Chương 18:
"Ư!" Hạ An chậm rãi mở mắt ra, gặp phải ánh sáng nhàn nhạt, nàng nheo nheo mắt.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ An hốt hoảng tưởng rằng lại là một giấc mơ, sao mơ thấy cô nữa rồi?
Đường nhìn rơi trên cánh môi mềm mại của đối phương đầu tiên, ánh mắt của Hạ An lười biếng, đánh giá khuôn mặt dịu dàng ấy, hô hấp lại bắt đầu dần trở nên hỗn loạn...
Hỗn loạn là bởi vì trong đầu hiện ra những suy nghĩ không nên hiện, ví như hôn lên đôi môi này.
Hơi thở ấm nóng phất qua gò má, Diệp Quan cúi đầu nhìn biểu cảm mơ mơ hồ hồ trên khuôn mặt của Hạ An.
Trong khoảng thời gian một hai giây, hai người cứ nhìn nhau như vậy thôi.
Thậm chí Diệp Quan còn cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh hơi gấp gáp, không biết có phải do ánh đèn tôn lên hay không, trên gò má trắng nõn của Hạ An, dường như nhiều thêm vài vệt đỏ ôn hòa.
"Tắt đèn." Diệp Quan tỉnh táo mà lý trí.
Giây tiếp theo, căn phòng lấp đầy bóng tối.
Trong khoảnh khắc Diệp Quan tắt đèn đi, trái tim Hạ An bỗng nhiên thình thịch đập loạn lên, không sao khống chế được, lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi không phải là nằm mơ.
May quá, may mà không có hôn.
Thời khắc này trong đầu Hạ An chỉ toàn là suy nghĩ này, nếu mà lúc nãy tưởng đang nằm mơ rồi hôn thật, vậy chẳng phải ngượng muốn chết sao?
Đèn đã tắt, ngoài Diệp Vãn nằm ở giữa đã ngủ ra, Hạ An và Diệp Quan vẫn còn đanh tỉnh táo.
Ngày hôm sau, mặt trời ấm áp nhô lên.
Đêm qua, coi như là một đêm an giấc của Hạ An, từ nhỏ nàng đã đơn độc, chưa bao giờ hiểu được cảm giác có người ôm để ngủ, thì ra lại tuyệt vời đến vậy.
Diệp Vãn dính người lại càng thấy vậy, khi ngủ đều giống như đang mím môi cười.
Lúc Diệp Quan ngủ dậy, tư thể ngủ của ba người thân mật hơn tối qua rất nhiều, bởi vì khi cô mở mắt, khuôn mặt của Hạ An gần ngay trong gang tấc, Diệp Vãn vẫn bị kẹp ở giữa như cũ, ngủ ngon lành. Mà đồng thời, Diệp Quan cũng cảm giác được phần eo của mình, đang bị ai đó ôm lấy...
Hạ An hoàn toàn không có chủ định, cũng không biết cánh tay mình gác lên eo của Diệp Quan từ bao giờ.
Diệp Quan muốn đẩy tay của Hạ An ra...
Kết quả, đầu của Hạ An cọ cọ lên gối, trực tiếp ôm lấy eo của đối phương càng thêm chặt, không chút khách sáo, ôm liền một lúc cả hai người.
Vẫn không bài xích...
Nếu đã thế, Diệp Quan kiềm chế tâm lý kháng cự trong tiềm thức, dứt khoát không cử động nữa, cứ để cho Hạ An ôm mình như vậy.
Thật ra, cảm giác này cũng không phải quá tệ.
Ba lần tiếp xúc gần gũi với với Hạ An, khiến cho Diệp Quan không kìm lòng được mà nghi ngờ, có phải cô đã vượt qua được chướng ngại trong lòng mình rồi không, dần dần có thể thân mật với người khác rồi?
Diệp Quan yên lặng nhìn dáng ngủ của hai người trước mặt, Hạ An và Diệp Vãn đều là tóc thẳng dài màu đen, ngay cả bộ dạng khi ngủ cũng giống nhau vài phần. Nếu như nói là mẹ con ruột, có lẽ đều sẽ có người tin.
Nói ra thì, tướng ngủ của Hạ An thật giống với một đứa trẻ, đúng là ngủ thả lỏng hơn tối qua không ít, Diệp Quan vẫn tỉ mỉ quan sát...
*
Ký túc xá của nghiên cứu sinh, từ lúc về từ tối hôm qua đến bây giờ, Kha Nhược Sơ ngồi trước bàn học, ngây ngẩn thần người ra.
Cả một đêm Hạ An đều không về.
Nhưng Kha Nhược Sơ ngây người, nguyên nhân chủ yếu không phải vì chuyện này. Mà là, người phụ nữ hôm qua nàng gặp ở Bóng Đêm...
Nghĩ đến một vài chuyện, Kha Nhược Sơ vô thức liếm môi, sau đó giây tiếp theo gục đầu nằm bò lên bàn, vò đầu mình, chuyện tối qua đã nói không nghĩ ngợi thêm nữa, sao lại còn tiếp tục nghĩ.
Ngoài ý muốn, đó chỉ là ngoài ý muốn...
Tối qua Kha Nhược Sơ đến Bóng Đêm, là để tìm Hạ An, nàng không tin nàng đến Bóng Đêm, Hạ An sẽ không để ý đến nàng.
Kết quả nhân viên nói Hạ An không đi làm.
Ngồi bên góc khuất nhất của quầy bar, Kha Nhược Sơ gọi một ly nước ép, nàng không dám uống rượu. Ở nhà từ nhỏ nàng đã được dạy như vậy, con gái tuyệt đối không được uống rượu, đặc biệt là khi ở bên ngoài.
Không có ở Bóng Đêm, không có ở bệnh viện, cũng không về ký túc xá, vậy cậu ấy có thể ở đâu được? Trong đầu Kha Nhược Sơ chỉ toàn nghĩ đến Hạ An, nhìn những cô gái ôm ôm ấp ấp với đàn ông trong hộp đêm kia, Kha Nhược Sơ có chút nghĩ ngợi lung tung...
Không thể nào, Kha Nhược Sơ lại lập tức phủ nhận suy nghĩ của bản thân, Hạ An chắc chắn không phải kiểu phụ nữ đó, nếu không nàng cũng sẽ không luôn thích Hạ An.
Vì để cố gắng đến gần Hạ An, thậm chí Kha Nhược Sơ đã từng muốn đến Bóng Đêm làm việc chung với Hạ An, nhưng nàng không uống được rượu.
Kha Nhược Sơ cầm ly thủy tinh, vẫn luôn cúi thấp đầu, mãi cho đến khi nước mắt tí tách tí tách rơi xuống quầy bar.
Trước mặt Hạ An, Kha Nhược Sơ rất tự ti, tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, thành tích học tập bình thường, gia đình bình thường, cái gì cũng đều bình thường, nàng dựa vào đâu để hấp dẫn được Hạ An chứ? Người giỏi giang hơn mình mà còn không theo đuổi được Hạ An, có đầy ra đấy kia.
Hạ An sẽ không thích mình đâu, hay là nói, Kha Nhược Sơ đã nhìn rõ được hiện thực này từ lâu. Nhưng dù có như thế, bất kể xảy ra chuyện gì nàng cũng đều muốn là người đầu tiên bầu bạn bên cạnh Hạ An.
Nước mắt Kha Nhược Sơ vẫn cứ rơi, nước mắt nàng tuôn ra, căn bản là không khống chế được, có đôi khi vì một câu nói vô tình của Hạ An, có thể khiến nàng trốn đi mà khóc rất lâu.
Giống như tối nay, Hạ An không cùng đón sinh nhật với nàng...
Giám đốc Thịnh được xưng danh là nữ hoàng hộp đêm hôm nay tâm trạng không tốt, cũng lặng lẽ ngồi uống rượu bên một góc khuất của quầy bar, thấy bên cạnh có một cô gái đang cầm ly nước ép dưa hấu, cúi đầu khóc nửa ngày trời, cuối cùng không khống chế được thói quen thương hoa tiếc ngọc trong lòng.
Kha Nhược Sơ cúi đầu, một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt mình, nàng ngẩng đầu lên, trước mắt là một khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, nhưng là người lạ, nàng vẫn mang lòng cảnh giác.
Thịnh Như Khởi cũng chỉ có mỗi khuôn mặt này là dịu dàng, thật ra con người thật chẳng có lấy nửa điểm liên quan đến dịu dàng, mà là một con hồ ly tinh không hơn không kém từ trong tận xương tủy.
"Lau đi." Thịnh Như Khởi nói, không thể không nói cô gái vừa ngẩng đầu lên, cô thấy hơi thất vọng, bởi vì không xinh đẹp như trong tưởng tượng của mình.
"Cảm ơn..."
Một lúc sau, cô gái ngồi bên vẫn còn khóc, Thịnh Như Khởi vẫn là lần đầu tiên thấy một người khóc giỏi như vậy, càng là lần đầu tiên thấy có người cầm ly nước ép dưa hấu giải sầu.
Thịnh Như Khởi bưng ly rượu, ngồi bên cạnh Kha Nhược Sơ, hỏi, "Thất tình à?"
Kha Nhược Sơ chỉ nhìn đối phương một cái, không đáp lời.
"Trông tôi giống người xấu lắm à?" Thịnh Như Khởi thấy đối phương như một con cừu nhỏ bị hoảng sợ, phỏng đoán nàng có lẽ là lần đầu tiên đến hộp đêm, tuổi tác cũng không lớn.
"Không phải." Kha Nhược Sơ nghiêm túc trả lời, người phụ nữ trước mắt vừa xinh đẹp vừa có phong thái, ấn tượng đầu tiên về cô rất tốt, nhưng Kha Nhược Sơ đã quen giữ khoảng cách với người lạ.
Thấy Kha Nhược Sơ mặt mũi thuần khiết, Thịnh Như Khởi lớn gan đoán, "Lần đầu tiên thất tình?"
Kha Nhược Sơ yên lặng lắc đầu, nghĩ nàng thảm thiết hơn cả thất tình, thất tình còn có nghĩa là từng được ở bên nhau.
"Vậy em khóc cái gì?" Thịnh Như Khởi nhìn chăm chú khuôn mặt của Kha Nhược Sơ, bỗng nhiên cảm thấy cũng dễ nhìn phết, sao mà ngoan thế, ngoan đến mức khiến người ta muốn bắt nạt.
Kha Nhược Sơ nghĩ ngợi, dù sao cũng là người lạ, cứ coi như một cái hố cây để giãi bày là được, "Người tôi thích không thích tôi."
Thịnh Như Khởi đầu tiên là cười một cái, nói một cách thoải mái, "Chuyện này bình thường thôi mà."
Kha Nhược Sơ mím môi nhìn nụ cười của Thịnh Như Khởi, nghe thấy câu nói này của đối phương, vành mắt đỏ ửng lại rơm rớm, giọt nước mắt chảy xuống.
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa." Thịnh Như Khởi dỗ như dỗ trẻ con, lấy khăn giấy ra lau nước mắt giúp Kha Nhược Sơ, trông tình trạng bây giờ của Kha Nhược Sơ, bỗng nhiên nhớ đến một vài chuyện của mình, "Tôi cũng từng thích một người phụ nữ, đã thích rất lâu rất lâu, khi ấy nghĩ rằng, cả đời này sẽ chỉ thích một mình cô ấy thôi..."
"Sau đó thì sao?" Thấy đối phương không nói tiếp nữa, Kha Nhược Sơ chủ động hỏi.
"Sau đó, cô ấy không thích tôi, chỉ vậy thôi." Thịnh Như Khởi nói rất tự nhiên.
"Tôi cũng nghĩ tôi sẽ chỉ thích một mình cậu ấy thôi." Kha Nhược Sơ cúi đầu, rầu rĩ nói.
"Có phải chưa yêu bao giờ không?" Kha Nhược Sơ có hơi xấu hổ, "Ừ..."
"Yêu vài lần là được." Thịnh Như Khởi chậm rãi uống rượu, "Yêu vài lần là em sẽ phát hiện, thật ra tình cảm không chỉ có một sự lựa chọn."
"Vậy bây giờ chị còn thích cô ấy không?"
"Muốn biết à?" Thịnh Như Khởi bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô gái trước mặt, cô nói, "Uống với chị gái một ly, chị nói cho em biết."
"Tôi không biết uống."
Sao lại có cô gái ngoan ngoãn đến vậy, Thịnh Như Khởi muốn nhào nặn khuôn mặt cô nàng, "Không có số độ đâu, coi như uống nước ngọt thôi."
Thấy mình với đối phương nói chuyện hợp, Kha Nhược Sơ do dự một hồi, nghĩ thầm một ly cũng chẳng là gì, vậy nên không từ chối.
Cô Kha đánh giá cao tửu lượng của bản thân mình quá rồi.
Uống xong một ly khuôn mặt nhỏ nhắn liền bắt đầu đỏ bừng bừng, Kha Nhược Sơ thầm nghĩ, quả nhiên mình vẫn không thích hợp với cồn, nửa xíu cũng không được.
"Sao rồi?" Thịnh Như Khởi thấy khuôn mặt nàng đỏ lên, trông như quả táo.
"Tôi muốn đến nhà vệ sinh..." Nói xong, Kha Nhược Sơ lập tức đi đến nhà vệ sinh, muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút.
Thịnh Như Khởi không yên tâm, vội vàng đuổi theo. Mở vòi nước ra, vốc nước lạnh giội lên mặt mình...
Kha Nhược Sơ dùng cánh tay chống lên bồn rửa, nhìn mình trong gương, mặt đỏ như bị luộc chín vậy. Rượu này có nồng độ cồn thấp thật ư? Sao thấy choáng váng thế.
"Không sao đấy chứ?" Thịnh Như Khởi đỡ Kha Nhược Sơ, sau đó rút giấy lau bên cạnh, giúp nàng lau nước trên mặt, "Em thật sự không uống được tí nào à?"
"Tôi lừa chị làm gì..." Kha Nhược Sơ yếu đuối oán trách Thịnh Như Khởi một câu, sau khi uống rượu, hình như Kha Nhược Sơ càng khó chịu hơn, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
"Sao lại khóc nữa?"
"Tôi khó chịu..." Kha Nhược Sơ hàm hồ nói.
"Sớm biết em thế này, đã không để em uống." Thịnh Như Khởi cười lau nước mắt cho nàng, khi lau đến vết nước mắt bên khóe miệng của đối phương, đầu ngón tay đúng lúc đụng vào cánh môi mịn màng mềm mại ấy, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Chị ấy dịu dàng quá, Kha Nhược Sơ ngu ngơ nhìn chằm chằm Thịnh Như Khởi, có lẽ là đã quá lâu rồi chưa được người khác quan tâm như vậy, cho nên một người xa lạ mà cũng có thể khiến nàng cảm động.
Nhìn nhau hồi lâu, rất dễ cọ súng ra lửa.
Liếc một vẻ vừa ngoan ngoãn vừa xấu hổ của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Khởi ghé sát vào mặt đối phương, không kìm lòng nổi cúi đầu hôn...
"Ưm..." Kha Nhược Sơ nửa tỉnh nửa mê, muốn đẩy Thịnh Như Khởi ra, đối phương vẫn đang hôn mình, làn môi ấy rất mềm, pha lẫn hương thơm của người phụ nữ mị hoặc.
Dưới tác dụng của cồn, đầu Kha Nhược Sơ nóng lên, nhất thời lại có chút ý loạn tình mê, bị một nụ hôn của Thịnh Như Khởi, làm cho mặt càng đỏ hơn.
Thấy nàng đỏ mặt ngượng ngùng, Thịnh Như Khởi càng thích thú, nhẹ nhàng hôn tai của đối phương, "Lần đầu hôn môi sao? Đồ ngốc, nhớ phải vươn lưỡi ra..."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)