Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

6394 0 67 1

Chương 17:
"Em đợi chị." Lúc Hạ An khẽ giọng nói ra ba chữ này, khiến cho bầu không khí trong phòng sách càng thêm mờ ám, mờ ám đến mức khiến người ta miên man bất định.
"Ừ." Diệp Quan thấp giọng đáp, biểu cảm trên khuôn mặt từ trước đến nay lạnh lùng thờ ơ, câu lên một nụ cười nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người em một câu tôi một câu tiếp lời nhau, khi họ diễn ra, luôn có một loại ăn ý khó nói thành lời.
Tâm tư của Hạ An vẫn chưa thoát ra được khỏi tiếng "cục cưng" kia, nghe vào tai nàng vừa bất ngờ... cũng lại thân thuộc, tự nhiên đến mức như thể trong cuộc sống thường ngày họ dùng chính xưng hô ấy để gọi đối phương vậy.
Lại nhìn Diệp Quan, Hạ An thầm nghĩ, tuy rằng bình thường tổng giám đốc Diệp trông có vẻ nghiêm túc, thì ra có diễn tốt hơn cả mình.
Lúc ấy người giật mình nhất không ai khác ngoài Diệp Trân.
Rất khó có thể tin được câu nói vừa rồi sẽ phát ra từ miệng của Diệp Quan, nhiều năm như vậy rồi, dì nhìn Diệp Quan lớn lên, coi như là người hiểu rõ Diệp Quan nhất.
Đánh giá Diệp Quan, nụ cười bên khóe miệng Diệp Trân chậm rãi trở nên ý vị sâu xa, chẳng lẽ là thông suốt rồi? Nghĩ kỹ lại, chẳng phải là đã thông suốt hay sao, Diệp Quan có bao giờ như vậy đâu...

Diệp Trân nhìn đôi vợ chồng son trước mặt, thoáng cái cảm thấy mình trở thành bóng đèn.
"Cục cưng, em đi tắm trước đi..."
"Em đợi chị."
Người trẻ tuổi ấy mà, đúng thật vẫn còn...
Ánh mắt Diệp Trân rơi trên người Hạ An rất lâu, xem xét tỉ mỉ, đến tận khi đối phương đã ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng sách lại, đối với người có thể khiến cháu gái mình thông suốt, Diệp Trân tỏ ra rất tò mò.
"Dì, tối nay dì nghỉ ngơi sớm chút đi."
Năm nay Diệp Trân bốn mươi lăm tuổi, nhưng tâm thái rất trẻ trung, bỗng nhiên cười trêu ghẹo Diệp Quan, dùng giọng điệu hàm ý sâu xa pha trò, "Không chờ nổi nữa?"
"..." Vẻ mặt Diệp Quan bất lực.
"Ò, bạn gái xinh phết đấy." Diệp Trân gật đầu như có điều đăm chiêu phân tích, nhưng mà nghe bà cụ nói đối phương vẫn còn đang học nghiên cứu sinh trường y, "Chỉ là tuổi hơi nhỏ, Quan Quan, sao tự nhiên cháu lại tính kết hôn thế?"
Lúc trước từng nói chuyện với Diệp Quan vài lần, Diệp Trân biết cô là người thuộc chủ nghĩa không kết hôn.
Diệp Quan trả lời rất đơn giản, "Gặp người thích hợp, thì muốn kết hôn thôi."

Tuy rằng đơn giản, nhưng cũng là lý do khiến người ta không thể phản bác được.
"Chuyện tốt chuyện tốt, lần này bà cụ cũng có thể yên tâm rồi, dì cũng không cần phải hao tâm tổn trí thay cháu nữa." Diệp Trân tin tưởng một trăm phần trăm vào ánh mắt của Diệp Quan, dì không kìm lòng được thở dài, "Cô gái kia chắc giỏi giang lắm, vậy mới có thể thể khai thông tư tưởng cho cháu, không đơn giản chút nào."
Diệp Quan cười, không nói gì.
"Tối nay nói đến đây thôi," Diệp Trân đứng dậy khỏi ghế sô-pha, cười nói, "Nhanh chóng đi dỗ dành vợ đi, tránh cho cô bạn gái nhỏ của cháu sau này có ý kiến với dì."
"Vâng, dì nghỉ ngơi sớm đi."
Đứng dậy tiễn Diệp Trân đi ra ngoài xong, Diệp Quan trở lại phòng sách, tiếp tục ngồi trước máy tính, xử lý công việc còn dang dở.
Kim phút di chuyển được một vòng, đêm đã về khuya.
Hạ An khoanh chân ngồi trên thảm trải nhà, chơi xếp hình cùng với Diệp Vãn, cô Châu đến hai lần, bé con dường như không có chút ý định muốn đi tắm rồi ngủ nghỉ gì.
Xếp xong miếng xếp hình cuối cùng.
Hạ An thấy thời gian đã không còn sớm, "Bé con đáng yêu, nên đi tắm rồi ngủ thôi, ngoan nào."
"Mẹ ơi!"

"Hử?" Hạ An còn có chút chưa kịp thích ứng với xưng hô như thế này của Diệp Vãn, "Sao thế?"
"Tối nay con muốn ngủ cùng mẹ." Diệp Vãn bám trên người Hạ An, giương đầu lên nói. Dính người như keo vậy, bình thường Diệp Quan quá nghiêm túc, bé không dám làm nũng quá mức, nhưng Hạ An không giống thế, cái gì cũng chiều theo bé.
Một đôi mắt to long lanh nước nhìn mình tràn ngập mong chờ, Hạ An không nhẫn tâm từ chối, cũng không quan tâm có xin phép trước với Diệp Quan hay không, vô thức dỗ dành Diệp Vãn, "Được, Vãn Vãn nghe lời, đi tắm trước đi."
"Vâng, mẹ cũng tắm đi. Chốc nữa kể chuyện cho con nghe nhá." Thường ngày Diệp Quan bận rộn công việc, hiếm khi có thời gian chơi với con, vì vậy Diệp Vãn mới có ước mong nhỏ bé như vậy.
Cuối cùng Hạ An vẫn không từ chối được Diệp Vãn, trong lòng lại khó tránh khỏi nghĩ, bé con bây giờ thì vui vẻ đấy, còn sau này thì sao?
Phòng sách, Diệp Quan cầm điện thoại lên, có một tin nhắn chưa đọc:
Hạ An: Vãn Vãn không cho em đi.
Diệp Quan đã liệu được từ trước, nhiều ngày như vậy Diệp Vãn cứ nhắc mãi, nghĩ tối nay kiểu gì cũng quấn lấy Hạ An, ngón tay thon dài của cô lướt trên màn hình điện thoại, nhập gì đó trong khung trò chuyện, sau đó đứng dậy đi tới phòng ngủ.
Không bao lâu sau, Hạ An nhận được tin nhắn trả lời.

"Ngủ phòng lần trước ấy."
Còn có cả một dãy số, Diệp Quan trực tiếp nói cho nàng biết mật mã khóa cửa nhà mình.
Sắp mười một giờ, Diệp Quan tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, sau khi sấy khô tóc xong, đi đến phòng ngủ của Diệp Vãn, trước khi ngủ, Diệp Quan luôn có thói quen đi qua nhìn Diệp Vãn.
Phòng ngủ của trẻ con lầu hai nằm ngay bên cạnh phòng ngủ chính.
Diệp Quan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đèn trong phòng vẫn đang sáng.
Diệp Vãn nằm bò trên giường, yên lặng nhìn cuốn truyện, mà bên phải mép giường, còn một người nữa đang nằm. Diệp Quan hơi đến gần, mới phát hiện mái tóc dài của Hạ An bây giờ có chút lộn xộn, sườn mặt vùi trong gối, đang nhắm mắt say ngủ.
Hạ An đã tẩy trang, váy ngủ dường như không vừa lắm, khung xương của nàng quả thật nhỏ quá, mái tóc đen tôn lên làn da trông có vẻ tái nhợt, có lẽ là vì quá mức mệt nhọc, trên gương mặt viết đầy nỗi uể oải.
Ánh mắt Diệp Quan không tự chủ được rơi trên dáng người của Hạ An, đường cong tinh tế xinh đẹp, khi ngủ say đôi môi nàng mím chặt, mi tâm còn hơi hơi nhíu lại, hoàn toàn không có sự thoải mái nên có khi đang ngủ, giống hệt đêm hôm ấy.
Diệp Vãn nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Quan, giơ ngón trỏ lên "suỵt" một tiếng, giọng nói khi hướng về phía Diệp Quan nói chuyện cực kỳ nhỏ cực kỳ nhỏ, "Mẹ Tiểu Hạ ngủ say rồi..."

Không phải Hạ An ham ngủ, mà là quá thiếu ngủ.
Tối đến người vừa dính vào gối êm đệm ấm, mắt sẽ không tự chủ được mà khép lại, nàng nói là muốn kể chuyện cho Diệp Vãn nghe, cuối cùng chuyện còn chưa kể được một nửa, ngược lại nàng còn ngủ sớm hơn cả Diệp Vãn.
Diệp Vãn duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra nhẹ nhàng kéo chăn lên, vô cùng hiểu chuyện mà đắp cho Hạ An, như thể sợ làm ồn khiến Hạ An thức giấc vậy, Diệp Quan nhìn thấy một màn này, bỗng nở nụ cười.
Nhưng động tác nhỏ nhặt này vẫn làm ồn đến Hạ An, thật ra từ trước đến nay giấc ngủ của nàng rất nông, chỉ hơi có một chút động tĩnh thôi là giật mình tỉnh giấc.
Hạ An biếng nhác mở mắt ra, chống khuỷu tay trên giường, mệt mỏi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện Diệp Quan đang đứng bên giường, không có lớp trang điểm tinh xảo, không có trang phục tràn ngập phong thái, chỉ mặc chiếc áo ngủ tơ tằm đơn giản, mái tóc chưa khô hẳn thậm chí có chút hỗn loạn.
Thế nhưng, rất đẹp.
Không có tính công kích, đơn thuần khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, muốn nhìn nhiều hơn vài cái.
Đây chắc có lẽ là khi cô dịu dàng nhất.
Có thể là vừa mới ngủ dậy, não bộ của Hạ An vẫn hơi hỗn độn, nàng cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Quan như vậy mãi, nhìn một hồi lâu.

Diệp Quan rũ mắt, chỉ nhìn vào vành mắt đen sì của cô Hạ, là biết ngay đã suốt mấy ngày nàng không được nghỉ ngơi tử tế rồi, cô khẽ giọng nói với một lớn một nhỏ trên giường, "Ngủ sớm đi."
"Mẹ," Diệp Vãn giữ tay Diệp Quan, không cho Diệp Quan rời đi, "Mẹ không ngủ cùng con với mẹ Tiểu Hạ sao? Con muốn ngủ cùng hai người."
Diệp Quan nhìn Hạ An đang ngồi ở đầu giường một cái, ánh mắt lại né tránh, Hạ An cúi đầu, lập tức hiểu rõ, nàng vươn tay chỉnh trang lại chiếc váy ngủ hơi lộ cảnh xuân của mình, lại coi như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
"Mẹ ngủ với mẹ Tiểu Hạ là được rồi." Diệp Quan sờ mái tóc của Diệp Vãn.
"Không mà, con muốn ngủ cùng hai mẹ cơ." Diệp Vãn dẹt cái miệng tủi thân nói, tha thiết nắm lấy tay Diệp Quan không chịu buông, hiếm khi con bé quấy nhiễu như vậy với Diệp Quan, tối nay là ngoại lệ, bởi vì khó khăn lắm mới có hai người mẹ, bình thường bé thấy một nhà ba người của bạn học, khỏi phải bàn có biết nhiêu thèm muốn.
"Nghe lời." Diệp Quan lại nói.
Hạ An ngồi một bên xoa cánh tay, không nói gì.
"Có phải hai người bắt đầu chê con phiền phức? Ghét bỏ con rồi?"
"Sao có thể chứ?" Hạ An vội vàng xoa xoa đầu Diệp Vãn, "Mẹ thích Vãn Vãn còn không hết ấy."
"Vãn Vãn biết lớn rồi thì phải ngủ một mình, không thể ngủ cùng mẹ nữa." Diệp Vãn càng nói càng tủi thân, bé biết Hạ An dễ nói chuyện hơn, thế là

tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Hạ An, "Mẹ, chỉ tối nay thôi không được sao?"
Hạ An và Diệp Quan cùng lúc nhìn nhau một hồi, ánh mắt như đang thăm hỏi ý kiến của đối phương.
Một phút sau...
Ba người đều nằm lên giường.
Diệp Vãn nằm vào giữa, mỗi bên hôn một cái chúc ngủ ngon, vừa lòng thỏa ý.
"Nên ngủ rồi." Diệp Quan kéo chăn lên thay Diệp Quan.
"Dạ." Diệp Vãn nhắm mắt lại, sau đó nũng nịu rúc vào trong lòng Hạ An, duỗi tay ra ôm.
Hạ An ngây người, thấy dáng vẻ Diệp Vãn vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, thế là cũng nghiêng người, trực tiếp ôm bé con vào lồng ngực, nàng hôn lên trán Diệp Vãn một cái, dịu giọng nói, "Mẹ ôm con ngủ."
Khi nói câu này, đáy mắt Hạ An ngập tràn ấm áp.
Có lẽ chính vì bản thân mình không có được chút ấm áp này, vậy nên nàng mới thấu hiểu được tâm tình của Diệp Vãn, trẻ con không phải cái gì cũng hiểu, phần ấm áp này nếu như nàng có thể cho, đương nhiên nàng nguyện ý cho.
Nhưng điều đáng tiếc đó là, đây chỉ là dựa trên lời nói dối.

Diệp Quan nhắm mắt, bên tai truyền đến giọng nói thì thầm của Hạ An, trong màn đêm càng để lộ thêm sự dịu dàng.
Ánh mắt Hạ An lướt qua Diệp Quan, hình như cô ngủ rồi.
Tuy rằng hai người nằm chung trên một chiếc giường, nhưng ngăn cách bởi Diệp Vãn, không tính là thân mật. Liếc Diệp Quan rồi lại nhìn Diệp Vãn, Hạ An cười khổ, sao lại có một loại cảm giác, có cả vợ lẫn con trong một đêm thế này.
Dần dần, gian phòng rơi vào tĩnh lặng, không nghe thấy chút âm thanh nào.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Quan hơi mở mắt, lúc cô ngủ không thích có ánh sáng, mặc dù chỉ để đèn ngủ sáng nhè nhẹ, cô vẫn duỗi tay tắt đi.
Mà đèn ngủ bên đầu góc giường bên kia vẫn đang sáng...
Ánh sáng mông lung in lên một góc căn phòng.
Diệp Quan nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, Hạ An vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, ôm Diệp Vãn, một lớn một nhỏ yên lặng rúc vào chung một chỗ, trông như thể đã ngủ say rồi.
Cảnh tượng này dưới đèn ngủ, yên bình mà đẹp đẽ.
Diệp Quan nằm nghiêng lặng lẽ nhìn, nhìn rất lâu, thật ra cảnh tượng này, không phải cô chưa bao giờ khát khao, nhưng lại cảm thấy sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.

Có rất nhiều người có thể tiếp nhận hình thức tình cảm thuần khiết, mà không hề tiếp xúc với thân thể người yêu một chút nào. Thời gian ngắn thì còn được, nhưng lâu dài sợ là không ai có thể nhẫn nhịn được.
Một hồi qua đi, Diệp Quan muốn tắt đèn đi, lại phát hiện cánh tay không với tới được, thế là nhổm người qua bên kia giường, chóp mũi lại ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, cô hơi cúi đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ An.
Một khoảng cách thân mật.
Có thể cảm nhận được hô hấp đều đặn của đối phương.
Ánh mắt Diệp Quan dừng lại trên dung mạo của Hạ An, khoảng cách như thế này, cô phát hiện mình chẳng những không bài xích và phản cảm, mà ngược lại lại nhớ đến cảm giác khi ôm Hạ An vào tối hôm ấy.
Rất ấm cũng rất dễ chịu.
Có sợi tóc cọ lên gò má mình, Hạ An cảm thấy có chút ngứa, trong mũi nàng khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: