Chương 11:
"Đúng."
Hạ An ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía Diệp Quan.
Ánh mắt hai người đụng chạm nhau chốc lát qua kính chiếu hậu trong xe, Hạ An mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ thấy đôi mắt không mang chút gợn sóng nào thản nhiên thoáng lướt qua mình một cái, rồi tiếp tục chuyên chú nhìn về phía trước.
Sau khi nhận được câu khẳng định của Diệp Quan, Diệp Vãn càng cảm thấy mình thông minh mà đắc ý dạt dào, "Cô Tiểu Hạ, chúng ta đã hứa với nhau rồi đó, sau này cô chính là bạn gái của mẹ con, và là mẹ của Vãn Vãn nữa."
Con bé này...
Hạ An vừa quay đầu thì bị một đứa trẻ làm khó, nụ cười treo trên mặt nàng bất đắc dĩ vô cùng, lúc này lại nhìn tổng giám đốc Diệp đang ngồi trên ghế lái, vẫn giữ vững phong thái nữ thần chú tâm lái xe, không hề có chút ý định giải thích gì với Diệp Vãn.
"Vãn Vãn," Trong lòng Hạ An tìm câu từ để diễn đạt, kiên nhẫn nói, "Không thể tùy tiện làm bạn gái của ai được đâu."
"Nhưng mà," Diệp Vãn nhíu mày, vô cùng nghiêm túc nói, "Cô đã đồng ý với con rồi. Cô giáo nói làm người thì không được nuốt lời, không thể nói dối lừa gạt người khác đâu."
Trong lòng Hạ An âm thầm dựng ngón cái lên, tuổi còn nhỏ, mà logic đạt điểm tối đa luôn, không hổ danh là con gái của tổng giám đốc Diệp.
Bề ngoài tuy rằng Diệp Quan một lòng một dạ lái xe, nhưng trên thực tế thì vẫn luôn quan tâm cuộc đối thoại của một lớn một nhỏ ngồi phía sau, thấy cô Hạ bình thường ở hộp đêm oai phong lẫm liệt với người khác lắm, vậy mà bây giờ lại bị một đứa trẻ bốn tuổi hỏi đến mức không đáp lại được, hiếm khi khóe miệng Diệp Quan lướt qua một nụ cười.
"Bé con đáng yêu, cô cũng rất muốn đồng ý với con. Nhưng..." Hạ An dừng lại một lúc, ánh mắt không tự chủ được nhìn về Diệp Quan ngồi hàng ghế trước lái xe, "Phải hai bên cùng thích nhau mới làm bạn gái được, biết chưa?"
Tính cách Diệp Quan cũng rất bướng bỉnh, nghe thấy câu trả lời này liền có chút không vui, con bé bĩu môi với Hạ An, "Chẳng lẽ cô không thích mẹ con sao?"
Hạ An không biết phải tiếp tục giải thích như thế nào, thế giới của trẻ con đơn giản như vậy đấy.
"Những bạn khác trong lớp đều có hai phụ huynh, chỉ có mình con là có một người mẹ, các bạn còn chê cười con, hỏi con tại sao chỉ có một mình mẹ," Diệp Vãn đang nói thì ủ rũ cúi thấp đầu xuống, giọng cũng nhỏ dần đi, ngữ điệu tủi thân cực kỳ, "Sao mà con biết được..."
Hạ An kéo Diệp Vãn ôm vào ngực, đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của con bé, rũ mắt như có điều đăm chiêu. Năm mười một tuổi, mẹ nàng cũng bỏ nhà đi, chưa từng quay lại, loại cảm giác này nàng hiểu, cũng biết rõ điều này có bao nhiêu ảnh hướng đến tâm lý của trẻ con, huống chi Diệp Vãn mới bé xíu như vậy.
Khi Diệp Quan nghe thấy giọng điệu tủi thân của Diệp Vãn, vẻ mặt ảm đạm, cô đón Diệp Vãn từ viện phúc lợi về nhà, dành cho con bé tất cả những gì tốt nhất, duy chỉ có một nguyện vọng cơ bản nhất không thể thỏa mãn được đứa trẻ và cũng là nguyện vọng mà con bé khát khao nhất, đó là một gia đình hoàn chỉnh.
"Sau này cô sẽ thường xuyên đến chơi với con, được không?" Diệp Vãn không nói gì, nghiêng đầu qua một bên.
Như là đang giận hờn.
Hạ An tiếp tục dỗ dành, "Cô mang đồ ăn ngon cho con."
Ngã tư đường, đèn đỏ.
Diệp Quan giẫm phanh xe.
"Không cần, con chỉ cần mẹ..." Diệp Vãn trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn giờ đây vừa cố chấp lại tùy hứng mà nói với Hạ An, có vẻ không có ý định bỏ qua.
Diệp Quan hơi hơi quay đầu, mang theo đôi chút trách mắng, "Vãn Vãn, đừng quấy nữa."
Diệp Vãn chỉ buồn bực một hồi, rồi lại nói, "Vãn Vãn không quấy, Vãn Vãn ngoan."
Sau đó quay trở về yên lặng.
Hạ An cúi đầu sờ sờ khuôn mặt của Diệp Vãn, mới tí tuổi mà đã hiểu chuyện vậy rồi, đây không hẳn là chuyện đáng để vui mừng.
Mười phút sau, đưa Diệp Vãn đến trường mầm non trước.
Diệp Quan tháo dây an toàn, quay lưng về phía Hạ An nói, "Em ngồi trong xe chờ một chút, tôi đưa con bé đến trường trước đã."
Hạ An nhìn bé con vẫn còn đang buồn rầu, "Đi chung đi..."
Diệp Quan không đáp lời, nhưng Hạ An biết ý của tổng giám đốc Diệp là "Tùy em".
Đã tháng mười rồi, hơi thở của mùa hè càng lúc càng mờ nhạt.
Đây tuyệt đối là nhà trẻ dành cho quý tộc, Hạ An có thể nhìn ra được từ chiếc xe sang trọng đỗ ngoài cổng trường.
Diệp Quan dắt tay Diệp Vãn đi về phía trước, một người ưu nhã, một người dễ thương. Hạ An nhìn bóng lưng một cao một thấp, bước nhanh chân lên trước, ba người sóng vai nhau mà đi.
Người đưa trẻ đến trường, có không ít gia đình ba người cùng nhau đi, cũng khó trách con bé cảm thấy mình lạc lõng.
"Vãn Vãn ơi?" Hạ An thấy cái đầu Diệp Vãn vẫn còn đang ủ rũ, thế là cúi người, mỉm cười kéo bàn tay nhỏ nhắn kia qua, dịu dàng nắm trong lòng bàn tay mình.
Diệp Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nụ cười rạng rỡ cuối cùng cũng tràn ra.
Tay trái tay phải đều được dắt, tốt thật đấy, Diệp vãn liếc Hạ An, một đôi mắt lại cười lên cong như vành trăng khuyết.
Khi Diệp Quan quay đầu, Hạ An đang rũ mắt cười, dịu dàng như gió mát, mà tối qua, nàng rõ ràng còn ngồi trên ghế ở đầu đường, một mình khổ sở đáng thương.
Ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt của Hạ An.
Từ trước đến nay Diệp Quan chẳng hề để ý đến ai, trong lòng thầm nghĩ, nàng cười lên rất xinh.
"Tạm biệt mẹ." Diệp Vãn buông tay Diệp Quan ra, vẫy tay chào, chỉ là tay còn lại vẫn nắm lấy tay Hạ An, "Cô ơi..."
Hạ An thấy con bé dường như còn điều gì đó muốn nói với mình, thế là nửa ngồi xổm xuống, "Sao thế?"
Diệp Vãn nhìn Diệp Quan một cái, sau đó áp bên tai Hạ An khẽ giọng thì thầm, "Cô có thể thích mẹ con được không? Mẹ con tốt lắm tốt lắm luôn ấy, con không muốn mẹ cứ mãi cô đơn."
Bé con dùng giọng nói mềm mại, đơn thuần mà nghiêm túc nói ra những lời này, đâm vào nơi mềm mại nhất trong trái tìm của Hạ An. Nàng nhìn chăm chú đôi mắt tràn ngập niềm mong đợi của Diệp Vãn, cũng sáp bên tai đối phương, nhẫn nại thấp giọng nói, "Rồi sẽ có thôi. Rồi sẽ có người thích mẹ con, sẽ có người bầu bạn với mẹ con, mẹ con sẽ không cô đơn mãi đâu."
"Thật sao ạ?"
"Cô không lừa con đâu."
Diệp Vãn nhận được đáp án hài lòng, lại đánh bạo hôn má Hạ An một cái, "Cảm ơn cô ạ."
"Ngoan quá, đi học đi."
Diệp Quan đứng một bên nhìn, thầm nghĩ, con bé này mới gặp Hạ An được mấy lần, bây giờ vừa hôn vừa ôm vừa làm nũng, không thể không thừa nhận cô Hạ rất biết cách dỗ trẻ con.
Đưa Diệp Vãn đi học xong, Hạ An và Diệp Quan yên lặng trở về.
"Vừa rồi con bé nói gì với em?" Diệp Quan cuối cùng vẫn hỏi ra điều mà mình tò mò.
"Con bé nói..." Hạ An nghĩ nghĩ, mỉm cười, "Con bé nói nó yêu chị."
Tổng giám đốc Diệp đầu tư cho cô Hạ một cái nhìn lạnh lùng của Diệp thị, hiển nhiên là không tin.
"Vãn Vãn thật sự rất hiểu chuyện." "Tôi biết."
Hai người đi đến cạnh xe.
Hạ An nhìn trạm xe buýt cách đó không xa, bèn dừng bước chân, nàng vẫn không quá quen việc làm phiền người khác, kể cả là những chuyện nhỏ nhặt, "Đến đây tôi tự mình về là được rồi, không cần phiền..."
Còn chưa kịp nói xong.
"Tiện đường thôi." Diệp Quan nói, "Lên xe, tôi rất vội."
Gần như là giọng điệu kiểu mệnh lệnh, có thể là quen làm lãnh đạo cao cấp rồi, Hạ An nghĩ.
Hạ An bước vào vị trí phó lái, nghiêng đầu nhìn, trên khuôn mặt tổng giám Diệp vẫn là một vẻ mặt "Tôi không quen cô", không nhìn ra tâm trạng của cô có tốt hay không. Hạ An không dằn lòng được châm biếm trong lòng, nếu đã vội, thì mắc gì phải đưa mình về chứ...
Sau khi chỉ còn lại hai người họ, đối thoại ít đến đáng thương.
Hạ An không biết Diệp Quan chỉ đối xử với mình như vậy thôi, hay là với tất cả mọi người đều thế.
Bầu không khí thật lạnh, còn lạnh hơn cả điều hòa trong xe nữa.
Hạ An ngượng ngùng xoa xoa cánh tay, sau đó không bao lâu qua đi, nàng liền thấy Diệp Quan vặn nhỏ máy lạnh hơn chút.
"Tôi không lạnh." Cuối cùng Hạ An cũng tìm được chủ đề.
Diệp Quan yên lặng mất mấy giây, rồi mới nói, "Tôi lạnh."
"Tổng giám đốc Diệp, bố của Vãn Vãn..." Hạ An thử thăm dò mở miệng, vào lúc Diệp Quan nhìn mình một cái, cô Hạ nuốt lại lời vào trong bụng, chủ đề này đúng thật quá riêng tư, đối phương cũng không có ý định chủ động đề cập.
Hạ An nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lơ đãng ngắm phong cảnh, coi như vừa rồi chưa hỏi gì.
"Vãn Vãn là con nuôi của tôi." Mắt Diệp Quan nhìn về phía trước, chủ động nói, "Đừng để con bé biết."
"Ừ." Hạ An quay đầu lại, bất ngờ vì Diệp Quan bỗng nhiên giải thích với mình. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi dừng lại được vài giây, Hạ An lại mở miệng hỏi, "Chị không định tìm nửa kia à? Ý tôi là, kiểu nghiêm túc ấy."
Bất chợt Hạ An hỏi như vậy, là vì có thể thấy, Vãn Vãn thật sự rất muốn một gia đình hoàn chỉnh, người phụ nữ giỏi giang như tổng giám đốc Diệp thế này, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
Diệp Quan nắm vô lăng, "Cô Hạ, hình như chuyện này không liên quan gì đến em."
"..."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Hành trình mười mấy phút tiếp theo, trong xe bảo trì vẻ yên lặng trong suốt từng nấy thời gian.
Hạ An ngẫm nghĩ, vấn đề khi mà lần đầu tiên nàng gặp Diệp Quan, nàng càng thêm hiếu kỳ: Người như thế nào mới có thể bước vào trái tim của người phụ nữ này đây?
Cô rất xuất sắc, nhưng càng khiến cho người ta cảm thấy xa vời không thể với tới.
Hạ An lặng lẽ nhìn Diệp Quan, dường như hiểu rõ nguyên nhân vì sao tổng giám đốc vẫn luôn độc thân rồi...
Ừm, theo tình theo lý thì vẫn có thể tha thứ được, cũng khó trách con gái cô mới bốn tuổi đã hao tâm tổn trí thay cô.
Trước khi Hạ An xuống xe, Diệp Quan muốn nhắc nhở nàng suy nghĩ kỹ càng lại chuyện hôn nhân hợp đồng, nhưng lời đến bên miệng, vẫn không nói ra.
------
Khu nằm viện bệnh viện Trường Nam, khoa máu lầu mười.
"...Xin lỗi quản lý, tối nay tôi vẫn không thể đến được." Hạ An đứng ở đầu hành lang gọi điện thoại, "Dạo này tối đến đều rất bận, quả thật không rút ra được chút thời gian nào hết."
"Hạ Hạ, tôi thấy cô ở đây làm việc rất tốt nên mới khuyên cô. Cô dứt khoát từ chức công việc hiện tại của mình đi, vào biên chế chỗ chúng tôi, với năng lực của cô, tôi đảm đãi ngộ của cô không kém chút nào, chắc chắn kiếm được nhiều hơn bây giờ." Quản lý cũng không biết thực ra bây giờ Hạ An vẫn đang học nghiên cứu sinh, anh ta chỉ biết cô gái này sinh ra mới một vẻ ngoài xinh đẹp, không vào làm chính thức thật sự quá lãng phí nhân tài.
Hạ An cảm ơn ý tốt của đối phương, cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối.
Phòng bệnh 1007, người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh vừa mới làm hóa trị lần thứ năm, sắc mặt tái nhợt không nhìn ra được màu máu, đã tiều tụy đến mức không nỡ nhìn. Năm ngoái từ sau khi bệnh máu trắng cấp biến, Hạ Hà Tiên chưa từng rời khỏi giường bệnh.
"Bố, ăn chút gì đi." Bữa tối là do Hạ An mua từ căn tin của bệnh viện về.
Hạ Hà Tiên nhìn kỹ phía sau Hạ An, xác định chỉ có một mình Hạ An, có chút mất mát, "Sao Tiểu Chấn không đến cùng con?"
Hạ An kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, trả lời cho có lệ, "Chắc bận."
Kể từ tối hôm ấy trở đi, Đường Chấn không còn đến phòng làm việc khoa tìm nàng nữa, sau đó có gặp Đường Chấn một lần ở bệnh viện, nhưng hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Trái lại Hạ An cảm thấy như vậy vừa hay.
"Thằng bé đã mấy hôm không đến rồi." Hạ Hà Tiên lo lắng hết sức, trước đây Đường Chấn ngày nào cũng tới, bây giờ cũng không biết là có chuyện gì, ông lại hỏi Hạ An, "Có phải con cãi nhau với nó không? Con bé này, nếu như, nếu như làm mình làm mẩy, thì con chủ động xin lỗi..."
"Bố, con xin bố đấy, bố đừng có chuyện gì cũng đi làm phiền anh ấy nữa." Hạ An đánh gãy lời của Hạ Hà Tiên, nàng không chỉ mới giải thích một lần, "Người ta không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta."
"Sao có thể gọi làm làm phiền..." Hạ Hà Tiên khẽ giọng lầm bầm, "Nó đã đồng ý với bố là sau này chăm nom cho con."
Hạ An kiềm chế nóng giận, "Con với anh ấy không có quan hệ gì hết, bố bảo anh ấy chăm nom con?"
"Tiểu An, con đừng ngang bướng thế nữa, bố cũng là vì muốn tốt cho con. Chẳng may bố không còn, cũng có người có thể chăm sóc con, bố mới an tâm..." Hạ Hà Tiên chỉ trông mong Hạ An có thể thành đôi với Đường Chấn, điều kiện gia đình nhà họ Đường tốt, Đường Chấn biết tình huống
nhà họ, mà vẫn chịu rước Hạ An, nếu như con gái được gả vào nhà họ Đường, có thể bớt khổ được bao nhiêu.
"Ông Hạ ơi, bố chuẩn bị thật tốt để mà phẫu thuật đi, sau đó thì chờ xuất viện, đừng có nghĩ ngợi vớ vẩn từ sáng đến tối nữa, bố để con yên lòng chút đi có được không?"
"Con không cần tiền của Tiểu Chấn, thì lấy tiền đâu ra mà phẫu thuật?" Hạ Hà Tiên tính cách yếu hèn, lại không có được chủ ý gì, nếu không năm ấy cũng sẽ không khiến bà vợ chạy mất như thế.
"Học bổng với cả tiền trợ cấp làm hạng mục, vậy là đủ." Hạ An thuận miệng nói, dù sao Hạ Hà Tiên cũng không hiểu tình huống cụ thể.
Hạ Hà Tiên nghĩ tới nghĩ lui, "Con với Tiểu Chấn kết hôn đi, nếu không bố, bố thật sự không có cách nào yên tâm làm phẫu thuật được..."
"Bố làm phẫu thuật thì liên quan gì đến việc con kết hôn với Đường Chấn?"
"Một mình con gánh vác những chuyện này, áp lực phải lớn đến mức nào? Không được, bố không thể liên lụy con... Hay là, hay là chúng ta đừng làm cái phẫu thuật này nữa." Hạ Hà Tiên trong miệng cứ càm ràm mãi, nếu như mình không làm phẫu thuật này, Hạ An cơ bản là không còn gánh nặng nữa, thế thì ông cần gì phải làm phẫu thuật? Cái mạng này của ông cho dù có nhặt về được, cũng là một phiền toái, "Bố không phẫu thuật, không cần thiết, chúng ta không tiêu khoản tiền này."
Càng nói càng thái quá.
Môi dưới của Hạ An sắp cắn nát cả rồi, nàng nhìn Hạ Hà Tiên mà không biết phải làm sao, đã đến giờ phút quan trọng thế này rồi, "Có phải bố muốn làm con tức chết không?"
"Bố..." Hạ Hà Tiên nói tới nói lui vẫn là mấy câu, "Con có thể cho Tiểu Chấn một cơ hội mà, tạm thời không nói đến kết hôn, hai đứa có thể thử ở bên nhau xem sao."
Hạ Hà Tiên không biết mình còn xót lại bao nhiêu ngày tháng, ông thật lòng hy vọng Hạ An có thể tìm được một nơi để dựa dẫm, đừng sống quá khổ cực như bây giờ, mà Trì Đường rất tốt với Hạ An, ông cũng rất coi trọng anh ta. Nếu như Hạ An và Đường Chấn có thể ở bên nhau, nói một câu khó nghe thì, ông chết cũng nhắm mắt.
Hạ An hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Hà Tiên, một mặt là hy vọng sớm được thấy mình có một nơi để trở về; mặt khác, ông là hy vọng có người cùng gánh vác áp lực kinh tế với mình, nếu ở bên Đường Chấn, Đường Chấn giúp đỡ mình tự nhiên sẽ là điều hợp tình hợp lý. Nhưng Hạ An vẫn nói thẳng, "Con sẽ không ở bên Đường Chấn, bố cũng đừng ôm hy vọng này nữa."
"Cái con bé này sao không chịu nghe khuyên bảo gì thế?" Hạ Hà Tiên nắm giường đơn, nóng nảy, "Con... con đồng ý ở bên Đường Chấn, thì bố mới chịu làm phẫu thuật."
"Bố?!"
Hạ An bình tĩnh suy nghĩ một chốc, "Con nói thẳng với bố vậy, con đã có bạn gái rồi..."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)