Chương 1:
Nam Thành gần về nửa đêm, mới bắt đầu mở ra bức màn xa hoa trụy lạc.
Những con đường ăn chơi đàng điếm đan xen chồng chéo, địa điểm hoạt động về đêm lớn bé to nhỏ nhiều không kể xiết, tràn ngập hơi thở ham muốn hưởng thụ vật chất.
Bóng Đêm được coi là một trong những hộp đêm nổi tiếng nhất ở Nam Thành, chỉ là chi phí khiến người ta phải líu lưỡi nói không nên lời, cũng khiến cho rất nhiều người do dự không dám vào. Suy cho cùng những vị khách đến đây giải trí, thì việc coi tiền như rác là chuyện rất đỗi bình thường.
Trong góc quầy bar ở lầu một có bóng dáng tĩnh lặng của một cô gái, thân hình mỏng manh, mái tóc đen bóng mượt dài ngang lưng.
Tuổi nàng không lớn, ngón tay thon dài cầm ly rượu thủy tinh, nhàn nhã thưởng thức, tay còn lại thì chống cằm nhìn đám người náo nhiệt cuồng hoan, trên mặt không có biểu cảm gì.
Mặc một bộ đầm hai dây màu đen đơn giản làm nổi bật nước da trắng như tuyết của nàng, xương quai xanh và bờ vai xinh đẹp, từng cái nhấc tay nhấc chân cũng đều lộ rõ vẻ yêu kiều của một người phụ nữ. Có lẽ là một khuôn mặt nhỏ nhắn trời xinh lung linh tinh tế, không trang điểm quá đậm, trái lại càng thu hút ánh nhìn của mọi người hơn.
Chỉ là khí chất sạch sẽ như vậy, dường như không ăn nhập gì với bầu không khí rực lửa của hộp đêm.
Nàng tên là Hạ An.
Người ra vào Bóng Đêm, thường thuộc về hai loại thái cực, một loại là không thiếu tiền, loại còn lại là rất thiếu tiền.
Hạ An thuộc loại sau cùng.
Đãi ngộ của công việc làm thêm ở Bóng Đêm coi như tốt, nếu bạn nguyện ý đi xã giao uống với khách hàng vài ly, thuận tiện để khách hàng gọi thêm vài chai rượu, tiền hoa hồng sẽ nhiều vô cùng.
"Nàng tiên, tình hình hôm nay thế nào?"
Khoảng thời gian một mình ngắn ngủi bị đánh tan, Hạ An cảm thấy vai trái bị ai đó vỗ một cái, nàng lười biếng nghiêng đầu nhìn về phía bên phải, quả nhiên, một gương mặt mang theo vẻ hơi bầu bĩnh như trẻ con rơi vào tầm mắt.
Amy hơi mếu máo, vì trò đùa nho nhỏ của mình không chòng ghẹo được người ta mà cảm thấy mất mát. Amy là bồi bàn nhỏ tuổi nhất của Bóng Đêm, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, mười tám tuổi tốt nghiệp cấp 3 đã đi làm luôn, gánh vác vai trò kiếm tiền trụ cột trong gia đình.
Cười nguyên một buổi tối cũng mệt mỏi rồi, lại thêm mấy hôm nay thiếu ngủ vì mất ngủ nghiêm trọng, đầu óc Hạ An choáng váng, lúc này chỉ hơi hơi cong khóe miệng với Amy, "Vẫn vậy thôi."
Nụ cười yếu ớt lướt qua mặt, say đắm đến mức trái tim Amy nhộn nhạo. Khuôn mặt này của Hạ An thật sự khiến cô nàng vừa thích vừa đố kỵ, người phụ nữ này, rõ ràng là một con hồ ly tinh nhỏ trời sinh biết mê hoặc đàn ông, lại cứ cố tình có một gương mặt nàng tiên thuần khiết vô hại. Đừng nói đàn ông, cùng là phụ nữ với nhau gặp rồi cũng muốn yêu thương.
Amy cảm thấy khuôn mặt này của Hạ An thật biết cách lừa người, hồi mới gặp nhau lần đầu tiên, vốn tưởng nàng là kiểu người cứ hễ nói chuyện với người khác là đỏ mặt, kết quả năng lực làm việc còn cao hơn những cô gái thân hình bốc lửa hay kiếm chuyện của hộp đêm cả trăm lần.
Cho đến bây giờ, mỗi tháng Hạ An được chia nhiều tiền hoa hồng rượu nước nhất, phải biết rằng đây chỉ là công việc làm thêm của Hạ An mà thôi, cũng không phải tối nào cũng đến làm.
Nếu có gương mặt xinh đẹp, thì đó chính là giấy thông hành kẹp hack, Amy không phải chỉ mới cảm thán như vậy một lần trước mặt Hạ An.
Hạ An không có biểu cảm gì, đa số mọi người đều miệt mài bận rộn trong câu chuyện của bản thân, thường sống không như vẻ thoải mái bên ngoài. Năm nay nàng hai mươi ba tuổi, không tính là độ tuổi thành thục, nhưng vẫn nhìn rõ được hiện thực.
"Thôi chị đừng khiêm tốn nữa, tối nay chắc chắn kiếm được không ít, hôm nào mời em ăn đồ nướng đi." Amy mặt dày mày dạn quấn lấy Hạ An.
"Được." Hạ An đối xử với Amy giống như em gái, ngày thường Amy rất lạc quan, không có yêu cầu quá cao, ăn chút gì đó ngon ngon, là lại có động lực cố gắng sống.
Người càng đơn giản, mới có thể càng sống thoải mái.
"Hứa rồi đấy nhé." Nói xong, Amy bất ngờ đưa tay ôm bụng, kêu lớn, "Hạ Hạ, chị đưa rượu đến phòng A lầu hai giúp em với, em phải đi nhà vệ sinh..."
"Aizz!" Hạ An bất đắc dĩ, vừa nhìn bộ dạng của cô nàng, tám mươi phần trăm là ăn đồ ăn quán ven đường bị đau bụng rồi.
Đã bắt đầu mở màn, ánh đèn gai mắt, âm nhạc huyên náo.
Hạ An đi về khu phòng bao ở lầu hai, nàng thờ ơ nhìn chai rượu tây trong tay, thận trọng đánh giá chi phí của phòng bao này đêm nay phải trên sáu con số.
Thật xa xỉ.
Chân mang giày cao gót, Hạ An cảm thấy nhịp bước của mình ngày càng nặng nề, thân thể bắt đầu có chút không chịu nổi, ngày mai nhất định phải nghỉ ngơi một ngày cho ra trò thôi.
Lầu hai yên tĩnh hơn nhiều.
Ghế sô pha quây tròn trong phòng bao có khoảng mười mấy người ngồi, trò chuyện nâng ly, bầu không khí vừa đẹp, trên mặt bàn bày đủ các loại chai rượu, gần như đã đã rỗng một nửa.
"Xin lỗi đã quấy rầy, rượu ngài đặt..." Ánh đèn lờ mờ, hôm nay cơ thể Hạ An lại không thoải mái, cũng không chú ý đến bậc thềm dưới chân, chỉ không cẩn thận chút thôi gót giày đã vấp một cái, cả người thoáng chốc đổ nghiêng về phía trước.
Chai rượu trong chiếc khay lung lay sắp đổ...
Phản ứng đầu tiên của Hạ An là bảo vệ rượu. Mình ngã bị thương thì không sao, nhưng rượu đổ rồi, thì đúng là khóc không ra nước mắt.
May mà thời khắc mấu chốt được ai đó đỡ một phen, nàng mới không đến mức bị ngã sấp xuống. Hạ An thở ra một hơi nhẹ nhõm, quay đầu hướng về phía người vừa ra tay cứu trợ mình nở một nụ cười, "Cảm ơn..."
Mà đối phương đã buông nàng ra, lặng lẽ đi về phía sô pha.
Hạ An vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt cô, trong mắt chỉ còn đọng lại một bóng lưng, và cả hương thơm nhàn nhạt sót lại.
Già dặn mà lại không mất đi vẻ tao nhã.
Cũng không ăn nhập gì với bầu không khí nơi đây.
Hạ An vẫn là lần đầu tiên thấy một người phụ nữ ăn mặc nghiêm trang đâu ra đấy như vậy đến hộp đêm, không giống như đến để tìm niềm vui, trái lại giống đến làm việc hơn.
Có loại cảm nhận này không phải chỉ mỗi mình Hạ An.
"Ôi trời ơi," Thịnh Như Khởi vừa thấy Diệp Quan, thì không kìm lòng được phát ra một tiếng chế nhạo kinh sợ cường điệu, "Đại mỹ nữ Diệp của tôi ơi, tốt xấu gì cậu cũng thay quần áo đi rồi hãng đến chứ, còn tưởng đến đây họp hội đồng thương vụ cơ?"
"Vừa xong việc, không kịp thay." Diệp Quan tỏ ra chẳng sao cả với phong cách không hợp nơi này của mình, trước giờ cô không thích những chỗ náo nhiệt như thế này, nếu hôm nay không phải sinh nhật của Thịnh Như Khởi, cô cũng không định tới, "Sinh nhật vui vẻ."
"Hôm nay cậu đến muộn rồi, nhất định phải phạt chút gì đó."
Diệp Quan đã dự tính được từ trước, tính cách của Thịnh Như Khởi cô đã hiểu quá rõ ràng.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, ở đây tôi lớn nhất, chút mặt mũi này mà cậu cũng không cho?"
"Hôm nay sinh nhật cô ấy, tổng giám đốc Diệp cô chiều cô ấy đi." Thân Úy Mẫn ngồi một bên cười hòa giải, lại nói với Thịnh Như Khởi. "Như Khởi, cô đừng quá đáng quá nhé."
"Tôi thì có thể khiến cậu ấy làm chuyện gì quá đáng được."
"Giám đốc Thịnh, chuyện không có liêm sỉ cô làm còn ít à?" "..."
Diệp Quan yên lặng ngồi vào sô pha, mặc cho những người bên cạnh tôi một câu cô một câu.
"Mời dùng." Hạ An đặt rượu xuống, ánh mắt chỉ tùy ý lướt một vòng, dựa vào trực giác, trông hơn mười người ngồi ở đây đều giống như dân chơi.
Ngoại trừ cô.
Tầm mắt Hạ An hơi dừng lại, mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ dùng xinh đẹp để hình dung, dường như quá mức nông cạn.
Có lẽ khí chất càng hấp dẫn người khác hơn, lạnh lùng ung dung, lần đầu gặp khiến người khác cảm thấy kinh diễm rồi cũng lại thấy xa cách, như thể vì sao sáng giữa bầu trời đêm, lộng lẫy, đồng thời cũng xa vời vợi không cách nào với tới.
Hạ An không đoán ra được tuổi của cô, nhưng trên người cô có một loại phong tình cực kỳ trưởng thành. Ai ai cũng nói phụ nữ mười tám xinh đẹp, là bởi vì tuổi mười tám đẹp đẽ; mà hai mươi tám tuổi xinh đẹp, là bởi vì chính cô ấy rạng ngời. Người trước mặt đây, khiến cho Hạ An bỗng nhiên thông hiểu rõ ràng câu nói này.
Diệp Quan nâng con ngươi, ánh mắt cùng lúc giao với Hạ An, Hạ An biết ý rũ mắt, cũng ý thức được mình không tập trung.
"Này, cô em xinh đẹp, rót giúp ly rượu đi." Người đàn ông ngồi một bên gọi Hạ An lại, nhìn chán mấy cô tràn trề nhiệt tình rồi, bỗng nhiên có một nàng trong trẻo không dính bụi trần như vậy bước vào, cảm thấy trước mắt sáng bừng lên.
"Vâng." Hạ An mỉm cười đáp.
"Cậu đến muộn bao lâu liền, phạt cậu ly rượu cũng không quá đâu nhỉ?" Thịnh Như Khởi lại bắt đầu tính toán xem làm sao để trêu đùa Diệp Quan, muốn trông thấy thiết lập lạnh lùng ngày thường không ăn khói lửa nhân gian của Diệp Quan bị phá vỡ, đây mới coi là một trong những sở thích không nhiều nhặn gì của cô Thịnh.
Hôm nay là sinh nhật Thịnh Như Khởi, theo như tính cách của cô, không theo lời cô, thì đêm nay xác định không xong.
Diệp Quan nhượng bộ, "Một ly."
"Được, chỉ một ly thôi!" Thịnh Như Khởi thoải mái đồng ý.
Hạ An tiếp tục rót rượu, lúc rót đến chỗ của Diệp Quan, không khỏi liếc mắt nhìn về phía cô một chút.
Người phụ nữ này đẹp quá.
Giữa lúc tầm mắt thay đổi, Diệp Quan cũng đánh giá qua loa cô gái trước mặt, mặt mũi xinh xắn, chỉ trang điểm nhẹ nhàng, giống như sinh viên đại học vừa mới ra trường vậy.
Hạ An vẫn đang rót rượu.
Chất lỏng nồng nặc chậm rãi chảy vào trong ly thủy tinh...
Đường nhìn của Diệp Quan chuyển từ ly rượu lên người cô gái trước mặt, nhìn chăm chú dung mạo của nàng, không nhanh không chậm mà mở miệng, "Đủ rồi."
"Xin lỗi." Hạ An cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, có phần lúng túng.
Hạ An vội vã thu chai rượu lại, tiếp tục rót ly tiếp theo, khi rót rượu tay bị người đàn ông bên cạnh sờ soạng một cái, bị cản trở nhưng không có hành động gì quá mức, nàng chỉ đành nhịn xuống, nói thật, làm việc ở đây khó tránh bị cọ chút mỡ.
Diệp Quan nhìn lướt qua một màn như vậy, đầu lông mày nhíu lại, sau đó cô thuận tay bưng ly rượu trên bàn lên, nghiêng người qua nâng ly với Thịnh Như Khởi.
"Khoan đã." Thịnh Như Khởi nào có thể dễ dàng tha cho Diệp Khoan thế được, "Rượu ấy mà chắc chắn là phải phạt rồi, nhưng cậu không thể uống như thế được."
Hôm nay Diệp Khoan có chút mệt, từ giọng nói có thể nghe ra được, "Còn muốn thế nào nữa?"
"Ngoài tôi ra, cậu tìm lấy một người phụ nữ mà cậu cảm thấy xinh đẹp nhất ở đây..." Thịnh Như Khởi vừa nghĩ ngợi vừa nói, "Cùng nhau uống ly rượu giao bôi, thế này không quá đáng chứ hả?"
Cũng chỉ có mỗi Thịnh Như Khởi dám đùa giỡn với Diệp Quan, hai người là bạn nối khố, sau này lại cùng nhau lập nghiệp, công ty JM hiện đang bắt tay cùng nhau kinh doanh đã trở thành công ty điện ảnh và truyền hình nằm trong top ba sức mạnh tổng hợp của cả nước. Tuy nói tính cách hai người trái ngược nhau hoàn toàn, nhưng điều đó không ngăn cản nổi tình bạn thắm thiết.
Nhưng dù có như vậy, Thịnh Như Khởi cũng không dám đùa giỡn quá trớn, tự biết chừng mực.
Diệp Quan từ trước đến nay không thích tham dự vào những việc vô vị như thế này, cô ném cho Thịnh Như Khởi một ánh mắt lạnh lẽo, ám chỉ đối phương quá mức nhàm chán.
Thịnh Như Khởi đã có ứng đối từ trước, tối nay bắt đầu nhạt nhẽo lên, "Vừa nãy cậu đồng ý rồi đấy, đừng nói là muốn nuốt lời nhé?"
"Tổng giám đốc Diệp, không nuốt lời được đâu." Những người ngồi đây đều bắt đầu phụ họa.
Nếu như chuyện này đặt trên người người khác thì có thể là chẳng có gì đặc biệt, nhưng khiến một Diệp Quan trước giờ kiêu ngạo làm chuyện này thì rất thú vị.
Lúc này Thân Úy Mẫn là người hăng hái nhất, thầm nghĩ tối nay Thịnh Như Khởi thật sự đã trợ công cho một phen, nàng yêu thầm Diệp Quan không phải chỉ mới ngày một ngày hai, Thân Úy Mẫn nhìn tổng thể những người có mặt ở đây, ngoại trừ Thịnh Như Khởi ra, nhan sắc của mấy người phụ nữ kia sao mà sánh được với mình?
Nghĩ rồi nghĩ, Thân Úy Mẫn đã không kiềm chế nổi nét cười trên mặt nữa, ung dung thản nhiên chỉnh lại trang phục, chờ đợi chút nữa Diệp Quan mời mình.
"Cầm đi." Thịnh Như Khởi đưa ly rượu qua cho Diệp Quan, cô rất tò mò, người phụ nữ được đặt trong mắt Diệp Quan, đến cùng là loại hình nào? Với
tư cách là bạn thân, đã nhiều năm như vậy, cô cũng coi như là vì việc lớn cả đời của Diệp Quan mà lo lắng đến vỡ vụn luôn rồi.
Yên lặng trong chốc lát, cuối cùng Diệp Quan vẫn nhận ly rượu mà Thịnh Như Khởi đưa qua, trong đầu niệm đang sinh nhật cậu ấy, hôm nay cho cậu ấy ầm ĩ một trận, không được làm mất hứng.
Những người phụ nữ đang có mặt đều rất muốn uống ly rượu này với Diệp Quan, chơi trò mập mờ. Dẫu gì người phụ nữ thành thục đẹp đến mức không gì sánh được như tổng giám đốc Diệp đây, hoàn toàn có sức quyến rũ khiến người cùng giới cũng phải rung động.
Những vị khách chơi tiếp tục trò chơi của họ, Hạ An chỉ là người ngoài cuộc, rót rượu xong thì thấy mình thật dư thừa, định bụng lặng lẽ rời đi.
Có vẻ cô thích phụ nữ.
Điều này, Hạ An dự đoán từ trong câu nói đùa mờ ám của Thịnh Như Khởi.
Hiện nay hôn nhân đồng tính trong nước đã hợp pháp được những mấy năm rồi, chân chính thực hiện tự do yêu đương, phụ nữ thích phụ nữ, đàn ông thích đàn ông, đều là những điều hết sức bình thường.
Lúc quay người, Hạ An cũng không chú ý đến ánh mắt đang rơi trên người mình.
Trong khoảnh khắc mọi người đang nín thở, tràn nhập hiếu kỳ chờ đợi lựa chọn của Diệp Quan, Diệp Quan đưa ra một chỉ định ngoài dự tính của mọi người, cô gọi Hạ An vừa mới quay người lại, "Đừng đi vội."
Chất giọng trong trẻo lành lạnh, không nghe ra được loại cảm xúc gì, tựa như dòng suối chảy ào ạt nơi chân núi sau khi băng tuyết mới tan ra.
Hạ An dừng bước chân, xoay người lại, cách nói chuyện đúng chuẩn của một người phục vụ, "Xin hỏi chị còn cần gì sao ạ?"
Diệp Quan lại khẽ giọng hỏi, "Uống được rượu không?"
Cũng khó trách Diệp Quan hỏi như vậy, bởi vì Hạ An đem lại cho người khác cảm giác, có lẽ chính là ở trình độ một ly đã gục, không thể nhiều hơn.
Ấy vậy mà cô lại chọn mình? Hạ An ngây ngốc một hồi, hơi liếc ly rượu trong tay Diệp Quan, rồi mới tỏ rõ, "Được ạ."
Mọi người thổn thức, nhưng mà cũng đành chịu thôi, bởi vì nàng phục vụ nhỏ này đúng là trông rất xinh.
"Có thể mời em uống một ly không?" Diệp Quan đi đến gần Hạ An, trước bao cặp mắt đang nhìn chăm chăm, đưa ly rượu trong tay mình vào tay Hạ An.
Diệp Quan không kìm lòng được nhìn chăm chú vào đôi mắt của Hạ An, đôi mắt này rất đẹp, đặc biệt là khi cười lên, nói chung là đã quá lâu rồi chưa được thấy đôi mắt trong veo như vậy, cho nên bất giác nhìn thêm vài giây.
Đây là Diệp Quan mà mình quen biết những hai mươi năm ư? Thịnh Như Khởi không thể tin nổi, trong lúc hoảng hốt có một loại cảm giác băng lạnh nghìn năm cũng phải tan ra, nghênh đón mùa xuân đến.
Công bằng mà nói, tướng mạo của Diệp Quan đủ để chòng ghẹo người khác, nếu như cô chịu chủ động, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, ai có thể từ chối được cô chứ? Ai ai cũng đều biết rằng, tổng giám đốc Diệp của JM có một khuôn mặt hại nước hại dân, nhưng trên phương diện tình cảm thì cứ khăng khăng là một hòn đá, đã thế còn là một hòn đá kim cương.
Thịnh Như Khởi hôm nay được mở rộng tầm mắt, quả nhiên người phụ nữ bên ngoài thờ ơ bên trong cuồng nhiệt một khi đã chủ động thì đều phải chọn cực phẩm, cực phẩm của nhân gian.
Cùng lúc đó, Thân Úy Mẫn ngồi một bên trái tim vỡ vụn đầy đất, thế nên, mình bị thua bởi một cô gái rót rượu rồi?
Hạ An thường ở Bóng Đêm, đã sớm quen với việc người khác mời mọc, nhưng chưa một lần nào, chỉ vì đối phương nhìn vào mắt mình, mà bắt đầu tim đập loạn xạ.
Cô kiêu ngạo như nữ hoàng.
Phụ nữ tất nhiên cũng thích nhìn gái đẹp thôi, một giây hai giây... Hạ An nhìn không chớp mắt.
"Có được không?" Diệp Quan lại hỏi thêm lần nữa. Sở dĩ cô chọn Hạ An, một là bởi vì không muốn mờ ám với người quen, tránh cho sau này gượng gạo,
hai là tổng giám đốc Diệp giải quyết việc gì cũng đều rất có nguyên tắc, cô gái này đúng là người mà cô cảm thấy xinh đẹp nhất.
Hạ An cao một mét sáu mươi lăm, chân mang thêm giày cao gót nên cũng không tính là thấp, nhưng khi đứng trước Diệp Quan lại chẳng có một chút ưu thế nào, càng đừng nói đến khí chất tựa như đóa hoa trên ngọn núi cao của đối phương.
Hai người đứng đối diện nhau, Hạ An thấp hơn những mấy xen-ti-mét cũng không hề tỏ ra luống cuống, mà chỉ thành thạo nhận ly rượu qua, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan mỉm cười, "Đương nhiên được ạ."
Mắt ngọc mày ngài, nụ cười làm say đắm lòng người.
Bất kể là đã trải qua những gì, luôn luôn phải giữ thái độ đối nhân xử thế không kiêu ngạo không siểm nịnh. Điều này, Hạ An vẫn luôn làm rất tốt.
Nụ cười này khiến người ta cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng, đơn giản mà lại thuần khiết. Tuổi còn non trẻ đã bắt đầu lăn lộn trong hộp đêm, thậm chí Diệp Quan còn thấy tiếc nuối thay cho nàng. Không phải là phiến diện, chỉ là những nơi như thế này nói không hẳn là dơ bẩn, nhưng cũng không thể coi là sạch sẽ.
Đầy rẫy nào là tiền tài và lừa gạt.
Vì vậy không ít cô gái trẻ cũng nguyện lòng đầu cơ trục lợi ở nơi này. Nhưng Diệp Quan lại mơ hồ cảm thấy, cô gái trước mắt này như là một ngoại lệ...
Hai người nhìn nhau đều có những suy tư của riêng mình, người xung quanh cuối cùng đã nhìn ra mùi vị mờ ám, đều cười thúc giục, "Uống đi uống đi!"
Diệp Quan nâng ly rượu lên trước.
Mà Hạ An cũng rất phối hợp.
Cánh tay mỏng manh của hai phụ nữ đan xen, dây dưa với nhau, thường xuyên cọ xát lên làn da trơn mịn của đối phương, một thoáng nào đó, trong lòng Hạ An bị dồn vào một loại cảm giác tê dại.
Động tác ăn ý khác thường, ăn ý đến mức giống như giữa hai người thật sự có chút gì đó.
Ở hiện trường ngoài Thân Úy Mẫn sắp giận tím mặt ra, thì những người khác đều là không ngại nhiều chuyện mà hóng hớt.
Hạ An chậm rãi nhấp rượu, uống từng chút từng chút một. Khi ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa hay buông xuống đường cong phần cổ duyên dáng của đối phương, trên người cô tản ra mùi hương trang nhã khiến người ta phải lưu luyến bịn rịn.
Tư thế rất thân mật, nhưng vẫn luôn có cảm giác xa cách không thể đến gần như cũ.
Hạ An cảm thấy dường như tim mình đập nhanh hơn rồi, ánh mắt không nhịn được mà thưởng thức gương mặt gần trong gang tấc của người kia. Thoáng chốc, nàng nảy ra một ý nghĩ vừa lạ lùng vừa vô vị, rốt cuộc là kiểu người như thế nào, mới có thể bước chân vào trái tim của người phụ nữ này đây?
Dường như suy nghĩ hơi nhiều rồi.
Hết một ly rượu, Diệp Quan đánh giá Hạ An chốc lát, mới không mặn không nhạt hỏi một câu, "Thấy ổn chứ?"
Sự săn sóc lạnh như băng thì ít nhất vẫn là săn sóc.
Hạ An cười, "Một ly thì vẫn chịu được."
Thấy nàng không sao cả, Diệp An cũng không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, trò đùa ngắn ngủi chấm dứt.
Rời khỏi phòng bao, Hạ An vẫn nghĩ về tiết mục chêm vào lúc vừa rồi. Chỉ biết cô họ Diệp.
Người ta thường nói một từ là lạnh nhạt, có lẽ chính là kiểu cảm giác giống như cô vậy nhỉ? Chẳng qua cũng chỉ là duyên gặp một lần, nhưng Hạ An lại mơ hồ nghĩ như vậy.
Rượu quá ba lần.
"Diệp Quan, tôi quen cậu nhiều năm vậy rồi, giờ mới biết thì ra cậu thích gặm cỏ non..." Thịnh Như Khởi uống nhiều quá rồi, vẫn đang nghĩ về chuyện
trước đó, cô dựa vào vai Diệp Quan nói, "Nếu như cậu thích kiểu thỏ trắng nhỏ thuần khiết đó, sau này tôi giới thiệu thêm vài người cho cậu."
"Cậu uống nhiều rồi." Diệp Quan đẩy đầu của Thịnh Như Khởi ra.
"Nhiều đâu mà nhiều, đi, xuống lầu thả lỏng chút nào!"
Vừa uống rượu xong, đoàn người Thịnh Như Khởi lại kêu gào đòi xuống lầu high, Diệp Quan trước giờ không quá thích môi trường huyên náo, tất nhiên sẽ không tham gia "đám quỷ múa loạn", dứt khoát chọn ra một góc quầy bar kín đáo, một mình ngồi uống vài ly, thế này thích hợp với cô hơn.
Bóng Đêm vào lúc hai giờ sáng, vẫn ngập tràn niềm vui như vậy, cuồng hoan trong đêm khuya, tựa như một loại cô tịch trá hình.
Ngồi một mình chốc lát, Diệp Quan có phần chán chường, thế là nhắn cho Thịnh Như Khởi một tin, phỏng chừng lúc này cô Thịnh cũng không rảnh để xem, cô đặt ly rượu trong tay xuống, định bụng về trước.
Hạ An đi lại trong hộp đêm, góc thư giãn bên sàn nhảy, lại có mục tiêu mới, nàng đang nói cười vui vẻ, cụng ly với khách hàng, câu được câu chăng trò chuyện.
Diệp Quan chỉ lơ đãng nhìn lướt qua, lại là nàng.
Trên mặt vẫn treo nụ cười thanh thuần động lòng người như cũ, nhưng rượu lại uống hết một ly rồi lại thêm một ly, thì ra tửu lượng của nàng tốt vô cùng. Bước chân của Diệp Quan dần chậm lại, thầm nghĩ, xem ra mình là vì vẻ ngoài của cô gái này, mà đánh giá thấp thực lực của nàng rồi...
Hộp đêm khó tránh khỏi có chút tốt xấu lẫn lộn.
Khi Hạ An đứng dậy rời bàn đi lấy rượu, người đàn ông ngồi cùng bàn lén lút thả một viên thuốc màu trắng vào trong ly rượu, không quá một giây, nó đã tan vào trong chất lỏng, không một chút tung tích...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)