Chương 7:
"Bạn gái tôi, không cần cậu chăm sóc."
Bạn gái? Cả khuôn mặt của Đường Chấn mờ mịt nhìn chăm chú vào người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, xác nhận xem liệu có phải bản thân nghe nhầm rồi không, nhưng nhìn từ giọng điệu và thái độ nói chuyện của đối phương, ý của cô với cách mà mình hiểu, rõ ràng là đồng nhất.
Đường Chấn hoảng hốt.
Mà Hạ An lúc này, còn kinh hãi hơn cả Đường Chấn, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Quan, bởi vì không sao ngờ được, lời như vậy sẽ được nói ra từ miệng của cô.
Chỉ có Diệp Quan, tựa như chỉ đang bình tĩnh nhẹ nhàng trần thuật lại một sự thật khách quan, không hề mất tự nhiên chút nào.
"Bạn... bạn gái?" Đường Chấn trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía Hạ An, "Tiểu An, chuyện này..."
Hạ An và Diệp Quan bốn mắt nhìn nhau. Một giây, hai giây...
Không cần giải thích gì hết, chỉ trong một cái nhìn, hai người tạm thời đạt được nhận thức chung.
"Anh cũng thấy rồi đấy." Hạ An thuận nước đẩy thuyền, có bài có bản nói với Đường Chấn, "Nên là, chúng ta sau này vẫn cứ giữ khoảng cách đi thì hơn..."
Đường Chấn vẫn không thể nào tin được, với quan hệ của anh ta và Hạ An, giả sử Hạ An có hẹn hò với ai, anh ta sao có thể không biết chút nào được? Nghĩ lại thì, Hạ An làm thêm ở hộp đêm, anh ta cũng có biết đâu, vốn tưởng rằng không ai hiểu rõ Hạ An hơn anh ta, nhưng đến cuối cùng...
"Hết cách rồi, bạn cái tôi hay ghen lắm." Trước mặt Đường Chấn, lần thứ hai Hạ An nắm lấy tay Diệp Quan, nàng ngẩng đầu cười với Diệp Quan, còn dí dỏm hỏi ngược lại tổng giám đốc Diệp, "Đúng chứ?"
Ánh mắt và động tác này, cực kỳ giống với cô thiếu nữ vừa mới rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Diệp Quan lại một lần nữa để mặc Hạ An nắm bàn tay mình, yên lặng liếc nhìn đối phương, không tỏ rõ ý kiến, nhưng thấy bộ dạng diễn viên xuất sắc chỉ cần một giây để nhập vai này của cô Hạ, thật sự thấy hơi buồn cười.
Hạ An vừa hay bắt được độ cong khóe môi thoáng giương lên của Diệp Quan, mặc dù Hạ An nhìn thấy nỗi bất đắc dĩ từ trong nụ cười của cô, nhưng vẫn không kiềm lòng được muốn nhìn thêm vài cái.
Khi cô cười nhàn nhạt, cũng xinh đẹp quá chừng.
Hạ An cười càng thêm động lòng người, môi đôi mắt hoa đào giống như biết nói chuyện vậy, ngập tràn "mật ngọt".
Diệp Quan nhìn chăm chú đôi mắt của Hạ An, oán thầm, diễn cũng giỏi thật đấy.
Mặc dù Hạ An và Diệp Quan đều rõ ràng đây chỉ là đang đóng kịch, nhưng trong mắt của Đường Chấn, quả thật mờ ám đến mức không thể mờ ám hơn được nữa.
Hạ An rất hay cười, nhưng đã bao giờ cười như vậy với ai đâu?
Đường Chấn lại nhìn bàn tay nắm chặt chung một chỗ của hai người trước mắt, sắc mặt khó coi vô cùng. Hồi cấp 3 anh ta đã bắt đầu thích Hạ An, một mực cam tâm tình nguyện lặng lẽ làm bạn, nếu nói hoàn toàn không mong đợi có một kết quả đẹp, thì làm sao có thể?
Tuy rằng không biết đến bao giờ mới đợi được lời hồi đáp, nhưng ít nhất Hạ An vẫn luôn độc thân, huống hồ, Hạ Hà Tiên cũng ủng hộ hai người ở bên nhau, vậy nên Đường Chấn âm thầm nghĩ, mình có thể vẫn còn cơ hội.
Nhưng bây giờ...
Hạ An kéo Diệp Quan tính bỏ đi.
Đường Chấn không cam lòng, cũng không còn quan tâm có thất lễ hay không nữa, anh ta ngăn Hạ An lại, chất vấn, "Chuyện hai người là từ bao giờ? Sao anh không biết?"
Diệp Quan tiến lên phía trước một bước, đứng chắn trước mặt Hạ An, một lần nữa mở miệng, "Cô ấy là bạn gái của tôi, chẳng lẽ chuyện gì cũng đều phải giải thích với cậu sao?"
"Cô..." Đường Chấn lại bị phản bác đến mức không nói được lời nào, nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn coi việc quan tâm Hạ An là trách nhiệm của mình, thậm chí thành thói quen.
"Thưa cậu, cậu mà còn dây dưa không rõ ràng với bạn gái của tôi, tôi cho rằng mình phải báo cảnh sát đến xử lý chuyện này thôi." Diệp Quan không muốn phí lời nữa, cô quay đầu khẽ giọng nói với Hạ An, "Đi nào."
"Vâng." Hạ An ngẩn ngơ đáp lời, khi Diệp Quan bước nửa bước chắn trước mặt nàng, trái tim nàng nảy lên một nỗi ấm áp, có lẽ đối phương chỉ hành động một cách vô ý thôi.
Đây dường như là lần đầu tiên, Hạ An giống như một con cừu, để mặc cho người khác đến bảo vệ mình. Dẫu sao từ năm mười sáu tuổi, nàng đã bắt đầu tự lập, cố gắng không dựa dẫm vào người khác, thậm chí bao gồm cả người nhà.
Đi phía sau Diệp Quan, khi Hạ An được đối phương dắt tay, một lần nữa cảm thấy lòng bàn tay nóng rực.
Bước chân nàng lơ là không tập trung.
Từ trước đến nay Hạ An quen với việc một mình đối mặt với mọi thứ, giờ đây trong tim bỗng nhiên dâng lên một loại mong chờ không thể gọi tên, niềm mong chờ về hai người...
Trước đó chưa từng có.
Tuy rằng kinh nghiệm từng trải phong phú hơn so với những người cùng độ tuổi, nhưng Hạ An hai mươi ba tuổi, đời sống tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng. Trước giờ nàng chưa từng suy nghĩ đến phương diện này, cũng không rảnh để suy nghĩ, bắt đầu từ thời kỳ dậy thì, đã bận rộn kiếm kế sinh nhai, bận rộn học hành, bận rộn khiến bản thân mình độc lập kiên cường... Nào có tinh lực mà nghĩ ngợi những chuyện khác?
Nhưng hiện tại, Hạ An bỗng trở nên mong chờ vào điều gì đó, tựa như tối nay vậy, mong chờ đôi khi mình yếu đuối, có thể có ai đó đứng bên cạnh mình, đương nhiên, đó phải là người mà mình thích.
Trong lòng Hạ An thầm tự giễu, nàng sao mà vô vị đến mức nghĩ ngợi những vấn đề thế này chứ, cuộc sống bây giờ, đã đủ khiến nàng hít thở không thông rồi.
Nhưng mà, cất giấu niềm mong chờ trong lòng cũng không phải là chuyện gì không tốt.
Không khí càng lúc càng ngột ngạt, khô nóng vô cùng.
Dần dần đi xa, Đường Chấn cuối cùng không còn đi theo nữa, Hạ An giải quyết xong một vấn đề cực kỳ đau đầu, phản ứng đầu tiên của nàng là buông tay Diệp Quan ra, "Vừa nãy lại làm phiền chị nữa rồi."
Nói ra cũng thật khó hiểu, họ tổng cộng mới gặp mặt nhau được ba lần, mà hết hai lần là "bạn gái" của nhau rồi.
Diệp Quan vô thức liếc thấy cổ tay phải gầy nhỏ của Hạ An, thế mà lại bị nắm đến mức in rõ dấu tay rồi, có thể thấy được người đàn ông vừa rồi đã dùng lực tay mạnh đến nhường nào.
Hạ An chỉ tùy ý xoa xoa cổ tay, ngay cả lông mày cũng không nhíu, nàng tò mò hỏi Diệp Quan, "Tổng giám đốc Diệp... sao tối nay chị lại ở đây?"
"Đi ngang qua." Tổng giám đốc Diệp thấy biểu cảm thả lỏng trên khuôn mặt của Hạ An, như thể sự việc ngượng ngùng vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
"Trùng hợp thế..." Hạ An nghĩ tính khả thi thấp quá, sự xuất hiện đúng lúc của cô chỉ là trùng hợp thôi sao? Vậy nên cuộc tranh chấp với Đường Chấn lúc nãy, có lẽ cô đều nghe cả rồi nhỉ.
Nghĩ đến đây, ngoài câu "trùng hợp thế" ra Hạ An cũng không biết phải nói thêm cái gì nữa, nghĩ rồi nghĩ lại nói một tiếng cảm ơn, định bụng rời đi.
Những lời đối thoại ấy, Diệp Quan đúng là nghe cả rồi, ánh mắt cô rơi xuống thân ảnh mỏng manh của Hạ An, trầm tư nghĩ ngợi gì đó, đợi đến khi đối phương đi được hai mét rồi, bỗng nhiên Diệp Quan mở miệng, "Hạ An."
Hạ An dừng bước, lúc xoay người lại, phát hiện Diệp Quan đang đi về phía mình.
"Uống rượu không?" Diệp Quan hỏi.
Tổng giám đốc Diệp chủ động mời? Hạ An nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, "Sao cơ?"
"Lần trước em nói muốn tiếp tôi uống rượu."
"Hả?" Hạ An không ngờ Diệp Quan còn coi đây là thật, nhưng cứ cảm thấy không chỉ đơn giản là uống rượu như vậy, dẫu sao tổng giám đốc Diệp trông có vẻ không giống như người thích lấy việc uống rượu làm thú vui. Hạ An ngây người nhìn Diệp Quan một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu, "Được."
Tối nay bị Đường Chấn quấy rầy một trận như vậy, Hạ An cũng không còn tâm trạng đến Bóng Đêm làm nữa, "Không đến Bóng Đêm nữa, đổi nơi khác được không? Nơi nào yên tĩnh một chút."
Bóng Đêm quá huyên náo, nàng muốn tìm một nơi khác tĩnh lặng hơn.
"Ừ." Điều này vừa đúng ý Diệp Quan.
Hai người đi đến một quán bar gọn gàng nho nhỏ không quá nổi bật trên phố bar, âm nhạc du dương, phong cách mới mẻ, so với Bóng Đêm, không phải chỉ khác mỗi vẻ thanh tịnh.
Hạ An cũng không thích bầu không khí sôi động ở Bóng Đêm, chỉ là không có cách nào khác, ai bảo nơi đó tiền lương được nhiều nhất đâu.
"Tôi mời em."
"Chị đừng trông tôi thế này, tôi uống được lắm đấy." Hạ An nửa đùa nửa thật, nhắc nhở trước cho Diệp Quan.
"Tổn hại sức khỏe." Diệp Quan lại cảm thấy lời nhắc nhở của mình là dư thừa, cô Hạ này chức vụ chính vẫn là bác sĩ.
"Ừ." Cô Hạ ngoan ngoãn gật đầu, nàng vẫn không sao hiểu được, tại sao Diệp Quan bỗng nhiên lại tìm nàng uống rượu.
"Tổng giám đốc Diệp..." Hạ An vừa mới mở miệng, muốn hỏi tại sao, thì điện thoại của Diệp Quan reo lên.
"Xin lỗi, tôi nghe máy đã." Diệp Quan nhìn tên hiện thị người gọi đến là cô Châu, chắc có lẽ đang bị bé con ở nhà làm khổ rồi, cô trực tiếp trượt nghe.
Hạ An một mình nâng ly rượu, nhàn nhã đánh giá khung cảnh xung quanh, chỉ là giọng nói khi Diệp Quan nghe điện thoại, vẫn luôn như có như không lọt vào tai nàng.
"Vâng... cháu về muộn một chút... cô dỗ Vãn Vãn đi ngủ trước... đừng cho con bé ăn kẹo..." Tùy ý dặn dò vài câu xong, Diệp Quan cúp điện thoại.
Một ly rượu của Hạ An đã nhìn thấy đáy, nghe cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Quan, Hạ An xoay ly rượu trong tay, tìm chủ đề hỏi một câu, "Chồng chị?"
Diệp Quan hời hợt nhấp ngụm rượu, "Không phải."
Không phải đàn ông, vậy thì là...
Hạ An thầm nghĩ, cô quả nhiên là thích phụ nữ.
Thế là Hạ An lại cười lên, thử thăm dò hỏi một câu, "Vợ chị?"
Diệp Quan buông ly rượu trong tay xuống, nâng con ngươi nhìn về phía Hạ An, không nhanh không chậm nói, "Tôi có nói là tôi đã kết hôn à?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)