Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

5456 1 71 0

Chương 6:
"Tôi tìm Hạ An."
"Được, chị ngồi chờ một lát, tôi đi gọi cô ấy."
Diệp Quan ngồi xuống ghế sô-pha ở bên cạnh, nhìn kỹ xung quanh, ở đây có rất nhiều những cô gái trẻ, đều là tầm tuổi xấp xỉ với Hạ An, chỉ là đa số đều tô son trát phấn rất đậm, lại ăn mặc hở hang.
Nhìn như vậy, cô Hạ vẫn là có mị lực riêng biệt.
Trước khi vào Bóng Đêm, Diệp Quan chưa từng nghĩ sẽ đặc biệt đến tìm Hạ An, nhưng tiếp tân vừa hỏi một câu như vậy, cô liền nói tên của Hạ An.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ trôi qua, người dẫn khách đưa một chàng trai khác đến trước mặt Diệp Quan, áy náy nói, "Chị đẹp, ngại quá, Hạ An tạm thời xảy ra chút chuyện, sắp xếp cho chị một anh đẹp trai nhé..."
Anh đẹp trai vừa thấy trước mặt là một cô gái quá mức xinh đẹp như vậy, kích động đến độ sắp nói lắp luôn rồi, "Xin... xin chào..."
Diệp Quan giống như không nghe thấy gì, cô đứng dậy, điều cô để ý lại nằm ở nửa câu nói trước, "Cô ấy làm sao?"
"Dạ?" Người dẫn khách nhất thời không kịp phản ứng.
"Tôi là bạn của cô ấy."
------
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Kha Nhược Sơ, việc đầu tiên Đường Chấn làm là chạy vội từ bệnh viện đến Bóng Đêm.
Đường Chấn vừa đến Bóng Đêm thì nói với tiếp tân muốn tìm Hạ An, đối phương thấy anh ta không giống khách hàng, úp úp mở mở, anh ta lượn lờ ở hộp đêm một vòng, cuối cùng quả nhiên tìm thấy Hạ An ở khu ghế dài.
Hạ An đang cụng ly uống rượu với hai người đàn ông, vừa nói vừa cười.
Nếu như không tận mắt chứng kiến, Đường Chấn không dám tin lời của Kha Nhược Sơ là sự thật, Hạ An sao lại đến những nơi như thế này? Trong ấn

tượng của anh ta, Hạ An từ nhỏ đến lớn đều là một cô gái ngoan ngoãn giỏi giang.
Thế nhưng, điều này vừa hay có thể giải thích, lý do tại sao một mình Hạ An có thể gánh vác được phí trị liệu cao ngất ngưởng của bố nàng? Nghĩ ngợi lung tung, Đường Chấn gần như sụp đổ rồi.
Khi Hạ An uống ly rượu thứ hai với khách hàng, nàng bị Đường Chấn giữ chặt cổ tay, thoạt đầu có phần bất ngờ, nhưng lập tức phản ứng kịp, Đường Chấn hiển nhiên là cố ý tới tìm nàng rồi.
"Đi về với anh." Đường Chấn giật ly rượu trong tay của Hạ An, đặt xuống bàn thật mạnh, một ly rượu đầy ắp, bị đổ ra quá nửa.
Thu hút một đám người vây xem.
Hạ An mặt không đổi sắc, đầu tiên là cười với khách hàng nói xin lỗi xong, mới kéo Đường Chấn qua một bên, "Giải thích với anh sau, anh về trước đi."
"Em vẫn còn muốn ở lại?"
"Anh buông tôi ra." Hạ An nhìn cổ tay của mình bị Đường Chấn gắt gao nắm chặt, biết rằng lần này phiền phức rồi đây.
"Bây giờ về ngay với anh."
"Tôi nói rồi, sẽ giải thích với anh sau." Hạ An bất đắc dĩ, quay đầu nháy mắt ra hiệu với lễ tân trong đám người.
"Hạ An!"
"Thưa anh, mời anh ra ngoài." Chỉ chốc lát sau, phía sau quản lý giám sát dẫn theo vài tên cao to đi đến.
Đường Chấn muốn kéo Hạ An đi cùng, lại bị hai người lễ tân ngăn lại, "Thưa anh, làm phiền anh phối hợp."
"Mấy người tránh ra!" Đường Chấn nóng nảy, lớn tiếng nói với Hạ An, "Em không về với anh, anh sẽ đi nói với bố em..."

Hạ An hít thở sâu, đêm nay đúng là không có cách nào tiếp tục được nữa, nàng trừng mắt nhìn Đường Chấn một cái, chỉ đành tạm thời thỏa hiệp, đi theo đối phương ra ngoài trước.
Khi Diệp Quan theo sau nhân viên phục vụ đi tìm người, đúng lúc nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy quen thuộc đang bị một người đàn ông lôi kéo, đi về hướng lối ra...
Ngoài phòng nhiệt độ rất cao, giống như một cái lồng hấp cực lớn, không khí cực kỳ khó chịu, khó chịu đến mức khiến người ta hít thở không thông, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sấm rền, nổi lên một trận mưa lớn.
Cuối con đường là nơi ít người qua lại, Hạ An ôm cánh tay, đứng đối lập với Đường Chấn.
"Em có biết bản thân đang làm cái gì không? Sao em có thể đến cái loại chỗ như thế này?"
Hạ An hỏi ngược lại anh ta, "Loại chỗ nào?"
"Công việc của em là bác sĩ chữa bệnh cứu người, chứ không phải ở những nơi như thế này uống rượu bán nụ cười!"
"Tôi có giới hạn và nguyên tắc của mình." Hạ An lời ít ý nhiều.
"Hôm nay em có thể tiếp rượu, ngày mai có khi lại..." Đường Chấn chợt im bặt, ý thức được lời mình nói quá khó nghe.
"Tiếp ngủ phải không?" Biểu cảm của Hạ An thản nhiên, dửng dưng như không đáp lời, "Anh cứ nhất nhất muốn nghĩ như vậy, tôi cũng chẳng có cách nào khác."
"Tiểu An, ý anh không phải thế... Anh xin lỗi."
"Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi còn phải đi làm đây. Với lại, nếu như anh đi nói với bố tôi cái gì, ảnh hưởng đến việc phẫu thuật, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Hạ Hà Tiên tư tưởng bảo thủ, nếu như biết chuyện, tất nhiên sẽ tức chết luôn, trước đây ông luôn lo lắng áp lực kinh tế của Hạ An quá lớn, một mực không chịu làm phẫu thuật ghép tủy, khó khăn lắm Hạ An mới khuyên giải thành công.

Vừa rồi Đường Chấn chỉ là giận quá mới nói vậy, anh ta cũng không ngu ngốc đến mức nói chuyện này cho Hạ Hà Tiên biết. Anh ta biết tính cách Hạ An bướng bỉnh, nhưng mềm lòng, "Anh chỉ là lo lắng cho em, Hạ An, không có ai lo cho em hơn anh đâu, em có biết không?"
"Tôi biết tự bảo vệ mình như thế nào." Hạ An nói xong, muốn quay người bỏ đi.
Đường Chấn lại giữ cổ tay Hạ An một lần nữa, không cho nàng đi, nghiêm túc nói, cũng coi như bao gồm cả lời thổ lộ, "...Nhưng anh muốn bảo vệ em, anh có thể dốc hết sức bảo vệ em, em không cần phải vất vả một mình như vậy. Anh biết bây giờ chú phải làm phẫu thuật, em cần tiền gấp, nhưng có rất nhiều cách, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách, em đừng khiến mình chịu uất ức, anh đau lòng lắm..."
Chỉ có thể nói cái gọi là đồng cảm trên thế giới này có rất nhiều, mà thật sự hiểu được thì quá ít. Đa số mọi người đều nói, bạn không nên ra sao bạn không nên như thế nào, vẫn còn cách khác tốt hơn, nhưng ít ai sẽ đứng trong hoàn cảnh của bạn, thông hiểu cho lựa chọn của bạn.
Vậy nên, Hạ An trước giờ đều không muốn giải thích cái gì quá nhiều với người khác.
"Đường Chấn." Hạ An xoay người lại nhìn về phía đối phương, lần đầu tiên chính diện nói chuyện này, "Anh đừng tiêu tốn tâm tư cho tôi nữa, chúng ta không thể đâu."
Diệp Quan đứng ở nơi cách đó không xa, lặng lẽ quan sát hết tất cả, thấy họ nói chuyện vẫn coi như hòa bình, thì không bước lên nữa.
Cô không phải có ý muốn thăm dò đời tư của người khác, nhưng giọng của Đường Chấn quá lớn, mà đường phố lại quá tĩnh lặng...
Được thôi, chuyện liên quan đến cô Hạ, Diệp Quan không phủ nhận, cô có muốn tìm hiểu chút xíu.
Quả nhiên bị từ chối rồi.
Nhưng mà, đây cũng là điều nằm trong dự tính của Đường Chấn, từ trung học đến bây giờ, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nếu như Hạ An có một xíu xiu

hảo cảm trên phương diện đó với anh ta, thì mối quan hệ của họ đã không dừng lại ở hiện tại như thế này.
"Không sao, anh biết chúng ta không thể, anh cũng chưa từng nghĩ đến." Đường Chấn lừa mình dối người cười nói, "Em không cần phải chịu trách nhiệm."
Hạ An cúi đầu nhìn chằm chằm tay bị anh tay giữ chặt, nói thẳng, "Nhưng anh cứ thế này, làm khó cho tôi lắm."
"Đừng đến chỗ đó nữa, nghe anh trai một lần này thôi được không? Anh thật sự không yên tâm em." Đường Chấn vẫn không chịu buông tay.
Hạ An vùng vẫy cánh tay của mình, nhưng một cô gái yếu ớt như nàng sao có sức lớn bằng đàn ông được, "Anh buông ra..."
"Em về với anh, anh sẽ buông tay."
Hạ An đau đầu, "Anh còn không buông tay là tôi gọi người đấy."
Đường Chấn vẫn ngoan cố, ương bướng đến cùng, "Anh đã đồng ý với bố em phải chăm nom em thật tốt, nên không thể không quản em..."
Một tiếng bước chân từ phía xa bước lại gần, cuối cùng dừng hẳn lại. Diệp Quan đứng dưới đèn đường, ngay sau lưng Đường Chấn lạnh lùng nói một câu, "Cô ấy không cần cậu chăm."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: