Chương 10:
"Các con nghỉ sớm đi nhé." Bà cụ đang vui như mở cờ trong bụng, cười híp mắt kéo Diệp Vãn về phòng.
"Bà ơi, thật ra..." Hạ An muốn giải thích gì đó.
"Tôi giải thích là được rồi." Diệp Quan thấp giọng gọi Hạ An lại, nhìn mái tóc bị mưa xối cho ướt đẫm của nàng, "Em ở phòng ngủ lầu hai, tôi đưa em đi."
Căn biệt thự Diệp Quan mới mua này là để cho bà Lương dưỡng bệnh, họ cũng mới chuyển vào chưa bao lâu, chung quanh yên tĩnh mà bầu không khí cũng trong lành, thích hợp để an dưỡng.
Đứng ở ngoài cửa, Hạ An cởi bỏ đôi giày cao gót khiến bàn chân có phần tê dại ra, đổi đôi dép dùng một lần.
Đôi chân mảnh mai, gầy gò mà xinh đẹp, Diệp Quan chỉ cúi đầu một cái, là liếc thấy gót chân của Hạ An bị giày cao gót ma sát trầy cả da, bởi vì da dẻ mỏng manh trắng trẻo, cho nên nhìn thấy khá rõ ràng.
Phòng khách lầu hai, sánh ngang với phòng ký túc xá hai người của trường học.
"Vật dụng vệ sinh cá nhân chút nữa đưa tới." Đứng ngoài cửa phòng, Diệp Quan nói xong, xoay người đi về phía một căn phòng khác ở lầu hai.
Hạ An nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của đối phương, "Tổng giám đốc Diệp."
Diệp Quan thả chậm bước chân.
Giọng nói của Hạ An không lớn không nhỏ, "Cảm ơn."
Diệp Quan ngây ra chốc lát, cuối cùng vẫn nghiêng người qua nói, "Chuyện tôi nói, em suy nghĩ đi."
Hạ An cúi đầu, không nói gì cả, xuôi theo tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên, chỉ còn lại một mình nàng.
"Cốc cốc cốc..."
Vài phút sau, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Hạ An mở cửa ra, người đưa đồ đến là cô Châu bảo mẫu, "Cô Hạ, đây là vật dụng vệ sinh cá nhân, cô nghỉ ngơi sớm đi."
"Cảm ơn cô ạ." Hạ An nhận lấy, ngoài vật dụng vệ sinh cá nhân và đồ ngủ ra, còn có một hộp thuốc mỡ nhỏ, nhìn kỹ lại, là dùng để làm tan vết bầm tím.
Đóng cửa lại, Hạ An cúi đầu nhìn cổ tay của mình, nhẹ nhàng chạm vào cảm thấy có hơi đau, nàng lại nhớ đến khuôn mặt luôn mang lại cho người khác cảm giác lạnh lùng ấy của Diệp Quan, cầm thuốc mỡ trong tay, bỗng nhiên cong môi cười.
Có những người, có lẽ chỉ là vẻ ngoài lạnh nhạt thôi.
Phòng ngủ lầu một, bà Lương muốn kể chuyện cổ tích cho Diệp Vãn nghe, nhưng con bé lại ghét bỏ câu chuyện bà cụ kể đều đã cũ rích cả, nhỏ giọng quấy nhiễu, "Con muốn ngủ với mẹ..."
"Ngoan nào, Vãn Vãn đã lớn rồi, phải hiểu chuyện chứ." Bà Lương đang nói, bỗng nhiên vui sướng hỏi bé con, "Bé ngoan, cụ hỏi con chuyện này."
"Chuyện gì ạ?"
"Cô Tiểu Hạ có phải bạn gái của mẹ con không?" Diệp Vãn mơ mơ hồ hồ, "Bạn gái là gì ạ?"
"Thì là..." Bà Lương cảm thấy mình đúng là già quá lẩm cẩm mất rồi, trẻ con mới học mầm non thì sao mà hiểu được những chuyện này, bà cụ đổi cách nói khác, "Vậy mẹ con có bao giờ nói với con là, để cô Tiểu Hạ làm mẹ của con chưa?"
Trong con ngươi của bé Diệp Vãn đều sáng bừng lên, "Cô Tiểu Hạ làm mẹ của con, vậy là con có hai người mẹ rồi?"
Mỗi lần trường mầm non mở cuộc họp phụ huynh, các bạn nhỏ cùng lớp đều dẫn theo hai phụ huynh đến, chỉ có mỗi mình mình dẫn một người, Diệp Vãn cũng phát hiện bản thân không giống với người khác, không phải chỉ mới hỏi Diệp Quan một lần, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nhận được câu trả lời...
"Đúng vậy, sau này Vãn Vãn của chúng ta có những hai người mẹ rồi." Bà cụ càng nói càng vui mừng, đến độ tuổi này cũng chẳng còn đòi hỏi cái gì nữa, chỉ là không yên lòng cho Diệp Quan, nói sao thì cũng không thể không kết hôn mà ở một mình mãi được, Diệp Vãn sớm muộn gì cũng sẽ lớn, không thể ở bên cô cả một đời.
Bà Lương là người biết rõ Hạ An, bác sĩ Hạ là một cô gái tốt hiếm gặp, ban đầu khi ở viện, bà cụ đã nghĩ nếu như Hạ An còn độc thân, vậy là có thể thành đôi với cháu ngoại mình, sau này lại cân nhắc đến tuổi tác của họ, phải chênh nhau đến gần mười tuổi, sợ rằng Diệp Quan sẽ không thích.
Nào có ngờ được, tối nay Diệp Quan lại dẫn con gái nhà người ta về thẳng nhà mình, bà cụ nhìn thấy đương nhiên là phấn khởi.
Diệp Vãn lại lảm nhảm thêm vài câu, ôm đồ chơi làm bằng nhung mơ màng ngủ mất.
-----
Căn phòng lạ lẫm, tắt đèn, chỉ còn lại một khoảng tối đen như mực.
Hạ An nằm trên giường lật người qua lại những mấy lần, vùi sườn mặt vào trong chiếc gối, lại kề cà không ngủ được.
"Sau khi kết hôn, tôi có thể chịu phí phẫu thuật của bố em, bao gồm cả phí dùng trị liệu sau đó..."
Hôn nhân hợp đồng.
Đêm khuya người tĩnh lặng, Hạ An vẫn còn nghĩ về chuyện này.
Hiện tại vì để có được phí phẫu thuật, đã dày vò nàng dữ dội đến nhường nào, nếu như tình hình phẫu thuật lạc quan thì còn được, mà nếu không lạc quan, những trị liệu sau khi ghép tủy rất có khả năng là một cái động không đáy.
Hạ An hiểu rất rõ tình cảnh hiện tại của nàng, công việc ở bệnh viện càng lúc càng bộn bề, lại thêm áp lực học hành, nàng đã dần dần không còn chắt bóp ra được chút thời gian nào mà đi làm thêm nữa rồi.
Nhưng mà, rồi cũng sẽ có cách thôi.
Hạ An chôn cả khuôn mặt vào trong gối, ngộp đến mức bản thân không thở nổi, lúc này mới nằm ngửa ra nhìn trần nhà, hít thở một hơi thật sâu...
Đây chính là hiện thực, cuộc đời của nàng, ngày mai tỉnh dậy, lại phải tiếp tục cười mà sống. Bắt đầu từ rất nhiều năm về trước, không phải vẫn thế này sao? Khi ấy tuổi còn nhỏ, cảm thấy trời sắp sụp xuống đến nơi rồi, nàng chẳng phải vẫn chịu đựng mà vượt qua đấy thôi.
Ít nhất thì nàng của hiện tại, làm việc mà mình muốn làm, càng lúc càng đến gần hơn với mục tiêu, cũng có năng lực đạt được thu nhập khổng lồ.
Mệt một chút vất vả một chút cũng chỉ là tạm thời, so với nhiều người, nàng vẫn được coi là may mắn.
Đã quá mệt mỏi rồi, Hạ An chìm vào giấc ngủ rất nhanh... Mơ một giấc mơ, vẫn là quán Thanh bar ấy.
"Cô Hạ, em độc thân à?"
"Tôi độc thân..." Hạ An nâng má nhìn Diệp Quan, đưa mặt sát lại gần đối phương, cố ý trêu ghẹo: "Tổng giám đốc Diệp, không phải là chị muốn tôi làm bạn gái chị đấy chứ?"
Lời này vừa nói xong, đôi môi bất chợt bị Diệp Quan hôn, Hạ An không kìm nén được trái tim đập rộn ràng, sau đó không nhịn được mà nhắm mắt lại, trúc trắc hôn làn môi đỏ mọng của đối phương.
"Chúng ta kết hôn đi, tôi thích em."
"Tổng giám đốc Diệp chị... ưm..." Hạ An vừa định nói gì đó, lại bị Diệp Quan nâng mặt, hai người một lần nữa hôn môi, môi lưỡi thơm tho mềm mại mà tinh tế của người phụ nữ triền miên qua lại, khiến cho người ta lún sâu vào trong, muốn ngừng mà không được.
Khi tỉnh táo lại, khuôn mặt của Hạ An nóng rực.
Cô Hạ trước nay chưa bao giờ hôn môi, lần đầu tiên mơ thấy hôn môi với người khác. Thời khắc tỉnh lại, cảm giác ấy chân thực đến mức gần như không phân rõ được là hư ảo hay hiện thực.
Hạ An mở mắt, thất thần nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, trái tim vẫn luôn nhảy múa rộn ràng...
Dường như vừa rồi thật sự đã hôn môi vậy.
Vã nước lã lên mặt, Hạ An khôi phục sự tỉnh táo.
Nàng vệ sinh cá nhân xong thay quần áo nghiêm chỉnh, vừa mở cửa ra, trùng hợp nhìn thấy Diệp Quan cũng đi từ trong phòng ra, trên người mặc một bộ đồ công sở mang phong thái như bà hoàng, không thể không nói, khí chất của cô quả thật rất thích hợp mặc sơ-mi.
Hai người gặp nhau ở đầu cầu thang.
Hạ An nhìn thoáng qua, cứ nhất định vào lúc này, lại không có nhân phẩm mà nhớ tới giấc mơ lúc sớm tinh mơ...
Ngượng hết sức.
Đối mắt vài giây, Diệp Quan không nói gì.
"Chào buổi sáng." Hạ An khẽ giọng rên một câu.
Diệp Quan trông thấy khuôn mặt đến là khốn khổ này, liền đoán ra được cô Hạ nhất định là cả đêm ngủ không ngon giấc.
Liếc Hạ An một cái như vậy xong, Diệp Quan đi thẳng xuống lầu.
Hạ An xoa xoa cánh tay của mình, mới sáng sớm đã bị núi băng làm cho rét lạnh một trận, nhìn bóng lưng Diệp Quan đi xuống lầu, Hạ An đỡ trán, vẫn còn đang rầu rĩ vì giấc mơ kia.
Phòng ăn dưới lầu, cô Châu đang bày bữa sáng ra, bà Lương và bé con cũng đã dậy cả.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng nắng vàng tươi.
"Cô Hạ ơi chào buổi sáng!" Diệp Vãn đã buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, thay một bộ đồng phục quần yếm trường mầm non, một gương mặt bầu bĩnh cười lên trông đáng yêu biết bao.
Hạ An ngồi xổm xuống, ôm Diệp Vãn qua, "Chào buổi sáng Vãn Vãn, sớm vậy mà đã thay xong quần áo chuẩn bị đi học rồi, ngoan quá."
"Dạ, Vãn Vãn ngoan nhất luôn." Tính cách của Diệp Vãn cực kỳ dính người, nhưng bình thường Diệp Quan nghiêm túc, con bé đều phải kiềm chế không dám quấn lấy, bây giờ gặp phải Hạ An, liền bắt đầu không còn kiêng nể gì mà nũng nịu, chui hẳn vào trong lòng Hạ An.
"Tiểu An à, ăn sáng chung luôn đi con." Bà Lương nhiệt tình giữ tay Hạ An lại.
"Bà ơi, hôm nay con còn phải đến bệnh viện làm, con đi trước nhé." Buổi sáng Hạ An còn phải về ký túc xá trường một chuyến, hôm nay cũng đâu thể mặc váy ngắn mà đến bệnh viện làm được.
"Ôi, ăn sáng thì mất bao nhiêu thời gian đâu, ăn sáng xong bảo Diệp Quan đưa con đi." Bà Lương nhìn về phía Diệp Quan ở bên cạnh, "Đúng chứ, Quan Quan?"
Diệp Quan, cho đến tận bây giờ, Hạ An mới biết tên của cô.
Diệp Quan nhìn về phía Hạ An, nhàn nhạt nói, "Ăn sáng trước, rồi tôi đưa em đi." Bị một già một trẻ lôi kéo, Hạ An cuối cùng vẫn ở lại ăn sáng.
Trên bàn ăn, thỉnh thoảng Diệp Quan ngẩng đầu nhìn phía đối diện, có thể thấy được bà cụ rất thích Hạ An, ra sức khen ngợi, cười mà mắt híp lại thành một sợi chỉ.
Từ sau khi bà cụ bệnh trở nặng, như thể trong lòng luôn có khúc mắc vậy, Diệp Quan đã rất lâu rồi chưa được thấy bà cụ vui như vậy, tối qua Diệp Quan không phủ nhận thẳng thừng việc Hạ An là bạn gái mình, chính là vì sợ khiến bà cụ mừng hụt.
Diệp Quan rất ít khi mong chờ một chuyện gì đó, nhưng lần này, tận sâu trong đáy lòng đúng thật rất mong Hạ An có thể đồng ý.
Hôm nay thời gian dư dả, Diệp Quan tự mình lái xe đưa Diệp Vãn đến trường mầm non, Hạ An vừa hay được đi nhờ xe của tổng giám đốc Diệp.
Diệp Quan ngồi hàng ghế trước lái xe, Hạ An và Diệp Vãn ngồi ghế sau, hai người vừa nói vừa cười cả một đường đi.
"Cô Hạ, cô có thể đồng ý với con một việc không?" Diệp Vãn còn nhỏ nhưng láu lỉnh, bỗng nhiên dùng giọng điệu khá là nghiêm túc hỏi Hạ An.
"Vậy con nói cô nghe, là chuyện gì?"
"Cô đồng ý với con trước đi đã, rồi con mới nói."
Hạ An cười, thầm nghĩ quỷ con thì có thể yêu cầu gì được, cùng lắm thì là mua kẹo gì gì đó thôi, nên đã sảng khoái mà đồng ý, "Được, cô đồng ý với con, con nói đi."
Diệp Quan nhìn qua kính chiếu hậu, cũng lắng nghe, muốn biết xem con bé con này đang giở trò gì.
"Cô Tiểu Hạ, cô làm bạn gái của mẹ con đi!" Diệp Vãn ôm cánh tay của Hạ An, vểnh cái môi nhỏ nhắn nũng nịu nói.
Tối qua nghe bà Lương nói, làm bạn gái của mẹ là có thể làm mẹ của mình, Diệp Vãn nhớ rất kỹ, tư duy của trẻ con đơn giản mà thô bạo như vậy đấy.
Hạ An sợ ngây người, há hốc miệng hồi lâu, trẻ con bây giờ đúng thật là... nói câu nào làm người ta sợ câu đấy.
Diệp Quan nghe xong mà bất đắc dĩ muốn cười, con nhỏ ranh ma này, cũng không biết con bé học được từ đâu nữa.
Hạ An nhìn về góc phải phía trước Diệp Quan đang chuyên tâm lái xe, nhìn chằm chằm rất lâu sau mới hỏi, "Tổng giám đốc Diệp, không phải là chị dạy nó nói vậy đấy chứ?"
Diệp Quan quăng lại một câu hỏi coi thường lạnh lùng, "Tôi rảnh rỗi đến thế à?"
Bé con tinh ranh, Hạ An chỉ coi như trẻ con nói chuyện không kiêng nể gì, nàng nhéo nhéo cái mũi Diệp Vãn, hỏi, "Bé đáng yêu, con có biết bạn gái nghĩa là gì không?"
"Bạn gái chính là, sau này cô Hạ sẽ làm mẹ của con." Diệp Vãn có chút nghiêm túc mà giải thích với Hạ An, sau đó còn hỏi Diệp Quan, "Mẹ ơi, con nói có đúng không?"
Trong xe một mảnh tĩnh lặng.
Tiếp đó, Hạ An chỉ nghe thấy Diệp Quan dùng một giọng điệu thận trọng, như mất trí trả lời, "Đúng..."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)