Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

4796 1 65 0

Chương 8:
"Tôi có nói là tôi đã kết hôn sao?"
Hạ An phát hiện tổng giám đốc Diệp có năng lực nói chuyện bằng giọng điệu bình bình thản nhiên nhưng lại khiến người ta hết hồn, câu nói này Hạ An đoán mò trong lòng hai lần, sau khi xác định được ý của đối phương, mới yếu xìu hỏi một câu, "Chị ly hôn rồi?"
Diệp Quan: "..."
Con gái cô đã lớn bằng đấy rồi, Hạ An chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Diệp Quan nhìn rồi nhìn Hạ An, trả lời, "Không phải."
"Vậy con gái chị..." Hạ An càng nói giọng càng nhỏ đi, bởi vì nhìn phản ứng của đối phương, hình như không quá bằng lòng đề cập đến vấn đề này, cũng là điều bình thường thôi, mỗi người đều có chuyện riêng tư của mình mà.
Hạ An cuối cùng đã biết lý do tại sao tổng giám đốc Diệp mang lại cho người ta cảm giác xa cách, một phần là vì không nói cười tùy tiện, phần còn lại, là vì cô cũng giống như mình, không muốn nói về chuyện của bản thân với người khác.
Cảnh vật chung quanh của Thanh bar rất thích hợp trò chuyện tán gẫu.
"Cô Hạ."
"Hử?"
Sau khi yên lặng uống hết nửa ly rượu, cuối cùng thì Diệp Quan cũng bắt đầu nói vào chủ đề chính, "Có một chuyện, tôi muốn thương lượng với em."
"Với tôi?" Hạ An càng thêm mơ màng với lời nói và hành động tối nay của Diệp Quan, song, quả nhiên cô vẫn là tìm mình có việc, chứ không phải chỉ đơn thuần là uống rượu. Nhưng tổng giám đốc Diệp có thể có việc gì cần tìm đến nàng chứ?
Diệp Quan nhìn chằm chằm vào con ngươi của Hạ An, tiếp tục nói, "Em bây giờ có đang độc thân không?"

Lại là một câu hỏi bất ngờ không nằm trong dự tính, đồng thời dễ khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.
"Tôi còn độc thân..." Nhịp đập trái tim Hạ An bỗng chốc tăng nhanh tốc độ, bởi vì với kinh nghiệm của nàng, trong tình huống này, chín mươi chín phần trăm nửa câu sau người ta sẽ nói, "Làm bạn gái tôi được không?"
Đúng vào lúc này, trong quán bar vang lên bản nhạc trữ tình ám muội, một loại ám muội hết sức thích hợp để tỏ tình.
Hạ An nhìn khuôn mặt của Diệp Quan, rất đẹp, là kiểu không ăn khói lửa nhân gian, sao có thể... Hạ An không kìm được lòng mà nắm chặt ly rượu trong tay, cảm thấy khả năng tưởng tượng của mình quá mức phong phú, cái gì cũng dám nghĩ.
"Em hai mươi ba rồi?"
Diệp Quan lại bắt đầu xác nhận tuổi tác.
Cái chiều hướng trò chuyện này khiến Hạ An càng lúc càng không thể hiểu nổi, "Phải..."
"Đến tuổi kết hôn theo luật pháp rồi."
"Tổng giám đốc Diệp, chị..." Lúc này đây, Hạ An dường như hiểu ra được điều gì, chẳng lẽ tổng giám đốc Diệp còn có sở thích làm mai mối thay người khác? Thật là không thể nhìn người mà bắt hình dong. Hạ An không thể tin nổi cười hỏi, "Không phải là chị... muốn giới thiệu người yêu cho tôi đấy chứ?"
"Không phải." Diệp Quan điềm tĩnh phủ nhận.
"Ồ..." Hạ An lại nâng ly rượu lên uống một ngụm rượu. "Chúng ta kết hôn đi."
"Phụt..." Cô Hạ vốn định uống một ngụm rượu để bình tĩnh lại, kết quả nghe thấy mấy chữ Diệp Quan nói ra này, suýt chút bị một ngụm rượu này làm cho sặc chết.
So với câu "Làm bạn gái tôi đi" còn khiến nàng càng trở tay không kịp hơn.

Hạ An ho một hồi, nàng ngẩng đầu, tổng giám đốc Diệp săn sóc đưa một tờ giấy ăn qua, trên mặt không hề có một chút cảm xúc gợn sóng nào, nói một câu "Chúng ta kết hôn đi" còn nhẹ nhàng hơn cả câu "Cùng uống rượu đi".
"Chúng ta... kết hôn?" Hạ An hơi hơi bình tĩnh, đầu tiên là nàng khẽ cười, sau đó chống đầu hỏi, "Chị đang đùa với tôi ấy à."
Mặc dù Hạ An nói như vậy, nhưng nhìn thế nào Diệp Quan cũng không giống như người đang nói đùa, mà khi cô đề xuất chuyện kết hôn, cũng giống như đang nghiêm túc.
"Ý tôi là kết hôn theo thỏa thuận." "Kết hôn theo thỏa thuận?"
"Tình trạng của bà ngoại tôi, có lẽ em đều hiểu rõ..." Diệp Quan chậm rãi giải thích với Hạ An.
Tình trạng sức khỏe của bà Lương có lẽ cũng chỉ là thời hạn một hai năm, tuy rằng trên miệng thì bà cụ không thúc giục gì, nhưng trong lòng vẫn cứ ngóng trông cô kết hôn, còn luôn sợ mình không chờ được đến ngày đó, về điểm này Diệp Quan rất rõ ràng, hình thức hôn nhân cũng là kế tạm thời, cô không muốn khiến bà cụ mang theo nỗi tiếc nuối rời đi.
Hạ An nghe xong, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể nói tất cả sự việc đều đến quá bất ngờ, từ lúc Diệp Quan đề nghị kết hôn đến bây giờ, lòng nàng vẫn cứ rối bời.
Kết hôn... với một người phụ nữ chỉ mới gặp mặt ba lần?
"Phí phẫu thuật của bố em còn thiếu bao nhiêu?" Diệp Quan vừa chuyển chủ đề, liền nhảy trúng vào một chủ đề nhạy cảm.
Đối với Hạ An mà nói, thì rất nhạy cảm.
Hạ An liếc nhìn người trước mặt, yên lặng, quả nhiên mấy lời kia cô đều đã nghe được.
Diệp Quan thấy Hạ An không nói gì, lại nói tiếp, "Sau khi kết hôn, tôi có thể đảm đương phí phẫu thuật của bố em, bao gồm cả phí trị liệu sau đó nữa..."

"Tổng giám đốc Diệp," Hạ An cúi đầu cắn cắn môi, đánh gãy lời của Diệp Quan, sau đó quật cường ngẩng đầu lên, cười nói, "Chị vẫn nên tìm người khác đi thì hơn, tôi không thích hợp với chuyện này đâu."
Diệp Quan tưởng trong lòng nàng còn có điều băn khoăn, "Em yên tâm, chỉ là hôn nhân theo hình thức, tôi sẽ không yêu cầu em phải làm gì."
Hạ An vẫn cố chấp lắc đầu từ chối.
Chuyện của bản thân, cô Hạ cảm thấy phần lớn thời gian mình cắn rằng là có thể kiên trì tiếp tục, không cần phải dựa vào người khác.
Tuy rằng kết hôn hợp đồng nghe thì có lợi cho cả hai, nhưng Hạ An thà rằng mình khổ một chút, cũng không muốn người khác nhúng tay vào.
Diệp Quan phát hiện mình tính sai rồi, cô tưởng Hạ An sẽ đồng ý, dẫu sao bây giờ cô Hạ cần dùng tiền gấp, mà đây lại là một cơ hội tốt, "Tại sao?"
"Nhất định phải đưa ra lý do sao?"
"Tôi biết rất đường đột, em có thể về suy nghĩ lại, không cần phải trả lời chắc chắn tôi ngay tối nay." Diệp Quan nhờ phục vụ ở bên lấy giúp giấy và bút, cúi đầu viết lên trên tờ giấy trắng một dãy số, "Nếu như bằng lòng, thì gọi cho tôi."
Hạ An không trả lời, tiếp tục uống rượu của mình.
Thì ra tính cách cô gái này ương bướng đến vậy, một lần nữa ấn tượng của cô Hạ trong lòng Diệp Quan lại thay đổi, cô vốn muốn cứ thế mà rời khỏi, nhưng trước khi đi, vẫn không nhịn được quay đầu nói với Hạ An một câu "Uống ít thôi".
Khi Hạ An lại ngẩng đầu lên, người bên cạnh đã đi mất rồi, chỉ để một tấm giấy trắng có viết số điện thoại ở lại, nàng chăm chú nhìn một hồi lâu...
Một mình ngồi ở quán bar không quá lâu, Hạ An cũng đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng bị tầng mây dày đặc che lấp, như thể trời sắp mưa.
Bây giờ còn chưa tới mười một giờ, trong điện thoại có vài tin nhắn còn chưa đọc, vừa nhìn, là của Kha Nhược Sơ gửi tới, chính vào vài phút trước.
"Xin lỗi."

"Không phải mình cố ý đâu, mình lo cậu xảy ra chuyện gì."
Hạ An chỉ xem nhưng không trả lời, tiếp tục bước đi không có mục đích trên đường phố. Tối nay Đường Chấn bỗng nhiên tìm đến Bóng Đêm, Hạ An chẳng cần nghĩ cũng biết là do Kha Nhược Sơ nói, bởi vì chuyện này ngoài nàng ra, thì chỉ có mỗi Kha Nhược Sơ biết.
Vậy nên chuyện của mình, sao phải nói với người khác làm gì.
Dựa vào cột đèn bên lề đường, Hạ An ngẩn người đứng đó, bất chợt cảm thấy có hơi mệt mỏi, không muốn trở lại ký túc xá, nhưng rồi phát hiện mình chẳng còn chỗ nào có thể đi nữa.
Kha Nhược Sơ gọi điện đến, Hạ An nhất thời giận hờn không bắt máy.
Cùng lúc đó, Kha Nhược Sơ vừa giao ban xong lòng nóng như lửa đốt, bên phía Đường Chấn bỗng nhiên không liên lạc được, gửi tin nhắn cho Hạ An cũng không nhận được câu trả lời, gọi điện thoại thì trì trệ không ai nhận.
Hạ An chắc chắn là giận cô rồi.
Kha Nhược Sơ vẫn cứ gửi câu "Xin lỗi" cho Hạ An, càng gửi càng thấy mũi cay cay, sau này Hạ An bắt đầu ghét nàng thì phải làm sao đây? Nàng khó khăn lắm mới chậm rãi đến gần Hạ An được...
Năm phút sau, khi Kha Nhược Sơ gọi điện lần thứ ba, Hạ An cuối cùng cũng bắt máy, nàng biết Kha Nhược Sơ có lòng tốt, chẳng qua là tâm tư đơn giản, giả sử mình không nghe điện thoại, Kha Nhược Sơ sẽ mất ngủ cả một đêm.
"Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi... Đường Chấn không làm khó cậu chứ? Xin lỗi... mình..."
Nghe thấy âm thành của đầu dây bên kia, Hạ An chắc chắn rằng Kha Nhược Sơ khóc rồi, nàng chẳng biết phải làm sao, chỉ báo bình an, "Tối nay mình không về ký túc xá."
"Không về, vậy cậu ở đâu, Bóng Đêm sao? Mình đến chung với cậu." Kha Nhược Sơ gấp gáp nói.
"Không cần, mình ở cùng với bạn." Thái độ của Hạ An lạnh nhạt, không muốn nói thêm câu nào với Kha Nhược Sơ nữa.

Kha Nhược Sơ nói chuyện mình làm thêm với Đường Chấn, trong lòng nàng đúng là rất khó chịu, dẫu sao nàng không có bạn bè gì, chỉ có duy nhất một mối quan hệ mật thiết chút xíu là Kha Nhược Sơ thôi. Nhưng...
"Hạ An..." Đối phương cứ như vậy mà ngắt điện thoại, Kha Nhược Sơ biết mình lo lắng cũng vô dụng, phản ứng của Hạ An rõ ràng là đang giận, không muốn để ý đến mình.
Kha Nhược Sơ day thái dương, hối hận chết mất, khoảng thời gian này ở khoa cấp cứu, não bộ bận đến ngu luôn rồi. Thế rồi tại sao nàng lại muốn gọi điện thoại bảo Đường Chấn đi cơ chứ? Bây giờ Hạ An dứt khoát không thèm về ký túc xá nữa.
-----
Diệp Quan gọi tài xế lái thay, vừa đi ra khỏi ga-ra ô tô dưới lòng đất chưa bao xa, liền nhìn thấy Hạ An đang đứng dựa người vào cột đèn đường, nàng cúi thấp đầu dùng mũi giày cao gót buồn chán đá lên mặt đất.
Trên mặt không hề cười.
"Dừng đây một chút."
Diệp Quan nhớ mỗi lần chạm mặt Hạ An, khóe miệng nàng lúc nào cũng cong lên, bất kể là ở hộp đêm hay ở bệnh viện, ngay cả hồi tối tranh chấp với người khác, trên mặt nàng vẫn luôn mang theo nụ cười nhạt coi thường.
Nhìn khuôn mặt cô Hạ lúc này không có chút biểu cảm nào, Diệp Quan bất chợt cười lên, dường như nhìn thấy bản thân thuở ban sơ, có lẽ cô Hạ này, còn quật cường hơn cả mình hồi đó nữa.
Lại sau một tiếng sấm vang, giọt mưa bắt đầu rơi xuống, ngày một lớn hơn, khiến người ta không kịp trốn tránh.
Hạ An ngửa đầu, chạy về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ cách đó không xa, nhưng vẫn bị cơn mưa như trút nước xối cho ướt mất một nửa.
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi có một hàng ghế ngồi, Hạ An ngồi xuống chiếc ghế dựa bên tường kia, lấy khăn giấy tùy ý lau lau nước mưa trên người, gần như chẳng thấm vào đâu.

Nàng ngây ngốc nhìn bọt nước bắn tung tóe dưới nền đất, dù sao cũng không biết đi đâu, đêm nay có thể ngồi được bao lâu thì ngồi bấy lâu.
Thật sự có chút mệt mỏi rồi.
Hạ An dựa đầu vào cửa kính của cửa hàng tiện lợi, khẽ híp mắt, cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng nề. Nàng thừa nhận bản thân mình đang cậy mạnh, quá nửa tháng nay, thời gian ngủ mỗi ngày có khi còn chưa đủ bốn tiếng đồng hồ.
Bệnh viện, trường học và hộp đêm, bôn ba đi đi về về, hoàn toàn dựa hết vào việc cổ vũ tinh thần mà chống chọi, đôi lúc chính mình còn thấy phục mình. Quả nhiên chỉ cần có áp lực, thì bạn luôn luôn không biết được sức mạnh tiềm tàng của mình lớn tới cỡ nào.
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa hàng tiện lợi.
Mưa dông chỉ một hồi rồi thôi, bây giờ đã biến thành cơn mưa nhỏ rơi rả rích, vẫn phiền phức như cũ.
Diệp Quan lấy dù đã chuẩn bị sẵn ra, xuống xe.
Cô nhìn thấy Hạ An ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh da trời, nhưng nghiêng đầu dựa vào cửa kính ngủ mất rồi, tóc tai váy vóc đều bị mưa làm cho ướt cả, một khuôn mặt bằng bàn tay lớn dưới ánh đèn, trông có vẻ tiều tụy hết sức.
Diệp Quan cúi đầu, ánh mắt rơi lên đôi môi mỏng đang mím chặt của nàng, ngay cả khi ngủ cũng giống như căng thẳng thần kinh, lộ ra một loại tinh thần quật cường.
Hạ An ngủ không sâu giấc, có lẽ không thể gọi là ngủ được, chỉ là chợp mắt chút thôi, cho nên khi nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh, nàng lập tức cảnh giác mà mở mắt ra.
Diệp Quan cầm cây dù, lại xuất hiện trước mặt Hạ An, "Lên xe với tôi, tôi đưa em về."
Sau khi cơn mưa xối xả qua đi, rửa trôi ngột ngạt và bức bối trong không khí, khoan khoái nhẹ nhàng hơn không ít.

Hạ An nhìn màn mưa, nàng lười biếng nói với Diệp Quan, "Chờ mưa tạnh rồi, tôi tự mình về."
Khó gặp được lúc nàng nói chuyện không cười, trái lại Diệp Quan rất thích dáng vẻ không cười của nàng. Có nhiều lúc, cười còn mệt mỏi hơn không cười rất nhiều.
"Tạm thời mưa có lẽ sẽ không tạnh."
Hai người cứ tôi nhìn chị chị nhìn tôi như vậy, giằng co nhau một hồi.
Hạ An không nói lời nào, tưởng rằng Diệp Quan sẽ rời đi, nhưng đối phương ấy vậy mà không chịu đi.
Thật lâu sau, Diệp Quan nhìn Hạ An, lại chủ động nói, "Nếu như không biết đi đâu, có thể đến chỗ tôi trước."
Chuyện trong lòng dường như bất ngờ bị phá vỡ mất một nửa.
Hạ An không nhìn đến đôi mắt của đối phương, chẳng biết sao cứ luôn bị cô làm cho cảm động một cách khó hiểu.
"Chị cứ kệ tôi đi."
Diệp Quan thản nhiên nhìn lướt qua, một lần nữa xé rách tâm tư của cô Hạ, "Đừng có mạnh miệng nữa."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: