“Vậy cô thử nói xem chỗ không giống nhau là chỗ nào chứ?” Dụ Tình Không giương mắt nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn tay nàng: “Lòng bàn tay đâu, lật qua đây.”

Lâm Vãn Chiếu nghe xong “ừm” một tiếng, lật lòng bàn tay qua: “Dù sao cũng chẳng giống nhau.”

Nàng chỉ muốn ngồi với Dụ Tình Không thêm một lát, cho dù chỉ nhiều thêm mấy chục giây cũng khiến nàng cảm thấy vui vẻ.

Dụ Tình Không thở dài, hơi nhướng mày lắc đầu: “Tổng giám đốc Lâm, cô khoan hãy nhúc nhích, cứ thế sẽ không dễ dàng lau.”

“Ừm…” Lâm Vãn Chiếu gật đầu, rồi sau đó nói tiếp: “Bộ phim lúc nãy cũng khá hay đấy.”

“Ừ.” Dụ Tình Không gật đầu.

Ánh đèn ùa vào qua cửa sổ xe, làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Tình Không.

Trong lúc lơ đãng, Dụ Tình Không vừa nhấc đầu đã chạm vào tầm mắt của Lâm Vãn Chiếu, trong lòng chợt run lên. Đêm lạnh như nước, đôi mắt của Lâm Vãn Chiếu cũng linh động như nước vậy, ánh đèn đường chiếu vào mặt nàng, tô lên gò má mềm mại của nàng, cũng phủ lên đôi môi hoàn mỹ kia.

Tầm mắt chuyển từ môi nàng đi xuống xương quai xanh, Dụ Tình Không ho một tiếng, tiếp tục cúi đầu lau tay giúp nàng, nhưng động tác lại dần chậm lại.

Đúng lúc này, Lâm Vãn Chiếu nghiêng đầu, nhìn bộ dạng chuyên chú lau tay cho mình của Dụ Tình Không, trong lúc lơ đãng lại nhìn vào môi của cô, chậm rãi, từ từ tiến đến gần môi cô…

“Tình Không…” Âm thanh của Lâm Vãn Chiếu nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo chút quyến rũ động lòng người.

“Hửm?” Dụ Tình Không nhìn chăm chú vào hai mắt của nàng, tiếng nói trở nên hơi kỳ quái.

Hương thơm của Lâm Vãn Chiếu quấn quanh thân thể cô, trong lúc bất tri bất giác khiến cho hô hấp của Dụ Tình Không trở nên dồn dập hơn, cổ họng cảm thấy khát khô, sâu ở trong nội tâm dường như có một con dã thú đang muốn lao ra ngoài…

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: