Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

4552 0 58 1

Chương 12:
"Con đã có bạn gái rồi," Hạ An nói, trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp ấy, nàng cúi đầu bày bát cháo của bữa tối lên bàn ăn di động, như thể có chuyện như thế thật vậy, "Nên là bố không cần phải tác hợp con với Đường Chấn làm gì."
"Con có bạn gái rồi? Chuyện, chuyện này là từ bao giờ?" Hạ Hà Tiên có hơi kinh ngạc đối với người bạn gái bất ngờ từ đâu mọc ra của Hạ An, ông chỉ thấy con gái mình vẫn luôn độc thân, mới hao tâm tổn trí muốn tác hợp cho Hạ An và Đường Chấn.
Về chuyện kết hôn với Đường Chấn này, Hạ Hà Tiên không chỉ mới nhắc đến có một lần.
Hạ An đau đầu mối quan hệ của mình và Đường Chấn, phần lớn khả năng là vì có sự can thiệp của Hạ Hà Tiên, nàng cố ý kéo dãn khoảng cách với Đường Chấn, tránh bị hiểu lầm, nhưng Hà Hạ Tiên lại mặc nhận Đường Chấn đúng là con rể.
Một lời nói dối, cần dùng vô số lời nói dối khác để bao bọc. "Yêu lâu lắm rồi, chẳng qua chưa nói với bố thôi."
Hạ Hà Tiên nhìn chằm chằm đôi mắt của Hạ An hồi lâu, "Con bé này, con lừa bố đấy à?"
Con gái mình, ít nhiều vẫn hiểu.
"Con lừa bố làm gì, bố tưởng phí phẫu thuật chỉ dựa vào một mình con mà có được chắc?"
"Thật sự có bạn gái rồi?" Hạ Hà Tiên nghe Hạ An nói như vậy, thật sự bắt đầu tin tưởng được mấy phần, dẫu sao Hạ An vẫn là học sinh, một mình sao có thể gánh vác nổi phí trị liệu cao ngất ngưởng thế được? "Sao con không nói gì với bố... con bé có biết tình huống nhà mình không?"
"Chị ấy biết."

Lời nói dối càng nói càng xa.
"Vậy cô gái này cũng để tâm con đấy nhỉ..." Hạ Hà Tiên ngây ra, lại bắt đầu lảm nhảm.
Hạ Hà Tiên vẫn luôn tự trách, ông là một người đàn ông vô dụng, không có văn hóa cũng chẳng làm nên trò trống gì, năm ấy khám ra bệnh máu trắng, bà vợ lập tức ly hôn rồi chạy theo người khác, năm kế tiếp làm việc ở công trường bị què mất một chân, từ đó về sau những công việc nặng nhọc đều không làm được.
Dưới loại điều kiện gia đình như thế này, Hạ An không thể không ra đời sớm để kiếm kế sinh nhai, thậm chí còn phụ cấp chi phí trong nhà.
Con gái giỏi giang, tướng mạo xinh đẹp, phàm là đặt trong một gia đình bình thường thì tương lai là một mảnh xán lạn, nhưng cố tình con bé lại là con gái mình, sinh ra đã mang số mệnh cực nhọc bị liên lụy.
Thế nên Hạ Hà Tiên mới thấy hổ thẹn, hơn nửa cuộc đời đều sống trong áy náy.
"Chị ấy rất tốt với con, bọn con... định kết hôn." Hạ An đương nhiên hiểu dụng ý mà Hạ Hà Tiên hy vọng nàng kết hôn với Đường Chấn, không có gì khác ngoài việc trong lòng lo lắng cho mình, có lẽ nói mình có nơi để về rồi, mới là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề hóc búa này.
Nếu không, bố nàng vẫn cứ muốn đẩy nàng đến bên Đường Chấn. "Định kết hôn?"
Hạ An gật đầu, "Vâng."
Hạ Hà Tiên nghĩ cũng phải, nếu không vì mục đích kết hôn, đối phương sao có thể lót phí phẫu thuật cho mình được, "Đối xử tốt với con là được, vậy là tốt rồi..."
Người đàn ông hèn mọn mà vụng về lặp đi lặp lại câu nói này. Hạ An đưa cháo đến bên miệng Hà Hạ Tiên.

"Có thể đưa con bé đến đây, để bố gặp chút không?" Thậm chí ở ngay trước mặt con gái, Hạ Hà Tiên cũng tự ti đến cực độ. Ví như không phải nỗi yếu đuối tự ti của ông, cũng không có được một Hạ An độc lập hiếu thắng.
Một gia đình ít nhất phải có một người được việc.
"Ăn cháo trước đã." Hạ An không trả lời vào đúng chủ đề.
Hạ Hà Tiên không nói tiếp nữa, thầm nghĩ giả sử gặp mặt, vậy mình lại khiến cho con gái mất mặt rồi. Sau khi yên lặng ăn hết nửa non bát cháo, Hạ Hà Tiên vẫn không nhịn được khẩn cầu mà nói, "Bố thấy hay là để bố gặp mặt cái đi, để bố yên tâm..."
Nói như vậy, một là ông vẫn có chút không tin tưởng Hạ An, sao tự nhiên lại mọc ra một cô bạn gái chứ; hai là nếu con gái yêu đương rồi, còn dự tính kết hôn nữa, vậy ít nhất mình cũng phải gặp mặt một cái, để hiểu rõ tình hình.
Tâm thái trước khi phẫu thuật rất quan trọng.
Hạ An thấy ông cả ngày cứ nghĩ trước nghĩ sau, cúi đầu, qua một lúc mới đáp, "Con biết rồi."
Mười giờ tối, tiết học thí nghiệm kết thúc.
Một đoàn người mặc áo khoác dài màu trắng lục tục bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Hạ An." Hạ An bị giáo viên hướng dẫn gọi lại, "Thấy em dạo này có chút mất tập trung đấy, có phải mệt quá không? Tuy rằng công việc ở bệnh viện bận rộn, nhưng việc học cũng không thể hời hợt, mọi người đều trải qua như vậy cả."
"Vâng, cảm ơn thầy đã quan tâm."
Ra khỏi phòng thí nghiệm, Hạ An đi về hướng ký túc xá.

Nghĩ về những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, tối nay nàng đúng thật không tập trung.
Đi qua ven hồ, Hạ An dừng bước, dựa người vào lan can yên lặng hóng gió đêm. Mặt hồ nước gợn dập dờn, làm nổi lên ảnh ảo của những tòa lầu thí nghiệm, nàng chăm chú nhìn, nhưng tâm trạng lại đặt ở tận đẩu tận đâu.
Cúi đầu lật mở quyển sổ ghi trong tay, Hạ An lấy một tờ giấy trong kẹp sách ra, sau khi vuốt phẳng vẫn còn hơi nhăn, nét bút đẹp đẽ trên giấy bị nước thấm làm cho nhòe đi, một dãy số điện thoại mơ hồ.
Ba ngày trước, Diệp Quan đưa cho nàng, nàng vẫn chưa vứt đi.
Ba ngày nay, Hạ An giữ mảnh giấy này, đã xoắn xuýt không biết bao nhiêu lần.
Nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, suy nghĩ của Hạ An dao động rồi. Hôn nhân hợp đồng, thực ra không phải là không thể.
Dẫu sao Diệp Quan cần một người bạn đời trên danh nghĩa, mà nàng cũng cần. Tính ra, còn có thể hoàn thành tâm nguyện của bà Lương.
"Hạ An..."
Hạ An ngẩng đầu, lại gặp phải Đường Chấn, nàng nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, sau đó đứng thẳng người, tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Tiếng bước chân vội vã đuổi theo phía sau.
Một lúc sau, Đường Chấn rảo bước đến trước mặt Hạ An, vừa bước giật lùi vừa giải thích, "Xin lỗi, tối hôm ấy anh kích động quá."
"Không sao." Hạ An khẽ giọng nói, lướt qua Đường Chấn tiếp tục đi về phía trước.
"Đó không phải bạn gái em, đúng chứ?" Mấy hôm nay Đường Chấn đã bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng, anh ta thích Hạ An nhiều năm như vậy, bên

cạnh Hạ An có một chút gió thổi cỏ lay thôi anh ta cũng đều chú ý mọi lúc mọi nơi, Hạ An có bạn gái, quan hệ thân mật như vậy, không có lý nào mà anh ta không hề hay biết gì được, "Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy em ở chung với cô ta."
Tối hôm ấy anh ta tức giận quá mức, Hạ An nói gì cũng tin.
"Lúc tôi với chị ấy hẹn hò, chẳng lẽ còn phải nói cho anh biết à?" Hạ An cười nói.
Nghe được câu này, Đường Chấn chẳng những không giận, mà ngược lại thoải mái nói, "Anh đưa em về ký túc xá."
Nếu như người phụ nữ đó thật sự là bạn gái của Hạ An, vậy sao lại chưa thấy xuất hiện bao giờ? Đường Chấn càng cảm thấy Hạ An đang nói dối.
Hạ An không buồn để ý đến Đường Chấn nữa, mặc kệ anh ta cứ thế mà đi.
Về đến ký túc xá, một khoảng tối đen như mực. Kha Nhược Sơ tối nay lại làm ca đêm, phải đến sáng mai mới về.
Hạ An mệt mỏi ngồi xuống bên bàn học, mở đèn bàn, một lần nữa lấy tờ giấy ra, chống đầu nhìn chằm chằm một lúc lâu sau, nàng cầm điện thoại, đối chiếu dãy số ấy bấm số gọi đi.
Đầu dây bên kia điện thoại, vang lên âm thanh tút tút.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Trong lòng bàn tay của Hạ An nắm một cây bút, ngón tay bóp chặt, mắt nhìn chăm chú vào một một chồng sách lớn trước bàn học, miên man bất định.
Vậy là ngay cả yêu cũng chưa yêu, mà đã kết hôn rồi? Nghe ra thì, giống như nằm mơ vậy.

Hạ An cúi đầu nhìn dòng chữ nhỏ trên sách vở, trong đầu đều là khuôn mặt của Diệp Quan, kết hôn với cô? Dù cho là kết hôn hợp đồng, vậy họ cũng là vợ của nhau trên danh nghĩa.
Tâm trạng lúc này, ngoài phức tạp ra thì vẫn là phức tạp. Đầu dây bên kia vẫn không có ai chịu nhấc máy.
Hạ An nâng điện thoại, cắn môi chờ nửa ngày trời, cuối cùng chờ được một cái kết quả là không có ai nghe.
Chẳng lẽ ngủ rồi?
Phòng tắm, hơi nước mông lung.
Nước nóng rửa trôi bọt xà phòng, chậm rãi chảy qua phần cơ thể lồi lõm tinh tế, Diệp Quan đứng dưới vòi hoa sen, tỉ mỉ tắm rửa thân mình, bỗng nhiên lại nhớ đến khuôn mặt ngây thơ vô hại ấy, tính ra cũng mấy ngày rồi nhỉ, đối phương vẫn không liên lạc gì với mình.
Đối với Hạ An, Diệp Quan phát hiện mình liên tục đánh giá sai. Nhưng nếu như đối phương đã vô tâm, vậy cô cũng sẽ không gò ép.
Tắm rửa xong, Diệp Quan quấn khăn bông đi ra khỏi phòng tắm, đến khi lau khô người mặc váy ngủ vào rồi, mới phát hiện số điện thoại cá nhân có một cuộc gọi nhỡ.
Hơn nữa, là một cuộc điện thoại từ số lạ.
Diệp Quan nhìn chăm chú vào dãy số điện thoại đó, tâm trạng phiền muộn bỗng chốc trở nên thoải mái, cô trực tiếp gọi lại, đặt điện thoại bên tai, thuận thế ngồi xuống giường, dựa nửa người vào đầu giường, sau đó yên lặng chờ đợi đối phương nghe máy.
Cuộc điện thoại này là ai gọi đến, rất dễ đoán ra, dẫu sao số điện thoại cá nhân này, Diệp Quan không dễ dàng gì mà cho ai.

Mười một giờ, Hạ An vẫn còn ôn bài, dù rằng ánh mắt đảo qua từng hàng từng hàng thuật ngữ chuyên ngành rậm rạp, chẳng nhớ được chữ nào, nhưng vẫn rất "nghiêm túc" đọc.
Sau khi gọi cuộc điện thoại kia, tư tưởng không tập trung được gì cả.
Hạ An tay trái mò điện thoại, đang nghĩ xem có nên gọi lại không, thì màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên. Có lẽ mảnh giấy kia nhìn nhiều lần quá, cho nên dãy số điện thoại này cô Hạ thấy quen vô cùng.
Xuôi theo tiếng rung điện thoại, nhịp tim có chút chút tăng tốc. Trượt máy nhận cuộc gọi.
Đối phương chưa mở miệng, qua một giây sau Hạ An mới nói, giọng điệu vẫn coi như bình tĩnh, "Tổng giám đốc Diệp, là tôi."
Quả nhiên là giọng nói này, Diệp Quan rũ mắt, khẽ giọng, "Tôi biết."
Đối phương vừa nói chuyện, Hạ An ngây ra một hồi, có lẽ là đêm đã về khuya, nên giọng của cô lộ ra vẻ dịu dàng vô cùng, không giống như vẻ lạnh nhạt trước đó, giống như đang thì thầm bên tai mình vậy, hay nói cách khác, có chút mê người.
"Tôi suy nghĩ rồi..." Mấy hôm trước còn một mực từ chối, hôm nay lại chủ động liên lạc, Hạ An cũng là người sĩ diện, không thể không nói, cuộc điện thoại này làm cho nàng có phần khó xử.
"Có đồng ý không?" Diệp Quan ngắt lời Hạ An, hỏi trực tiếp, cách làm việc của cô trước giờ coi trọng hiệu suất, chỉ hỏi trọng điểm.
Lúc này dứt khoát quả quyết một chút trái lại không có gì khó xử cả, Hạ An cũng nói thẳng, "Đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: